Dưỡng Nữ Vi Hoạn


Lâm Thu Đồng không nghĩ Thẩm Cảnh Nhiên đồng ý, nên tay chân ngưng lại hơi luống cuống, giống con sủng vật làm loạn khi chủ nhân lên giường với nó vậy, nhất thời trên giường trở nên hơi rối.

Đợi Thẩm Cảnh Nhiên yên vị, Lâm Thu Đồng nằm yên một cục, câu chuyện kể cuối cùng cũng có thể bắt đầu, nhưng Lâm Thu Đồng lại hoàn toàn không đặt tâm tư vào, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm cổ tay Thẩm Cảnh Nhiên đặt trên người, nhỏ xíu trắng nõn nà, khiến người ta muốn được vuốt ve.
Thẩm Cảnh Nhiên rất tập trung kể chuyện, bàn tay đột nhiên bị Lâm Thu Đồng nắm, cô lấy sách ra cúi đầu nhìn động tác tiếp theo của Lâm Thu Đồng.

Lâm Thu Đồng cắn môi, tỏ ra thần bí nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, em tặng chị món quà nhé."
"Ừ."
Thẩm Cảnh Nhiên trả lời độc nhất một tiếng ừ, Lâm Thu Đồng sợ cô đổi ý, liền bổ sung điều kiện.
"Vậy chị không được đổi ý, sau đó phải tặng lại em món quà đấy."
"Còn phải tặng lại?"
Thẩm Cảnh Nhiên lắc đầu.
"Thế thôi."
Cô chẳng có gì để tặng cả.

Lâm Thu Đồng nóng nảy, nắm lấy tay Thẩm Cảnh Nhiên không buông, nói.
"Chị mới đồng ý, không thể đổi ý, em tặng quà chị, chị có thể tặng lại gì cũng được, bảo đảm không cần tiêu tiền."
Thẩm Cảnh Nhiên hơi không biết làm sao, nhưng cũng không lập tức từ chối, Lâm Thu Đồng liền thuận thế cầu xin.
"Nhé? Thẩm Cảnh Nhiên, đồng ý nhé, đi mà?"
Lâm Thu Đồng dội thêm vài phát làm nũng, Thẩm Cảnh Nhiên bất đắc dĩ.
"Vậy không nghe chuyện nữa?"
"Chị có thể tiếp tục, sẽ không ảnh hưởng đến em tặng quà."
Lâm Thu Đồng vừa nói vừa há miệng hướng đến cổ tay trắng nõn của Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên cả kinh rụt tay về, nhưng Lâm Thu Đồng sớm đã chuẩn bị, đè tay Thẩm Cảnh Nhiên lại, ngẩng đầu nói.
"Đừng động đậy, em đang tặng quà cho chị."
Thẩm Cảnh Nhiên ngưng giãy giụa, cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Thu Đồng giương ra, răng khẽ cắn, rất nhanh, cảm giác ẩm ướt đi đôi với hơi nóng, thỉnh thoảng còn truyền tới cảm giác nhoi nhói, hình dáng mặt một chiếc đồng hồ đeo tay bất ngờ xuất hiện trên cổ tay Thẩm Cảnh Nhiên.

Ngay cả mấy đứa con nít cũng chẳng thèm làm trò này, mà Lâm Thu Đồng lại chơi rất hăng say chuyên tâm, mỗi lần cắn một cái Thẩm Cảnh Nhiên đều thấy đau, Lâm Thu Đồng sẽ liền lè lưỡi liếm lên dấu răng, cảm giác mềm mại ngưa ngứa truyền qua lớp da, đi đến chỗ sâu nhất trong thân thể Thẩm Cảnh Nhiên.
Đợi Lâm Thu Đồng cắn xong cổ tay Thẩm Cảnh Nhiên, không chỉ mặt một chiếc đồng hồ hoàn mỹ hiện lên, ngay cả kim giờ kim phút làm cũng khá giống, Lâm Thu Đồng nghiêng đầu cười rất vui vẻ nói.
"Chị xem, quà em tặng đấy, chị cũng tặng em một cái nhé!"
Sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên nhất thời trở nên khó coi, không được tự nhiên nói.
"Chị không biết làm."
Lâm Thu Đồng bất mãn trề môi, hơi ủy khuất.
"Cứ nói thẳng ra là không muốn tặng, cần gì phải nói không biết."
Rõ ràng nói dối, làm gì có ai cắn mà không biết, đáng ghét! Cổ tay Thẩm Cảnh Nhiên vẫn còn nóng rực, loại cảm giác sưng đau hiện rất rõ, như đang thở dài cô nói.
"Chuyện này có gì mà vui."
"Đây không phải trò chơi, quà em đã tặng chắc chắn sẽ không lấy lại, chị cơ bản chưa từng nghĩ muốn tặng quà em, ngoài cách này ra, còn cách nào có thể giúp em biểu đạt tâm tư chứ?"
Lúc nói lời này, ánh mắt Lâm Thu Đồng nhìn chằm chằm nơi cổ tay Thẩm Cảnh Nhiên, gần như lầm bầm nói.
"Có ai giống chị tỉnh rượu xong thì quên hết, rõ ràng lúc xỉn đã nghe thấy lời tỏ tình của em...!hừ...!quỷ nhát gan, nói thích em sẽ chết sao."
Cho dù không có hiệp ước người yêu, Lâm Thu Đồng vẫn sẽ yêu Thẩm Cảnh Nhiên như vậy.
Lâm Thu Đồng tự nhận nói rất nhỏ, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn nghe rõ mồn một.

Thẩm Cảnh Nhiên nhếch môi, trong lòng cười khẽ, haha, không biết ai mới nhát như quỷ, có những lời phải mượn rượu mới dám nói, đến khi tỉnh thì xem như chưa nói gì.

(1-0 nghiêng về Thẩm Cảnh Nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui