Đương Niên Ly Tao

VŨ LINH LÂM

________________________________________

Hạ Vũ Chi làm sao cũng không thể ngờ, chính mình lại bị đẩy lên đoạn đầu đài.

Nàng chỉ là một nhi nữ bình thường trong một dòng họ sa sút, vậy mà lại là người đầu tiên có cơ hội tiếp cận với Quân vương, hơn nữa còn được Lạc Thừa tướng đích thân nghênh đón. Thời điểm khoác lên hỉ bào (áo cưới), nàng vẫn cứ nghĩ mình đang nằm mơ.

Khi rời khỏi nhà, tiếng pháo rộn ràng đinh tai nhức óc, nhưng không hiểu sao nàng vẫn có thể nghe được những lời thì thào của đám đông.

Bọn họ nói, Hoàng Thượng là đang vừa đấm vừa xoa, nàng bất quá cũng chỉ là vật hi sinh Hạ gia dâng lên mà thôi.

Bọn họ nói, để nàng tiến cung bất quá cũng chỉ là Hoàng Thượng khai ân bố thí. Luận thân phận, luận tư sắc, nàng chẳng thể nào sánh được với Công chúa Tây Chiêu, tất nhiên sẽ chẳng bao giờ được sủng ái.

Bọn họ nói, nếu không phải Lạc Thừa tướng nhắc tới nàng trước mặt Hoàng Thượng, nàng còn lâu mới có phúc phận được tiến cung, phỏng chừng Đại bá phụ nhà nàng đã cống nạp cho Thừa tướng ít nhiều thứ tốt.

Hạ Vũ Chi bưng kín đôi tai —- Không có ai chúc phúc cho nàng.

Cuộc đời này của nàng, chẳng biết từ khi nào đã được an bài sẵn cả rồi. Gợi ý của Lạc Thừa tướng, thực hiện bởi Đại bá phụ, bằng một chiếu chỉ từ Đương kim Hoàng đế, dễ dàng khóa chặt nàng.

Điều nàng không hiểu nhất chính là, vì sao nàng lại lọt vào mắt xanh của Lạc Thừa tướng? Người kia thậm chí còn chưa từng gặp nàng mà?!

Dung mạo đã trang điểm xinh đẹp, nhưng nét mặt Hạ Vũ Chi vẫn vô cảm, tựa như một con rối không thể làm được gì. Đúng lúc đó màn kiệu khẽ vén lên, một thị nữ bồi giá (hồi môn) đưa cho nàng chiếc khăn, “Tiểu thư đừng khóc, khóc thì không đẹp đâu.”

Hạ Vũ Chi vô thức nhận lấy khăn, lại đột nhiên sửng sốt.

Nàng đâu có khóc, mà thị nữ kia là ai, tại sao nàng không nhận ra cô ta trong số bồi giá của mình? Vừa định hỏi, màn đã bị buông xuống, nàng để ý thấy chiếc khăn trong tay hình như có bọc vật gì đó.

Một chuỗi tràng hạt rỗng.

Trên chiếc khăn tay còn có thêm những dòng chữ chỉnh tề mà thanh tú.

Hạ tiểu thư, không phải ta muốn làm hại tiểu thư, mà ta có việc muốn nhờ cậy tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư ở trong cung làm một chuyện giúp ta, ta sẽ đảm bảo cho tiểu thư lên ngôi Hoàng hậu. Thị nữ tùy giá (gả theo) Tuệ Tuệ của tiểu thư là người ta đã an bài, lấy tràng hạt này làm phương tiện trao đổi, có thể giấu thư tín bên trong, tiểu thư cứ giao cho Tuệ Tuệ. Tĩnh hậu, vật ưu (liên lạc sau, đừng lo lắng). Lạc.

Hạ Vũ Chi toát mồ hôi lạnh. Nếu chỉ nhìn mấy câu đằng trước, nàng tuyệt đối sẽ không tin, thậm chí còn có thể cho là thư đe doạ, nhưng khi đọc đến phần đề tên cuối cùng, trong lòng nàng không khỏi chấn động.

Lạc, Lạc Thừa tướng.

Một người có bản lĩnh thông thiên như vậy, muốn nàng làm cái gì? Còn hứa sẽ cho nàng lên ngôi Hoàng hậu…

Hạ Vũ Chi khẽ vén mành lên, nhìn người nọ đứng lẫn trong đội ngũ rước dâu phía trước. Người nọ đang nói gì đó với ca ca của nàng, khuôn mặt vẫn bình thản và lãnh đạm, còn ca ca của nàng thì nghiêng đầu lắng nghe, tỏ vẻ không quan tâm lắm.

Nhìn thấy mành xe được vén lên một góc, hắn tựa như khẽ mỉm cười với nàng.

Ngón tay Hạ Vũ Chi xoay xoay tràng hạt, khóe môi chậm rãi cong lên. Nụ cười kia, có thể xem như là lời chúc phúc duy nhất của nàng.

________________________________________

Phương Tấn nghênh đón Tây Chiêu Công chúa, Quốc sư đi bên cạnh y.

Quốc sư vẻ như tùy ý nói, “Nghe nói một trong ba nguyên lão triều đình Đại Thừa, Thừa tướng đại nhân, là một nhân vật vô cùng thần kỳ, hôm đó được diện kiến, không ngờ khuôn mặt lại trẻ trung mềm mại đến thế.”

Phương Tấn cười đáp, “Lạc Mộ Quyền? Quốc sư đừng bị bề ngoài đánh lừa, ngài ấy không hổ với danh xưng đâu.”

“A? Vậy là sao cơ?”

“Đó là đa mưu túc trí, chỉ có ngài ấy mới có thể đoán trước số mệnh Đại Thừa chuẩn như vậy. Ngài ấy làm người nghiêm cẩn thủ lễ, thanh liêm chính trực, có thể nói là rường cột nước nhà. Lần này Quốc sư đến làm khách, sẽ có rất nhiều cơ hội được chứng kiến sự lợi hại của ngài ấy.”

“Đó là vinh hạnh của ta. Thừa tướng đại nhân cùng Thái úy đại nhân, một văn một võ, đều là nhân tài được Hoàng đế Bệ hạ vô cùng coi trọng. Đại Thừa vừa có minh quân, lại vừa có hiền thần, chắc chắn phúc trạch ngàn năm.”

“Quá khen quá khen.”

Phương Tấn và gã cùng cười ha hả. Y nhớ tới cái nhìn của Công chúa và vị Quốc sư này dừng trên người Lạc Bình tại yến tiệc Nguyên tiêu, âm thầm nhíu mày. Trong lòng y có chút phân vân, nhưng lại không thể nắm bắt được nguyên căn rõ ràng.

________________________________________

Nghênh đón một lúc hai vị nương nương, Hoàng cung bận rộn vô cùng.

Màn đêm buông xuống, yến tiệc kết thúc, Phương Tấn chặn đường Lạc Bình, “Mộ Quyền, ta và huynh lâu quá chưa cùng đối ẩm.”

Lạc Bình nhìn y, đôi mắt sóng sánh ý cười, “Được, vừa đúng lúc ta còn chưa uống thoả, đi thôi.”

Vì vẫn mặc quan bào (áo bào của quan), không tiện đến tửu quán, hai người đành phải về quý phủ của Phương Tấn. Thái úy phủ vô cùng lịch sự và tao nhã, còn có noãn các (phòng được giữ ấm) thiết kế riêng, bên trong đã có phó dịch hâm nóng rượu, còn có ca cơ (ả đào/kép hát) ôm đàn hầu hạ.

Lạc Bình đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười, “Trọng Ly thật biết hưởng thụ.”

Phương Tấn tự tay rót rượu cho hắn, “Nơi này phải dùng để đón tiếp tri âm mới có ý nghĩa.”

Mười ngón tay ca cơ nhỏ nhắn thon dài, nhảy múa trên dây đàn tạo thành một khúc [Vũ linh lâm] (Tiếng mưa tựa tiếng chuông), uyển chuyển ca hát.

Thử khứ kinh niên,

Ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.

Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,

Canh dữ thùy nhân thuyết.

(Dịch nghĩa – Bởi Châu Hải Đường:

Biền biệt năm dài,

Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.

Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình,

Dễ ngỏ cùng ai biết.)

Lạc Bình uống rượu, “Thử khứ kinh niên, lương thần hảo cảnh… Không biết đêm nay tỉnh rượu nơi nào, Lạc Mộ Quyền sau khi tỉnh rượu, có còn là Lạc Mộ Quyền say rượu đêm nay…”

Phương Tấn lắc đầu, “Mới uống bấy nhiêu mà đã say rồi sao?”

Lạc Bình khoát tay, “Không sao không sao, để Trọng Ly chê cười rồi.”

Phương Tấn hỏi, “Mộ Quyền, huynh thấy Tây Chiêu Quốc sư và Tương Vãn Công chúa thế nào?”

“Một lão yêu ngàn năm, một mỹ nhân rắn rết.”

“Ha ha, ý của huynh là hai người bọn họ không phải thứ gì tốt? Hiếm khi thấy huynh thẳng thắn như vậy, Mộ Quyền, không phải huynh say thật rồi chứ?”

“Không, ta phải… tỉnh.”

________________________________________

Lạc Bình rất cảm kích Phương Tấn mời hắn uống rượu, lúc tàn cuộc hắn đã say chếnh choáng, mặt mũi má đều đỏ phừng phừng.

Phương Tấn muốn đưa hắn về, Lạc Bình nói không cần, đường cũng không xa lắm, hắn muốn hóng gió một chút cho tỉnh rượu, tránh ảnh hưởng đến Tiểu An.

“Huynh thật sự nhận nó làm con?”

“Ừ, một đứa trẻ thông minh sẽ phải lo toan nuôi lớn, ngốc ngốc một chút thì tốt hơn, có thể để nó bên cạnh, chăm sóc nó cả đời.”

Phương Tấn thở dài, “Thôi thôi, không tán gẫu với con ma men này nữa, về đi, dọc đường nhớ cẩn thận đó.”

Lạc Bình bước mấy bước coi như vững chãi ra đến cổng, gió lạnh ùa vào ống tay áo, không rõ là giúp hắn tỉnh táo hơn hay làm hắn hồ đồ thêm. Hắn xoay người nhìn về phía Hoàng cung, nơi bức tường cao ngăn cách hắn và Quân vương của hắn.

Luyến tiếc rời mắt, hắn cẩn thận dò từng bước về nhà, trong mơ màng, hắn như nhìn thấy một đứa bé chạy tới bên hắn, cự nự hắn, “Tiểu phu tử, sao giờ mới tới?”

——- “Tiểu phu tử, sao giờ mới về?”

Âm thanh vang lên sau lưng hắn, không phải ở giữa tầm nhìn của hắn và tường cung, mà là ở sau lưng hắn, trước cổng nhà hắn.

Lạc Bình quay lại nhìn người nọ, vẻ mặt cứng đờ như khúc gỗ.

“Bệ hạ?”

“Là ta.”

“Bệ hạ không ở chỗ hai vị nương nương, đến nhà thần làm gì?”

“Trẫm lấy hai người vẫn chưa đủ, muốn lấy thêm người thứ ba không được sao?” Chu Đường âm ỉ giận.

Lạc Bình cười ha hả, “… Bệ hạ, người thứ ba này không lấy được.”

“Không lấy được cũng tốt, cái đó gọi là hoa nhà không thơm bằng hoa dại.” Chu Đường thấy mặt hắn đỏ hồng, kề miệng tới muốn hôn, ai ngờ lại bị mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, y lập tức bùng nổ, “Ngươi lêu lổng ở đâu? Có biết ta chờ ngươi bao lâu rồi không hả?”

“Được rồi được rồi, nếu Bệ hạ đã đến rồi thì vào nhà đi thôi.” Lạc Bình vỗ về y, “Thần chỉ uống chút rượu với Trọng Ly, không nghĩ tối nay Bệ hạ sẽ tới.”

Trong cung ai có thể nghĩ được, Hoàng đế thật sự là “Lương thần hảo cảnh hư thiết”(Cảnh đẹp ngày vui nay chẳng thiết)

________________________________________

“Lão gia, An thiếu gia…” Phó dịch bẩm báo được một nửa, nhìn thấy khách nhân vẻ mặt âm u bên cạnh lão gia nhà mình, lời nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Lạc Bình dặn, “Nhắn với trù nương, giúp ta đun một chén canh giải rượu.”

Chu Đường hừ lạnh một tiếng, “Không cần, đêm nay ngươi đừng hòng tỉnh rượu.”

Phó dịch nhất thời không biết nên nghe ai, Lạc Bình khẽ thở dài, nháy mắt ra hiệu cho gã lui xuống trước. Kỳ thật hắn vẫn đang váng đầu hoa mắt, nhìn Chu Đường từ một thành hai.

“Sao thế? Choáng hả?” Chu Đường kéo hắn ngồi xuống, ôm lấy hắn từ phía sau, xoa xoa huyệt Thái Dương cho hắn, “Vì ta lập phi nên ngươi mới tự làm khổ mình như vậy sao?”

Lực xoa bóp vừa đủ, ấm áp sau lưng truyền tới làm Lạc Bình bất giác nhắm nghiền hai mắt lại.

Chu Đường đã hơi nguôi giận, “Tiểu phu tử, rốt cuộc ngươi ôm thứ tâm tình gì khi đẩy nữ nhân vào lòng ta?”

Lạc Bình nhíu mày không đáp.

Chu Đường đặt môi sau cổ hắn, hôn cho làn da vốn đang ửng hồng lại càng thêm đỏ, các ngón tay thoăn thoắt gạt bỏ vạt áo của hắn, vuốt ve ***g ngực hắn, “Ta là Tiểu Đường của ngươi mà, sao ngươi lại cam lòng vất ta cho kẻ khác?”

Lạc Bình ngẩng đầu lên, nhẹ giọng thì thầm vào tai y, “Dù không cam lòng thì thần có thể làm gì?”

Chu Đường siết lấy hắn, dây dưa, “Ngươi không cam lòng, ta sẽ chỉ là của một mình ngươi.”

“Ha hả a… Của một mình ta… Ừ…” Lạc Bình cố sức nắm lấy vai Chu Đường, thân mình co quắp bám vào y, tựa như thật sự muốn độc chiếm y.

“Tiểu phu tử…” Chu Đường cuống cuồng tách mở thân thể hắn.

Giữa những tiếng thở dốc bị kìm nén, Lạc Bình vuốt ve mái tóc y, “Tiểu Đường, ta già rồi…”

“Tiểu phu tử lại nói linh tinh gì đó. Chờ chút, ngươi gọi ta là Tiểu Đường?” Chu Đường bị kích động, đưa đẩy cũng mạnh bạo hơn.

Lạc Bình kêu lên một tiếng đau đớn, ngây dại không nói thêm lời nào nữa.

Hắn đã già rồi, hắn không thể chịu đựng thêm một lần bị vứt bỏ nào nữa.

________________________________________

Lạc Tiểu An nghe nói phụ thân đã trở lại, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy phụ thân qua với mình, đành phải tự lạch bạch chạy tới phòng phụ thân.

Nghe thấy giọng nói của phụ thân, nó sung sướng đẩy cửa phòng ra, “Phụ thân, Tiểu An không ngủ được, ôm một cái!”

“A… Tiểu An…”

“Ai cho mi vào?! Cút ra ngoài!!”

Lạc Tiểu An bị cảnh tượng trước mắt gây cho một cú sốc, nó thấy phụ thân bị người xấu đè trên giường, giờ thì cả hai đang cuống quýt lấy chăn che chắn. Khuôn mặt phụ thân đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt nhìn thật đẹp, không rõ là vì đau đớn hay vì gì khác, còn mặt người xấu kia thì hung tợn vô cùng.

Lạc Tiểu An ú ớ, “Phụ… Thân?”

“Ôm một cái? Nó không ngủ được mà còn cần ngươi ôm?” Chu Đường phẫn nộ chuyển qua Lạc Tiểu An, “Mi bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người ôm ngủ?! Biến về phòng ngay!”

Lạc Bình lúng túng mặc quần áo, chạy lại ôm lấy Tiểu An, vội vàng đưa nó về phòng.

Chu Đường, “…”

Lạc Bình quay lại, thấy Chu Đường vẫn còn đang giận lẫy.

Hắn vỗ vỗ cái trán đau nhức, chủ động ôm lấy y, “Được rồi, ngủ đi.”

________________________________________

Lạc Mộ Quyền sau khi tỉnh rượu, quả thật không còn là Lạc Mộ Quyền đêm đó.

Phương Tấn cũng vô cùng xấu hổ, cái người “Nghiêm cẩn thủ lễ, thanh liêm chính trực, có thể nói là rường cột nước nhà” mà y đã ca ngợi với Quốc sư Tây Chiêu, giờ cả ngày chỉ biết chơi chim ngắm hoa, không vào chầu sớm, trà quán tửu quán không bao giờ thấy thiếu bóng dáng hắn.

Mấu chốt là, Hoàng đế mặc kệ.

Hoàng đế nói, “Kệ hắn đi thôi, hắn không lao lực, trẫm sẽ không phiền lòng.”

Quốc sư vài lần muốn bái phỏng phủ Thừa tướng, Lạc Bình nếu không cáo ốm thì cũng không có nhà, hoàn toàn không có ý muốn tiếp đón gã.

Bất quá hắn thay đổi như vậy cũng làm Chu Đường khó thích ứng. Y chưa bao giờ thấy tiểu phu tử lôi thôi như thế này, cái người từ xưa đến nay vẫn luôn cẩn thận cứng nhắc, tựa hồ đột ngột biến thành bê bối bất cần đời.

Sự việc như thế này không phải lần đầu tiên ——

Lạc Thừa tướng ra ngoài giẫm phải phân chó ngã lăn quay, chưa kịp thay y phục đã bị Hoàng Thượng triệu kiến.

Hoàng Thượng thấy hắn toàn thân nhếch nhác, mắng, “Tại sao lại thành thế kia?!”

Lạc Thừa tướng tủi thân, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là lỗi của phân chó, không phải lỗi của thần.”

“Thế lần trước ngã xuống hồ thì sao?”

“Đó là lỗi của bậc thềm, không phải lỗi của thần.”

“Thế lần trước nữa ngã từ trên giường xuống?”

Lạc Bình ngừng một chút, “… Đó là lỗi của Hoàng Thượng gọi thần thị tẩm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui