Đường Tâm Mật Ý

Còn vài phút trước khi mở tiệm, mọi người đều lên tinh thần chuẩn bị đón tiếp khách hàng, chỉ có không khí trong phòng bánh là đang cứng nhắc vô cùng.

Đường Mật oán trách trừng mắt nhìn anh chàng giao hoa của tiệm hoa Luyến Luyến, cậu ta cười hai tiếng vẻ vô tội: “Hơ hơ, tôi chỉ là người phụ rách đưa hoa thôi.”

Quản lý Vu cười trên nỗi đau của người khác, đứng một bên đợi Úc tổng nghiêm túc tiến hành phê bình răn dạy với Đường Mật, Úc Ý liếc nhìn bó hoa kia, nói lạnh nhạt: “Sắp phải mở cửa rồi, kí nhận trước đi.”

“Vâng, vâng ạ.” Đường Mật nhận lấy bút trên tay anh chàng đưa hoa, nhanh chóng kí tên mình, cầm lấy bó hoa vẫy tay chào anh ta. Đương lúc Đường Mật thấp thỏm bất an nghĩ xem nên giải thích chuyện này thế nào, Úc Ý đột nhiên mở miệng: “Lời muốn nói của hoa cát cánh, là ‘tình yêu bất biến vĩnh hằng’.”

Đường Mật: “…”

Suýt nữa thì cô trực tiếp vứt cmn bó hoa đi luôn.

Úc Ý thấy cô ôm đóa hoa đứng cứng đơ tại chỗ, lại hỏi: “Cô chuẩn bị ôm hoa làm việc hửm?”

“Không, không phải…” Đường Mật gấp gáp muốn tìm chỗ đặt củ khoai nóng bỏng tay này xuống, nhưng hiển nhiên trong phòng bánh không có nơi nào thích hợp.

“Đưa tôi đi.” Úc Ý giơ tay ra trước mặt cô: “Tôi giúp cô đặt vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.”

Đường Mật: “…”

Tại sao lại là phòng làm việc của Tổng giám đốc?

Nhưng cô không dám hỏi.

Cô ngoan ngoãn giao nộp bó hoa, Úc Ý đón lấy xong quay người đi luôn. Quản lý Vu cảm thấy kết cục này so với dự kiến của cô nàng khác biệt quá lớn, vốn dĩ còn định thì thầm thêm đôi câu, nhưng quản lý Trương đã nhanh chóng đến gọi cô nàng ra đứng vào vị trí làm việc của mình.

Đợi mọi người đều đi hết, Đường Mật rốt cục cũng thở phào một hơi. Cô tiếp tục cầm lấy túi bóp kem, sau đó một khối bơ hình bông hoa cứ thế được ra đời.

Tấm thiệp! Tấm thiệp vẫn còn trong bó hoa!

Hai ngón tay thon dài của Úc Ý rút tấm thiệp từ trong bó hoa, mở ra đọc.

“Hoa cát cánh đại diện cho tình yêu bất biến vĩnh hằng của anh dành cho em, Lâm Triêt.”

Anh tiện tay vứt luôn tấm thiệp vào thùng rác bên cạnh.

La Hạo đi sau lưng liếc nhìn thùng rác, im lặng không nói.

Nhà hàng trưởng nghe nói Úc Ý đến bèn đi ra nghênh đón, bất ngờ trông thấy Úc Ý ôm một bó hoa tươi bước lại. Chị chào hỏi một tiếng với Úc Ý, Úc Ý chỉ gật gật đầu rồi đi vào phòng tổng giám đốc bên cạnh. Nhà hàng trưởng nghiêng đầu nhìn La Hạo, La Hạo cười cười với chị: “Hoa tịch thu ở chỗ Đường Mật, chúng tôi đi ngay giờ đây, chị bận việc của chị đi.”


Nhà hàng trưởng: “…”

Từng nghe nói tịch thu điện thoại của nhân viên, chưa từng nghe còn có thể tịch thu cả hoa tươi cơ.

La Hạo nói xong cũng đi theo Úc Ý vào phòng Tổng giám đốc, đây cũng là lần đầu tiên hai người bước vào phòng này kể từ khi Dream khai trương, mặc dù toàn không được sử dụng nhưng quét dọn rất sạch sẽ, thiết bị văn phòng nên có đều không hề thiếu.

Úc Ý thuận tay đặt hoa cát cánh lên bàn làm việc, đi đến ghế ông chủ ngồi xuống. La Hạo đứng ở đối diện, hỏi thăm dò: “Có cần cắm hoa vào bình không ạ?”

“Không cần đâu.”

La Hạo cười thầm trong bụng, vâng, không trực tiếp vứt như tấm thiệp kia đã không tệ lắm rồi.

Anh chàng ho một tiếng, nói với Úc Ý: “Trời sinh con gái đều thích hoa tươi, nên Đường Mật giữ hoa lại không đồng nghĩa với quan hệ giữa cô ấy và người tặng tốt đến mức nào.”

Úc Ý nhìn chằm chằm hoa tươi trên bàn suy nghĩ một hồi, bảo: “Từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày tặng Đường Mật một bó hoa.”

La Hạo hơi kinh ngạc nhìn anh: “Viết tên sếp ạ?”

“Không, viết tên Úc Tâm.”

“…Vâng, em biết rồi.”

Sau khi Úc Ý và La Hạo rời đi Đường Mật vụng trộm đến văn phòng Tổng giám đốc, không phải vì muốn lấy lại bó hoa Lâm Triệt tặng, chỉ là muốn xác nhận lại xem Úc Ý có phát hiện tấm thiệp trong bó hoa không.

Trước không nhắc đến chuyện Úc Ý có ôm địch ý với Lâm Triêt giống Úc Tâm không, nhưng Úc Ý và Lâm Triêt cũng tính là làm cùng ngành, nếu bị người hiểu nhầm rằng bản thân là gián điệp thương mại Lâm Triêt phái đến thì toi.

Không dễ gì mò đến được cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, Đường Mật đang định đẩy cửa vào thì thấy trên tay nắm cửa treo một tấm biển…

Nơi làm việc quan trọng của Tổng giám đốc, không phận sự miễn vào.

Đường Mật: “…”

Nơi quan trọng cái cc! Trước hôm nay căn bản Úc tổng không vào đến có được không!

Cô lượn lờ trước cửa hai vòng, cuối cùng uể oải đi về phòng bánh.

Sao cứ thấy cái biển này cố ý treo lên vì cô vậy trời.


Không đợi đến lúc tan tầm, lúc nghỉ ngơi buổi chiều Đường Mật liền gọi điện đến tiệm bánh kem của Lâm Triêt. Hôm nay bị Úc Ý bắt được tại trận, lúc này cô cũng chẳng hơi sức đâu để ý đến Hà Tư Kỳ nữa, chỉ hi vọng Lâm Triêt đừng tặng hoa cho cô nữa.

Điện thoại vang lên hai hồi chuông thì có người bắt máy, thật không may, người đó chính là Hà Tư Kỳ.

Sau khi Đường Mật nghe thấy giọng của Hà Tư Kỳ, tức khắc giả giọng: “ Bánh kem tiệm các người làm thế quái nào vậy? Tôi ăn xong bị tiêu chảy hai ngày nay rồi! Gọi chủ tiệm của các người ra đây!”

Có vẻ Hà Tư Kỳ ngây ra một lúc, mới đáp lại ở đầu dây bên kia: “Vô cùng xin lỗi, xin hỏi bạn mua là loại bánh nào vào thời gian nào ạ? Bánh kem tiệm chúng tôi đều dùng nguyên liệu tươi mới nhất để làm, chắc không thể xuất hiện vấn đề này đâu.”

Đường Mật lập tức dùng giọng càng thêm the thé để phản bác cô ta: “Ý của chị là tôi cố ý dựng chuyện? Chị có phải chủ tiệm không? Nếu không phải thì tránh ra, tôi muốn nói chuyện với chủ tiệm của các người!”

Đầu bên kia hình như Hà Tư Kỳ cũng bắt đầu tức giận, vừa phát ra chút tiếng, điện thoại đã bị người khác tiếp: “Chào cô, tôi là chủ tiệm Lâm Triêt, xin hỏi có thể giúp được gì cho cô?”

Đường Mật thở ra một hơi, trở lại giọng nói bình thường: “Tôi biết Hà Tư Kỳ đang ở bên cạnh anh, thế nên anh không cần nói gì, tôi gọi điện chỉ là để nói với anh về sau đừng tặng hoa cho tôi nữa, vì chuyện này mà những đồng nghiệp khác đều khá bất mãn với tôi, thậm chí còn kinh động đến cả Nhà hàng trưởng, tạo nên ảnh hưởng rất xấu đến công việc của tôi, hi vọng anh hiểu cho.”

Đường Mật nói xong liền chuẩn bị cúp máy, Lâm Triêt vội vàng bảo: “Đợi chút!”

Nói xong hai chữ này, anh ta lại đổi sang giọng điệu đang bàn công chuyện: “Để bày tỏ lòng xin lỗi của tôi, có thể mời cô ăn bữa cơm bồi tội không?”

Đường Mật: “…”

Cô bĩu môi, từ chối: “Không cần, anh không tặng hoa cho tôi nữa là đã giúp tôi lắm rồi.”

Lâm Triêt nhoẻn miệng cười: “Nếu không làm như thế tôi sợ không có cách giải quyết nào thỏa đáng.”

Đường Mật: “…”

Đây là đang uy hiếp cô sao?

Cô nhíu mày lấy lại cân bằng, sau cùng vẫn đành thỏa hiệp: “Được, ngày kia tôi nghỉ, nhưng nói trước với anh, chỉ là ăn cơm đơn giản thôi, bất kỳ yêu cầu nào khác tôi đều không đáp ứng.”

Lâm Triêt cười đáp: “Vô cùng cảm ơn cô đã hiểu cho, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô sau.”

Lâm Triêt ngắt cuộc gọi, chép lại số điện thoại gọi đến trên màn hình.

Hà Tư Kỳ nhíu mày đứng một bên: “Sao rồi? Có thật là ăn xong bị đau bụng không?”


Lâm Triêt đáp: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô không cần quản nữa.”

Hà Tư Kỳ nhìn anh mấy lần, không nói gì nữa.

Đường Mật gọi điện cho Lâm Triêt xong, thở phào một hơi trong lòng, ngày mai rốt cuộc không cần phải đối mặt với ánh mắt mờ ám của anh bạn đưa hoa Tiệm Luyến Luyến nữa rồi!

Tuy nhiên, cuộc sống luôn luôn tràn đầy bất ngờ.

Ngày hôm sau trước lúc mở cửa nhà hàng, anh chàng tiệm hoa Luyến Luyến lại bám lấy cô như âm hồn bất tán, xuất hiện lần nữa trước mặt cô: “Cô Đường Mật, vẫn là hoa tươi của cô.”

Đường Mật: “…”

Sao thế này! Không phải đã nói rõ với Lâm Triêt rồi sao! Não anh ta úng nước rồi hả! Đợi cô giận đùng đùng kí nhận xong, mới phát hiện não úng nước còn có một người khác….

Hoa hồng đỏ rực là tình yêu cuồng nhiệt anh dành cho em, Úc Tâm.

Đường Mật: “…”

Quỷ gì thế này!

Tại sao Úc Tâm lại đột nhiên tặng hoa cho cô!

Nội tâm Đường Mật cơ hồ như sụp đổ luôn rồi.

Lâm Triêt tặng hoa cho cô, cô còn có thể gọi điện qua mắng anh ta một trận, Úc tâm tặng hoa cho cô… Lẽ nào cô phải gọi điện mắng Úc tổng một trận ư!!

Đương lúc Đường Mật âm thầm kêu gào, quản lý Vu đã nhẹ nhàng lướt đến bên người cô, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút tấm thiệp trong tay cô.

“Buồn nôn quá.” Quản lý Vu sởn da gà, “Úc Tâm là ai? Chữ viết cũng đẹp gớm.”

Đường Mật: “…”

Quản lý Vu quả nhiên là tuyển thủ hạt giống của đám chó săn!

Cô cướp lại tấm thiệp, nhét trong túi áo: “Sao chị lại tùy tiện xem đồ của người ta thế!”

Quản lý Vu bẹp bẹp môi: “Em diễn cảnh yêu đương lâu như thế, còn không cho phép FA phản kháng chút sao?”

Đường Mật: “…”

Quản lý Vu sáp lại gần, chớp chớp mắt với cô: “Úc Tâm là ai thế? Ý, cùng một họ với Úc tổng luôn này…” Nói đến đây cô nàng bịt chặt miệng với kẻ kinh khủng, giống như nhìn thấy lối vào một thế giới mới: “Lẽ nào là anh em của Úc tổng?”

“Chị nghĩ nhiều quá rồi, họ Úc mặc dù hiếm nhưng cũng đâu đến mức cả nhà Úc tổng bao hết.” Đường Mật tận lực dùng giọng nói trấn định nhất.


QUản lý Vu nghĩ cũng phải, lại truy hỏi: “Vậy Úc Tâm là ai?”

“Ờm.. Một bạn học đại học của em.” Đường Mật mở miệng nói bừa: “Em sẽ bảo anh ấy đừng tặng hoa đến nữa, các chị cố nhịn mấy ngày là xong.”

Quản lý Vu: “…”

Thật sự cho rằng chỉ có cô mới nhận được hoa phỏng! Ngày mai tôi bảo em trai tặng cả tá hoa đến!

Sau khi quản lý Vu đi, Đường Mật mò ra ngoài nhà hàng, vụng trộm gọi điện cho La Hạo, lúc này cô nghĩ lại La Hạo nói thật không sai, hai người bọn họ quả nhiên thường xuyên liên lạc.

Lúc La Hạo thấy số điện thoại Đường Mật sáng lên, liền đoán ra cô gọi đến vì việc gì. Khóe môi anh chàng chứa nét cười, tiếp điện thoại: “Cô Đường Mật, có chuyện gì không?”

“Ừm.. Cái đó…” Đường Mật nói hơi lắp bắp: “Hôm nay Úc tổng vẫn ổn chứ?”

La Hạo bật cười: “Rất ổn, sao lại hỏi vậy?”

Đường Mật thở phào một hơi: “Tôi vừa nhận được một bó hoa, kí tên là Úc Tâm…”

La Hạo bừng tỉnh đại ngộ, ồ lên một tiếng: “Chắc là cậu ấy đặt từ trước rồi, tôi dám làm chứng người đang mở cuộc họp trong văn phòng chính là Úc tổng.”

“Thế thì tốt.” Đường Mật nắm chặt điện thoại cười cười: “Nếu đã thế tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, tạm biệt.”

Cô vừa ngắt điện thoại, màn hình lại sáng lên lần nữa. Lần này là Bạch Tiêu gọi đến.

Đường Mật chớp chớp mắt, tiếp điện thoại: “Bạch tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Bạch Tiêu đáp: “Ngại ghê, vốn bảo ngày mai em có việc chị không nên làm phiền, nhưng hôm nay chị thử tự mình làm cái bánh kem, nhưng làm mãi mà vẫn không hài lòng…”

Đường Mật nghĩ một hồi, hỏi: “Chị muốn làm bánh kem gì?”

“Bánh gato sinh nhật.” Bạch Tiêu nói xong, hơi ngừng lại rồi bổ sung: “Ngày mai là sinh nhật của Úc Ý, chị muốn làm một cái bánh tặng anh ấy.”

Đường Mật ngây ra, mai là sinh nhật của Úc tổng?

Cô hơi nghĩ ngợi, nói với Bạch Tiêu: ‘Trưa mai em hẹn với người ta, nếu không buổi sáng em qua chỗ chị tìm chị nhé, được không?”

“Được, cảm ơn em vô cùng, thật sự xin lỗi lại gây thêm phiền cho em rồi.”

“Không sao, thế cứ quyết định vậy nhé.” Đường Mật ngắt điện thoại, mở lịch trên máy tính ra, ngày mai….

Ngày 1 tháng 6, Tết thiếu nhi.

Hết chương 23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận