Đường Phong Chi Thừa Kiền

Sau  khi Châu nhi lui ra, Thái Tông đế liền đem dây lưng cấp Thừa Kiền buộc lại , động tác vẫn như cũ có chút ngốc, nhưng rất có kiên nhẫn, buộc hảo dây lưng xong , bàn tay to ấm áp của Thái Tông đế không khỏi va chạm vào bên hông Thừa Kiền, phun ra hơi thở cơ hồ gần ở chóp mũi, Thừa Kiền không khỏi run lên, không khỏi nhớ tới đau tích âu yếm trong mộng…

Trên mặt nhịn không được đỏ lên. Tâm không khỏi kinh hoàng.

Thái Tông đế giương mắt, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, ngoài miệng lại thân thiết nói “Kiền Nhi , làm sao vậy? Không thoải mái?” Vừa nói vừa đem cái trán áp lên trán Thừa Kiền, tay nhân cơ hội kéo thắt lưng Thừa Kiền vào , lẩm bẩm “Không nóng a, sao  mặt đỏ hồng?”

Thừa Kiền đẩy ra Thái Tông đế, ngượng ngùng nói “Phụ hoàng, con không có việc gì!” Vừa vội vừa nói tránh đi  : “ Phụ hoàng, ngài dùng bữa chưa ? Con đói bụng.”

Thái Tông đế bị đẩy ra cũng chỉ là cười cười, cũng không buồn bực, thấy Thừa Kiền mặt đỏ hồng, cũng không nghĩ tới đùa nữa , liền theo đề tài Thừa Kiền mà nói “Còn chưa , Kiền Nhi cùng phụ hoàng dùng bữa đi.”

Thừa Kiền gật đầu, nhớ tới mình ngủ đã một ngày này một đêm, mẫu hậu cũng không biết sẽ lo lắng đến thế nào , liền nói thêm “Phụ hoàng, con muốn đi bái kiến mẫu hậu .”

“Hảo.”

******

Thừa Kiền bị Thái Tông đế ôm đến ngoài đại sảnh tửu lâu , chỉ thấy Trưởng Tôn hoàng hậu đang uy Hủy Tử ăn cơm.

Mọi người vừa thấy Thái Tông đế xuất hiện, bước lên phía trước hành lễ.

Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn Thừa Kiền bị Thái Tông đế ôm vào trong ngực, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, trên mặt dịu dàng oán trách nói “Ngươi nha , đứa nhỏ này thực làm cho người ta lo lắng!”

Thừa Kiền áy náy cười “Mẫu hậu, là con không tốt, làm cho mẫu hậu lo lắng.”

Sau khi Thừa Kiền ngồi xuống , vài câu chuyện phiếm sau, thần sắc Thái Tông đế liền thản nhiên phân phó Lí Phúc mang lên ăn sáng.

Một đám người im lặng dùng xong đồ ăn sáng. Từ Trụ  liền tiến vào thấp giọng bẩm báo cái gì. Thái Tông đế liền đứng dậy, kêu Trầm Quân Nguyên   đi, còn có Từ Trụ , ba người lên lầu hai.

Sau khi Thái Tông đế vừa đi, Thừa Kiền liền ý bảo Ngân  phụ giúp mình lăn xe  hướng Lý Tĩnh đi đến.

“Lão sư.” Thừa Kiền chắp tay mỉm cười.

Lý Tĩnh đứng dậy, cung kính xoay người “Thần Lý Tĩnh kiến quá điện hạ.”

“Lão sư, vài năm này hảo không ?”

“Nhờ phúc điện hạ, thần trong vài năm qua rất tốt .” Lý Tĩnh cung kính nói. Đồng thời khóe mắt ý bảo Lí Nghiệp Hủ  bên người cùng Trình Hoài Lượng  rời đi.


Thừa Kiền chú ý tới ánh mắt Lý Tĩnh, cũng cười cười, tùy ý tìm lấy cái cớ, liền cho Ngân  rời đi.

Khi chỉ còn lại có hắn cùng Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh thấp giọng hỏi “Điện hạ , vì sao phải hồi Trường An?”

Thừa Kiền giật mình, lập tức khinh đạm cười “Luôn phải về.”

Lý Tĩnh giương mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Thừa Kiền “Điện hạ, ngươi cũng biết nay Trường An đã không phải Trường An khi xưa ?”

Thừa Kiền từ từ cười “Ta chỉ biết phụ hoàng vẫn là phụ hoàng khi xưa , lão sư cũng vẫn là lão sư năm xưa , là đủ rồi.”

Lý Tĩnh vừa nghe, có chút vui mừng cười gật đầu “Điện hạ quả nhiên trí tuệ.”

Thừa Kiền cười, có chút ngại ngùng.

Lý Tĩnh lại trầm giọng nói “Điện hạ , làm việc phải cẩn thận.”

Thừa Kiền nhẹ nhàng gật đầu “Ta sẽ.”

Khi nói chuyện, Lí Trì sôi nổi chạy tới “Ca ca, ngươi cùng Lí tướng quân đang nói cái gì?”

Thừa Kiền quay đầu, sờ sờ Lí Trì ghé vào xe lăn , cười cười nói “Chúng ta đang nói Tấn vương điện hạ hôm qua nghịch ngợm cái gì? Có hảo ăn cơm hay không?”

Lí Trì bướng bỉnh thè lưỡi.

Thừa Kiền nhìn Lí Trì, bỗng nhiên nhớ tới, nếu Trĩ Nô cũng bái Lý Tĩnh làm lão sư, học được binh pháp Lý Tĩnh… có lẽ đối tính tình Trĩ Nô có chút tác dụng, tương lai có lẽ… Sẽ có bất đồng đi? Thừa Kiền không khỏi cong cong khóe miệng.

Ban đêm, Thừa Kiền đang muốn cởi xuống bào sam đi ngủ , Thái Tông đế đẩy cửa vào được.

Thừa Kiền sửng sốt “Phụ hoàng?”

Thái Tông đế mỉm cười “Kiền Nhi muốn ngủ sao?” Vừa nói vừa đi đến bên giường, rất là tự nhiên cởi bỏ bào sam, Hồng Ngọc  lúc này cùng Châu nhi đang bưng mấy bình nước linh tinh tiến vào . Vừa thấy Thái Tông đế ở đó ,  có chút kinh ngạc cùng hoang mang.

Hoàng Thượng sao  ở trong này?


“Tốt lắm, các ngươi đều đi xuống đi.” Thái Tông đế nhìn Hồng Ngọc  cùng Châu nhi hành lễ xong, thản nhiên nói.

Hồng Ngọc  cùng Châu nhi vội vàng quỳ sát hành lễ, im lặng lui ra.

“Phụ hoàng?” Thừa Kiền không biết vì sao, từ sau giấc mộng kia , đối phụ hoàng luôn có loại cảm giác ngượng ngùng, giờ phút này xem phụ hoàng thản nhiên cởi áo như vậy, giúp mình uống thêm chén nước , trong lòng liền có loại cảm giác kỳ dị “Ngài cùng với con cùng nhau ngủ?” Thừa Kiền nhịn không được hỏi.

Thái Tông đế đem nước cho Thừa Kiền uống xong , thản nhiên cười “Đúng vậy! Làm sao vậy?”

Thừa Kiền cúi đầu nhìn bát trà trong tay , lại nghĩ tới ngày ấy ăn ngủ bên ngoài, phụ hoàng cũng cho mình uống nước …

“Kiền Nhi làm sao vậy?” Thái Tông đế cười tủm tỉm dựa vào, hỏi.

“Ngạch, không có gì…” Thừa Kiền lấy lại tinh thần, cầm bát trà trong tay chậm rãi uống cạn.

Không biết có phải cảm nhận sai , Thừa Kiền lại cảm thấy lại có loại run run trong mộng.

Đi ngủ là lúc Thái Tông đế vẫn như cũ ôm trọn Thừa Kiền, Thừa Kiền mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng khi Thái Tông đế mềm nhẹ bao trùm , chậm rãi trầm tĩnh lại, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Sau đó, hắn lại nằm mộng.

Vẫn như cũ là khẽ vuốt thật cẩn thận mềm nhẹ, trên mặt vẫn như cũ là ôn nhu hôn môi, nhưng lần này bất đồng là, mềm nhẹ hôn môi lại lộ ra một loại áp lực, tựa hồ khắc chế cái gì , lại nhỏ tâm đau tích cẩn thận sợ hãi sẽ làm bị thương đến hắn. Cho đến , môi rơi xuống trên môi ,  một chút lại một chút liếm cánh môi rồi lại mạnh mẽ hút vào  –

Không phải mộng!!

Thừa Kiền ý thức bỗng nhiên thanh tỉnh, cũng không dám mở mắt ra. Ngón tay lại theo bản năng nắm lấy quần áo của nam nhân đang hôn môi mình .

Nhưng vì cái nắm lấy này , mà động tác có chút tạm dừng ..

Khi Thừa Kiền thân mình run run, không dám mở to mắt –

Vẫn như cũ dừng lại ở trên môi , cái hôn đột nhiên sâu hơn , ngay sau đó là thật sâu mút vào, có cái gì hoạt hoạt mềm mại hoạt tiến vào trong miệng của hắn, tùy ý cắn nuốt dây dưa, hắn cơ hồ không thể hô hấp, mà nguyên bản tay đang khẽ vuốt hông lại phóng tới ngực hắn , khẽ xoa nhẹ điểm mẫn cảm , hắn không khỏi  run lên.

Hắn cơ hồ là dâng trào ngẩng đầu lên, thừa nhận kịch liệt hôn môi như vậy, không thể thở dốc, mà tùy ý dây dưa đôi môi đang hôn lấy hắn , khi bên hông mềm yếu xuống dưới, hơi hơi rời khỏi, nhưng chỉ là rời khỏi một lát, lại mạnh mẽ dây dưa. Hắn thậm chí không kịp thở dốc .

Ngay tại như vậy cũng không dám mở mắt ra, chỉ trong thế giới hắc ám cảm thụ được điều làm cho hắn tim đập nhanh như vậy, làm cho hắn run run, làm cho hắn sợ hãi khi hôn môi, cũng không biết là bởi vì đáy lòng chua sót, hay là bởi vì… Rõ ràng đều là kịch liệt hôn môi như thế, vì sao hắn vẫn là có thể cảm giác được nam nhân cắn nuốt dây dưa với hắn , phụ hoàng hắn, đáy lòng là loại áp lực khổ sở cùng điên cuồng không thể thỏa mãn…


Nước mắt hắn cứ thế chảy xuống …

Ngón tay hắn không thể điều khiển mà nắm chặt vào .

Nhưng rất nhanh bị một đôi tay ôn nhu khác bao bọc , mười ngón dây dưa, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy thoáng an tâm…

Sau đó, rơi lệ , một chút một chút bị liếm …

Bên tai, phụ hoàng hắn, nhẹ giọng thấp nam “Kiền Nhi, phụ hoàng sẽ không nói lời xin lỗi với ngươi … Vĩnh viễn cũng không sẽ nói…”

**********

Ở tửu lâu ngừng lại hai ngày, liền rất nhanh khởi hành.

Khởi hành là lúc  Thừa Kiền sớm cho Ngân  đem mình đến kiệu của Trưởng Tôn hoàng hậu.

Trưởng Tôn hoàng hậu hơi hơi sửng sốt, lập tức dịu dàng cười “Kiền Nhi tọa bên mẫu hậu này.”

Thừa Kiền ha ha cười, đang muốn đi qua, liêm mạc kiệu bỗng nhiên bị xốc lên.

Thừa Kiền theo bản năng quay đầu, liền thấy khuôn mặt Thái Tông đế bình tĩnh.

“Kiền Nhi, mẫu hậu ngươi có nhiều người cùng ở . Ngươi lại đây cùng phụ hoàng ngồi cùng .”

Thừa Kiền ra vẻ ngại ngùng cười “Phụ hoàng, nếu không làm cho Hủy Tử cùng Trĩ Nô đến bên ngài đi. Con không dám phiền toái phụ hoàng.”

Lí Trì vừa nghe sẽ tới ngự dư , thè lưỡi, quyết đoán vọt đến phía sau Trưởng Tôn hoàng hậu.

Mà Thái Tông đế chính là mỉm cười “Không phiền toái!” Vừa dứt lời, liền tiến lên không để ý Thừa Kiền né tránh mà ôm lấy, đối Trưởng Tôn hoàng hậu bình tĩnh mở miệng nói “Kiền Nhi trẫm sẽ chiếu cố.”

Trưởng Tôn hoàng hậu nhíu mày, mắt nhìn Thừa Kiền bị cường ôm, Thừa Kiền nhếch môi , trong lòng kỳ quái, Kiền Nhi làm sao vậy? Giống như cùng Hoàng Thượng cãi nhau?

Thái Tông đế ôm nhanh Thừa Kiền trở lại ngự dư.

Thấy Thừa Kiền vẻ mặt bình tĩnh không mở miệng. Cũng không giận. Chỉ là lấy mân trái cây mà Lí Phúc trình lên , phóng tới trước mặt Thừa Kiền.

Khi bắt đầu khởi hành, Thừa Kiền vẫn cúi đầu trầm mặc không nói .

Thái Tông đế cũng trầm mặc, chính là dừng ở Thừa Kiền, tầm mắt không chịu dời.

Đêm đó ngủ lại khách sạn, Thừa Kiền lôi kéo Lí Trì cùng nhau ngủ. Thái Tông đế trầm mặc đứng ở  trước giường Thừa Kiền, nhìn Lí Trì cùng chuột Thiên Trúc Cuồn Cuộn ghé vào trên người Thừa Kiền vù vù ngủ say , ngón tay oán hận nhéo nhéo, hít vào một hơi thật sâu, xoay người, đi nhanh rời đi.


Ngày thứ hai.

Ngủ lại ngoại ô , Thừa Kiền không được chấp thuận rời đi , khi đi ngủ phải ở ngự dư, nhưng Thừa Kiền trợn tròn mắt không chịu đi vào giấc ngủ, Thái Tông đế không có mạnh mẽ ôm Thừa Kiền, chính là khi đêm dài, thản nhiên mở miệng nói “Kiền Nhi ngươi ngủ đi, phụ hoàng muốn xem tấu chương.”

Thừa Kiền quay đầu , mắt nhìn Thái Tông đế đã chuyên chú xem  tấu chương, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nhắm mắt lại. Rất nhanh, ngăn cản không được cơn buồn ngủ mà nặng nề ngủ.

Mà Thái Tông đế  ở khi Thừa Kiền ngủ, mới ngẩng đầu, ngóng nhìn Thừa Kiền, có chút bất đắc dĩ cười. Đi qua, nhẹ nhàng dịch dịch chăn Thừa Kiền, mà tại đây, thói quen Thừa Kiền lại tính để sát vào, cọ cọ. Đôi mắt Thái Tông đế hiện lên một tia tinh quang, bên miệng gợi lên cười, thuận thế nắm cạnh Thừa Kiền, cũng nằm xuống. Ngóng nhìn Thừa Kiền không tự giác để sát vào hai má, hôn môi một chút, nhưng không dám quá nhiều động tác. Vừa lòng cười, ôm Thừa Kiền, cũng nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ ba.

Vừa cảm giác tỉnh lại, phát hiện mình ghé vào trong lòng Thái Tông đế , toàn bộ buổi sáng Thừa Kiền đều xanh mặt.

Thái Tông đế lại thần thanh khí sảng , từ từ uống trà, ăn điểm tâm.

Ở Thừa Kiền lần thứ ba cự tuyệt điểm tâm đưa qua , Thái Tông đế nhíu mày, kéo mặt Thừa Kiền qua , thật sâu dừng ở Thừa Kiền, đôi mắt u ám thâm trầm, lộ ra kiên định cùng quyến luyến làm cho Thừa Kiền có chút chịu không nổi. Ngón tay không khỏi liền kéo bào sam của mình . Bởi vì dùng sức quá độ, ngón tay đều có chút trắng bệch.

Mà ngay tại khi Thừa Kiền chịu không nổi ánh mắt Thái Tông đế, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình đến ngẩn người, một đôi bàn tay to chậm rãi bao lấy tay hắn , một chút một chút bài khai.

Thừa Kiền sửng sốt.

“Mặc kệ ngươi vì sao lại sao cáu giận phụ hoàng đều tốt , đừng lấy thân thể của mình trút giận.” Thái Tông đế thấp giọng nói xong. Cầm lấy mâm đựng điểm tâm cùng trái cây phóng tới trong tay Thừa Kiền, ôn nhu nói “Ngươi chưa dùng đồ ăn sáng sao  , phụ hoàng cho người ta làm thủy tinh sủi cảo ngươi thích nhất cho ngươi , ngươi cũng không ăn… Hiện tại ăn một chút đi.”

Thừa Kiền nhìn chằm chằm điểm tâm trong lòng bàn tay mình , trong lòng chợt thấy toan sáp. Hốc mắt cũng có chút toan đau.

Yên lặng cầm lấy điểm tâm, chậm rãi một chút lại một chút nhấm nuốt.

Thái Tông đế thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ba ngày , từ đêm đó , Kiền Nhi không từng nói chuyện với hắn, đương nhiên, ở bề nổi mà nói , Kiền Nhi vẫn nói với hắn, nhưng như thế này không tính! Hắn muốn nghe không phải điều đó!

Kiền Nhi là trốn tránh, là không tiếng động kháng cự.

Hắn biết, kết quả như vậy cũng đã sớm ở bên trong dự kiến của hắn. Thậm chí có thể nói, kết quả như vậy đã làm cho hắn thực vừa lòng.

Ít nhất đêm đó kịch liệt hôn môi như vậy, Kiền Nhi lựa chọn trốn tránh không chịu trợn mắt, nhưng không có kháng cự đẩy ra!

Cho nên, Kiền Nhi… Trong lòng ngươi đối phụ hoàng cũng giống nhau đi?

Cho nên, Kiền Nhi… Ngươi là của mình phụ hoàng !

Ngươi chỉ có thể thuộc về phụ hoàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận