Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

“Hoàng thúc.” Thấy Triển Cảnh Nham, Triển Kiều Mỹ vội vàng đứng dậy hành lễ.

“Sao ngươi ở đây? Lại nghịch ngợm?” Triển Cảnh Nham nói.

Triển Kiều Mỹ ôm cánh tay của y, “Nào có? Người ta tới hỗ trợ.”

“Nga? Ngươi không gây trở ngại đã là tốt lắm rồi.” Triển Cảnh Nham cười nói, tuy rất giống câu vui đùa, nhưng y nói ra suy nghĩ thật, phàm là việc nàng nhúng tay vào, đều trở thành phức tạp.

“Hoàng thúc……” Triển Kiều Mỹ không đống ý.

A Tài run run lắc lắc cánh tay, Cao Hành khó hiểu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được hỏi, “Ngươi lộn xộn cái gì?”

Hắn vô tội nhìn Cao Hành, “Run nổi da gà.” Hắn biết rõ nữ hài tử thích làm nũng, nhưng không ngờ có thể làm nũng đến trình độ này, hơn nữa còn từ chua ngoa biến thành ngây thơ, tưởng phản quá lớn, hắn cảm giác da người đều biến thành da gà.

Cao Hành lý giải, quay đầu về. Được rồi, hắn cũng hiểu nữ nhân kia quá giả bộ.

“Nói đi, ngươi tới hỗ trợ cái gì?” Hiển nhiên định lực của Triển Cảnh Nham tốt hơn rất nhiều, cười hỏi.

Triển Kiều Mỹ đợi Tam thúc ngồi vào chỗ, có chút kiêu ngạo liếc A Tài, rồi nói, “Ta biết rõ ai là hung thủ sát hại Đại hoàng tử.”

Chuyện vừa nói ra, sứ thần của Triệu quốc đều chấn động.

Hàn Đức là người đầu tiên đứng lên, “Ngươi biết ai giết Đại hoàng tử?”

“Đúng.” Triển Kiều Mỹ khẳng định.

“Là ai?”

Lúc mọi người đều tập trung tinh thần chờ đợi tên hung thủ, đột nhiên, “Chờ một chút.” Nhị hoàng tử Chu Trị chậm rãi đứng lên, A Tài liếc nhị hoàng tử, sao có người không chút tò mò như thế, muốn nói thì để người ta nói xong hẵng ngắt lời, không thấy bọn hắn đều chờ kết quả sao!

“Không phải cái chết của đại hoàng tử do bọn họ điều tra sao? Hơn nữa, trưởng công chúa chưa từng tham gia án tử, nàng nói ra hung thủ, có thể khiến người tin tưởng ư?” Chu Trị nhìn Triển Cảnh Nham, nói.

“Chỉ cần khiến mọi người tin phục, có gì không thể tin tưởng.” Triển Cảnh Nham cười nói, không phải y tin tưởng Triển Kiều Mỹ, y chỉ nói khách quan mà thôi.

“Vậy nghe công chúa nói trước.” Chu Địch cũng không ngại nghe một chút.

Chu Trị ngượng ngùng ngồi xuống, không nói nữa.

“Như vậy, xin hỏi công chúa, hung thủ là ai?” Chu Địch từng nghe một số chuyện về công chúa kiêu ngạo này, đương nhiên cũng biết nàng đang so tài với ngỗ tác kia, hắn rất có tâm tình xem cuộc vui. Tuy người chết là đại ca của hắn, nhưng……

“Hung thủ chính là thị vệ của thái tử điện hạ, Phong Vĩ.” Triển Kiều Mỹ vẫn mỉm cười như cũ.

Nghe xong lời này, sắc mặt mọi người đều khác nhau. Nhưng nói tóm lại có thể chia làm hai loại phản ứng, một loại là bị hù dọa, giật mình, tỷ như nhóm người A Tài, Ngô Triết. Còn một loại thì bình tĩnh hơn rất nhiều, mà có thể xem như không phản ứng, chính là Triển tam gia.

Lúc mọi người chưa kịp hỏi lý do, Triển Kiều Mỹ đã bắt đầu giải thích, “Đêm Đại hoàng tử bị giết, Phong thị vệ không ở ngoài cửa canh giữ cho Thái tử, cho nên hắn không có chứng cứ chứng minh hắn không ở hiện trường. Mặt khác, hắn nói hắn đến hậu hoa viên, cũng không ai làm chứng, cho dù hắn đi, nơi đó gần tiểu viện của Đại hoàng tử như vậy, giết người rồi quay trở lại là có khả năng.”

Nghe đến đó, A Tài cảm thấy có một ánh mắt “Nóng bỏng’ khóa chặt trên người mình, không cần nhìn hắn cũng biết là Thái tử Chu Địch, bởi vì tới bây giờ, người biết rõ đêm đó Phong Vĩ đến hậu hoa viên, ngoại trừ Thái tử và Phong Vĩ, đại khái cũng chỉ có hắn, đương nhiên hung thủ có biết hay không thì chịu.

“Nếu sự thật đúng như lời ngươi nói, vì sao Phong thị vệ lại bị thương?” Ngô Triết hỏi.

“Đây là điểm rất thông minh của hắn, hắn sợ chuyện đêm đó hắn không ở tiểu viện của thái tử điện hạ bị người biết rõ, hắn sẽ là nghi phạm, cho nên hắn tự biến mình thành người bị hại, không ai dễ dàng hoài nghi. Nhưng lại lộ ra sơ hở lớn nhất, thân phận của hắn và Đại hoàng tử cách xa như vậy, tại sao hung thủ phải giết hắn, căn bản là nói không thông.” Triển Kiều Mỹ đem tin tức Tiểu Bích nghe được, lại dùng cách giải thích của nàng để nói.

“Tại sao hắn phải giết Đại hoàng tử?” Ngô Triết lại hỏi.

“Có hai khả năng, một là, hắn là gian tế, có ý định phá hỏng quan hệ của hai nước, hai là, có người đứng sau lưng hắn sai sử……” Triển Kiều Mỹ cũng hiểu nghệ thuật nói, đến chỗ này chờ người tự nguyện thêm vào, người ta nói cái gì không liên quan tới nàng.

Đương nhiên, dưới tình huống này chỉ có người ngu ngốc mới nối tiếp, “Vớ vẩn, sao thái tử điện hạ có thể làm ra loại chuyện này.” Hàn Đức lại là người đầu tiên nhảy ra, cũng khẳng định kết cục bị ném vào chảo xào nướng.

“Hàn tướng quân……” Trong thanh âm của Ngô Triết tràn đầy cảnh cáo.

Được người nhắc nhở, Hàn Đức mới nhận ra mình vừa nói cái gì, “Ta, ta không có ý đó, ta……”

Trong lòng mọi người đều hiểu, không ai thèm nghe hắn giải thích.

Lúc này A Tài có một loại cảm giác rất mãnh liệt, nghe Triển Kiều Mỹ phân tích như thế, hắn hoài nghi có phải nàng nghe lén bọn hắn nói chuyện không, hơn nữa còn nghe không đầy đủ.

Kỳ thật Tiểu Bích không nghe hết, nàng chỉ nghe tới câu của A Tài, “Ngươi hoài nghi hắn là hung thủ?” Cái này nàng biết là ám chỉ Phong Vĩ.

Nói một cách khác, tin tức Triển Kiều Mỹ biết chỉ là, đêm hôm đó Phong Vĩ không có chứng cứ chứng minh hắn không ở hiện trường, còn đến hậu hoa viên, về phần động cơ giết người, nàng tự suy đoán.

“Ngươi có chứng cứ không?” Trong mắt Chu Trị lóe lên cảm xúc kì lạ, nhìn Triển Kiều Mỹ.

“Các ngươi có thể hỏi hắn hoặc hỏi thái tử điện hạ, đêm đó Phong Vĩ ở đâu.” Triển Kiều Mỹ đi từ từ trở lại vị trí, nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy chén trà, nhuận nhuận cuống họng.

Ngoại trừ A Tài, tất cả mọi người đều nhìn Thái tử Chu Địch, mà theo Chu Địch, những tin tức này nhất định là A Tài nói, đã như vậy, hắn cũng không phủ nhận. Ngoại trừ hung hăng trừng mắt nhìn A Tài, hắn không biết phải giải thích thế nào về Phong Vĩ.

Thấy Thái tử Chu Địch trầm mặc, mọi người đều nhận định là cam chịu.

Hàn Đức tức giận nói, “Ta bắt tiểu tử kia tới.”

Lúc Chu Địch chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì một thanh âm vang lên.

“Chậm đã.” A Tài nói, “Thỉnh Hàn tướng quân chớ vội, ta có mấy vấn đề muốn hỏi công chúa.”

Triển Kiều Mỹ biểu hiện nắm chắc thắng lợi, nhìn A Tài, “Hỏi đi.”

“Xin hỏi công chúa, sao công chúa biết đêm hôm đó Phong thị vệ ở hậu hoa viên?”

“Ta có nơi lấy được tin tức, hơn nữa vừa rồi Thái tử Chu Địch đã chứng thực chuyện này. Chuyện ta làm sao biết, đâu quan trọng.”

“Phải, thật không dám đấu diếm, chuyện Phong thị vệ là hung thủ, tại hạ có thảo luận với Cao bộ đầu, nếu thành lập giả thiết, lời công chúa nói đều thông suốt; Nhưng nếu coi trọng chứng cứ, vừa rồi công chúa chỉ chứng thực được Phong thị vệ có đến hậu hoa viên, những thứ khác không được chứng thực.”

Tiếu dung thong dong trên mặt Triển Kiều Mỹ xuất hiện một vết rách, “Ngươi có ý gì?”

“Lời ngươi nói vừa rồi giường như rất có lý, nhưng chứng cứ đâu? Ngươi chỉ có thể chứng minh khi đó Phong Vĩ xuất hiện ở hậu hoa viên, không cách nào chứng minh hắn giết Đại hoàng tử.”

“Hắn xuất hiện ở hậu hoa viên, rất khả nghi, thân là thị vệ của Thái tử, tại sao lại xuất hiện ở đó?” Triển Kiều Mỹ phản lại.

“Nếu hắn là hung thủ, tại sao hắn lại nói mình ở hậu hoa viên, đây không phải là tự ôm hiềm nghi vào mình sao?”

“Nói không chừng hắn muốn chúng ta nghĩ như vậy. Con người nghĩ quá mức phức tạp, có đôi khi chuyện rõ ràng, mặc dù khiến người ta sinh nghi, nhưng đó là sự thật.” Triển Kiều Mỹ nói.

“Ngươi có chứng cứ không?” Nếu nói hắn có tội, vậy lấy chứng cứ ra, biên chuyện bên lề ai quan tâm.

“Ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh hắn vô tội.” Triển Kiều Mỹ mỉm cười kiêu ngạo lần nữa.

A Tài nhếch miệng cười, “Nếu nghi phạm có tội, phải tìm ra chứng cứ chính xác mới có thể định tội. Nguyên tắc phá án đã sớm sửa đổi, công chúa, ngài không biết sao?”

Nguyên tắc phá án gì? Triển Kiều Mỹ theo thói quen nhìn về phía Tiểu Bích.

Tiểu Bích hai chân run rẩy, nuốt nước miếng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Triển Kiều Mỹ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía A Tài, không biết nói gì.

“Vừa rồi, suy đoán của công chúa có trăm ngàn chỗ hở, thứ nhất, nếu Phong thị vệ giết Đại hoàng tử, vậy sau khi giết người hắn đi ra ngoài thế nào? Thứ hai, nếu Phong thị vệ tự làm chính mình bị thương, như vậy hung khí đâu? Tại hiện trường chúng ta không phát hiện hung khí. Thứ ba, nếu nói không có chứng cứ chứng minh hắn không ở hiện trường, lúc ấy Nhị hoàng tử và Hàn tướng quân đang ngủ, ai có thể chứng minh, Ngô đại nhân nói đang xem sách, hộ vệ chỉ thấy ánh sáng cũng không thể xác định bên trong có người hay không, có thể nói, bọn họ đều không có nhân chứng ……”

A Tài nói mỗi một điểm, sắc mặt công chúa trắng thêm một tầng, đợi hắn dừng lại, sắc mặt của Triển Kiều Mỹ có thể so với y phục bạch sắc của hắn.

Nói đến đây, A Tài nhìn Triển Kiều Mỹ quật cường mím môi thật chặt, trong mắt tựa hồ có sương mờ, hắn không đành lòng nói thêm gì nữa.

A Tài đang nghĩ nên kết thúc thế nào, Triển Kiều Mỹ đột nhiên đứng lên, dọa hắn nhảy dựng, thẹn quá hoá giận sao?

“Hóa ra là ta nghĩ sai rồi, thật có lỗi.” Triển Kiều Mỹ khom người nói với mọi người. Lời xin lỗi quá mức đột nhiên, nhất thời mọi người không kịp phản ứng.

Ngược lại, Triển Cảnh Nham cười nói, “Chất nữ của ta có đôi khi quá nóng lòng, vừa nghe chuyện này có liên lụy đến quan hệ hữu hảo giữa hai nước, nên cái gì cũng không chú ý, có chút đường đột.”

“Đâu có……” Chu Địch cũng khách khí nói, nếu không phải ngại thân phận của nàng, ngay lúc nàng nói Phong Vĩ là hung thủ, hắn đã muốn một chưởng đánh bay nàng.

“Vậy bây giờ đã điều tra ra hung thủ hay chưa?” Chu Địch hỏi.

“Đúng vậy, đã hai ngày.” Hàn Đức thiếu nhẫn nãi, cũng nói theo.

Mọi người nhất trí nhìn về phía A Tài.

“Ngạch…… Sáng mai mới đủ hai ngày…… A……” A Tài đảo mắt, nói.

“Hảo, sáng mai chúng ta ở đây, ta chờ ngươi giao ra hung thủ.” Chu Địch chấp thuận lời hắn, “Ta có chút mệt mỏi, Tam vương gia, công chúa, thỉnh tự nhiên.” Nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng.

Chủ tử đi, những người khác của Triệu quốc ở lại cũng không có ý tứ. Hàn Đức vừa rời đi vừa lẩm bẩm, “Thật lãng phí thời gian ……”

Triển Kiều Mỹ cắn chặt môi, cái này không giống như tưởng tưởng của nàng, hoàn toàn không giống, nàng muốn nhận được ánh mắt kinh diễm cùng tàn thưởng của mọi người. Tại sao thành như vậy……

Triển Cảnh Nham vỗ vỗ vai nàng, “Lần này chạy ra ngoài, Hoàng thượng rất lo lắng cho ngươi, vạn nhất phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Lát nữa Tam thúc đưa ngươi trở về. ”

Triển Kiều Mỹ như cũ không nói gì, nàng cảm giác mình rất mất mặt, người trong thành chắc chắn sẽ cười nàng, những người trong nội cung xem nàng không vừa mắt tuyệt không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất định cười nhạo nàng, nghĩ đi nghĩ lại, nàng ủy khuất khóc lên, nhào vào lòng Triển Cảnh Nham, “Tam thúc…… Ô ô…… Không quay về, ô ô, ta không quay về……”

A Tài đứng một bên, vốn hắn cũng muốn khuyên nhủ tiểu cô nương này, nhưng…… Có vẻ không cần.

Hắn cho Triển Cảnh Nham một ánh mắt: Ta ra ngoài trước.

Triển Cảnh Nham gật đầu, tiếp tục vỗ vỗ an ủi Triển Kiều Mỹ đang khóc lóc như mèo nhỏ, cọ cọ nước mắt nước mũi lên y phục của y.

“…… Vừa rồi ngươi có thấy bộ dáng của điêu ngoa công chúa, khi nghe A Tài nói hết, biểu tình khiếp sợ……” Cao Hành trên đường đi rất hưng phấn nói về chuyện phát sinh ở đại sảnh.

“A Hành……” A Tài đi phía sau, gọi hắn một tiếng.

“Cái gì?” Cao Hành cười sáng lạn, quay đầu lại.

Nói cho cùng Triển Kiều Mỹ cũng chỉ là hài tử mười mấy tuổi mà thôi, “Đuôi của ngươi rơi.” Vừa nói vừa đi qua Cao Hành.

“A?” Cao Hành cúi đầu nhìn xuống đất, di, không đúng, “Ta đâu có đuôi, nói cái gì đó?” Nhìn bóng lưng của A Tài…… Có phải hắn cảm giác sai hay không, sao lại thấy người này đang….. Khó chịu.

“Hắn làm sao vậy?”

Cao Vấn nhìn hắn một cái, “Ngươi hí hửng.”

“A?” Vậy là ý gì? Hí hửng? Cái đuôi?

Cao Vấn đuổi theo A Tài, “Hiện tại chúng ta đi đâu?”

“Đến hiện trường án mạng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui