Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

—o0o—

“Thấy thế nào, Tom?” Nhìn Tom mở to mắt, Harry nhìn qua anh ta.

Tom không đáp lại Harry, anh ta còn đang không ngừng động đậy cơ thể của chính mình, rất có một loại cảm giác của một đứa trẻ khi nhận được một cái gì mới.

“Có vừa lòng với cơ thể của mình không?” Harry cũng không để ý Tom không quan tâm, tiện hỏi tiếp.

“Đây là chuyện mà tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng.” Tom giơ tay mình lên, “Tôi chưa bao giờ dám tin, tôi lại có thể có được cơ thể của chính mình.” Không phải làm chủ hồn sống lại thay thế, mà là một người hoàn chỉnh.

“Lần này anh cũng không nên cắt linh hồn của mình nữa đấy.” Harry trêu chọc nói, “Được rồi, nếu anh đã quen với cơ thể của mình, vậy lát theo tôi đi gặp vài người đi. Nếu không phải nhờ bọn họ giúp đỡ thì cơ thể của anh phải tới sau nửa tháng lễ Giáng sinh mới có thể hoàn thành.” Đúng vậy, nếu không có dược của Godric, Harry không thể nào hoàn thành cơ thể mới cho Tom nhanh như vậy được. Dựa theo kế hoạch thì phải một tháng sau mới có thể hoàn thành được tất cả cơ thể mới cho Tom, nhưng độc dược và thần chú của Godric đều dùng rất tốt. Cho dù Harry vì trúng Tình Dược mà ngưng một thời gian, nhưng vì có hồn phiến bên trong Cúp Vàng, linh hồn Tom càng ổn định hơn, đắp nặn cơ thể mới ngược lại càng nhanh.

Hôm nay vừa lúc là lễ Giáng sinh, Harry không trở lại biệt thự, cho dù trước khi nghỉ chú Sirius lại yêu cầu chính mình và chú cùng nhau đi, nhưng vẫn bị Harry dùng các loại lý do để từ chối. Sau khi biết con đỡ đầu quyết tâm rồi không thể nào thay đổi, nháy mắt chú Sirius quyết định cũng lưu lại trường học làm bạn với con đỡ đầu, Harry bất đắc dĩ chỉ phải đi nhờ chú Remus tới giúp, thế mới có thể tha chú Sirius đi được.

Nếu chú Sirius không quay về, hôm nay Harry không thể thoát được, chắc chắn cậu sẽ bị ba đỡ đầu kéo ra ngoài để ‘hưởng thụ lễ Giáng sinh’.

Mà Harry không quay về không chỉ vì cậu phải giúp Tom đắp nặn cơ thể mới, mà còn vì Salazar đã mở miệng phải ở lễ Giáng sinh gặp Severus cùng với đời sau của mình một lần.

Vì thế Harry thương tiếc Tom vài giây ở trong lòng. Sau khi Salazar biết tình huống hiện tại của Hogwarts thì tức giận cực kỳ nguy hiểm, tuy Tom chỉ là hồn phiến nhưng hôm nay chắc chắn không thể trốn thoát số mệnh bị bốn nhà sáng lập dạy dỗ. Nhưng Harry cũng không có biện pháp gì, đó là ‘chuyện nhà’ của Salazar, anh dạy dỗ đời sau của mình không ai có thể xen vào được. Hơn nữa Voldemort còn phá hỏng cả giới pháp thuật và Hogwarts, bốn nhà sáng lập không mắng được tên ngu ngốc kia thì đương nhiên sẽ muốn tìm Tom mang một nửa linh hồn Voldemort đến dạy dỗ rồi.

Tom hơi kinh ngạc nhíu nhíu mày, “Tôi đã cho rằng cậu tạm thời không định nói cho người khác chứ.”

“Đã từng nghĩ vậy, nhưng bọn họ là ngoại lệ. A, Sev, anh đã đến rồi!” Cửa Phòng Yêu Cầu bị đẩy ra, Harry nhìn Snape đi vào nở một nụ cười, “Em còn nghĩ anh phải mở cho hết quà Giáng sinh trước đã chứ.”

Snape đóng cửa lại, trong khoảnh khắc thấy Tom anh phản xạ cứng đơ, cho dù đã gặp qua vài lần nhưng đối với đối phương, Snape vẫn không biết nên ở chung thế nào. Cuối cùng anh cũng không chào hỏi Tom, chỉ gật gật đầu.

Nghe thấy lời nói của Harry thì lỗ mũi anh hừ ra vài cái, “Xét thấy giáo sư độc dược cũng không được nổi tiếng như Kẻ Được Chọn, cho nên rất may mắn ta không cần lãng phí cả một buổi sáng chỉ để xử lý mấy thứ chiếm cái bàn của ta.”

“Đừng nói vậy mà, lễ Giáng sinh là một ngày hội rất tốt đẹp đó.” Harry nói.

“Ta rất nghi ngờ điều này,” Snape đi đến bên cạnh Harry, “Tốt lắm, ngài Potter, có lẽ em có thể giải thích một chút vì sao em lại muốn ta bỏ thời gian đi điều chế độc dược mà chạy tới nơi này không hả.”

“À, có người rất muốn gặp hai người nha, được rồi, đi theo em.” Harry chuyển hướng tới một vách tường, [Mở đường.] Cậu nói.

Tom kịnh ngạc nhìn nhìn vách tường, trên tường cũng không có tượng rắn nào cả, nhưng ngay khi Harry vừa nói xong thì vách tường lại đột nhiên biến mất, một thông đạo xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Đây là…” Sao lại thế này vậy?

“Vách tường chỉ là che dấu mà thôi.” Thật ra Phòng Yêu Cầu có rất nhiều thông đạo, chỉ cần cậu muốn nó xuất hiện hay không mà thôi. Còn Harry muốn đến nơi có bốn cánh cửa, trong đó một cửa là có một con rắn khắc.

“Đến đây đi, đừng để họ phải sốt ruột chờ đợi.”

Snape và Tom đầu đầy mờ mịt theo Harry đi vào thông đạo, kỳ lạ là bên trong rất rộng hơn nữa sáng trưng, bọn họ cũng không cần phải niệm ‘Lumos’, hơn nữa càng đi càng rộng, gần như lớn bằng một phòng học vậy.

Chưa đến năm phút, Harry đẩy ra một cánh cửa gỗ lâu đời.

“Vào đi.” Cậu cười với bọn họ.

Snape do dự một chút, đi theo Harry vào, Tom còn đứng tại chỗ vài giây, anh ta có một loại dự cảm rất không tốt, cảm thấy nếu mình đi vào nơi đó sẽ rất không ổn, nhưng…

Nghĩ nghĩ, Tom vẫn đi vào, dù sao thì cũng là người đã giúp đỡ mình đắp nặn một cơ thể mới, gì thì gì cũng phải đi cảm ơn một chút. Slytherin hiểu được cảm ơn.

Đi vào, Tom liền phát hiện mình đang đứng ở một nơi lớn như lễ đường Hogwarts, anh ta hơi khó hiểu nhìn nhìn chung quanh, khi nhìn sang bên trái anh ta ngây người.

Bên trái có một mặt tường, trên tường là một bức ảnh, từ mặt đất đến trần nhà, bức ảnh kia vẽ ngay trên tường mà không phải ở trên giấy, bên trong tất cả đều rất sống động, giống như đang thông qua vách tường này mà nhìn thế thế giới kia vậy.

Trên tường có bốn người, bọn họ lúc này đang trong phòng uống trà, bên cạnh đặt lò trên vách đá đang bập bùng ánh lửa, ẩn ẩn phía bên ngoài cửa sổ đang mở là một mảnh trắng xóa. Tom biết đó là vì bên ngoài tuyết đang rơi, nói cách khác thời tiết trong bức ảnh này cũng giống hệt như trong hiện thực!

“Xem này, anh ta đến rồi.” Đang nói gì đó với người bên trong Harry khi thấy anh ta vào liền phát hiện anh ta, cậu vẫy tay về phía Tom, Tom đầu đầy mờ mịt đi qua.

“Giới thiệu một chút,” Harry nói với bốn người, trước tiên cậu chỉ chỉ Snape, “Đây là Severus Snape, đang là chủ nhiệm Nhà Slytherin, dạy môn độc dược học. Godric, anh và anh ấy sẽ có tiếng nói chung đấy.” Sau đó Harry lại chỉ chỉ Tom, “Tom Riddle, bộ dáng bây giờ của anh ta tốt hơn cả Voldemort đó, đúng không?”

“Quả thật là thế, cho nên mới nói đang yên lành thì lại muốn cắt linh hồn của mình làm gì. Tính cách xúc động như thế mà không vào Gryffindor thật sự là kỳ tích.” Bên cạnh Rowena lắc đầu, “Xúc động không màng tới hậu quả, một điển hình của Gryffindor, nếu không phải cậu là Xà Khẩu thì thật đúng là vào Gryffindor rồi.”

Tom hơi nhíu nhíu mày nhìn người phụ nữ đang trách mắng trước mặt, anh ta không thích bị người khác chỉ ra lỗi sai.

Tom mở miệng dường như muốn nói gì, nhưng Harry nhanh chóng thúc khuỷu tay vào anh ta, rồi nói, “Về bốn người này, người sáng lập Hogwarts, Godric Gryffindor, Salazar Slytherin, Rowena Ravenclaw, Helga Hufflepuff.”

Snape và Tom đồng thời há to miệng.

Merlin ơi, bọn họ nghe thấy gì vậy? Đây là người sáng lập sao? Bốn người này lại có thể giữ lại bức ảnh ý hả?

“Đây không phải là bức ảnh, đây là linh hồn của bọn họ.” Harry nói, “Vì bảo vệ Hogwarts bọn họ giữ lại linh hồn của mình.” Đối với nhóm phù thủy mà nói, Hogwarts là gia đình của bọn họ. Đối với người sáng lập mà nói thì từ ngàn năm lại là thời điểm mà phù thủy và Muggle căng thẳng nhất, khi phù thủy và nhóm Muggle bùng nổ chiến tranh khiến nhóm phù thủy rất ít có thể có nơi trú ngụ cố định lâu dài. Cho đến khi Hogwarts được thành lập, cho đến khi bốn người này dẫn dắt Muggle và phù thủy tách nhau ra sống. Ngàn năm trước Hogwarts là gia đình mà nhóm phù thủy không có nhà để về, là nơi mà nhóm phù thủy sinh sống vui vẻ.

“Nên, Tom à, Sarah rất khó chịu khi anh lại biến Hogwarts thành như bây giờ đó.” Harry cười vỗ vỗ Tom còn chưa hồi phục tinh thần.

Salazar bưng trà lên, sau khi nghe được Harry nói như là chứng minh mình không chỉ khó chịu, anh không hề để ý liếc Tom một cái, nhưng chính là vì ánh mắt không hề để ý đó lại khiến Tom rơi đầy mồ hôi lạnh. Merlin à, sao anh ta lại cảm thấy sát khí rất dày đặc, lão tổ tông khó chịu nơi nào chứ, quả thật là hận không thể xé anh ta thành tám mảnh thì có – không giống như anh ta chỉ là một mảnh linh hồn được tạo ra, lão tổ tông lại coi anh ta như cơ thể hoàn chỉnh lắm vậy!

Snape dùng thời gian nhanh nhất khôi phục lại, anh cúi đầu thật sau, “Rất vinh dự khi có thể được nhìn thấy các ngài!” Anh gần như thành kính nói.

Không hề khách sáo mà nói, địa vị của bốn người sáng lập trong nhóm phù thủy hôm nay tuyệt đối giống như sự tồn tại của Merlin vậy. Đó là sự tín ngưỡng của nhóm phù thủy, không có một phù thủy nào có thể bỏ qua cống hiến mà bốn người sáng lập làm ra vì thế giới pháp thuật, vì nhóm phù thủy cả.

Sau sự kinh ngạc, không thể tin được lúc đầu thì trong lòng Snape dâng lên một cảm xúc hưng phấn, là sự hưng phấn khi nhìn thấy được tín ngưỡng của mình, cho dù mặt anh không hề có biểu tình gì nhưng sự vui sướng trong mắt anh không thể nào bỏ qua.

“Severus, tôi muốn cảm ơn thầy,” Salazar nói với Snape, “Thầy đã bảo vệ nhóm học sinh này.”

Từ sau khi Voldemort rơi đài, nhóm Slytherin ngày càng khó khăn, trong Hogwarts gần như đã trở thành Nhà bị cô lập, là người đàn ông này dùng phương pháp của riêng mình bảo vệ bọn nhỏ, dạy dỗ bọn nhỏ làm sao để có thể tự bảo vệ mình. Nhóm Slytherin say khi tốt nghiệp cho dù không quá thích vị chủ nhiệm này nhưng không thể phủ nhận bọn họ phải cảm tạ anh, chân thành cảm tạ.

Khi Harry vào trường học cố ý lại thay đổi tình huống đối địch trước đó trong trường, người đàn ông này đã cho Slytherin quá nhiều bảo vệ.

Snape ngạc nhiên nhìn thoáng qua Slytherin, anh không nghĩ tới vị Slytherin này lại là người hiểu rõ thời nay như vậy, “Tôi cũng là Slytherin.”

Bởi vì anh là Slytherin, bởi vì anh yêu Nhà của mình nên anh không cho phép bất cứ ai tổn thương Nhà của mình cả.

Salazar lộ ra nụ cười hài lòng, nói với Harry, “Nhóc con, ánh mắt của nhóc rất tốt.”

Harry cười cười ngại ngùng, không đáp lời.

“Giờ thì mới nói tới chuyện của cậu.” Khi Salazar quay đầu nhìn Tom lại biến thành lạnh lùng, “Là nguyên nhân nào mà cậu cảm thấy Gryffindor và Slytherin là kẻ thù? Nếu hai người là kẻ thù vì sao lại phải ở cùng một chỗ thành lập trường học hả, tên ngu ngốc kia?”

Tom rụt cổ lại, bị lão tổ tông dạy dỗ anh ta không dám hé tiếng nào hết.

“Đoán chừng là vì đọc nhiều sách quá nên bị tri thức trong sách làm tư tưởng vặn vẹo rồi.” Godric lắc đầu nói, “Được rồi Sarah à, cậu cũng đừng tức giận nữa, cậu ta làm chuyện ngu xuẩn thì để tự cậu ta xử lý đi. Có Harry ở đây, cậu ta cũng không làm được chuyện gì nữa đâu.”

“Hừ.” Salazar nặng nề hừ một tiếng, “Tốt nhất là như vậy.”

Harry bọn họ vẫn ở cho tới buổi chiều, khi Tom đi ra vẫn hoảng hốt, không ai nói cho chính y biết là lão tổ tông và người sáng lập Gryffindor là bạn đời cả, nói cách khác trong cơ thể của chính anh ta còn có cả dòng máu của Gryffindor. Đã biết là do người đó giúp đỡ mới có thể có được một cơ thể mới, vậy thì chuyện mình đã làm năm đó rốt cuộc là xem thành cái gì chứ?

Harry nhìn Tom hoảng hốt cũng không nói gì thêm, vì cho dù là người yêu của mình khi nhìn thấy hình thức ở chung giữa Sarah và Godric và biết quan hệ của hai ngời đó cũng lộ ra một biểu tình kinh ngạc.

Harry bắt Tom phải dùng thời gian ngắn nhất quen thuộc với dao động linh hồn mới trong cơ thể, nghỉ hè sắp tới bọn họ sẽ đi tìm Regulus Arcturus.

Nhưng chưa đến nghỉ hè, tháng hai, Heleba đã mang Nagini về.

– Hết chương 80 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui