Dưỡng Nữ Thành Phi

Ba người này là có thương lượng trước sao? Sao có thể phối hợp tốt như vậy?

Đầu óc Mạn Duẫn tràn ngập nghi hoặc…

Sử Minh Phi ho khan hai tiếng, đình chỉ thanh âm thảo luận của quần thần “một khi đã như vậy, Hoàng muội, muội có thể bỏ khăn che mặt xuống rồi.”

Quần thần quay đầu, ánh mắt đều dừng ở thân ảnh màu trắng kia. Mọi người đều là người thích chưng diện, cho nên đều yêu thích cái đẹp.

Ngón tay Mạn Duẫn khẽ động, chậm rãi bỏ lớp lụa mỏng. Hé ra gương mặt khiến người ta quen thuộc lộ ra trước mặt mọi người.

Mã Khiêm tức giận đến phát run: “Nam Trụ Hoàng, người là đang giỡn với chúng ta? Đây rõ ràng chính là ái nữ của Cửu Vương gia – Mạn Duẫn quận chúa! Cho dù ngài là vua của Nam Trụ quốc, nhưng lấy việc này hồ lộng, chính là muốn cùng quốc gia ta đối địch sao?”

Ở trong mắt bọn họ, Sử Minh Phi làm ra chuyện như vậy, thuần túy là vì trêu chọc bọn họ.

Mạn Duẫn lộ diện đều khiến ánh mắt đại thần đỏ cả lên. Các đại thần đều chỉ trích Sử Minh Phi, có người nói Sử Minh Phi cho dù muốn đùa giỡn cũng không nên làm thái quá như vậy. Tiểu quận chúa và Cửu Vương gia chính là quan hệ cha con, nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài, nhất định là trò cười lớn nhất trong thiên hạ!

Mặt mũi của hoàng thất, toàn bộ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!

Đại điện giống như nổ tung, âm thanh huyên náo hơn bình thường.

đã sớm dự đoán được kết cục như vậy, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cũng không chút kích động, họ ở trong đám người vẫn như cây tùng đứng sừng sững.

Hồi lâu sau, Sử Minh Phi mở miệng: “Trẫm cũng không có ý đùa giỡn với các vị đại thần, Mạn Duẫn quận chúa không nên họ Tịch, nàng là huyết mạch bị thất lạc của Nam Trụ quốc, là thân sinh muội muội của trẫm.”

Câu nói lộ ra vẻ kiên định, âm thanh của Sử Minh Phi cũng khiến mọi người kinh sợ.

Gương mặt lạnh băng vạn năm không đổi của Tịch Mân Sầm cũng đồng thời nhìn về phía các đại thần: “Mạn Duẫn không phải thân sinh nữ nhi của bổn vương, năm đó tiên hoàng vì nóng lòng ôm tôn tử mới gây ra chuyện sai lầm này. Mười sáu năm trước, nữ nhân ở Sầm vương phủ kia, chính là…”

Tịch Mân Sầm đang nói, đột nhiên bị Sử Minh Phi đánh gãy, như là muốn che giấu chuyện tình: “Mạn Duẫn chính là nữ nhi do phụ hoàng trẫm cùng nữ tử dân gian sinh nở, năm đó chiến loạn, phụ hoàng không chiếu cố tốt nữ nhân kia, hai người chia lìa, không ngờ nàng vì vậy mà hoài long thai. Càng thêm trùng hợp là, nữ tử kia lại có thể nương tựa nơi Cửu Vương gia.”

Vì sao Sử Minh Phi nói vậy, Mạn Duẫn nghĩ chút liền hiểu được. Năm đó Thẩm Đậu chính là cơ sở ngầm do Tịch Mân Sầm xếp vào, nếu không phải dựa vào tình báo mà nàng trộm được, Tịch Mân Sầm sẽ không dễ dàng thắng trận như vậy.

Cho nên, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Sử Lương Sanh có ảnh hưởng rất lớn. Đồng thời, với Nam Trụ quốc cũng là một sự sỉ nhục.

Sử Minh Phi khắp nơi bảo hộ hành vi của phụ thân, mấy người Mạn Duẫn đều có thể lý giải. Thêm vào hắn đã giúp bọn họ nhiều việc như vậy, nếu nói chuyện này ra, thật sự là có lỗi với hắn.

Đám người Mạn Duẫn đều lựa chọn trầm mặc, nói cho cùng, Sử Lương Sanh cũng là phụ thân của nàng…

Mạn Duẫn mãi vẫn không quên được.

“Các ngươi nói miệng không bằng chứng, tiên hoàng anh minh như vậy, làm sao có thể phạm loại sai lầm này, các ngươi chính là nói chuyện giật gân!” một đám đại thần đều phản đối.

Tịch Khánh Lân đỡ trán, đã sớm đoán được sớm hay muộn cũng không thể thiếu một hồi đại chiến nước miếng.

Tịch Mân Sầm nắm lấy vai Mạn Duẫn: “Bổn vương sẽ thực hiện lời hứa, cưới Mạn Duẫn làm vợ.”

So với vừa rồi, các đại thần tranh cãi càng thêm ầm ĩ.

“thật mất thể diện hoàng thất! Cửu Vương gia, ngài là thiên chi kiêu tử, chính là hậu duệ của hoàng thất, sao có thể làm ra chuyện tổn hại mặt mũi như vậy! Người muốn liệt tổ liệt tông chết không nhắm mắt sao?” Mã Khiêm lại quỳ xuống đất, tay giơ ên trời, hướng bầu trời đêm hò hét.

Phe phái lão thần ngoan cố trong triều đình cũng theo Mã Khiêm quỳ xuống.

“Cho dù tiểu quận chúa có phải đứa nhỏ thân sinh của ngài hay không, nàng cũng có phong hào tiểu quận chúa, là nữ nhi của Cửu Vương gia, loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sao có thể làm ra!” Các đại thần đều nhận thức như vậy, nói gì cũng không chịu ngừng.

Tịch Khánh Lân ngồi trên ghế bất đắc dĩ thở dài: “Nếu là nguyên nhân này, trẫm tại đây trục xuất danh hào Mạn Duẫn tiểu quận chúa, mang giấy tới.”

Sau khi hắn nói, các đại thần đều trợn mắt há mồm: “Hoàng thượng, phong hào là do tiên hoàng ban tặng, ngài không thể bất kính như vậy.”

Tịch Khánh Lân nhìn đủ đám lão già cổ hũ này rồi, phụng phịu mắng:”Thế này không được, thế kia không được! Vừa rồi yêu cầu trẫm đáp ứng hôn sự này, là ai? Đừng nói với trẫm, các ngươi lúc nãy ai cũng không lên tiếng.”

Tịch Khánh Lân đem chén rượu hung hăng quăng đi, chén bạch ngọc lạch cạch vỡ tan trên đất.

Đại điện huyên náo chậm rãi im lặng, từ sau khi Tịch Khánh Lân đăng cơ, hắn cũng chưa từng quát lớn như vậy lần nào.

Các đại thần đều á khẩu không trả lời được, vừa rồi thúc giục Hoàng thượng đáp ứng yêu cầu là bọn họ, nay người lật lọng cũng là bọn họ.

“Trẫm là Thiên tử, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh. Đều nói nước đổ khó hốt, chẳng lẽ các ngươi nói ra cũng không suy nghĩ sao? Trẫm và Hoàng đệ đều là người hoàng tộc, nói ra chính là lời hứa! Nếu mất đi uy tín, làm sao trị quốc bình thiên hạ!”

Những điều Tịch Khánh Lân nói, quần thần không cách nào phản bác.

“Nhưng… thân phận của tiểu quận chúa và Cửu Vương gia…” Các đại thần không thể bỏ qua thiể diện, có điều trong lòng vẫn để ý đến thân phận kia.

Tịch Mân Sầm hừ lạnh một tiếng: “Thân phận vốn là do người đặt ra, bổn vương sửa lại thì thế nào? Từ giờ khắc này, bổn vương cùng Mạn Duẫn không phải là quan hệ cha con, nàng về sau là Vương phi của Cửu Vương gia ta.”

Sử Minh Phi hướng bọn họ gật đầu: “Đúng, thân phận chính là do người định. Thân phận tiểu quận chúa là do tiên hoàng sai lầm, biết sai phải sửa, đây là chân lý mãi không thay đổi. Từ ngày hôm nay, Mạn Duẫn không phải họ Tịch, mà theo họ của trẫm, là Mạn Duẫn công chúa của Nam Trụ quốc! Ai dám khi dễ Mạn Duẫn, chính là đối địch với Nam Trụ quốc, cho dù Nam Trụ quốc không cường đại bằng Phong Yến quốc, nhưng quốc gia của ta cũng không sợ ai!”

Sử Minh Phi bỏ qua lập trường ủng hộ Mạn Duẫn, khiến nàng rất cảm động.

Sử Minh Phi tươi cười, việc hắn có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi.

Tịch Khánh Lân múa bút thành văn, một tay cứng cáp hữu lực thảo chữ hiện lên trên tờ giấy Tuyên Thành. Ấn kim long đỏ chót in trên mặt giấy.

“Từ giờ phút này, Mạn Duẫn đã không còn là tiểu quận chúa của Phong Yến quốc. Các ngươi vừa ý chưa?” Tịch Khánh Lân khó lộ ra được khí phách này, trong tâm khảm vẫn có vài phần tương tự Tịch Mân Sầm.

Chèn ép khắp phía, bọn họ còn dám nói gì? Đại đa số đại thần đều im miệng.

Nhưng cũng có số ít bộ phận không chịu thua, Tạ Ngự Sử dẫn theo mười mấy người quỳ trên mặt đất, hô to không thể làm như vậy.

“Tạ Ngự sử, ngươi nói bổn vương không thể lấy Mạn Duẫn?” Tịch Mân Sầm hướng về phía hắn, trong mắt tràn ngập lãnh ý khiến người khác run lên.

Rất nhiều tướng quân chinh chiến sa trường đều hiểu biểu tình này của Cửu Vương gia. Mỗi khi hắn giơ kiếm lên chém giết địch nhân là khi hàn khí trong bắn ra bốn phía.

“Chúng thần ủng hộ Cửu Vương gia lấy Mạn Duẫn công chúa, Cửu Vương gia vì Phong Yến quốc lập bao nhiêu công lao hạn mã, chẳng lẽ nguyện vọng duy nhất của người, chúng thần cũng không thể làm được?” Nhóm võ quan dàn hàng đứng ra, bọn họ dù sao cũng là lực lượng của Cửu Vương gia.

Hán tử sống sót trên chiến trường, tất cả đều rất trọng tình trọng nghĩa, không giống quan văn chịu trói buộc của thế tục lễ nghĩa.

Cũng có rất nhiều đại thần ngại vì mình lúc nãy khuyên Hoàng thượng đáp ứng hôn sự, cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng. Trong đó ngay cả Mã Khiêm thích khyên can cũng im lặng đứng một bên.

Tạ Ngự sử là người sĩ diện, vị trí nửa vời như vậy làm hắn thật phiền lòng. Nếu hắn khiếp sợ mà lui, thành toàn cho Cửu Vương gia và tiểu quận chúa, như vậy mặt mũi của hắn khẳng định mất hết. Nếu hắn cật lực phản đối, không chừng lại có núi lớn mà dựa vào.

Tạ Ngự Sử do dự, còn chưa có quyết định, đột nhiên bị đánh nghiêng ngả. Người ra tay là Tịch Mân Sầm, cả người hắn tràn ngập sát khí, cúi đầu nhìn Tạ Ngự sử nói: “Tạ Trường Hoa, ba năm trước đây, quý tử của ngươi phạm tội hành hung tới chết người khác, lại dùng quyền lực của mình mua dưới gạt trên, đem chuyện này áp chế xuống. Chẳng lẽ ngươi nghĩ mọi người đều không biết?”

Tứ chi Tạ Ngự sử cứng ngắc, chật vật quỳ gối trên mặt đất, hai mắt tròn xoe.

Chuyện này số người biết không tới ba người, Cửu Vương gia làm sao biết được? Hơn nữa người mà con hắn giết là tiểu tỳ nữ trong phủ, cũng không gây ra bao nhiêu sóng gió. Loại chuyện bé nhỏ này, Cửu Vương gia làm sao có thể biết được chân tướng?

Tịch Mân Sầm vì đạt được mục đích lần này, cũng bỏ không ít công sức. thật lâu trước kia hắn đã bắt đầu vơ vét nhược điểm của các đại thần. không cần nghi ngờ, chỉ cần ai dám đứng ra, hắn liền làm rõ tội danh của đối phương.

Quần thần đều biết, Cửu Vương gia làm như vậy chỉ là giết gà dọa khỉ. Nếu ai còn dám cường ngạnh xuất đầu, người kế tiếp chết sẽ là người đó.

Người làm quan, không mấy người dám nói cả hai tay của mình đều là thanh liêm, ít nhất cũng đã làm một vài chuyện ám muội. Cho dù là thanh quan thật sự liêm chính, ở thời điểm như thế này cũng phải phân rõ tình thế.

Nay cả Tịch Khánh Lân, Sử Minh Phi còn cả Cửu Vương gia đều ở đó, bọn họ phản đối như thế nào, sự việc cũng không phải do họ quyết định.

Tịch Khánh Lân nói: “Người tới, đem Tạ Ngự sử bắt vào đại lao.”

Hai thị vệ xông vào lôi Tạ Ngự sử đang quỳ trên đất đứng lên, theo cửa hông của Tiêu Dao điện rời đi.

Đại điện chìm vào im lặng, không ai dám lên tiếng.

Tịch Mân Sầm lại hỏi: “Còn ai phản đối không? Nếu có, liền đứng ra!

Thời gian dần trôi qua. không ai thật sự dám tiến lên, bởi vì chỉ cần bước lên một bước chính là tự đưa mình vào rọ.

“Đừng quên, vừa rồi người nhất quyết muốn Cửu Vương gia lấy công chúa cũng có phần của các ngươi”. Sử Minh Phi phất động y bào.

Quần thần không dám dị nghị gì, ba người này vừa đấm vừa xoa, cưỡng bức dụ lợi, mỗi một biện pháp đều dùng trên người bọn họ, bây giờ mà phản đối chính là tự rước lấy nhục.

Phái ngoan cố của Mã Khiêm dường như suy nghĩ rất cẩn thận, vẻ mặt đau khổ vừa rồi đã biến mất, nâng cao chén rượu: “Lão thần lấy rượu biểu thị tâm ý, chúc Cửu Vương gia và Mạn Duẫn công chúa bạch đầu giai lão.”

một khi Mã Khiêm đã thỏa hiệp, rất nhiều người cũng không thể không nể mặt, đều giơ chén rượu lên hướng Tịch Mân Sầm kính rượu.

Tịch Mân Sầm chỉ thản nhiên nhấp một ngụm, cũng không uống nhiều.

Rất nhiều người không hiểu rõ sự chuyển biến của Mã Khiêm, hỏi hắn, Mã Khiêm chỉ đáp “Lão phu ngoan cố đều là vì khuyên can, là muốn tốt cho Phong Yến quốc. Nam Trụ Hoàng đã chính miệng nói phong Mạn Duẫn làm công chúa. Nếu hai nước liên hôn sẽ có lợi ích rất tốt, lão phu vì sao phải tiếp tục phản đối? Cửu Vương gia chính là công thần của Phong Yến quốc, nếu chỉ vì một mối hôn sự mà khiến Phong Yến quốc mất đi trụ cột này, tổn thất nhiều hơn được lợi.”

Cho dù tự hỏi trên phương diện nào, bọn họ đều phải chọn thỏa hiệp.

Mạn Duẫn nhìn lão thần này, quả thật là người thông minh. Cân nhắc tình thế và lợi hại, làm ra lựa chọn tốt nhất. Điều làm Mạn Duẫn bội phục là, hắn làm tất cả là vì Phong Yến quốc.

Chuyển biến quá lớn nơi hiện trường khiến Chu Dương sinh ra hoảng hốt. Cách một hồi lâu, hắn mới hùng hục chạy tới trước mặt Mạn Duẫn, cười ha hả nói: “Tiểu quận chúa, chúc mừng người, về sau có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với vương gia rồi!”

Tề Hồng lại cho hắn một cú: “Kêu vương phi, ngươi còn kêu tiểu quận chúa, coi Cửu Vương gia lát nữa phạt ngươi như thế nào.”

Thấy hai người lại cãi nhau, khóe miệng Mạn Duẫn gợi lên chút tươi cười. Có thể có được một nam nhân như Tịch Mân Sầm, ca ca như Sử Minh Phi, còn có bằng hữu như Chu Phi, Chu Dương, Tề Hồng… nàng cảm thấy thật thỏa mãn. Ở kiếp trước, nàng không thể lĩnh hội tình cảm này, đến kiếp này rốt cuộc cũng được viên mãn.

Tịch Mân Sầm ôm thắt lưng nàng, ở trên trán nàng hôn nhẹ một cái, thanh âm lạnh băng mang theo chút sủng nịch: “Sau này sẽ tốt thôi.”

Sắc mặt nhiều đại thần không được tốt, nhưng nếu kết cục đã định, bọn họ cũng không dám nhiều lời. Mà khó khăn lớn nhất bây giờ chính là, làm thế nào giải thích cho dân chúng chuyện này…

Sử Minh Phi bưng chén rượu, hướng về phía Tịch Mân Sầm: “Cửu Vương gia, muội muội này của trẫm liền giao cho ngươi.”

Ánh mắt chuyển hướng sang Mạn Duẫn, Sử Minh Phi ngẩng đầu sờ sờ trán nàng.

Mạn Duẫn không phản kháng, cũng không có cảm giác rối loạn trên trán: “Cảm ơn, ca ca”.

Chữ cuối cùng khiến cả người Sử Minh Phi run lên, khóe miệng tươi cười: “Ca ca thật cao hứng.”

Yến tiệc đêm nay, có người cao hứng cũng có kẻ sầu khổ. Chờ đến khi yến tiệc chấm dứt, đêm đã khuya, Sử Minh Phi ở lại trong cung, mà Tịch Mân Sầm mang theo mấy người cùng hồi phủ.

trên đường đi, Chu Dương tức giận nói: “Tiểu quận chúa, buổi chiều người đi đâu vậy, vì sao chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thấy người? Còn có, mấy cái nha hoàn nói lời kia, là người dặn họ hãm hại Tề Hồng phải không? Người có biết, ta đây là lần đầu tiên nghĩ oan cho người khác.”

Chu Dương biểu đạt sự tức giận của mình, từ khi lên xe ngựa, hắn vẫn lặp đi lặp lại không ngừng.

Tề Hồng không chịu nổi hắn phiền chán như vậy: “Ta là người bị hại còn chưa nói, ngươi nói cái gì! Câm miệng cho ta!”

Mạn Duẫn nhàn nhạt cười, xin lỗi nói: “Hôm nay quả thật là ta tính kế các ngươi, buổi chiều ta cùng người của Sử Minh Phi hội họp. Còn chuyện sau đó vào cung thì các ngươi đều biết rồi.”

Kỳ thật từ đầu tới cuối nàng cũng không giúp được gì. Toàn bộ mọi chuyện đều là Tịch Mân Sầm, Tịch Khánh Lân và Sử Minh Phi xử ký. Nếu không phải ba người họ hợp lực, sao có thể trấn áp nổi đám quần thần kia chứ?

“Sầm, bọn chàng có thương lượng trước sao?” Mạn Duẫn tò mò, bọn họ quả thật phối hợp rất ăn ý.

Tịch Mân Sầm lắc đầu: “không có, bổn vương cũng là trong yến tiệc mới phát hiện Sử Minh Phi cố tình làm vậy, nên mới tương kế tựu kế thôi.”

Người thông minh, không cần việc gì cũng phải rõ ràng, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, liền có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.

“Còn hoàng huynh? Sao người lại biết?” Mạn Duẫn tiếp tục hỏi.

Trước đó Tịch Khánh Lân biểu hiện cực kì phẫn nộ. Nhưng nếu phân tích sẽ thấy, hắn cố tình lộ ra như vậy, chỉ là vì khích cho quần thần không đổi ý. Nếu hắn ngay lập tức đồng ý để Cửu Vương gia lấy công chúa, như vậy nếu biết được công chúa là Mạn Duẫn, quần thần chắc chắn sẽ quay ra chỉ trích Tịch Khánh Lân, sau đó sẽ tìm đủ lý do mà cự tuyệt hôn sự này.

Chỉ có làm cho quần thần chủ động đưa ra đề nghị Cửu Vương gia lấy công chúa, bọn họ mới không còn đường mà đổi ý.

“Vẫn là nàng tự đi hỏi hắn đi”. Tịch Mân Sầm đẩy màn xe ra, cách đó không xa là cửa cung uy nghiêm, một thân ảnh hoàng kim vẫn đang đứng đó.

Mặc áo bào màu hoàng kim, ngoại trừ Tịch Khánh Lân, cũng không có ai khác dám mặc. Cho nên muốn nhận ra hắn cũng không phải điều khó khăn gì.

“Vừa rồi may mắn trẫm phản ứng nhanh, nếu không khẳng định không có dễ dàng như vậy đâu. Hoàng đệ, đệ có kế hoạch, sao không nói cho trẫm biết trước? Ban đầu, trẫm còn tưởng đệ đối với công chúa Nam Trụ quốc động tâm nữa chứ.” Tịch Khánh Lân mở miệng liền chỉ trích Tịch Mân Sầm không nói trước kế hoạch cho hắn biết.

Tịch Mân Sầm nhíu mày: “Bổn vương cũng là đến yến tiệc mới biết. Nếu không phải một trận gió thổi qua kéo lên sa mạn của hoàng hậu thì bổn vương cũng đoán không ra mục đích thật của Sử Minh Phi. Sau khi nghe đối thoại của huynh và Sử Minh Phi ta lại càng tin chắc. Mỗi câu Sử Minh Phi nói đều ngầm chỉ đến Mạn Duẫn.”

Cho dù cố ý hay vô tình ám chỉ, nếu Tịch Mân Sầm không nhìn ra chút manh mối nào, thì hắn cũng không xứng để người trong thiên hạ ngưỡng mộ.

“Khi nào thì hoàng huynh đoán được?” Mạn Duẫn vẫn quan sát hành động của hai người, cũng không thấy có gì thất thường.

Tịch Khánh Lân so với Tịch Mân Sầm thì biết chậm hơn: “Ở lần cuối cùng, lúc Hoàng đệ nói nguyện ý cưới công chúa…”

nói tiếp có chút mất mặt, Tịch Khánh Lân cũng không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, lại bởi vì bị Sử Minh Phi mê hoặc, cùng hắn tranh xem tiểu quận chúa và công chúa ai mới là mỹ nhân, nhất thời ấm đầu, rất nhiều chi tiết cũng không để ý. Đến lúc cuối, khi hoàng đệ ba lần bốn lượt nói nguyện ý cưới công chúa, hắn mới dần tỉnh ngộ.

“Đại hôn tính khi nào cử hành?” Tịch Khánh Lân hỏi.

Mạn Duẫn chưa từng hỏi qua chuyện hôn sự, từ sau khi về lại kinh thành, mọi việc đều do Tịch Mân Sầm phân phó xử lý.

Tịch Mân Sầm nói: “Ba ngày sau, đúng ngày hoàng đạo.”

Tịch Khánh Lân sợ tới mức ho khan hai tiếng, Lý công công vỗ vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí.

“Hoàng đệ, đừng nói giỡn. Ba ngày, chuẩn bị hôn sự không cần quá gấp rút như vậy chứ?” hắn là có ý tốt nha, hai người này vất vả lắm mới tu thành chính quả, hôn sự nhất định phải khiến cả nước đều biết.

Chu Dương tỏ vẻ khó hiểu, gãi gãi đầu nói; “Gấp rút? Vương gia từ khi trở về đã bắt đầu chuẩn bị, tuyệt đối có thể khiến nhà nhà người người đều biết.”

Tịch Khánh Lân ngoại trừ hai chữ “gấp rút”, trong lòng không có cảm xúc gì khác.

Nguyên lai, ngay từ khi Tịch Mân Sầm nói chuyện với hắn, đã bắt tay vào chuẩn bị rồi.

Sắc trời đã khuya, Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cáo biệt Tịch Khánh Lân, liền thúc ngựa ra khỏi cung.

Đêm lại chìm vào yên tĩnh, đèn lồng trước cửa theo gió khẽ đung đưa. Gió lạnh từng đợt, nhẹ nhàng thổi tới.

Sầm vương phủ lắm tiền nhiều của, hôn sự lần này lại hết sức coi trọng, cho dù thời gian chuẩn bị và bố trí không nhiều, nhưng trang sức không cái nào không phải là đồ tốt nhất, trân quý nhất. So với lần cưới trước kia, lần này càng thêm long trọng, ngay cả mỗi cây cột trong phủ cũng được sơn hồng một lần nữa, không khí vui mừng tràn ngập trong phủ.

Đèn lòng đỏ treo ở khắp nơi, nha hoàn cũng bị cưỡng chế mặc vào y phục màu đỏ.

So với Sầm vương phủ lạnh lùng nhiều năm trước, bộ dáng hôm nay xem như cải biến hoàn toàn.

Bên ngoài truyền đến từng hồi trống, âm thanh của pháo nổ cũng không ngừng vang lên.

Trong phòng, Mạn Duẫn mặc hỉ bào đỏ thẫm, ngồi trước bàn trang điểm. Trong tấm gương đồng ố vàng hé ra một dung nhan tuyệt mỹ. Nữ tử với cặp môi diễm mộng, chu môi (kiểu son môi của mình) càng làm đôi môi thêm đẹp, kiều diễm động lòng người. Khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn cắn một ngụm.

“thật đẹp!” Tề Hồng vỗ tay không ngừng gật đầu: “Trước kia thấy tiểu quận chúa luôn đeo đồ trang sức trang nhã, không nghĩ tới khi trang điểm lên lại có thể minh diễm động lòng người đến như vậy.”

Chu Dương đã sớm ngây ngốc, hạt đào trong miệng cắn lách cách.

“Tuyệt đối mê đảo chúng sinh.”

Ma ma trong cung điều tới cũng tiến vào, tay cầm cái khăn hồng lắc mông nói: “Vương phi, đã chuẩn bị tốt chưa? Khách đều đã tới đủ, đang chờ ngài ra ngoài.”

Hỉ yến hôm nay đúng là vô tiền khoáng hậu (trước nay chưa từng có), khiến rất nhiều người quan tâm. Đại thần trong triều đều đã đến đủ. Hơn nữa còn có Sử Minh Phi và Tịch Khánh Lân cùng tới tọa trấn, lễ vật của đám đại thần cũng đặc biệt chọn lựa, đồ trong Sầm vương phủ, không có cái nào không phải bảo bối.

Bởi vì đội mũ phượng, khoác khăn choàng vai, Mạn Duẫn mang trên mình đống đồ trang sức, lúc đi đường cũng không ổn định, cho nên để hai tỳ nữ nâng nàng.

“Chu Dương, sao ngươi không đi coi sổ tặng quà?” Trong mắt Mạn Duẫn, Chu Dương thích bạc nhất, còn là siêu cấp tham tiền nữa.

Hôm nay đám đại thần đưa quà tới, phỏng chừng đều là đồ vô giá. Lần trước lúc Duẫn Chi Linh gả vào vương phủ, Chu Dương đã ôm đống đồ đó không buông tay được.

Thấy hắn thành thật đứng ở bên người mình, Mạn Duẫn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ năng lực dụ hoặc của bạc với Chu Dương đã giảm rồi?

“Bạc so với tiệc cưới của Vương gia và Vương phi đương nhiên không quan trọng bằng rồi. Dù sao quà tặng cũng chạy không thoát, chờ sau khi hai người thành hôn, ta lại chậm rãi kiếm.” Chu Dương càng có vẻ cao hứng, kêu Vương phi cũng vô cùng thuận miệng.

Đại hôn của Cửu Vương gia không chỉ đãi tiệc, mà còn đãi hơn trăm bàn. Hương thơm ngào ngạt của mỹ vị lan trong không khí khiến lòng người ngứa ngáy (thèm ăn).

Các tân khách đều đã vào chỗ, thêm nữa họ là đại thần, cũng giữ quy củ, trừ bỏ tiến lên chúc mừng, còn lại không ai dám nháo động phòng.

“Nhanh nhanh, giờ lành đến, thỉnh Vương gia và tiểu quận chúa chuẩn bị tốt.” Ma ma cao giọng hét một tiếng.

Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đứng song song trong đại sảnh, hai người mặc hỉ phục màu đỏ. Nữ khuynh quốc, nam khuynh thành, dáng vẻ bất phàm. Hai người đứng chung một chỗ, chỉ cần dung mạo tuyệt thế đó cũng đủ để đoạt mọi ánh nhìn.

“Về sau, nàng là chính thất của bổn vương, không ai có thể thay thế được.” Tịch Mân Sầm nắm tay Mạn Duẫn, mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao nắm lấy.

Mạn Duẫn cầm tay hắn, mỉm cười.

“Về sau, chàng là phu quân của Duẫn nhi, cho dù trời sụp đất vỡ, cũng vĩnh viễn không thay đổi.” Những câu hứa hẹn, theo miệng thốt ra.

Hai người sóng vai đứng đó, toát ra ánh sáng chói mắt, khiến thiên địa cũng trở nên ảm đạm.

“Giờ lành đến, nhất bái thiên địa”. Ma ma hô lớn, đứng ở biên sườn hai người.

Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm xoay người, đối diện với cửa lớn, chậm rãi cúi người quỳ xuống.

“Nhị bái cao đường”.

Bởi vì song phương đều đã mất đi, lại có câu huynh trưởng như cha, cho nên trên ghế chính là Tịch Khánh Lân và Sử Minh Phi, hai người đều chất chứa ý cười.

“Phu thê giao bái.” Đạo thanh âm cuối cùng lại càng vang dội.

Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm mặt đối mặt sau lớp màn che, trong mắt là tình thâm ý nùng.

Hình ảnh hạnh phúc duy mỹ như vậy, vĩnh viễn đọng lại trong tâm trí mọi người, cho đến nhiều năm sau đó, vẫn nhớ mãi không quên.

“Buổi lễ kết thúc”. (ta nghĩ câu này phải là đưa vào động phòng chứ nhỉ?? không hiểu sao tác giả lại viết vậy).

Pháo nổ giòn vang, từng trận từng trận vỗ tay vang lên chúc mừng phu thê mới cưới.

Ai cũng có thể nhìn ra, Cửu Vương gia đối với hôn sự lần này coi trọng hơn hẳn so với lần trước. Lần trước, hắn ngay cả thắt lưng cũng không cong một chút, mà hôn lễ lần này lại thập phần đúng nghi thức.

Cả đời này của bổn vương, cũng chỉ quỳ lạy tiên hoàng, ngươi cho rằng mình là ai lại muốn bổn vương cúi đầu? Câu này đã chôn sâu trong lòng mọi người, đột nhiên lại bị đào bới ra. Cửu Vương gia từng nói như vậy, lại vì tiệc cưới lần này, cam nguyện quỳ xuống…

Chỉ cần một động tác này, cũng khiến tất cả mọi người hiểu được, Cửu Vương gia là thật tâm yêu Vương phi.

Mây bay về phía chân trời, hòa với ánh sáng rực rỡ. Hàng liễu trong sân dường như cũng vì chứng kiến cảnh này mà cao hứng, nhánh cây lay động phát ra tiếng xào xạc. Gió lạnh phất phơ, thổi tóc của họ phiêu lãng giữa không trung.

Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn nhìn nhau, cái liếc mắt này bao hàm rất nhiều tình cảm trong đó. Giống như không khí náo nhiệt xung quanh đều trở nên hư vô, trong mắt hai người họ cũng chỉ còn lại mỗi thân ảnh đối phương.

Cả đời này, cả kiếp này, chết không chia lìa, đầu bạc không xa nhau…

HOÀN​Ishtar: cuối cùng bộ Dưỡng nữ cũng chính thức khép lại, cám ơn mọi người đã ủng hộ Dưỡng Nữ và các editor trong thời gian qua nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui