Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Âu Dương Húc bị dọa, nhưng cứu người vẫn quan trọng hơn.

“Phốc……” Rốt cục nhổ ra, lúc này A Tài đột nhiên nhớ tới câu danh ngôn của một vĩ nhân, ‘Nhân cố hữu nhất tử, hoặc trọng vu Thái Sơn, hoặc khinh vu hồng mao*’, nói hắn bị cánh gà nghẹn chết, đại khái không so được với hắn a.

(*) Người chết, hoặc nặng tựa thái sơn, hoặc nhẹ như lông hồng.

Cao Hành tiếp tục vỗ vỗ lưng A Tài, “Không sao chứ?”

A Tài gật gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đầu sỏ gây nên.

Âu Dương Húc xấu hổ cười, “Ngươi ăn cái gì cũng không cẩn thận, là đại phu, ta không thể không nhắc nhở ngươi, không nên ăn như vậy, nhất là loại nhiều xương, phải gặm xuống, sau đó từ từ nhai, ngươi xem, ngươi ngậm cả cánh gà trong miệng, thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa không có lễ nghi……”

“Ba” A Tài vỗ mạnh bàn, tửu lâu đột nhiên an tĩnh lại, mọi người nhìn hướng thanh âm phát ra, hai giây sau lập tức làm việc của mình.

Nhưng Âu Dương Húc rất thức thời im lặng, lúc A Tài sắp bốc hỏa, liền nói, “A! Ta đột nhiên nhớ tới, Thái y viện còn chuyện quan trọng phải làm, vậy, các vị, đi trước một bước.” Chân trước vừa bước ra, cổ áo đã bị người kéo, không thể không lui về, “Ta chỉ tới truyền lời mà thôi, hai nước giao chiến thì không tốt, còn có, ngươi không thể vì chính mình không cẩn thận hóc xương gà mà đổ lên đầu ta……” Dưới ánh mắt áp bức của A Tài, Âu Dương Húc càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngoan ngoãn khép miệng.

“Ngươi vừa nói cái gì?” A Tài trầm giọng hỏi.

“…… Ta vừa nói rất nhiều, ngươi hỏi câu nào?”

“Ngươi mang đến. Tin. Tức. Tốt!” Ba chữ cuối cùng, A Tài rít qua kẽ răng.

“Vậy…… Thả ta ra rồi nói.” Tư thế này quá nguy hiểm.

A Tài buông tay, Âu Dương Húc sửa sang ngoại sam bị kéo lệch, “Cái kia, công chúa nói, nếu ngày mai ngươi có thể bắt được hung thủ, nàng nguyện ý gả cho ngươi.” Chữ ‘ngươi’ vừa dứt, Âu Dương Húc dùng tốc độ nhanh như chớp phóng ra ngoài.

Cao Vấn kéo khóe miệng bên trái nói, “Không ngờ tốc độ của Âu Dương ngự y nhanh như vậy……”

Cao Hành kéo khóe miệng bên phải phụ họa, “…… Đúng vậy.”

A Tài ngồi xuống, kéo khay gà quay đến trước mặt mình, giật xuống một chiếc đùi gà, gặm.

Cao Hành lặng lẽ dịch sang phía đại ca của mình, nhỏ giọng hỏi, “Hắn chịu kích thích quá mức phải không?” Sao đột nhiên nói cà lăm.

Cao Vấn đứng thẳng hạ vai, sao hắn biết.

Vì vậy hai người chờ hắn ăn gần hết con gà vào bụng, cuối cùng dùng tay áo lau miệng, “Được rồi, đi thôi.” Nói xong, đi ra ngoài, Cao Hành theo sát phía sau, Cao Vấn để bạc xuống rồi đuổi theo.

“Ngạch, bây giờ đi đâu?” Chả lẽ muốn bỏ chạy? Đây là điều duy nhất Cao Hành nghĩ đến.

“Về nhà.” A Tài nói.

“A?” Thật sự muốn bỏ chạy?

Cao Hành và Cao Vấn hai mặt nhìn nhau, hắn chạy thì bọn họ làm sao giờ?

Nhưng …… Một người muốn chạy, không thu thập hành lý, ngược lại nằm trên võng đong đưa.

Từ lúc trở về, A Tài nằm trên võng, Cao Vấn có việc ở nha môn nên rời đi trước, Cao Hành và Thổ Đậu ngồi trên ghế đá, nâng cằm nhìn A Tài.

Bọn họ đã ngồi một canh giờ, “Chúng ta không đi tra án sao?” Cao Hành nhẫn không được, hỏi.

Thổ Đậu quay đầu nhìn sư phụ, nó cũng nghĩ vậy.

A Tài nhìn một chỗ trong không trung, nói, “Ngươi kể cho ta nghe một số chuyện về đại hoàng tử Triệu quốc đi.”

“Sao đột nhiên nói cái này?” Có ích cho việc tra án sao?

“Đại hoàng tử đột nhiên chết như vậy, có thể nhận ra nhị hoàng tử và Thái tử không hề cảm thấy thương tâm, nói như thế nào người chết cũng là đại ca của bọn họ.” Cho dù không đau khóc ba ngày ba đêm, hoặc té xỉu, thì tối thiểu cũng nên rơi vài giọt nước mắt chứ.

“Cái này không lạ, nghe nói gần mười tuổi Đại hoàng tử mới tiến cung, nương của hắn là nữ tử dân gian, lúc Triệu vương còn là thái tử ra cung du ngoạn gặp được, nhưng cha Triệu vương đột nhiên bạo bệnh, Triệu vương vội vàng trở về, từng nói sẽ trở lại đón nữ tử kia, nhưng tân vương vừa đăng cơ, triều chính không yên, nhất thời bận rộn mà quên nàng, về sau hắn tới tìm, nữ tử kia chưa gả đã sinh đôi hai anh nhi nên bị đuổi khỏi nhà, Triệu vương áy náy, một mực tìm kiếm mẫu tử bọn họ. Bảy năm sau, rốt cục tìm được, nhưng nữ tử đã qua đời, hơn nữa một trong hai anh nhi đã chết, Triệu vương không để ý sự phản đối của mọi người, đem anh nhi còn lại trở về cung, chính là Đại hoàng tử.” Cao Hành nói.

Xem ra, đa tình là bệnh chung của hoàng đế, “Cho nên Đại hoàng tử không thân cận với bọn họ?”

“Ta cảm thấy không hề thân cận, Phong thị vệ kia chỉ bị thương mà thái tử điện hạ đã lo lắng như vậy, trong khi đại ca của mình chết, không có phản ứng gì……” Cao Hành lắc đầu, đúng là con của tiểu thiếp thì không được quan tâm.

“A……”

“Trong số sứ thần Triệu quốc, có ai hiểu y thuật?” A Tài lại hỏi.

“Cái này ta đã sớm tra qua, nhị hoàng tử, Ngô Triết và Phong thị vệ đều hiểu sơ y thuật.”

Thấy A Tài lại lâm vào suy nghĩ của mình, “Ngươi phát hiện cái gì sao?”

A Tài há hốc mồm, chưa nói ra thì đổi lại, “…… Không có gì.” Hắn biết rõ hung thủ tám phần là người kia, nhưng hắn không biết được động cơ, tại sao phải giết Đại hoàng tử. Mặt khác, Phong thị vệ bị tấn công, đồ án kì quái trên mặt đất là gì, hung khí ở đâu.

“A Tài……” Cao Hành đột nhiên gọi tên của hắn.

“Cái gì?” Sao lại dùng ngữ khí khó hiểu như vậy.

“Ngươi biết rõ hung thủ là ai, nhưng…… Vì lời vừa rồi của Âu Dương ngự y, nên……” Hắn nghĩ A Tài hiểu ý của hắn.

“Ngươi cảm thấy ta vì không muốn lấy công chúa nên dù biết rõ hung thủ cũng cố ý không nói, đúng không?” A Tài tiếp lời của hắn.

“……” Trầm mặc chính là đồng ý.

“Ta là loại người này sao? Ngươi suy nghĩ quá nhiều, ta biết rõ hung thủ là ai, nhưng không nói ra nguyên nhân, không phải vì công chúa kia, chủ yếu là còn một số chuyện chưa thông suốt, chưa hiểu được, ta không muốn oan uổng người khác, hoặc khiến hung thủ có cơ hội phản bác, như vậy chúng ta sẽ rất bị động.” A Tài đặt hai tay sau đầu.

“Chuyện công chúa, ngươi định giải quyết thế nào?” Nếu như hắn muốn bỏ chạy, hắn nên sớm “Chuẩn bị”.

“Tại sao phải giải quyết?”

“Đương nhiên phải giải quyết, công chúa muốn gả cho ngươi…… Chuyện lớn như vậy……”

“A!” Thổ Đậu đột nhiên ‘A’ một tiếng dọa Cao Hành nhảy dựng, hắn nhìn vẻ mặt giật mình của Thổ Đậu, “Ngươi a cái gì?”

“Sư phụ muốn thú sư nương sao?” Thổ Đậu mở to mắt nhìn Cao Hành.

Ngạch, sao hỏi hắn. Hắn nhìn A Tài, lại phát hiện A Tài tỏ vẻ ‘ Chuyện không liên quan tới mình’, “Không có……”

“Thổ Đậu còn có thể ở đây không?” Sư phụ và sư nương một gian, tiên sinh một gian, Cao Hành một gian, mình ở đâu…… Vừa nghĩ tới mình có thể bị đuổi đi, nó cảm thấy cực kỳ khổ sở.

“Sẽ không, sẽ không……” Đang nói vấn đề công chúa cơ mà.

A Tài cho Cao Hành một ánh mắt xem thường, “Sư phụ của ngươi không thú công chúa kia, ta chỉ hỏi muốn giải quyết chuyện này thế nào mà thôi, không hơn.”

Thổ Đậu xoay mặt nhìn sư phụ, A Tài mỉm cười gật đầu, không thể dọa đồ đệ của hắn.

Thổ Đậu cắn môi, “Sư phụ…… Khi nào thì thú sư nương?” (Em phải hỏi sư phụ em là khi nào gả đi ^_^)

A Tài vươn tay xoa xoa đầu Thổ Đậu,“Sau khi ngươi thú nương tử.”

Thổ Đậu nghiêng đầu suy nghĩ, “Nghĩa là còn rất lâu?”

A Tài cười cười, sau đó xoay mặt nói với Cao Hành, “Kỳ thật chuyện công chúa không cần để ý tới.”

“Nhưng……”

“Ta sẽ không bỏ chạy.”

“……” Ngạch.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Vừa nằm trong nhà, sao đột nhiên ra ngoài.

“…… Đi tìm hung thủ.” A Tài nói, nắm tay Thổ Đậu đến dịch quán.

“Ngươi bảo, còn một số vấn đề chưa rõ cơ mà?” Cao Hành hỏi.

“Có một số việc nên rõ sau này tự nhiên sẽ rõ……” Lời của A Tài khiến Cao Hành cảm thấy khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui