Dưỡng Nữ Thành Phi

Mạn Duẫn ăn hết muỗng cháo cuối cùng, lặng lẽ liếc mắt đánh giá sắc mặt của Phụ Vương.

Tịch Mân Sầm đột nhiên quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt nàng, “Duẫn nhi ăn sáng xong rồi chứ? Hôm nay đúng lúc bổn Vương có thời gian rảnh, lát nữa sẽ đến thư phòng đốc thúc ngươi luyện chữ.”

Tịch Mân Sầm nói vô cùng bình thản, nhưng đã khiến cho Mạn Duẫn nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng.

Luyện chữ? Đừng nói là Phụ Vương sẽ dùng biện pháp này để trừng phạt nàng nha? Đưa mắt tinh tế đánh giá Phụ Vương, trực giác cho Mạn Duẫn biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Lúc này, mí mắt phải càng máy dữ dội, Mạn Duẫn hoảng hốt... Dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.

“Tiểu Quận chúa, Vương gia hỏi ngươi kìa, ngươi ngẩn ngơ cái gì vậy.” Duẫn Linh Chỉ vừa gác thìa xuống, liếc mắt nhìn nàng.

Dù không vừa ý với kiểu lên giọng dạy dỗ của nữ nhân này, nhưng Mạn Duẫn cũng rất để ý đến sắc mặt của Phụ Vương, bèn cố nhịn xuống nỗi bối rối trong lòng mà trả lời: “Dùng xong rồi, Phụ Vương.” Đẩy bát đũa ra, Mạn Duẫn đứng dậy.

Ai cũng nhìn ra được tâm trạng của Tịch Mân Sầm đang không tốt lắm.

Trừ Duẫn Linh Chỉ tỏ vẻ hả hê, tất cả hạ nhân còn lại đều lo lắng, cảm thông cho tiểu Quận chúa.

Cửu Vương gia mà nổi giận lên thì người bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng nổi. Tiểu Quận chúa da mỏng thịt mềm, nhỡ đâu Cửu vương gia không khống chế được mà ra tay, chẳng phải sẽ da tróc thịt bong hay sao? Chỉ nghĩ như thế đã khiến người ta sợ hãi.

Mạn Duẫn đi theo phía sau Tịch Mân Sầm, bước chân rất nhẹ, khoảng bước thật sự ngắn, sợ quấy nhiễu Phụ Vương đang đi phía trước.

“Từ khi nào thì lá gan của Duẫn nhi lại nhỏ đi vậy?” Lúc nãy chọc giận hắn, chẳng phải hưng trí bừng bừng đó sao?

Mạn Duẫn nhỏ giọng nói thầm: “Trước giờ trước mặt Phụ Vương, lá gan của ta vẫn rất nhỏ.”

Đó là lời nói thật. trên thiên hạ to lớn này, Mạn Duẫn sợ nhất mỗi mình Tịch Mân Sầm, và mang theo cả chút tình cảm chim non e ấp. Bởi người đầu tiên mà Mạn Duẫn tán thành chính là Tịch Mân Sầm, cho nên thái độ của nàng đối với nam nhân này là vừa kính lại vừa sợ, đồng thời có chút ái mộ.

Quẹo một khúc quanh, Tịch Mân Sầm đá văng cửa gỗ thư phòng ra, bàn tay thô dày đặt trên cánh tay Mạn Duẫn, trực tiếp túm nàng vào phòng, sau đó cánh cửa lại bị ăn thêm một cú đá nữa, bùm một cái đóng lại.

Mí mắt Mạn Duẫn càng máy mạnh.


Thư phòng được kiến tạo trong hậu viện Vương phủ, chung quanh không có kiến trúc gì khác nên yên tĩnh vô cùng. Bình thường, nô bộc không được phép một mình ra vào thư phòng để phòng ngừa các bộ sách trân quý để bên trong bị trộm mất.

Bốn bề vắng lặng, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất không hay. Mạn Duẫn lúc này thật sự chỉ có thể tuân theo bất cứ bài bố nào của Tịch Mân Sầm.

“Phụ Vương...” Mạn Duẫn gỡ bàn tay đang nắm chặt cánh tay nàng ra.

“Duẫn nhi có biết hôm nay ngươi lại làm gì sai không?” Tịch Mân Sầm tóm áo nàng ấn ngồi xuống ghế sau án thư, hai cánh tay đặt hai bên không cho nàng có không gian để giãy dụa.

Tịch Mân Sầm đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, khiến Mạn Duẫn có cảm giác như đang bị nghiêm hình tra tấn. Khí áp uy nghi toát ra từ người Tịch Mân Sầm đủ để khiến người ta khiếp đảm.

Mạn Duẫn đã ở chung lâu với Tịch Mân Sầm nên hiển nhiên không sợ khí thế này, nhưng mỗi khi thấy ánh mắt sắc bén thế này của Phụ Vương thì vẫn không cưỡng lại được mà cúi đầu nhận sai.

“Duẫn nhi không biết.” Mạn Duẫn đè thấp thanh âm.

Duẫn Linh Chỉ mời cả đống thanh niên tài tuấn tới để Mạn Duẫn ‘tìm hiểu’, Mạn Duẫn trong lòng còn quá cao hứng ấy chứ, bởi vì đây là lần đầu tiên được thấy Phụ Vương nổi ghen vì mình. Nàng nào có phạm sai lầm gì đâu?

Tịch Mân Sầm cười lạnh lẫn một chút giảo hoạt, đẩy cằm Mạn Duẫn lên, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt nàng, “Còn không biết sai à? Bổn Vương hỏi ngươi, biết rõ đó là tiệc tìm hiểu đối tượng rồi, vì sao ngươi vẫn cố ý chọn lựa xem ai vừa mắt?”

Mạn Duẫn chớp chớp mắt, chẳng lẽ như vậy còn chưa rõ ràng sao, vì nàng muốn chọc tức Phụ Vương, muốn nhìn xem dáng vẻ hắn ghen là như thế nào ấy mà. Nhưng những lời này Mạn Duẫn không dám nói thật ra, nếu không thì thể nào Phụ Vương cũng trách phạt.

“Duẫn nhi cũng có biết đó là tiệc tìm hiểu đâu...” Mạn Duẫn nói chuyện không có chút chột dạ nào, ánh mắt vẫn vô cùng trong suốt thuần khiết.

Tịch Mân Sầm giận dữ, ngón tay đang niết cằm nàng chặt thêm một chút.

“thật là một con bé không thành thật.”

Thấy cánh môi Phụ Vương sắp sửa trùm lên, Mạn Duẫn kêu to, thẳng thắn khai nhận: “Duẫn nhi chỉ muốn nhìn một chút xem vẻ mặt Phụ Vương ghen là thế nào thôi, tuyệt đối không có ý khác.”


“Đây là một cái sai, còn một cái nữa...” Tịch Mân Sầm nhấc mặt lên, tiếp tục truy vấn.

Đến đây thì Mạn Duẫn thật sự không hiểu.

“Ta còn phạm sai lầm nào khác nữa sao?” Mạn Duẫn ngập ngừng hỏi.

một tay khác của Tịch Mân Sầm nhéo thật mạnh vào cái eo thon nhỏ của Mạn Duẫn, khiến Mạn Duẫn đau đến kêu to ra tiếng.

“Duẫn nhi không chung tình, hay thay đổi thất thường, chẳng lẽ đó không phải là sai à?” Ngón tay Tịch Mân Sầm miết lên mặt Mạn Duẫn, ngữ khí lãnh đạm mà lại uy nghiêm, “Hôm nay có nhiều nam tử tài tuấn đến đây như vậy, bổn Vương thấy ngươi chọn lựa cực kỳ cẩn thận, ai ngươi cũng đến trước mặt mà quan sát một lúc. Có phải Duẫn cảm thấy nhiều người tốt quá nên rất khó để lựa chọn, đúng không?”

Giọng điệu liệt kê của Tịch Mân Sầm vẫn lạnh băng như dĩ vãng, nhưng Mạn Duẫn vẫn nghe thấy trong đó có một tia chan chát, không khỏi khoái chí cười ra tiếng, nghiêm mặt nói: “Phụ Vương, người đang ghen!”

Sắc mặt Tịch Mân Sầm nhanh chóng đen thui.

Mạn Duẫn lại nói: “Phụ Vương, người đang ghen!”

Giọng điệu cực kỳ khẳng định! Khóe môi Mạn Duẫn nhếch lên nụ cười.

Nhìn dáng vẻ tự đắc của Mạn Duẫn, tim Tịch Mân Sầm nhảy loạn vài nhịp, hai tròng mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng đột ngột bốc lên ngọn lửa rừng rực, không hề phủ nhận, “Đúng là Bổn Vương đang ghen, chẳng lẽ Duẫn nhi cảm thấy bổn Vương không nên ghen sao?”

Đối với những thứ thuộc về mình, Tịch Mân Sầm vô cùng xem trọng, đặc biệt là một cô nhóc nào đó những năm gần đây có thể nói là bảo bối mà hắn quý trọng nhất. Thấy trong mắt nàng có ý thưởng thức đối với nam tử khác, hắn có thể không tức giận được ư?

Mạn Duẫn bất ngờ, không chống chế được gì hết.

Cánh môi lành lạnh bắt lấy thời cơ này mà trùm lên, đầu lưỡi liếm qua liếm lại trên môi đỏ mọng của Mạn Duẫn, rồi sau đó chui vào khoang miệng.


Mạn Duẫn giãy dụa kêu ưm ưm vài tiếng, nhưng loại thanh âm này đã không thể làm cho Tịch Mân Sầm dừng tay thì thôi, ngược lại càng làm cho hắn thêm si mê. Bàn tay to linh hoạt tiến vào bên trong vạt áo của Mạn Duẫn, hắn cảm thấy... tính nhẫn nại của hắn sắp tàn lụi hoàn toàn. hắn đã nhẫn nại chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, thế mà đứa nhỏ này vẫn không có một tia tự trách nào, nếu trước tiên không cho nàng một dấu ấn khẳng định, có khi nàng còn không biết mình là vật sở hữu của ai không chừng.

“Phụ... Phụ Vương...” Mạn Duẫn lúng búng hô lên hai tiếng, hai tay để ở trước ngực không cho Tịch Mân Sầm có một động tác nào tiến thêm nào.

Mấy ngày nay, dục vọng trong mắt Phụ Vương càng ngày càng rõ ràng, Mạn Duẫn thấy rất rõ.

Hôm nay nàng thật sự đã dẫn lửa lên thân...

Vạt áo rất nhanh bị bong ra từng mảng, Mạn Duẫn cúi đầu là có thể thấy cái yếm lộ ra, mà Phụ Vương lại không có chút dấu hiệu muốn đình chỉ nào. Mạn Duẫn còn chưa định cứ thế mà hiến thân, huống chi thân thể này mới chỉ mười lăm tuổi, đang ở thời kỳ phát dục, cho dù vào thời đại này tuổi như vậy đã có thể lập gia đình, nhưng Mạn Duẫn vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.

“Ngoan một chút.” Tịch Mân Sầm cúi đầu, kề sát bên tai Mạn Duẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Ngón tay vẹt ra bên hông Mạn Duẫn, áo khoác bị bóc ra.

Mạn Duẫn cảm thấy trên người chợt lạnh, lập tức nghĩ thầm không thể cứ để tiếp tục như vậy được. Đưa mắt nhìn về khuôn cửa sổ đang mở rộng, nàng không chút chần chờ mà đá văng án thư, cơ thể như cá chạch trơn lùi mà tuột khỏi hai tay Tịch Mân Sầm, lắc mình muốn phóng về phía cửa sổ mà chạy trốn.

Án thư bị đạp mạnh, ngã rầm xuống đất, cú va chạm mãnh liệt này tạo ra tiếng động vô cùng chói tai.

Tịch Mân Sầm nhận ra ngay ý tưởng của nàng, nhảy tránh án thư, vươn tay phải ra định bắt nàng lại.

Lúc này, cửa ầm ầm hai tiếng bị đạp tung ra, Chu Phi và Chu Dương nhanh chóng phi thân vào.

Chu Dương lòng nóng như lửa đốt quét mắt nhìn thư phòng một vòng, nhưng không thấy bóng dáng của tiểu Quận chúa đâu hết. Hai huynh đệ nhà hắn đi theo sau Vương gia đến thư phòng, sau đó liền đứng canh ngoài cửa, đột nhiên nghe tiếng va chạm mạnh thì trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng Vương gia đang thật sự động tay đánh tiểu Quận chúa, bọn hắn không đành lòng nên xông vào đỡ dùm.

Quan hệ giữa Chu Dương và Mạn Duẫn thân thiết như bằng hữu, cho nên nét lo lắng trong đầu hoàn toàn để lộ ra trên mặt.

Khinh công là môn Mạn Duẫn luyện được tốt nhất, nên đến khi Tịch Mân Sầm muốn đuổi theo thì ngoài cửa sổ đã không còn thấy thân ảnh của Mạn Duẫn đâu nữa, càng không biết nàng đào tẩu theo hướng nào.

“Ai bảo các ngươi xông vào?” Cặp mắt lạnh lẽo của Tịch Mân Sầm hơi hơi nheo lại đầy ngập lửa giận, độ ấm quanh thân tự động giảm xuống. Tay hắn vung lên, giá sách rên một tiếng rồi sụp xuống, những bộ sách trân quý rơi hỗn độn trên đất.

Chu Phi hoảng đến run lên bần bật, lôi tay Chu Dương quỳ xuống, “Thuộc hạ nguyện ý lĩnh phạt.”

Chu Phi thức thời không lấy bất cứ cớ gì để biện minh cho mình, bởi hắn biết, bất luận lời nói dối nào trước mặt Vương gia cũng sẽ bị chọc thủng dễ dàng.


“Vương gia, tiểu Quận chúa... đâu rồi?” Giọng nói khiếp sợ của Chu Dương vang lên, đầu cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn.

Tịch Mân Sầm nắm chặt quyền, liếc mắt nhìn phía cửa sổ. Xem ra hắn vẫn còn hấp tấp quá, nàng còn cần thêm thời gian để suy nghĩ kỹ về việc này. Thời điểm hiện tại, Tịch Mân Sầm chỉ có thể để mặc cho Mạn Duẫn đi ra ngoài thôi. Nhưng mà với võ công hiện tại của Mạn Duẫn, nhỡ đâu gặp được cao thủ thì sợ rằng nguy hiểm vô cùng.

“Chu Dương, ngươi phái người đi tìm hiểu xem tiểu Quận chúa ở đâu.” Tịch Mân Sầm tiến lên trước hai bước, đứng trước mặt hai người đang quỳ trên đất.

trên sàn là đôi giày đen thêu rồng vàng nuốt mây, thập phần oai vệ.

Chu Dương nhìn chằm chằm vào cặp giầy kia, một khắc cũng không dám chần chờ mà trả lời: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Sau khi lĩnh mệnh, Chu Dương đứng dậy lui ra ngoài cửa, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống tí tách.

Sao vô duyên vô cớ mà Tiểu Quận chúa lại rời nhà trốn đi? Hay là Vương gia trừng phạt quá nặng, tiểu Quận chúa nhất thời không chịu nổi nên mới tức giận rời đi như vậy?

“Vương gia, Duẫn Thái úy cầu kiến.” Bên ngoài thư phòng truyền đến thanh âm của quản gia.

Quản gia nhìn thấy đám thư sách rơi tán loạn trên sàn kia, cộng với sắc mặt của Vương gia, thanh âm càng thêm thận trọng, ngay cả cửa cũng không dám bước qua.

“Mời hắn ngồi chờ ở tiền thính, bổn Vương sẽ qua ngay.” Tịch Mân Sầm phất tay, sửa sang lại vạt áo, mặt bình tĩnh đi vòng qua người Chu Phi, “Ngươi nên làm gì thì đi làm đi, bổn Vương không cần thuộc hạ vô dụng.”

Chu Phi giống như vừa nuốt được một viên an thần dược, nhẹ thở ra một hơi, vẫn chưa tin nổi Vương gia lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy. Rồi lại mắt sắc thấy trên đất có một bộ áo khoác của tiểu Quận chúa, mắt liền giần giật, tuy trong lòng cũng có đoán, nhưng cũng không dám điều tra cho kỹ.

Mạn Duẫn rất quen thuộc với cách bố trí thủ vệ của Vương phủ, nên không hề có chút trở ngại mà dễ dàng tránh đi đám thủ vệ đang tuần tra, chật vật chạy ra khỏi Vương phủ. Mạn Duẫn cố gắng khép lại vạt áo lỏng lẻo, thắt chặt lại đai lưng, rồi nhếch môi lủi vào một cái ngõ nhỏ.

Trong đầu nghĩ, tạm thời không thể hồi Vương phủ rồi, nếu không cũng không biết được khi nào thì sẽ bị Phụ Vương chỉ dùng một ngụm là nuốt vào trong bụng, sạch sẽ đến cả xương cũng không thừa.

Cho dù nàng có muốn dâng hiến thân thể mình, cũng không nên chọn thời điểm này. Mạn Duẫn không phải là loại người vòi vĩnh, cũng không chú trọng đến danh phận giả dối gì gì, nhưng dù thế nào trong Vương phủ hiện tại vẫn còn có một Vương phi trên danh nghĩa. Chỉ khi nào ả Duẫn Linh Chỉ kia cút khỏi Vương phủ, Mạn Duẫn mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận Phụ Vương.

Người của nàng, nàng không muốn chia xẻ cùng người khác.

Đưa tay sờ sờ bên hông, Mạn Duẫn thở dài, lấy ra mấy đĩnh bạc vụn. Mạn Duẫn rất ít khi ra phủ, cho dù muốn chi tiền thì cũng có Chu Dương kè kè bên cạnh xuất tiền túi. Nên khi tự mình xuất môn như lúc này, mới phát hiện tiền thật đáng quý. Lấy một lượng bạc ra để mua quần áo thay đổi, Mạn Duẫn đếm lại số bạc vụn, hóa ra chỉ còn lại có ba lượng bạc thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận