Dưỡng Nữ Thành Phi

Edit: Khánh Linh

Bước nhanh về phía tiểu lâu, nhưng nơi này đang trong cảnh tối lửa tắt đèn nên nàng không nhìn được rõ lắm mọi vật chung quanh.

“Phụ Vương? Có ở đây hay không?” Mạn Duẫn hướng về phía phòng ngủ chính hô to một tiếng, tiếng vang dội lại vào tai Mạn Duẫn nhưng không có người đáp lại.

Mạn Duẫn tìm hết mọi ngóc ngách trong tiểu lâu cũng không tìm thấy Tịch Mân Sầm, hơn nữa tiểu lâu căn bản cũng không có bố trí thành tân phòng, tất cả mọi thứ đều giữ nguyên như trước khi Mạn Duẫn rời đi.

Nơi này không phải là tân phòng! Mạn Duẫn vừa ý thức được vấn đề này thì lập tức xoay người chạy ra khỏi rừng cây nhỏ.

không biết vì sao, khi biết Tịch Mân Sầm không bố trí tiểu lâu thành tân phòng, trong lòng Mạn Duẫn lại nổi lên một tia vui mừng.

Tiểu lâu chỉ thuộc riêng Phụ Vương, mà Phụ Vương chỉ có thể thuộc riêng của nàng.

Mạn Duẫn chạy vào đại sảnh. Chu Dương đang đứng phân phó người quét tước mặt đất đầy rác đột nhiên nhìn thấy Mạn Duẫn thì kinh ngạc trừng to mắt, hỏi: “không phải Tiểu Quận chúa hồi cung cùng Hoàng Thượng à?”

Chính hắn tự mình tiễn bước chứ ai... Sao giờ lại đột nhiên xuất hiện trong này?

Mạn Duẫn chẳng thèm quan tâm đến vẻ hoảng hốt của hắn, đi tới trước mặt hỏi thẳng, “Phụ Vương ở đâu?”

“Ở tân phòng.” Chu Dương trả lời thẳng không chút nghĩ ngợi. Khi hắn nói khỏi miệng xong thì đột nhiên nghĩ lại, liền hận sao không thể tự tát má mình một cái.

Tân phòng à? Cho dù Phụ Vương muốn có đêm xuân cùng Duẫn Linh Chỉ thì cũng phải nhìn một cái xem nàng có đồng ý hay không! Sắc đẹp... sắc đẹp đúng là có thể mê mẩn tâm trí người ta mà. Mạn Duẫn cắn chặt răng, vẻ mặt ảo não biểu lộ rõ ràng ngay trước mặt mọi người.

Mạn Duẫn lập tức chạy về hướng hậu viện của Vương phủ, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Chu Dương giơ tay muốn kéo Mạn Duẫn lại để tránh tiểu Quận chúa đi vào lại phá hỏng đại kế của Vương gia, nhưng tay vừa duỗi ra thì lại bị Chu Phi đứng bên cạnh bắt lấy, kéo lại.

“Đừng động vào tiểu Quận chúa, nói không chừng Vương gia trong lòng còn mong như vậy đó.”

Chu Dương chẳng hiểu mô tê gì quay sang nhìn huynh trưởng, nói vậy là có ý gì?

“Đồ ngu!” Chu Phi khinh thường liếc trắng mắt, xoay người đi xử lý việc của mình.


Bởi khi tiểu Quận chúa theo Hoàng Thượng rời đi, hắn đã nhìn thấy rõ ràng nỗi mất mát trong mắt Vương gia. hắn dám cá, trong lòng Vương gia thật ra đang ước gì tiểu Quận chúa đại náo hôn lễ chứ không phải cố nén nội tâm nóng ruột mà lấy đại cục làm trọng.

Theo Vương gia nhiều năm như vậy, chỉ có khi ở cùng một chỗ với tiểu Quận chúa thì Vương gia mới cười thật tình. Cái gì quốc gia, cái gì quyền thế, mấy thứ này có xứng trói buộc Vương gia không? Ở trong mắt Vương gia, những thứ này bất quá chỉ là mây bay gió thổi mà thôi.

Chu Dương tuy không hiểu lắm nhưng vẫn thu chân lại, nhìn theo bóng tiểu Quận chúa chạy đi.

Tân phòng là phòng ngủ chính của Sầm Vương phủ, nhưng từ khi tiểu lâu được tu bổ kiến tạo lại nơi đó không hề có người ở. Nếu không phải vì cưới Duẫn Linh Chỉ, nơi này chắc vẫn còn để cho bụi đóng nhện giăng. trên hai phiến cửa được dán chữ song hỉ đỏ chói, đèn lồng đỏ treo phía trước lung lay theo gió.

Bởi hôm nay là ngày vui của Vương phủ nên ngoài cửa phòng không có hộ vệ đứng gác.

không khí vui mừng của Sầm Vương phủ làm cho tâm trạng của Mạn Duẫn buồn bực tới cực điểm. Trong tân phòng tối đen, một tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người xuyên thấu qua giấy cửa sổ, tiến vào trong tai Mạn Duẫn. Tiếng rên rỉ này đại biểu cho cái gì, Mạn Duẫn vô cùng rõ ràng, nỗi buồn bực đang đầy ngập trong lòng chỉ trong chớp mắt liền dấy lên thành lửa giận bừng bừng.

Phụ Vương thế mà lại thừa dịp nàng không có ở đây, cùng Duẫn Linh Chỉ...

Hoàng bá bá nói Phụ Vương sẽ tìm người thay thế trong đêm tân hôn chẳng qua là muốn lừa nàng, để ổn định cảm xúc của nàng thôi chứ gì? Dù sao Phụ Vương là người oai hùng như vậy sao có thể thoải mái mà để cho chính mình bị vợ ngoại tình ngay trước mặt chứ!

Mạn Duẫn vội vàng sải chân, nổi giận đùng đùng thẳng tiến đến tân phòng, vươn tay giật phăng chữ song hỉ trước cửa vo thành một cục ném lên trên đất.

nhỏ giọng mắng một tiếng “Đáng giận!”, Phụ Vương dám dối lừa nàng để làm chuyện này!

Nâng chân lên, Mạn Duẫn vừa định đá văng đại môn thì cánh tay bị một lực mạnh mẽ kéo tuột về phía sau...

Ai dám đánh lén nàng? Đáng sợ nhất là, người kia có thể tới gần nàng như vậy mà Mạn Duẫn lại không hề phát hiện được. Tuy rằng võ công của nàng không rất cao, nhưng trực giác sát thủ kiếp trước của Mạn Duẫn vẫn còn tồn tại, thế mà người này có thể vô thanh vô tức tới gần nàng, đủ khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi.

“Ngươi là ai?” Hông bị nắm chặt, Mạn Duẫn nhìn không thấy người phía sau là ai.

Giơ tay lên bổ xuống, Mạn Duẫn muốn xoay người nhìn xem người phía sau, lại bị người này ôm chặt vào trong lòng. Sức lực mạnh như vậy tuyệt đối một nam tử trưởng thành.

Im lặng thật lâu, Mạn Duẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét bên tai và tiếng lá cây xào xạc.


“Duẫn nhi, ngay cả Phụ Vương cũng không nhận ra được sao?” Trong giọng nói lạnh như băng lộ ra một tia tình cảm phức tạp, có chút vui mừng ngạc nhiên, có chút bất đắc dĩ, lại có chút bực mình.

Phụ Vương...? Mạn Duẫn nhìn vào tân phòng xa xa kia, Phụ Vương không phải đang ở trong đó sao?

“Bên trong là thế thân.” Thanh âm lạnh lẽo lại vang lên.

“Phụ Vương, người thật sự để cho vợ mình ngoại tình?” Mạn Duẫn xoay người, nhưng vì bóng đêm mờ mịt nên không nhìn rõ được vẻ mặt của Phụ Vương lúc này.

Tịch Mân Sầm đặt tay lên đầu Mạn Duẫn nhẹ xoa vài cái, nói: “Bổn Vương vì người nào đó thủ thân Như Ngọc, ngoại trừ việc để vợ ngoại tình, liệu Phụ Vương còn có cách nào khác sao?”

Trong bóng đêm, mặt Mạn Duẫn đỏ lên.

“Duẫn Linh Chỉ dù gì cũng là một mỹ nhân, sắc đẹp dâng tận cửa như vậy mà Phụ Vương buông tha được à?” Chính vì Mạn Duẫn lo lắng Phụ Vương thật sự viên phòng cùng Duẫn Linh Chỉ nên mới vội vã trở về. Nhìn thấy được Tịch Mân Sầm rồi thì tảng đá trong tim cuối cùng cũng rơi xuống. Phụ Vương vẫn là của riêng nàng, không có người nào có thể cướp Phụ Vương từ nàng trong tay.

một ngón tay nâng cằm Mạn Duẫn lên, Tịch Mân Sầm kê sát mặt lại, cẩn thận ngắm nghía một hồi mới hỏi: “Duẫn nhi không phát hiện dung mạo chính mình à? Ở trước mặt ngươi, ai dám nói mình là mỹ nhân?”

Hai bên má Mạn Duẫn phiếm đỏ thẹn thùng, đôi mắt trong suốt hơi trốn tránh. Nếu so với dung mạo này của nàng, liệu trong thiên hạ có mấy người có thể cầm giữ được nam nhân?

Đôi môi mỏng ấn nhẹ lên trán Mạn Duẫn sau đó lại chuyển qua cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm của Mạn Duẫn, cạy mở môi Mạn Duẫn ra, Tịch Mân Sầm trượt đầu lưỡi vào trong hút lấy hương vị ngọt ngào chỉ Mạn Duẫn mới có.

Bởi vì đứng cách tân phòng khá gần, bên tai hai người thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ mị hoặc của Duẫn Linh Chỉ, làm Mạn Duẫn lại mặt đỏ tim đập.

Hôn một hồi lâu, mãi đến khi thỏa mãn rồi Tịch Mân Sầm mới buông Mạn Duẫn đang thở gấp trong lòng hắn ra.

“Dáng vẻ Duẫn nhi lúc này làm cho Phụ Vương thật sự hận không thể ăn ngươi tại chỗ này.” Đầu Tịch Mân Sầm kề sát vào tai Mạn Duẫn, thanh âm từ tính khêu gợi như có ma lực khiến cho trái tim nhỏ bé của Mạn Duẫn đập thình thịch.

Màu đó lúc này đã lan đến tận cổ, Mạn Duẫn không khỏi nguýt dài Tịch Mân Sầm một cái.


“Duẫn nhi làm hại Phụ Vương mất đi đêm tân hôn, ngươi nói xem nên bồi thường thế nào đây?”

Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt Tịch Mân Sầm, nhưng Mạn Duẫn biết nhất định hắn đang cười, hơn nữa còn cười vô cùng gian trá. Nhớ tới kiểu bồi thường theo cách nói của Phụ Vương nhiều năm trước, hai má Mạn Duẫn càng đỏ.

“Phụ Vương, có người nào từng nói với người rằng người rất có tiềm chất vô lại hay chưa!” Mạn Duẫn cố gắng hết sức để bình ổn hơi thở dồn dập của mình.

Tịch Mân Sầm xì một tiếng cười nhạo, có thể thấy được là hắn đang cực kỳ khoái trá.

“Nếu Duẫn nhi đã nói vậy, Phụ Vương tiếp tục vô lại rất tốt.” nói xong, lại ôm Mạn Duẫn hôn mãnh liệt một trận.

Mạn Duẫn cảm thấy càng lúc càng thở không nổi.

trên ngọn cây xa xa, hai cặp mắt sắc bén như sói hoang lén lút ẩn núp trong bóng đêm đen ngòm, nhìn chằm chằm thẳng tắp vào hai người đứng bên dưới.

một giọng nói trong hai người hưng phấn la lên: “Oa, oa... Hôn rồi.”

một người khác vươn tay bịt lại miệng người nọ, “Câm miệng, nếu bị Vương gia phát hiện chúng ta nhìn lén, ngươi muốn mất mắt à?” Giọng nói này có vẻ nghiêm túc, có hơi quen tai.

Quả nhiên, thanh âm liền lập tức im lặng.

Chu Phi vốn lo lắng tiểu Quận chúa thật sự đạp cửa tiến vào tân phòng mà làm hỏng sắp xếp của Vương gia nên cũng chạy lại đây giám sát, cũng không ngờ rằng cuối cùng lại biến thành rình coi.

Thở dài một hơi bất đắc dĩ, Tịch Mân Sầm bắn ngón tay ra về phía đại thụ xa xa, cành lá trên cây đại thụ xoàn xoạt răng rắc một chút, rồi có hai tiếng rớt bịch xuống đất nặng nề.

“Nếu không có hai ánh mắt nhìn chằm chằm thế này, hôm nay Phụ Vương chắc chắn sẽ ăn ngươi, giải tỏa uất ức cho mình.” Tịch Mân Sầm khoác một tay lên hông Mạn Duẫn, ôm nàng đi về hướng hai người kia.

Chu Phi Chu Dương từ dưới đất đứng lên, tự biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của Vương gia nên đầu cúi gằm không dám nâng.

“Vậy... Vậy... Vương gia làm như không thấy hai chúng ta là được chứ gì.” Chu Dương khom đầu, hận không thể đào cái hang chui vào bỏ chạy lấy người.

không thấy? Hai người sống sờ sờ ra đó có thể không thấy được sao? Tịch Mân Sầm nhíu mày.

“Vương gia, chúng ta chỉ lại đây xem xem người kia có bị lộ hay không thôi.” Chu Phi tìm cớ.

Theo như lời hắn, người kia chính là nam tử đang cùng Duẫn Linh Chỉ viên phòng.


Mạn Duẫn ngẩng đầu lên, hỏi: “Bên trong là người nào?”

“một hái hoa tặc lôi từ trong ngục ra.” Tịch Mân Sầm nhấc sợi tóc bên tai Mạn Duẫn lên, đặt trong tay vuốt ve thưởng thức.

“sẽ không lộ sao?” Tiếng rên rỉ trong tân phòng đã lâu vậy rồi mà còn chưa dừng lại.

Chu Phi cúi đầu trả lời: “Trong tân phòng tối lửa tắt đèn tối thui, làm sao Duẫn Linh Chỉ có thể biết người kia là ai được?”

thì ra là thế.

Chẳng qua đáng tiếc cho một mỹ nhân như Duẫn Linh Chỉ lại hiến thân cho một tên hái hoa tặc. Nếu nàng ta biết được người cùng nàng viên phòng chính là một phạm nhân trong lao ngục thì liệu có thể phát điên hay không nhỉ?

Mạn Duẫn tự thấy là mình cũng không quan tâm nàng ta đến mức này, nên không nghĩ nhiều nữa.

“Đêm đã khuya, Chu Dương đưa tiểu Quận chúa về tiểu lâu nghỉ ngơi trước đi.” Tịch Mân Sầm phân phó.

Mạn Duẫn nhíu nhíu mày, “Phụ Vương không cùng về sao?”

Tịch Mân Sầm đương nhiên muốn cùng Mạn Duẫn trở về, nhưng chuyện tối nay còn chưa làm cho thỏa đáng. Phải đợi tất cả mọi sự thuận lợi xong xuôi rồi thì Tịch Mân Sầm mới có thời gian nghỉ ngơi. Hơn nữa trời đã sắp sáng tới nơi, lát nữa hắn còn phải đi vào trong phòng diễn một tuồng kịch với Duẫn Linh Chỉ, không thể để lộ bất cứ dấu vết nào để nàng ta có thể nghi ngờ.

Nhìn ra Tịch Mân Sầm đang khó xử, Mạn Duẫn vẫy Chu Dương rời đi trước.

Trở lại tiểu lâu, Mạn Duẫn châm một ngọn đèn, vạch chăn bông ra, lập tức chui vào trong ổ chăn nằm. Trong tiểu lâu tràn ngập hương vị của riêng Phụ Vương, Mạn Duẫn vừa tiến vào ổ chăn thì cơn buồn ngủ dày đặc liền xông lên, chỉ chốc lát đã tiến sâu vào giấc ngủ.

Chu Dương ngủ ở phòng cách vách, chỉ cần có tình huống bất ngờ phát sinh là có thể kịp thời bảo hộ Mạn Duẫn.

Mặt trời lên cao, Mạn Duẫn mơ màng ngái ngủ mở mắt ra, đầu tiên là vươn tay sờ vị trí bên cạnh. không tóc, không người, nhất định đêm qua Phụ Vương chưa về.

Mạn Duẫn chậm rãi đứng lên sửa sang lại y phục. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Mạn Duẫn ra khỏi phòng, nghĩ bụng chút nữa sẽ ra khỏi rừng cây nhỏ để nhìn xem tình huống trong Vương phủ thế nào, cũng để nhìn xem việc đêm qua của Phụ Vương có thuận lợi tiến hành hay không.

Đẩy cửa ra, hít sâu vào không khí mới mẻ trong lành của buổi sáng, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái sung sướng.

Chu Dương đưa nước rửa mặt tới, đặt chậu lên trên giá. Đợi Mạn Duẫn lau rửa mặt xong, hai người cùng nhau đi ra khỏi tiểu lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận