Đường Phong Chi Thừa Càn FULL


Edit : Dạ Nguyệt
Beta : Hạ Nguyệt
Thái Tông đế ở Cam Lộ điện phê duyệt tấu chương, Lý Trùng khinh bước tiến lên , tiêm tế thanh âm nhẹ giọng mở miệng nói“Nô tài khấu kiến bệ hạ!”
Thái Tông đế hơi hơi ngẩng đầu, buông tấu chương trong tay, trầm giọng hỏi “Trung Sơn vương điện hạ đã nhận được ý chỉ?”
“Hồi Hoàng Thượng, Trung Sơn vương điện hạ đã tiếp thánh chỉ, Hồng Ngọc cũng đã ở Khởi Huy  điện, nghe nói, Trung Sơn vương điện hạ muốn cho Hồng Ngọc làm đại cung nữ.  thời điểm nô tài đi, còn thấy Ngụy vương điện hạ…”
“Nga? Ngụy vương tới làm cái gì?” Thái Tông đế lại cầm lấy tấu chương, không chút để ý hỏi “Trung Sơn vương điện hạ tiếp thánh chỉ mà không nói gì?”
Lý Trùng chạy nhanh nịnh nọt nói “Nô tài cảm thấy Ngụy vương điện hạ hình như là đến thăm Trung Sơn vương điện hạ, thời điểm nô tài đi , hai người bọn họ đang nói chuyện.

Trung Sơn vương điện hạ sau khi tiếp ý chỉ giống như thật cao hứng…”
Thái Tông đế phê duyệt một quyển tấu chương, ừ một tiếng, phất tay, không chút để ý nói “Tốt lắm, ngươi đi trước đi.”
Lý Trùng xoay người cung kính lui ra, khi lui ra, lại vụng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Thái Tông đế, trong lòng nói thầm nói, bệ hạ giống như cũng không phải đối Trung Sơn vương điện hạ để bụng nhiều a.
Thái Tông đế phê hoàn một quyển, lại cầm lấy một quyển tấu chương, không chút để ý đối với tùy thị là một thái giám trung niên cung kính bên người mở miệng nói “Lí Phúc, buổi tối trẫm đi Khởi Huy điện dùng bữa, nhưng không cần đi báo .”
Lí Phúc đi ra, cung kính xoay người nói,“Nô tài tuân chỉ.”
Thái Tông lại buông một quyển tấu chương, thản nhiên mở miệng nói “Lý Trùng về sau ở ngoại điện hầu hạ là tốt rồi.”
Lí Phúc cung kính nói “Nô tài tuân chỉ.” Lại giương mắt nhìn sắc mặt Thái Tông đế, nhẹ giọng hỏi “Bệ hạ, cần nô tài đi Khởi Huy  điện thông báo một tiếng?”
Thái Tông dừng một chút, mới mở miệng nói “Không cần.” Nghĩ nghĩ, lại dặn nói,“Kêu ngự phòng chuần bị thức ăn Trung Sơn vương thích nhiều một chút.”
Lí Phúc cung kính đáp “Nô tài tuân chỉ.” Liền dập đầu chỉ lễ cung kính lui ra, trong lòng yên lặng nghĩ, xem ra, bệ hạ vẫn là thực thích Trung Sơn vương điện hạ.
**********
Khi màn đêm hạ xuống Thái Tông đế bước vào Khởi Huy  điện.

Hồng Ngọc cùng Châu nhi đang chuẩn bị thu xếp cho điện hạ dùng bữa, khi nhìn thấy Thái Tông đế , đều nhất tề sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống nghênh giá, Thái Tông đế lại phất tay ý bảo không cần, lại thấp giọng mở miệng dặn nói
“ Không cần hô lớn.”
Dứt lời, liền hướng bên trong đi đến.

Vừa mới đi vào hậu điện, chỉ thấy Thừa Kiền ngồi ở xe lăn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Không khỏi thả chậm lại cước bộ, lại ý bảo Ngân không cần lộ ra kích động, lui ra, Ngân mắt nhìn Thừa Kiền ngẩn ngơ xuất thần, trong lòng có chút lo lắng, nhưng ánh mắt Thái Tông đế quá nghiêm khắc, hắn lại có chút sợ hãi, nhìn Lí Phúc đi theo phía sau Thái Tông đế nháy mắt, vẫn là ngoan ngoãn lui ra.
Lí Phúc theo sau cũng cung kính lui ra.
Thái Tông đế chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến bên người Thừa Kiền, trầm mặc dừng lại , khuôn mặt trắng nõn có chút gầy yếu, đôi mắt hắc bạch phân minh thanh tú sạch sẽ, mũi thẳng thắn, môi hồng nhuận luôn mang theo ý cười nhợt nhạt, bào phục còn có tố sắc màu xanh viên lĩnh, không có gì văn sức, trừ bỏ hoa văn tân trang màu lam ở trên hai ống tay áo ,được thêu chìm , chân mềm nhuyễn vô lực thả xuống dưới , trong óc hiện lên lời nói lần trước mình vì giận dữ nói ra “Trẫm thực may mắn, ngươi hiện tại là ngồi ở xe lăn …”
Sau, tỉnh táo lại , nhớ tới, còn có chút hối hận.
Nhưng chỉ là hối hận mà thôi.
Thừa Kiền vừa lấy lại tinh thần định chuyển xe lăn liền thoáng nhìn áo choàng màu vàng , tâm không khỏi đầu nhất khiêu, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy Thái Tông đế đứng ở bên người mình, mặt không chút thay đổi nhìn mình, không khỏi thấp giọng mở miệng “Phụ hoàng…”
Phụ hoàng khi nào thì có tật xấu này? Xuất quỷ nhập thần hù dọa người khác ? Thừa Kiền trong lòng yên lặng nói, hoàn hảo chính mình từng là phiêu phiêu trong không khí a …
“Kiền Nhi vừa mới suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến nhập thần như vậy?” Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền hơi hơi cúi đầu , vẻ mặt giãn ra chút , thanh âm nhu hòa hỏi.
Thừa Kiền vẫn là hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng hồi đáp,“Hồi phụ hoàng, nhi thần vừa mới chính là suy nghĩ ba ngày sau, thời điểm Ngụy chinh đại nhân cùng Lý Tĩnh tướng quân đến, nhi thần muốn thỉnh giáo vấn đề nào.”
Thái Tông đế trầm mặc, biết Thừa Kiền không phải nói thật, tuy rằng Thừa Kiền vừa mới xuất thần, nhưng vẻ mặt kia cũng rất rõ ràng có chút mê mang có chút… Phiền muộn?
Đối với phụ hoàng mình mà còn không thể nói thật sao ?
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền cúi đầu, trầm mặc.

Không khí đột nhiên có chút ngưng trệ .
Thừa Kiền tâm cũng bắt đầu không yên, đã quyết định buông tha cho quan vọng ( đứng từ xa nhìn ) , vì mẫu hậu vì Trường Nhạc , Dự Chương , chuẩn bị lấy dũng khí khi đối mặt phụ hoàng, phụ hoàng lại đột nhiên xuất hiện, hắn tuy rằng chuẩn bị dũng khí, nhưng là, khi giáp mặt phụ hoàng, vẫn có thói quen tính trốn tránh.

Phụ hoàng như vậy khôn khéo , nhìn một chút liền đoán ra đi ?
Nếu thật muốn phụ hoàng vui, hắn nên kể lại chuyện Bích nhi , hoặc là lộ ra ủy khuất, mà không phải giống như bây giờ , lại không dám đối mặt phụ hoàng…
Phụ hoàng lúc này nhất định nổi giận, lại nói cái gì mà may mắn là mình ngồi ở xe lăn ? Thừa Kiền theo bản năng xiết chặt ống tay áo, trong lòng hơi hơi chua sót.
Bỗng nhiên, gắt gao lấy tay nắm ống tay áo , bị bàn tay thật dài lại ấm áp bao phủ , sau đó bị mềm nhẹ cầm lấy , Thừa Kiền lăng lăng nhìn chằm chằm đôi tay kia , ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi đem ánh mắt dời về phía Thái Tông đế không biết khi nào lại ngồi xổm trước mặt hắn , trên mặt vẻ mặt có chút ôn hòa.
Thấy Thừa Kiền giật mình vẻ mặt lăng lăng, Thái Tông đế tâm không hiểu có chút sung sướng, cười nhẹ một tiếng “Kiền Nhi làm sao vậy?”
Bởi vì tiếng cười của Thái Tông đế, Thừa Kiền lấy lại tinh thần, theo bản năng rút tay mình về, lại cảm thấy đột ngột như thế thực không được tự nhiên, vì thế nhếch miệng cười, lại cảm thấy mình cười có chút ngốc, trong lòng ảo não, trên mặt nhịn không được đỏ lên, cố gắng trấn định trấn định lại.
Nhìn vẻ mặt Thừa Kiền phong phú biến hóa, Thái Tông đế nhịn không được lại cười, nhưng thấy Thừa Kiền mặt hồng hồng cùng ánh mắt hơi hơi xấu hổ, liền cố gắng ức chế ý cười trong ***g ngực, tuy rằng rất là ngoài ý muốn Thừa Kiền nguyên lai cũng có vẻ mặt phong phú biến hóa như vậy, bỗng nhiên cảm thấy bé trước mắt này nguyên lai cách mình cũng không phải rất xa, ho nhẹ một tiếng, cầm tay Thừa Kiền lùi về , thanh âm hơi có ý cười mở miệng “Kiền Nhi, đói bụng không ? Cùng phụ hoàng dùng bữa nha ?”
Thừa Kiền  sửng sốt, nhìn Thái Tông đế ngồi xổm trước mặt mình trên mặt vẫn là vẻ mặt nhu hòa, nhịn không được khẽ gật đầu, lại quy củ mở miệng “Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển.”
Thái Tông đế trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lễ nghi này phiền phức rất là chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt nhu hòa, nhìn Thừa Kiền bộ dáng quy củ cung kính, trong lòng thoáng hiện một cái ý niệm, vì thế, mỉm cười, bỗng nhiên vươn hai tay ôm lấy Thừa Kiền, bên tai liền nghe được Thừa Kiền kinh hô,“Phụ hoàng!”
Thái Tông đế trong lòng cười, trên mặt lại ra vẻ mê hoặc “Kiền Nhi làm sao vậy?”
Thừa Kiền phát hiện trong mắt Thái Tông đế chợt lóe qua ý cười, trong lòng hiểu rõ, phụ hoàng, ngươi là cố ý sao? Không khỏi im lặng, phụ hoàng khi nào thì như vậy? Cố ý dọa con mình là ngoạn tốt lắm sao ??
“Phụ hoàng, lần sau, nhi thần có thể tự mình đi ” Thừa Kiền nhìn Thái Tông đế ôm mình đi hướng bàn hình chữ  nhật, liền thấp giọng nói.
Thái Tông đế đem Thừa Kiền mềm nhẹ buông, mới ở bên người Thừa Kiền ngồi xếp bằng tọa hạ, tâm tình tốt lắm, liền quay đầu cười cười nói,“Không có việc gì.” Lại hướng cửa điện hô “Lí Phúc!”
Từ nãy đến giờ Ngân, Kim đều canh giữ ở cửa đại điện Lí Phúc vội vàng vội vàng đi vào, dập đầu bái kiến nói “ Có nô tài ”
“Bày thiện đi.” Thái Tông đế nói.
Khi dùng bữa, thập phần im lặng, Thừa Kiền  ăn thức ăn so với bình thường phong phú hơn , chỉ cảm thấy nhấm nuốt vô vị, mà Thái Tông đế lại khẩu vị tốt lắm.
Lí Phúc ở một bên vụng trộm nhìn, yên lặng tính tính , ngạch, ba bát cơm, một chân nai , một chân dê … Hoàng Thượng hôm nay khẩu vị thật tốt!
Dùng hoàn thiện, Thái Tông đế sờ sờ đầu Thừa Kiền, cười cười nói “Kiền Nhi, Ngụy Chinh ngay thẳng dám nói, Lý Tĩnh thâm mưu cẩn ngôn, ngươi hãy dùng tâm học tập,  đừng làm mất mặt phụ hoàng .”
Thừa Kiền còn thật sự hồi đáp “Nhi thần ghi nhớ phụ hoàng dạy bảo.


Nhất định hảo hảo đọc sách, tuyệt không cô phụ kỳ vọng phụ hoàng.” Trong lòng lại ở cân nhắc, phụ hoàng làm cho hai vị lão sư hoàn toàn bất đồng phong cách đi dạy hắn , rốt cuộc là muốn làm cái gì? Hắn hiện tại cũng không phải thái tử…
Thái Tông đế lại thâm sâu chăm chú nhìn Thừa Kiền liếc mắt một cái, mới đứng dậy rời đi.
Không cho Thừa Kiền cung đưa thánh giá, Thái Tông đế chắp hai tay sau lưng chậm rãi tiêu sái ra Khởi Huy  điện, hồi tưởng thời gian cùng Thừa Kiền ngắn ngủi ở chung, Thái Tông đế trong lòng rất sung sướng, ở trong đầu hắn bé không hề mơ hồ , không hề khó gặp , không hề khó tiếp cận, lại tinh tế phát hiện cơ hội này tựa hồ thay đổi khi mình ngồi xuống bên bé ?
Thời điểm kia, hắn chính là muốn nhìn biểu tình của bé một chút, muốn nhìn một chút bé con trí tuệ, nhưng lại có chút giả dối tâm cơ , đang suy nghĩ cái gì?
Sau đó, hắn nhìn tay bé gắt gao nắm ống tay áo , tay nhỏ bé kia thậm chí nổi lên gân xanh, còn có biểu tình bé con giống như thực bình tĩnh, nhưng trong mắt ở chỗ sâu , hắn lại phát hiện thật mờ mịt .
Hắn không khỏi thân thủ nắm lấy tay bé , bàn tay thật nhuyễn mềm , nho nhỏ, giống như hắn chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, bàn tay bé nhỏ ấy liền đứt đoạn …
Khi đó, trong lòng tựa hồ bị cái gì đâm một chút.
Thời điểm sắp rời đi Khởi Huy  điện, hắn quay đầu nhìn Khởi Huy  điện mang chút ánh nến chiếu sáng yên tĩnh an bình ở trong đêm tối, nguyên bản ánh mắt lợi hại lạnh như băng chậm rãi nhu hòa xuống , đến ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện.

Đó là nơi con hắn đang trụ , trưởng hoàng tử – Lí Thừa Kiền .
Nằm ở trên giường, Thừa Kiền nhìn hai tay, nhớ tới tay phụ hoàng thật to lớn cùng ấm áp phủ lên hai tay mình , trong lòng hắn vì khoảnh khắc ngoài ý muốn này mà xúc động.

Là tay phụ hoàng sao ?Tayphụ hoàng thực vẫn luôn ấm áp như vậy ?
Chưa bao giờ được phụ hoàng nắm tay qua, có lẽ từng có khi mình còn rất nhỏ , nhưng cảm giác thế nào cũng nhớ không ra …
Chậm rãi buông hai tay, Thừa Kiền nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ, trong lòng có chút chờ mong, có lẽ, kiếp này , hắn thật sự có thể cùng phụ hoàng làm phụ tử bình thường…
*****************
Lúc này, Lý Tĩnh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở trong đình viện, nhìn sao đầy trời, một bên tán gẫu, trò chuyện, liền tới ý chỉ hôm nay của Hoàng Thượng .
“Trưởng Tôn đại nhân, ngài cùng Trung Sơn vương điện hạ có vẻ quen thuộc, không biết Trung Sơn vương điện hạ thích binh pháp sao ?” Lý Tĩnh mỉm cười hỏi trước, ngữ khí thật là lạnh nhạt, tựa hồ chính là tùy ý hỏi thôi .
Trưởng Tôn Vô Kỵ tay bưng chén rượu nâng lên một chút, nhìn Lý Tĩnh mỉm cười , liếc mắt một cái, binh pháp? Đối một đứa bé tọa xe lăn suốt đời sao có thể học binh pháp ? Cho dù học có năng lực thì thế nào? Đứa bé ấy chẳng lẽ còn có thể thượng chiến trường?
Hừ! Tên xấu xa này là vòng vo tìm mình moi thông tin đi ? Lập tức nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng,“Lí tướng quân yên tâm, theo Vô Kỵ biết, Trung Sơn vương điện hạ trí tuệ hiểu chuyện, lí tướng quân không cần quá phận lo lắng.”
Quả nhiên không thể giấu diếm được người kia, Lý Tĩnh sờ sờ cái mũi, có chút bất đắc dĩ thở dài,“Không dối gạt Trưởng Tôn đại nhân, kỳ thật trong lòng Lý Tĩnh giờ phút này rất là bàng hoàng, Hoàng Thượng này ra ý chỉ kia … làm người ta … Khó hiểu nha.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc buông chén rượu, nhớ tới lời lần trước Hoàng Thượng giận dữ nói ra … Làm cho người ta phát lạnh –

“Trẫm thực may mắn, ngươi hiện tại là ngồi trên xe lăn …”
Hoàng Thượng không phải người nhân từ hay dễ nương tay, hoặc là nói, Hoàng Thượng tuyệt đối là kẻ lãnh khốc , tàn nhẫn.

Điểm ấy, cả triều cao thấp, tính cả hậu cung bên trong, có lẽ, trừ bỏ Thái Thượng Hoàng, trừ bỏ muội muội Quan Âm Tì của mình , cũng chỉ có mình hiểu được đi.
Nhưng lãnh khốc như thế nào? Tàn nhẫn lại như thế nào? Hắn là đế vương! Đế vương tương lai nhất định sáng lập ra Đại Đường thịnh thế! Nếu sát phạt mà không quyết đoán nhẫn tâm, sao có thể thành lập ra triều đại thịnh thế ?!
Chính là, khi phân lãnh khốc dừng tại trên người đứa bé kia, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng cũng là đau lòng không thôi.

Đặc biệt , thấy đứa bé kia còn cúi đầu, trong lòng cũng không từ chua xót, cũng không hiểu được, vì cái gì Hoàng Thượng nói như thế? Sinh hoạt tại trong cung, đứa nhỏ nào lại không có tâm cơ?
Vì thế quanh co lòng vòng đi tìm muội muội Trưởng Tôn hoàng hậu nhà mình thám thính tin tức, hoàng hậu lại mỉm cười nói không cần lo lắng, ám chỉ Trung Sơn vương điện hạ hết thảy đều hảo.
Trong lòng tuy rằng tin tưởng không lớn, cũng nghĩ trước sau này nên âm thầm bảo vệ Trung Sơn vương điện hạ, ai có thể nghĩ được , hôm nay bệ hạ liền ra một đạo thánh chỉ khiến người ta không sờ được ý nghĩ trong đó.

Tuy rằng đồng thời cũng cấp lão sư cho Ngô vương Lí Kính, Ngụy vương Lí Thái, Ngô vương là mình cùng Trình Hiểu Chương , lão sư Ngụy vương là Ngu Thế Nam cùng Hầu Quân Tập.
Ngón tay Trưởng Tôn Vô Kỵ khinh xao trên mặt bàn, trong lòng cân nhắc, tuy rằng bên ngoài nhìn vào, lão sư của ba vị hoàng tử, lão sư của Trung Sơn vương phân lượng nhẹ nhất, nhưng, Ngụy Chinh cùng Lý Tĩnh thân phận không phải đơn giản.
Hiện tại Trung Sơn vương điện hạ là tuyệt đối cùng trữ vị vô duyên, Hoàng Thượng còn an bài Ngụy chinh cùng Lý Tĩnh là sư phó của Trung Sơn vương điện hạ, chuyện này rốt cuộc là sao ?
Là muốn những người khác không cần khinh thị Trung Sơn vương điện hạ? Hay là có nguyên nhân khác ??
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng khó hiểu, đơn giản chỉ thấy càng ngày đầu càng đau.

Liền bắt đầu nói,“Lí tướng quân, tại hạ nghĩ, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện Hoàng Thượng giao cho là đủ rồi.”
***********
Lập Chính điện, Trưởng Tôn hoàng hậu nghe Phong Hiệp nói nhỏ, có chút đăm chiêu, Ngô vương cùng Thái nhi cũng đều có lão sư?
Hoàng Thượng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
***********.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận