Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

—o0o—

“Hửm, Kẻ Được Chọn tự cao tự đại cỡ nào, thế nên cậu ta mới khinh thường nói chuyện với bất kỳ ai sao?” Nhìn Harry không nói lời nào, thầy Snape càng tức giận, nọc độc đã lâu phun thẳng về hướng Harry, “Hay là, Kẻ Được Chọn cảm thấy không nói chuyện cùng người bình thường mới phù hợp với thân phận cao quý của mình?”

Harry, kiên nhẫn, kiên nhẫn, mày không thể chỉ nghe lời nói bên ngoài. Harry khuyên bản thân, cậu bắt đầu cảm thấy may mắn lúc trước không có việc gì liền đi theo Draco học cái gọi là “nghệ thuật ngôn ngữ quý tộc”, cho nên hiện tại mới có thể hiểu được một phần lo lắng trong lời nói châm chọc của thầy Snape, cho dù vì lo lắng “đứa nhỏ của Lily” nhưng ít nhất cậu có thể hiểu được. Vì thế cậu mới không nhảy dựng lên khi nghe lời nói của thầy Snape.

“Ồ, quý ngài thân mến, vẫn biết là chỉ cần ngài không ngăn cản con sẽ không ai có thể biết con đang ở trong này đi loạn.” Harry ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thầy Snape, “Mà không nói chuyện cùng ngài chẳng qua đối với con mà nói, tuy rằng con đã gặp qua ngài nhưng ngài vẫn chỉ là một người xa lạ mà cùng với một người xa lạ, con luôn luôn nghĩ không cần phải thân thiết nói chuyện phiếm gì cả.”

“Được, được,” Thầy Snape có vẻ hơi kinh ngạc với lời nói của cậu, “Như vậy, Kẻ Được Chọn tôn kính, có thể nói cho giáo sư tương lai của cậu ta, cậu đã gặp qua ta như thế nào, cậu biến mất khỏi thế giới Muggle kiểu gì mà tại sao lại tìm tới nơi này hay không!”

“Không thể.” Harry nở một nụ cười Gryffindor mà đối với một Slytherin mà nói là nụ cười khiếm nhã, trả lời, “Quý ngài thân mến, mong ngài trở về nói với giáo sư Dumbledore, con biết tất cả. Đúng vậy, cái gì con cũng biết, biết ba mẹ con mất đi ra sao, biết con sẽ đối mặt với vận mệnh nào sau khi tới Hogwarts, thậm chí biết được Voldemort còn chưa chết,” Nhìn thầy Snape vì kinh ngạc mà đôi mắt trống rỗng, Harry rất vui vẻ, “Cho nên, hy vọng hãy cho con có thời gian chuẩn bị, bốn năm sau, con sẽ đúng giờ đi Hogwarts, đến lúc đó mọi người có thể giám sát tùy ý, nhưng hiện tại thì không được.” Cậu còn có chuyện phải làm, trong thời gian bốn năm này…

“Mi là ai?” Thật lâu sau, từ miệng thầy Snape phun ra ba từ, ánh mắt thầy bắt đầu trống rỗng – đó là biểu hiện khi thầy sử dụng Bế quan Bí thuật để thanh tỉnh đầu óc cùng với phòng ngự – Harry chú ý tới bên phải áo choàng thầy hơi giật giật, Harry biết thầy đã cầm đũa phép trong tay.

“Ngài cho rằng con là ai?” Harry hỏi lại, “Nói con là Kẻ Được Chọn là ngài, hỏi con là ai cũng là ngài, như vậy rốt cuộc là ngài muốn hỏi cái gì?”

“Tên nhóc nhà Potter, khi chưa đến bốn tháng đã biết đi, chưa đến một tuổi đã biết nói, hơn nữa khi nó sinh ra pháp lực đã cực kỳ mạnh mẽ, đó cũng không phải là một pháp lực của một đứa trẻ. Hơn nữa, trước khi ta đến, đứa trẻ này đã khống chế pháp lực trong cơ thể mình ngăn cản chúng nó xung đột.” Thầy Snape ếm thần chú xem nhẹ chung quanh, dùng đũa phép chỉ về Harry, “Mà mi, lại nhớ rõ ta, ta chỉ xuất hiện tại gia đình Potter chưa quá 5 lần, một đứa nhỏ làm sao có thể nhớ kỹ được?”

Thật đúng là thầy Snape, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã nghĩ nhiều thứ không thích hợp như thế, Harry nhìn đũa phép trước mặt, hất cằm lên ngạo mạn nói, “Như vậy, ngài nghĩ con bị gì đây? Hay là trúng Lời nguyền Độc đoán?”

“Mi tốt nhất nên thành thật, nếu không…” Trên đỉnh đĩa phép toát ra tia lửa màu đỏ, đó là tia sáng chỉ có của ác chú sắp sửa xuất ra.

“Nếu không thì sao?” Harry không e ngại nhìn thầy. Đùa chứ, cậu bây giờ vẫn chưa phải là học sinh Hogwarts, chẳng lẽ còn sợ thầy Snape giận dữ trừ điểm Gryfffindor hoặc cấm túc sao? “Con không cần phải cùng ngài nói chuyện, trước khi con đi Hogwars, con cùng ngài không có bất cứ quan hệ gì.”

Không đợi thầy Snape nói gì nữa, Harry nhanh chóng đè vào nhẫn của mình – vốn là mặt dây chuyền Phượng Hoàng, sau khi Harry đem nó xuống liền hóa thành nhẫn, chặt chẽ bám vào ngón cái Harry – biến mất trước mắt thầy Snape.

“Chết tiệt.” Không hề nghĩ trên người Harry có Khóa Cảng, Snape khẽ chửi mắng rồi lập tức nheo mắt. Chiếc nhẫn kia tại sao anh lại cảm thấy rất quen thuộc nhỉ?

“Severus, sao cậu vẫn đứng ngoài cửa thế này?” Lucius đã dẫn Draco ra, kinh ngạc nhìn Snape sắc mặt cực kém.

“Lucius, chẳng lẽ anh hy vọng tôi sẽ vào đây?” Snape khinh thường nhìn thoáng qua cửa hàng đồ uống, bị Harry chọc giận hoàn toàn phun lên trên người quý tộc bạch kim, “Hay là nói trình độ đầu óc phát dục của anh giống với Draco?”

“Người anh em,” Bị bạn tốt biến mình thành một đứa trẻ, quý tộc bạch kim giật giật khóe miệng, “Ai chọc tức cậu vậy?”

“Hừ.” Snape thở ra một tiếng, “Không có ai.”

Sắc mặt kém như vậy còn nói không có ai. Lucius lắc đầu, thấy bất đắc dĩ khi bạn tốt nói dối mình. Mà thôi, Slytherin luôn tôn trọng riêng tư của bạn bè, nếu Sev không muốn nói thì thôi vậy.

“Tôi muốn đi Hogwarts một chuyến.” Đơn giản nói hành trình của mình, Snape độn thổ lưu lại hai quý tộc bạch kim một lớn một nhỏ nhìn nhau.

***

“Hoan nghênh cậu chủ trở về.” Harry vừa mới đến biệt thự, July lập tức xông ra.

“Mẹ có tìm ta không?” Điều Harry lo lắng nhất là mẹ sẽ lo cho mình.

“Buổi sáng bà chủ Lily có hỏi qua cậu đi đâu, July nói với bà là cậu đi Hẻm Xéo.” July trả lời.

“Ngươi làm rất tốt.” Harry nói, “Hiện tại, ta muốn ăn trưa, ngươi đi chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ là được.” Harry cảm thấy cần phải nuôi béo bản thân một chút mới được. Khi còn ở nhà Dursley trong thời gian không bị nhốt, tuy rằng không bị đói nhưng cũng không được ăn no, để tránh cho ba tiếp tục lải nhải chuyện này, Harry quyết định cần phải dưỡng béo chính mình.

“July rất vui khi được phục vụ cậu chủ.” July hưng phấn nói.

“Lui xuống đi.”

Harry đi tới phòng để ảnh, đáp lại lời hỏi thăm ân cần của mẹ, nhẹ nhàng bâng quơ miêu tả cảnh tượng kỳ lạ ở Hẻm Xéo cũng biểu đạt một tâm trạng vui sướng của một đứa nhỏ khi thấy sự vật mới mẻ. Sau rất nhiều lần cam đoan mình chỉ đi tiệm đồ uống cùng tiệm sách, Harry được cho phép đi đến nơi đó nếu có thời gian, sau đó cậu lại đưa ra một yêu cầu khác nữa.

“Ba, con muốn học tập lễ nghi.” Harry nói.

“Hả? Cái gì?” Ba James không tin nhìn cậu, “Con yêu, con nói con muốn học cái gì?”

“Lễ nghi, thưa ba.” Harry nhấn mạnh.

“Ôi, Merlin!” Ba James không thể tin nói, “Một người thế hệ sau của gia tộc Potter đi học lễ nghi?”

“Trên thực tế, James à, trong gia tộc Potter chỉ có con không học lễ nghi mà thôi.” Giọng nói biếng nhác cao quý mang theo yêu chiều vang lên, Harry nhanh chóng cúi đầu.

“Bà nội!”

“Cháu của ta thật ngoan.” Bà Dorea Potter cười nói, Harry, tại sao con lại muốn học lễ nghi?”

“Bởi vì, hiện tại gia tộc Potter chỉ còn lại một mình con mà dù thế nào, gia tộc Potter cũng là một gia tộc máu trong.” Như thế cậu không nên để mình làm gia tộc mất mặt được. Khi một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, cậu lại mang thân phận là gia chủ gia tộc Potter, cho nên cậu lại càng không cho phép mình làm gia tộc mất mặt.

“Tốt, tốt, tốt lắm.” Dorea Potter cười nói, “Thật sự là một đứa bé ngoan, như vậy từ hôm nay trở đi, bà sẽ dạy cháu làm thế nào để trở thành một quý tộc đủ tư cách.”

“Cảm ơn bà nội.”

Sau khi vào biệt thự Potter, Harry mới biết được tại sao biệt thự này lại bố trí có hơi hướng theo phong cách Slytherin như vậy. Chính là thật lâu về trước, Gryffindor cùng Slytherin không có đối chọi gay gắt như khi cậu đi học, lúc đó Hogwarts rất hòa bình, rồi sau Slytherin sản sinh ra một Voldemort mới có thể dần dần làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai nhà này. Bà nội của cậu, bà Dorea Potter, tên thật là Dorea Black, là một Slytherin, gia phả gia tộc Potter cũng có ghi lại gia tộc Potter cùng gia tộc Malfoy Slytherin có quan hệ thông gia, vì thế phong cách biệt thự mới có thể pha trộn chút phong cách Slytherin.

Harry đột nhiên có ý tưởng chính cậu có thể đem lại tình hữu nghị nhiều năm về trước trở về hay không nhỉ?

– Hết chương 11 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui