Dưỡng Nữ Thành Phi

Edit: Khánh Linh

Du Nguyệt cung yên ắng không người, chung quanh đều tĩnh lặng. Tiểu mạo ngao kêu chin chít suốt một ngày rồi rốt cuộc cũng phải thở hồng hộc té lăn trên mặt đất giả chết. Mạn Duẫn không ngừng giãy dụa hai tay để nới lỏng dây thừng. Nhưng Sử Minh Phi buộc thật sự rất chặt, Mạn Duẫn vặn vẹo đến hai tay tươm máu mà dây thừng vẫn không hề lỏng lẻo mảy may.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua những lỗ nhỏ trên cánh cửa rách nát, chiếu xạ vào bên trong, cho Du Nguyệt cung vốn dĩ u ám thêm vài phần ánh sáng.

Sau một lúc, có một tiểu cung nữ bưng rổ đưa đồ ăn tới, bày ra trước mặt Mạn Duẫn. Nhưng Mạn Duẫn không hề ăn một miếng nào.

Sắc trời dần dần tối xuống, bầu trời đêm càng lúc càng đen kịt không một ánh trăng sao. Như bị cắt phụt mất nguồn sáng, Du Nguyệt cung tối đen đến đáng sợ.

một ngày cũng đã nhanh chóng trôi qua, đáng lý ra Phụ Hoàng phải phát hiện mình biến mất không thấy, đã dẫn người tìm đến đây rồi chứ, vì sao lại chậm chạp không hề có động tĩnh gì hết vậy?

Mạn Duẫn càng nghĩ càng hoảng hốt, trông ngóng về phía cửa lớn, thân thể không ngừng lết dần về phía cửa.

Bầu trời dần dần rạng lên, đêm đen đi qua, đất trời lại nghênh đón một ngày mới. Mạn Duẫn hao hết khí lực thì cũng vừa lúc đến được cạnh cửa.

Rầm một tiếng, cửa lớn được mở ra từ bên ngoài. Sử Minh Phi vẫn chưa kịp cởi long bào, đứng chắn ngược ánh mặt trời rọi vào tạo thành một bóng đen trải dài trên mặt đất, vừa vặn cản Mạn Duẫn lại.

Tóc tai của Mạn Duẫn sau một đêm giãy dụa đã trở nên bù xù hỗn độn, toàn thân nhìn dơ bẩn không chịu nổi, miệng bị nhét khăn đã trở nên trắng bệch.

Nhìn dáng vẻ chật vật của nàng lúc này, trong tâm Sử Minh Phi có chút không đành lòng. Nhưng so với việc trơ mắt nhìn nàng bị Cửu vương gia nuôi lớn như cừu non xong lại bị ăn sạch sẽ không còn cái xương, chi bằng giữ nàng lại trong Hoàng cung, để nàng từ từ trưởng thành, cả đời vô ưu vô lo.

Ôm lấy Mạn Duẫn vẫn bị trói chặt, Sử Minh Phi chạm cằm vào trán nàng, quát tướng lên: “đã qua cả một ngày rồi, ngươi còn không suy nghĩ được cẩn thận sao? Cửu vương gia cơ bản không xem ngươi nữ nhi của hắn!” Thâm tâm Cửu vương gia nghĩ cái gì, dụng ý kiểu Tư Mã Chiêu* này ngay cả người qua đường cũng đều biết.


(Tư Mã Chiêu chi tâm: dụng ý của Tư Mã Chiêu. Bắt nguồn từ điển tích trong Tam Quốc Chí. Tư Mã Chiêu là đại tướng nước Ngụy, nắm giữ binh quyền, có ý muốn dần dần thu tóm quyền hành về tay mình rồi tiếm ngôi Vua.)

Mạn Duẫn mới tám tuổi! Cho dù có thông minh đến thế nào, chuyện tình yêu nam nữ làm sao có thể hiểu được? hắn đã sớm phát giác tình cảm Cửu vương gia dành cho Mạn Duẫn hoàn toàn không giống như cha và con gái mà. Sử Minh Phi tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ cho Cửu vương gia dẫn dắt Mạn Duẫn lầm đường lạc lối như vậy được.

không phải nữ nhi, thì sao chứ? Mạn Duẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Sử Minh Phi.

Đôi mắt trong veo như nước sau một đêm không chợp mắt đã mang theo tơ máu.

“Có lẽ bây giờ ngươi sẽ hận Trẫm, nhưng Trẫm vẫn sẽ làm vậy.” Sử Minh Phi vươn một bàn tay to ra, che lại hai mắt phừng phừng phẫn uất của Mạn Duẫn. “Cửu vương gia sáng nay đã rời đi rồi.”

Nhìn vầng thái dương đang tỏa ánh sáng chói lọi phía chân trời, Sử Minh Phi nhìn Cửu vương gia rời đi rồi mới quay về đi vòng qua đây.

Sử Minh Phi ôm lấy Mạn Duẫn, mặc kệ Mạn Duẫn giãy đạp, đi về hướng Điềm Uy cung.

Làm sao có thể? Phụ Vương làm sao có thể bỏ lại nàng? Mạn Duẫn nhất quyết không thể tin điều này. Vết thương trên cổ tay máu đã khô lại xuất huyết lần nữa, đánh bùm bụp lên người Sử Minh Phi trên như muốn phát điên.

Bịch một tiếng, bởi vì Mạn Duẫn cố sức giãy dụa nên ngã lăn từ trong lòng Sử Minh Phi xuống, nện mạnh trên sàn nhà bằng Bạch Ngọc. Cái khăn nhét trong miệng bị đụng văng ra ngoài.

“Buông ra. Ta muốn đi gặp Phụ Vương. Phụ Vương sẽ không bỏ lại ta!” Phụ Vương đã từng nói, cho dù không có quan hệ huyết thống, hắn cũng sẽ sủng nàng, chỉ sủng duy nhất mình nàng.

Mạn Duẫn đỏ hồng mắt lên, hai tay không ngừng giãy dụa.


Sàn nhà Bạch Ngọc nhiễm máu đỏ một mảng.

“Ngươi điên rồi à. Muốn phế bỏ cánh tay sao?” Nhìn Mạn Duẫn không ngừng giãy dụa ma sát mà chảy máu tươi ròng ròng, tim Sử Minh Phi lập tức hoảng loạn, đè cánh tay của nàng lại không cho phép lộn xộn nữa.

Nhưng Mạn Duẫn một lòng muốn gặp Phụ Vương nên không có một chút cảm giác đau đớn nào, mặc kệ máu tươi đã chảy đầy sàn nhà Bạch Ngọc nàng vẫn không ngừng giãy dụa.

Sử Minh Phi lần đầu tiên cảm thấy hắn thực sự không thể khống chế được Mạn Duẫn, bèn kích động cởi bỏ dây thừng, hét to: “Cửu vương gia thật sự đã đi rồi!”

Dây thừng vừa cởi bỏ, Mạn Duẫn giơ tay tát một cái. “Bốp…” Tiếng bàn tay va chạm vang dội, vang vọng mãi trong không trung. Thời gian như dừng lại ngay giờ khắc này. Sử Minh Phi kinh ngạc nhìn về phía Mạn Duẫn, trên mặt đau rát… Máu tươi dính đầy trên hai tay Mạn Duẫn nhưng nàng không có chút cảm giác đau đớn gì, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên chân, tốc chạy về hướng cửa Hoàng cung. Hai chân và hai tay đều bị dây thừng xiết đến chảy máu không ngừng rỏ dọc theo đường.

Mỗi bước chạy, máu đỏ tươi tràn ra trên sàn Bạch Ngọc.

Máu tươi, lại kinh tâm như thế.

Sử Minh Phi mãi mới phản ứng được, tay ôm má, chạy đuổi theo nàng.

Nhưng hắn không có tiếp tục ngăn cản. hắn biết, nếu không để cho Mạn Duẫn tận mắt thấy được bóng lưng rời đi của Cửu vương gia, Mạn Duẫn tuyệt đối sẽ không hết hy vọng.

Chân bước nhanh, Mạn Duẫn phóng vài bậc thang một lên trên thành lâu. Thị vệ thủ nơi thành lâu thấy tiểu Quận chúa toàn thân đầy máu đi lên, vừa định hành lễ lại bị Sử Minh Phi nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại.

Đội ngũ đi sứ của Phong Yến quốc đã rời khỏi thành lâu một khoảng xa. Nhìn từ rất xa thế này, chỉ có thể nhìn rõ hình thức màu áo bọn họ đang mặc, chứ thấy không còn nhìn rõ được tướng mạo. Nhưng đây chính xác là đội ngũ của Phụ Vương. Phụ Vương thật sự bỏ nàng lại, mặc kệ nàng sao?


Mạn Duẫn cắn chặt cánh môi, cho đến khi đoàn người biến mất khỏi tầm mắt vẫn không hoàn hồn được.

“Ngươi muốn khóc, thì khóc ra đi.”

Nhìn bộ dáng uất nghẹn nước mắt vô cùng đáng thương của Mạn Duẫn, Sử Minh Phi không dám nhìn nàng, nhưng mà lại không thể không làm vậy.

Đây là lời dặn dò cuối cùng của Phụ Hoàng... Thân là nhi thần, phải hoàn thành tâm nguyện của Phụ Hoàng, không hề sai nha. Vả lại, Sử Minh Phi xiết chặt nắm tay, hắn...

“Cút!” Mạn Duẫn rống lớn một tiếng.

một tiếng hét này kinh động đến nỗi toàn bộ thị vệ thủ thành đều run lên. Tiểu Quận chúa thế mà lại dám mắng Hoàng Thượng... Mà càng kinh dị hơn là Hoàng Thượng lại không hề tỏ ra tức giận, chỉ bắt lấy tiểu Quận chúa, ôm nàng đi trở về Hoàng cung.

“Ngươi có tức giận Trẫm cũng vô dụng!”

Mạn Duẫn không ngừng đánh chửi Sử Minh Phi, Sử Minh Phi yên lặng chịu đựng, khóe môi rõ ràng nhếch lên.

một câu cũng không nói.

Điềm Uy cung, Sử Minh Phi ra lệnh cung nữ thái giám thay đổi quần áo cho Mạn Duẫn. Mạn Duẫn ánh mắt dại ra tùy ý cho cung nữ xoay nàng trái phải, trong lòng vẫn không chịu tin... Phụ Vương cứ thế mà bỏ lại nàng!

Môi bị cắn mạnh đến đỏ lên, rồi chảy ra giọt giọt máu tươi, nhưng nàng không để rớt một giọt nước mắt nào.

Sử Minh Phi cầm thuốc mỡ đi tới, kéo tay Mạn Duẫn. Còn chưa kịp mở lọ thuốc mỡ, Mạn Duẫn dường như chợt hoàn hồn lại, đánh văng tay hắn. “Ngươi cút cho ta. Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Tóm đại lấy bình hoa trưng trên bàn ném về phía hắn. Bất kỳ thứ gì chung quanh có thể ném, Mạn Duẫn ném tất.

một phòng cung nữ toàn bộ rụt cổ, cúi đầu không dám nhìn. Sợ Mạn Duẫn phát điên ném thứ gì đó đến các nàng.


Sử Minh Phi nhảy tránh hết bình hoa đến chén trà, biết rõ cảm xúc của Mạn Duẫn giờ phút này không thể bình tĩnh được, không muốn chọc giận nàng thêm nên nói: “Trẫm về Ngự thư phòng trước, có việc gì cứ phân phó cung nữ hay thái giám tìm Trẫm.”

Để lại thuốc mỡ, dặn dò các cung nữ chờ Mạn Duẫn bình tĩnh rồi thì bôi cho nàng.

Trong Điềm Uy cung, đồ đạc thuộc về Phụ Vương đã toàn bộ được chuyển đi, đồ để lại chỉ có của Mạn Duẫn. Mạn Duẫn chậm rì rì đi khắp cả tòa Điềm Uy cung, dường như muốn tìm chỉ một tia căn cứ mong manh để xác nhận rằng Phụ Vương còn chứ rời đi.

Nhưng... Nàng thất vọng.

Phụ Vương thật sự rời đi rồi. Nhưng vì sao?

Sau khi bình tĩnh lại, Mạn Duẫn tóm lấy hai cung nữ, hỏi chuyện đã xảy ra hôm qua. Trực giác nói cho nàng biết, nhất định là có chuyện gì đó mà nàng đã bỏ lỡ, hơn nữa, sự việc này khẳng định là rất quan trọng. Nếu không, sẽ không có chuyện Phụ Vương không để lại một lý do gì mà mang theo đoàn người quay về Phong Yến quốc, ném mỗi mình nàng ở lại đây.

Các cung nữ vừa thấy Mạn Duẫn hỏi đến việc này liền toàn bộ ngậm chặt miệng, tình nguyện chọc giận tiểu Quận chúa đánh họ chứ nhất quyết thủ khẩu như bình. (* thủ khẩu như bình: bưng kín miệng bình)

Sau ngày đó, hễ cung nữ thái giám nào mà ngước lên nhìn thấy Mạn Duẫn thì đều chọn đi đường vòng, dường như rất sợ nàng sẽ túm họ lại hỏi về chuyện này.

Ngẫu nhiên vài cung nữ hay thái giám không dám nói thì Mạn Duẫn còn có thể lý giải được, nhưng nhiều người như vậy mà tất cả đều ngậm chặt miệng thì hiển nhiên là có vấn đề nghiêm trọng. Mạn Duẫn dần dần không hỏi nữa, dù sao có hỏi cũng không thể hỏi ra nguyên cớ.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian thấm thoát trôi qua cực nhanh. Xuân đi rồi xuân về, chớp mắt mà bảy năm đã trôi qua.

Những năm gần đây, Sử Minh Phi không cho phép nàng ra cung, nhưng trong Hoàng cung lại không hề hạn chế tự do của nàng. đã trải qua vô số sự việc như vậy, hiểu được nhược điểm của mình, Mạn Duẫn yêu cầu Sử Minh Phi thỉnh người dạy cho nàng võ công. Sử Minh Phi cũng đáp ứng.

Nhưng không may, bởi vì căn cơ của Mạn Duẫn không tốt, chỉ có thể học tập được một ít võ công đơn giản. Mạn Duẫn cũng không có năng khiếu luyện võ, tu vi võ công khẳng định không thể nào bằng đám người Sử Minh Phi, nhưng nếu chỉ dùng để bảo vệ mạng sống thì cũng đủ rồi.

Hết Cuốn 1: Dưỡng Nữ Thành Phi - Nam Trụ Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận