Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Sáng sớm hôm sau, Cao Vấn tới tiểu việ của A Tài, đem chuyện hôm qua hắn bàn bạc với Cao Chí nói cho A Tài và Cao Hành, “Hôm nay ta tăng nhân thủ tìm kiếm Tiểu Oánh, hiện tại người không đủ, cho nên ‘Kinh thành ngũ công tử’ ngoại trừ người ngày đó không đến Lệ Xuân viện là ngoại sanh của công bộ thị lang – Liễu Nghị, những người khác giao cho đệ và A Tài đi dò hỏi, nhất định phải chú ý, đừng để người khác phát giác mục đích của các ngươi, kinh động hung thủ, bọn họ sẽ nguy hiểm.”

A Tài và Cao Hành gật đầu. “Đại ca, ca cứ yên tâm giao cho chúng ta.” Cao Hành nói chắc như đinh đóng cột.

Cao Vấn thỏa mãn gật đầu, “Ân, ta đi trước.”

“Chúng ta phải tới gần mấy người kia như thế nào mà không khiến ai hoài nghi?” Cao Hành nhìn A Tài hỏi.

“Sao lại nhìn ta, ta đâu có biết, kinh thành này ngươi quen thuộc hơn ta, phương pháp cũng nhiều hơn, tại sao lại hỏi ta. Vừa rồi, người nói chắc như đinh đóng cột ‘Yên tâm giao cho chúng ta’ cũng không phải là ta.” A Tài nói xong liền đi vào nhà bếp, chuẩn bị làm điểm tâm.

“Đại ca giao nhiệm vụ này cho ta và ngươi, hơn nữa ta có lòng tin với ngươi nên mới nói như vậy.” Cao Hành nhắm mắt theo đuôi A Tài, gần như nịnh nọt.

“Đừng nói thế, ta không đảm đương nổi. Ngươi chỉ huy, ta đi theo.” A Tài trưng ra bộ dáng tiểu binh.

“Ngươi…. Hảo, ta chỉ huy.” Cao Hành đột nhiên cười tủm tỉm.

Nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Cao Hành, A Tài có loại dự cảm bất tường.

“Ta đây quyết định chúng ta ăn cơm xong rồi đi tìm Lữ Khánh, do ngươi nghĩ biện pháp tới gần hắn, đây là mệnh lệnh.” Nói xong Cao Hành xoay người rời khỏi phòng bếp.

A Tài đang thái rau liền trượt tay, lại tạo lỗ thủng cho tiểu tử này chui vào.

Sau đó trên bàn cơm Cao Hành tiếp tục cười, rốt cục hắn cũng khiến A Tài làm con ba ba trong hũ một lần, sao có thể không vui.

Ngồi đối diện với hắn là Thổ Đậu, từ từ dịch sang chỗ sư phụ, nhỏ giọng hỏi, “Sư phụ, hắn không bị gì chứ?”

A Tài nhìn Cao Hành, “Không có việc gì, chỉ là dây thần kinh mặt mất cân đối, đừng để ý đến hắn.”

Thổ Đậu không hiểu cái gì là “Dây thần kinh mặt mất cân đôi”, nhưng sư phụ nói không có việc gì, vậy không có việc gì.

Qua một lúc, đối phương còn chưa có dấu hiệu “Khôi phục bình thường”, Thổ Đậu nhịn không được lại hỏi, “Sư phụ, có cần thỉnh đại phu không?”

A Tài đá Cao Hành một cước ở dưới bàn, “Đồ đệ của ta hỏi ngươi, có cần thỉnh đại phu không?”

Cao Hành sờ sờ chân, thấy A Tài nổi giận, cười nói, “Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, tiếp tục ăn, tiếp tục ăn.”

Theo Thổ Đậu thấy, Cao Hành mắc “Bệnh không nhẹ”, lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, “Ta ăn no.” Thổ Đậu buông chén.

“Ân, lát nữa ngươi ở nhà hảo hảo học tập. Sư phụ cùng Cao Hành thúc thúc về muộn, ngoại trừ Nghiêm tiên sinh, không được tùy tiện cho người lạ vào tiểu viện, biết không?” A Tài dặn dò.

“Ân.” Thổ Đậu gật đầu.

“Nếu trưa sư phụ không trở lại nấu cơm, ngươi ăn chút điểm tâm lót bụng trước, buổi tối sư phụ trở về nấu cơm cho ngươi.”

“Ân.” Thổ Đậu lại gật đầu.

“Nghiêm tiên sinh đến đây, ngươi chính là chủ nhân trong nhà, hảo hảo tiếp đãi biết không?”

“Ân.”

“Ngươi không cần dông dài đến thế a, đâu phải xuất môn vài ngày không trở lại.” Thấy A Tài dặn dò, Cao Hành thật nghe không vào nữa.

A Tài không để ý tới, tiếp tục nói với Thổ Đậu. “Không được chạm vào bếp lò trong nhà bếp, nếu như Nghiêm tiên sinh muốn uống trà, ngươi bảo y vất vả tự nấu nước, biết không?”

“…. Ân.” Thổ Đậu chần chừ một chút, không phải nên hảo hảo tiếp đãi Nghiêm tiên sinh sao, như thế nào lại bảo tiên sinh tự mình nấu nước uống trà? Nhưng thấy sư phụ đang đợi mình đáp lời, cuối cùng nó vẫn gật đầu.

Dặn dò hết việc, A Tài nói, “Đi thôi.” Lúc này hai người mới ra cửa.

Đứng ở cửa Cao phủ, “Chúng ta phải đi đâu?” A Tài hỏi.

“Ngạch, đến trà lâu lần trước.” Ngoại trừ nơi này, hắn cũng không biết “Kinh thành ngũ công tử” thường đến chỗ nào.

A Tài liếc hắn, không nói gì, trực tiếp đi theo “Lãnh đạo”.

Cao Hành và A Tài đi vào trà lâu, ngồi xuống đợi, may mắn là hai người vận khí không tệ, chưa uống xong một bình tra, đã thấy năm vị công tử hoa lệ xuất hiện, bọn họ lên vị trí trên lầu hai.

Cao Hành nâng chung trà lên, ngăn bên miệng, ghé sát vào A Tài hỏi, “Khi nào thì chúng ta lên?”

“Nếu như là nói chuyện với tất cả, hiện tại có thể đi lên. Nếu như muốn nói chuyện với một người, chỉ có thể chờ bọn họ tản ra, theo dõi từng người tìm cơ hội nói chuyện.” A Tài nhìn năm người kia nói.

Cao Hành gật đầu, “Chúng ta chờ bọn hắn tản ra rồi đi theo Lữ Khánh.”

A Tài đột nhiên cúi đầu nói, “Ta nghĩ không cần.”

“A? Không cần cái gì?” Cao Hành không nghe rõ, hỏi.

“Hai vị hảo, nếu ta nhớ không lầm, chúng ta từng gặp mặt ở đây.” Lữ Khánh đã đứng trước bàn hai người từ khi nào.

Cao Hành ngẩng đầu nhìn, ngạch, bị phát hiện, ra vẻ trấn định nói, “Có chuyện gì sao?”

“Ta còn tưởng rằng hai vị có chuyện tìm ta?” Lữ Khánh “Phong tao” mở chiết phiến thượng đẳng ra, quạt a quạt.

A Tài thấy Lữ Khánh một mình xuống lầu, liền không giấu diếm nói, “Lữ công tử, mời ngồi, đúng lúc chúng ta có việc muốn thỉnh giáo Lữ công tử.”

“A, nói nghe một chút.” Lữ Khánh không khách khí ngồi xuống.

“Xin hỏi đêm Dung cô nương bị giết, sao các ngươi lại hẹn gặp Dung cô nương vào ngày đó?” A Tài hỏi.

“Năm người chúng ta coi như là khách quen của Dung cô nương, trước đó có một lần đến, thân thể nàng không khỏe, nàng nói thật xin lỗi vì khiến chúng ta mất nhã hứng, cho nên ước định ngày này xem như đền bù tổn thất.” Lữ Khánh đáp.

“Là Dung cô nương chính miệng định ngày?” A Tài lại hỏi.

“Không, là phát thiếp mời chúng ta.” Lữ Khánh lại đáp.

“Hẹn năm người các ngươi?” A Tài tiếp tục hỏi.

“Đúng.” Lữ Khánh nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nhìn A Tài.

“Vậy đối với việc Liễu Nghị Liễu công tử không tới, nàng có phản ứng gì?”

“Không có phản ứng gì, a, hình như nha hoàn của nàng hỏi qua, sao Liễu công tử không tới.” Lữ Khánh đột nhiên nhớ đến, “Cái đó và chuyện Dung cô nương bị giết có liên quan sao?”

“Không có, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.” A Tài cười nói, “Quấy rầy ngài dùng trà, thật sự là xấu hổ.”

“Không sao, chỉ cần không biến ta thànhg hung thủ, hỏi mấy vấn đề này ta cũng sẵn sàng hợp tác.” Lữ Khánh ám chỉ.

“Ha ha, sao có thể, vậy không phiền ngài thưởng thức trà, chúng ta đi trước.” A Tài lôi kéo Cao Hành.

Lữ Khánh gật gật đầu, không nói gì.

A Tài đứng dậy đi hai bước, đột nhiên dừng lại, “A, Lữ công tử, ngài có biết Dung cô nương chính là nữ nhi của đại nhân Dung Xương đánh cắp ngân lượng triều đình năm trước không?”

Nghe được lời của A Tài, Lữ Khánh không có phản ứng gì, “Có nghe thấy.”

A Tài cười nói, “Cáo từ.”

Dọc theo đường đi, Cao Hành và A Tài đều trầm mặc.

Cao Hành đột nhiên nói, “Chuyện này hẳn là không liên quan tới Lữ Khánh.”

A Tài nhíu mày, “A, nói thế nào?”

“Căn cứ vào lời hắn nói, ngày ấy bọn hắn đến Lệ Xuân viện là do nhận được thiếp mời, như vậy thiếp mời này có thể là từ Dung cô nương hoặc là từ nha hoàn Tiểu Oánh đang mất tích. Hơn nữa trong năm người thiếu một người, Dung cô nương không để ý, ngược lại Tiểu Oánh kia lại hỏi, hơn nữa theo lời ngươi từng nói, ta cũng không nghĩ Lữ Khánh là kẻ ngu ngốc. Cho nên càng nghĩ càng cảm thấy Tiểu Oánh kia khả nghi.” Cao Hánh nói ra suy đoán của mình.

“Vậy ngươi cảm thấy có tồn tại cái gọi là chứng cứ không?” A Tài đột nhiên hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không có cái gọi là chứng cứ?” Cao Hành hỏi lại.

“Nếu quả thật có một phần chứng cứ ở trên người một trong năm vị công tử kia, dùng thân phận và địa vị của bọn hắn, muốn lật lại bản án, còn chắc chắn hơn giao cho một cô nương Lệ Xuân viện, đúng không? Dù sao Dung cô nương có thể cả đời không ra được, nếu như hắn biết rõ sau lưng Dung cô nương còn có Ngô đại nhân, vậy không phải là làm điều dư thừa sao, hắn có thể trực tiếp đem chứng cứ giao do Ngô đại nhân xử lý, đúng không?” A Tài nói.

Cao Hành ngẫm nghĩ lời của A Tài, “Có thể, nếu như không phải vì chứng cứ, tất cả chuyện này đều không thông. Vì sao Dung cô nương nói cho Ngô đại nhân là nàng sắp có được chứng cứ? Tại sao Dung cô nương lại chết?”

“….. Có lẽ tìm được Tiểu Oánh mới có thể biết rõ chân tướng.” Vấn đề Cao Hành đặt ra, hắn cũng không rõ.

————————–

“Ta nói, hoàng đệ, muốn gặp ngươi cũng không dễ dàng, phải dùng đến thánh chỉ mới được.” Trong ngự hoa viên, Hoàng thượng ngồi ở lương đình, Triển Cảnh Nham ngồi đối diện với hắn.

“Không biết hôm nay hoàng huynh triệu thần đệ tiến cung là vì chuyện gì?” Triển Cảnh Nham quy củ nói.

“Ở đây không có người khác, không cần câu nệ như vậy.” Hoàng thượng nhìn Triển Cảnh Nham, “Ta nói, ngươi trở về lâu như vậy, chưa tiến cung gặp thái hậu lần nào sao?”

“Bận rộn.” Triển Cảnh Nham nói.

“Dù bận rộn cũng không thể quên thường thường tiến cung gặp thái hậu a, phải biết rằng thái hậu nhắc tới ngươi không chỉ một ngày hai ngày, mỗi lần ta đến, thái hậu đều nói ta giao công việc cho ngươi ít đi, để ngươi nhanh chóng tìm một cô nương tốt, sớm ngày thú thê, cho nàng ôm tôn tử.” Hoàng thượng cũng rất bất đắc dĩ, mỗi ngày bận rộn.. chính sự, còn bị thái hậu nhắc tới việc nhà.

“Vậy ngươi có thể cố gắng chút nữa, sinh thêm tôn tử cho nàng ôm.” Triển Cảnh Nham nói.

“Thái hậu muốn ôm nhi tử của ngươi, dù sao ta cũng mặc kệ, ta đã sắp xếp cho thái hậu tới chỗ của ngươi ở một thời gian ngắn, chắc bây giờ đã vào phủ của ngươi.” Rốt cục tai của hắn đã được yên tĩnh, “Ngươi cần phải chăm sóc nàng.”

“……” Bảo người đến, rồi mới nói với y. Nhìn vẻ mặt hoàng đế có chút hả hê, Triển Cảnh Nham cũng đã có đối sách, nếu như y không ở trong phủ, chắc chắn thái hậu không ở lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui