Hôm nay là ngày nghỉ cố định của nhà hàng Dream, ban đầu Đường Mật đang đi chọn dụng cụ ăn uống với Phó Tân, kết quả giữa chừng Phó Tân hốt hoảng nói cho cô hay sự kiện động trời về scandal giữa Úc Tâm và Winnie.
Ngay lúc hai người vừa chia sẻ xong tin đồn này thì điện thoại của Úc Tâm gọi đến.
Phó Tân thấy Đường Mật nghe điện thoại xong sắc mặt không tốt lắm bèn anh dũng hy sinh nhận luôn việc vận chuyển đống đồ vừa mua về cửa hàng bánh ngọt.
Đường Mật về thẳng nhà, vừa tới nơi liền mở máy tính lên mạng tìm kiếm chuyện của Winnie.
Kết quả không tra ra chuyện gì về Winnie mà lại thấy tin mới nhất Mạc Thiên Vương tuyên bố sẽ không bao giờ đến ăn ở nhà hàng của Úc thị nữa.
Đường Mật giật mình, ngơ ngác không hiểu.
Món ăn của Úc thị đều được công nhận là rất ngon, đầu lưỡi Mạc Thiên Vương chắc không thể kén chọn bằng Úc Ý chứ? Nếu không phải do món ăn không ngon, vậy chẳng lẽ là lý do cá nhân?
Đường Mật nhíu mày nghĩ ngợi, không thể nào không thể nào.
Úc Tâm làm gì có cơ hội đắc tội Mạc Thiên Vương?
Nhưng sức ảnh hưởng của Mạc Thiên Vương quá lớn, anh ta nói trên weibo một câu như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều fan hâm mộ mù quáng làm theo và dìm hàng Úc thị, cứ thế doanh số nhà hàng không bị tụt giảm mới là lạ.
Cô đang định gọi điện cho Úc Tâm hỏi han tình hình thì có tiếng gõ cửa vội vã truyền đến.
Cô đi tới nhìn qua lỗ mắt mèo cũ kỹ trên cửa, quả nhiên là Úc Tâm.
Sau khi cửa mở, Úc Tâm đi vào với vẻ vô cùng tự nhiên, quay đầu cười nhẹ với cô: “Em yêu, giữa anh và Winnie thực sự trong sạch.”
Đường Mật trề môi: “Đừng nói chuyện Winnie, vừa nãy Mạc Thiên Vương đăng weibo nói là sẽ không bao giờ đến nhà hàng Úc thị ăn nữa, chuyện này là sao?”
Úc Tâm ngây ra, không ngờ vị thiên vương này lại tin tức nhanh nhạy như thế, lại nhỏ mọn đến vậy.
Đường Mật quan sát cẩn thận nét mặt của anh, đầu mày dần nhíu lại: “Đừng nói đúng là anh đắc tội anh ấy nhé?”
“Sao có thể chứ.” Úc Tâm cười ha ha: “Chắc là do món ăn không hợp khẩu vị của anh ta thôi.”
Đừng Mật nhìn anh với vẻ nghi hoặc: “Chắc không có chuyện các món món ăn ở nhà hàng nào cũng không hợp khẩu vị của anh ấy đâu? Anh ấy nói là là sẽ không bao giờ đến ăn ở bất kỳ nhà hàng nào của Úc thị nữa ra.”
Úc Tâm đáp: “ Nếu anh ta thật sự làm như vậy, không bao lâu anh ta sẽ phát hiện ra rằng, ở thành phố A này chẳng có mấy nơi ăn được.”
Đường Mật: “…”
Úc Tâm thấy cô trừng mắt với mình, bèn cười lấy lòng: “Yên tâm đi, người của bộ phận quan hệ công chúng đã đi quan hệ với anh ta rồi, chắc là có gì hiểu lầm thôi.”
Giờ Đường Mật đã khẳng định là Úc Tâm đắc tội Mạc Thiên Vương, nhưng cô nghĩ không ra rốt cuộc anh đi đâu mà đắc tội được với thiên vương kia chứ? Ở trường quay hay ở phòng thu âm?
Úc Tâm tiến lên ôm lấy cô như cún con, phía sau người còn có cả cái đuôi giả tưởng đang vẫy vẫy: “Em yêu, đừng nghĩ những chuyện phiền muộn này nữa, nghĩ xem muốn anh cắn vào chỗ nào của em đi.”
Đường Mật: “…”
Lúc này rồi mà anh vẫn nhớ đến chuyện đó!
Cô hừ giọng, đẩy Úc Tâm ra: “Anh đi mà cắn Winnie đi, mà nói ra em không ngờ anh lại tìm cô ta đến phụ trách tiệm bánh ngọt kiểu Pháp đấy.”
Úc Tâm cười mỉm đáp lại: “Cô ta do Úc Ý mời đến.”
“… Chắc chắn Úc Ý có lý do của anh ấy.”
Úc Tâm dùng vẻ mặt để thể hiện rõ nét hai chữ “ha ha”.
Đường Mật nói xong lại cau mày: “Mặc dù Winnie có nhân phẩm không tốt, nhưng tay nghề quả thực không thể chê, lần này cô ta đồng ý tới tiệm bánh làm, quá bán là do đắc tội ai đó ở Pháp, đợi sau khi sóng gió qua cô ta chắc chắn sẽ quay về.”
Dù sao tính hạn chế của tiệm bánh khá lớn, cho dù Úc Ý có ra điều kiện tốt đến mấy cũng không bằng cô ta làm bếp trưởng ở một nhà hàng nhiều sao.
Úc Tâm cười: “Chuyện đó Úc Ý nghĩ trước từ lâu rồi, trên hợp đồng có viết sẽ để một học trò theo học Winnie, đợi tiệm bánh đi vào quỹ đạo, học trò quen tay rồi, Winnie mà đi thì sẽ để người đó gánh vác.”
Đường Mật nghe anh nói vậy liền yên tâm, mặc dù trên danh nghĩa là học trò, nhưng người mà Úc Ý coi trọng chắc chắn phải có năng lực.
Úc Tâm giương cằm nhìn cô, pha trò: “Nghĩ cho công ty bọn anh như vậy, quả không hổ là bà chủ mà.”
Đường Mật lườm anh: “Đây không gọi là bà chủ, phải là phu nhân tổng giám đốc!”
Úc Tâm phì cười, lại vươn tay ôm lấy cô: “Vâng, thưa phu nhân tổng giám đốc.”
Đường Mật bỗng dưng thấy hơi ngượng ngập, nhất là lúc lông mi của Úc Tâm suýt đã quét qua má mình.
Cô nghiêng đầu đi, vừa vặn để ngay cái cổ cho Úc Tâm.
Úc Tâm nhoẻn miệng cười, sáp vào cần cổ cô vừa há miệng thì cửa phòng mở ra bất thình lình.
Đường Mật và Úc Tâm hóa đá.
Phó Tân thân là quần chúng vây xem, bày tỏ rằng bản thân cũng chịu đả kích rất lớn bằng cách che mắt gào lên: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì! Nhưng sao hai người không vào phòng ngủ?”
Cô kêu xong lại xông ra ngoài như một cơn gió, cửa đóng lại cái “rầm”.
Đường Mật: “…”
Tiêu rồi tiêu rồi, sau này cô biết đối mặt với Phó Tân như thế nào đây!
Úc Tâm đúng lúc đề nghị: “Chi bằng chuyển đến chỗ anh ở đi.”
“Đừng có mơ!” Đường Mật đẩy Úc Tâm ra, cô mà chuyển đi, Phó Tân sẽ phải chịu tiền thuê một mình, giúp được cô nàng tháng nào hay tháng đấy vậy.
Cô liếc nhìn Úc Tâm, hạ lệnh trục xuất: “Anh về trước đi, chắc công ty còn nhiều việc đấy, phía mẹ em sẽ tự giải thích, mẹ không tin mấy trò vớ vẩn của giới truyền thông đâu.
Mặc dù Úc Tâm thấy hơi tiếc nuối nhưng cũng đành cam chịu đến vậy: “Anh biết rồi, anh sẽ tìm em sau.”
Anh nói xong còn cố thơm Đường Mật thêm lần nữa rồi mới chịu mở cửa đi về.
Phó Tân đang đứng ngoài hành lang, thấy Úc Tâm ra bèn lập tức đứng thẳng người lên: “Chào Úc tổng.”
Úc Tâm gật đầu cười với cô nàng, nghĩ bụng hình như Phó Tân hơi rảnh rỗi, nên bảo La Hạo tìm chút việc cho cô ấy làm.
Phó Tân nhìn Úc Tâm cười mà rùng mình, cảm giác như đang bị tính kế… Chắc là mình nghĩ nhiều rồi!
Cô quay trở lại phòng, hừ giọng bảo với Đường Mật trong phòng khách: “Đúng là không biết ngượng.”
“Đường Mật: “…”
Mấy ngày sau, Quản lý nhà hàng thông báo với Đường Mật thợ bánh mới đã đến nhận chức, cô có thể làm thủ tục nghỉ việc.
Đường Mật thu dọn dồ xong, trong lòng rốt cuộc vẫn không nỡ.
Trước khi đi cô phát cho tất cả các đồng nghiệp trong nhà hàng mỗi người một tấm thẻ thành viên của tiệm bánh, thẻ này hôm qua Phó Tân vừa nhận về.
Quản lý Vu nhìn thẻ trong tay hỏi: “Thẻ này giảm giá bao nhiêu % vậy?”
Đường Mật trả lời: “Thẻ em đưa mọi người là thẻ thành viên cao cấp hết, giảm thẳng 30% luôn.
Thẻ loại thường chỉ được giảm 10, 20% thôi đấy.
Khi mua hàng còn được tích điểm, tích điểm sẽ được nâng cấp thẻ hoặc đổi lấy quà.”
Quản lý Vu ngạc nhiên nhướn mày lên: “Không nhận ra em cũng làm ra hồn phết đấy chứ.”
Đường Mật cười hì hì: “Đều là bạn em làm cả, thẻ này mọi người cất cẩn thận nhé, cô ấy nói thẻ thành viên nhiều quá sẽ không mới mẻ, nên chỉ cấp thẻ thành viên trong tháng đầu khai trường thôi, sau đó chỉ mở lúc nào có hứng.”
Quản lý Vu chớp chớp mắt: “Bạn em biết kinh doanh quá.”
“ Lúc trước cậu ấy từng mở công ty.” Mặc dù đã sập tiệm.
“ Tiệm bánh ngọt sẽ khai trương vào dịp Quốc khánh, các chị em rảnh nhớ đến ăn nhé.”
“Được.”
Bầu không khí trong nhà hàng hơi buồn thương, dù sao mọi người đã cùng nhau chứng kiến nhà hàng dần phát triển như ngày hôm nay, bỗng nhiên phải ra đi nên thấy chút luyến tiếc.
Bếp trưởng giúp Đường Mật gọi một chiếc taxi, nhìn cô lên xe xong mới quay lại nhà hàng.
Sau khi Đường Mật từ chức, liền đi theo Phó Tân toàn tâm toàn ý lo chuyện tiệm bánh.
Thời gian trước cửa hàng đã trang trí xong, vô cùng phù hợp với phong cách công chúa dịu dàng trẻ trung mà cô tưởng tượng ra, việc còn lại chỉ là mua đủ các loại máy móc dụng cụ là có thể chào đón ngày khai trương.
Điều duy nhất khiến cô vướng mắc trong lòng, là đến tận lúc này Úc Ý vẫn chưa trở lại.
Mặc dù cô không hề ghét Úc Tâm, nhưng cũng không thể để anh chàng cứ mãi chiếm lấy thân thể của Úc Ý được.
Rốt cuộc Úc Tâm còn có chuyện gì chưa hoàn thành? Lẽ nào thật sự phải đợi tới ngày cưới…
Đường Mật mắm môi, vành tai cũng đỏ bừng lên.
Vào ngày Quốc khánh, tiệm bánh thuận lợi khai trương.
Mặc dù thời gian mở bánh là từ 11h30 sáng đến 9h tối, nhưng hôm khai trương Đường Mật và Phó Tân vẫn mở cửa tiệm từ sáng sớm.
Phó Tân cầm một tấm bảng đen viết chữ “hôm nay cung cấp số lượng có hạn” ra ngoài đặt trước cửa, Đường Mật ngồi trong tiệm lướt shop online, xem xem có đơn đặt hàng nào không.
Ting tong.
Phần mềm chat phát ra tiếng kêu, Đường Mật nhìn thấy một cái đầu đang nhảy nhót liền tiện tay mở ra.
Chó Con: “Xin chào, tôi muốn đặt một chiếc bánh kem ren đường, có thể giao hàng không?”
Đường Mật hơi hồi hộp, dẫu sao đây cũng là đơn hàng đầu tiên của cô.
Cô uống một ngụm nước chanh để bình tĩnh lại, sau đó trả lời: “Xin chào, có thể giao hàng trong khu vực Tam Hoàn thành Đồng.”
Chó Con: “OK, có thể chỉ định thời gian giao hàng không?”
Đường Mật Mật: “Có thể.”
Chó Con: “Tối nay 8 giờ, Twilight.
Đường Mật ngây người, Twilight là một nhà hàng cảnh biển của Úc Ý, doanh số hàng năm toàn đứng hàng đầu.
Đường Mật Mật: “Xin lỗi ngại quá, 8 giờ công ty ship đã nghỉ rồi.
Liệu có thể giao sớm hơn không?”
Chó Con: “Làm thế nào bây giờ? Bánh kem này tôi muốn tặng cho vị hôn thê mà T_T Cô ấy vô cùng thích ăn bánh kem mà cô làm QAQ.”
Đường Mật suy nghĩ rồi đáp: “Vì quý khách là đơn hàng đầu tiên của chúng tôi, nên tôi sẽ trực tiếp giao cho quý khách vậy.”
Chó Con: “Thật sao? Vô cùng cảm ơn!! ~\(≧▽≦)/~
Đường Mật xác định xong thông tin giao hàng, nhìn tên “Chó Con” rồi bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Không ngờ lại có người tự đặt tên mình là chó con? Không không, đây là tự do của khách hàng, mình không nên chê bai.
Lúc Phó Tân đi vào, đằng sau còn có 4, 5 cô bé ăn mặc kiểu học sinh cấp ba: “Đường Đường, ra tiếp khách này.”
Đường Mật cầm theo thực đơn, đi xuống chỗ bàn dài của họ rồi đặt xuống: “Các món bánh ngọt trong thực đơn có thì hôm nay đều có nhé, hơn nữa hôm nay khách nào vào mua bánh cũng đều được cấp thẻ thành viên miễn phí.”
Nhất thời mấy cô bé học sinh bắt đầu ầm ĩ lên, mắt sáng trưng nhìn chăm chăm vào các món đáng yêu trong thực đơn của tiệm bánh.
Một cô bé trông rất dễ thương nhấc đầu khỏi thực đơn, nhìn bốn xung quanh xong mới cười bảo: “Xin hỏi bọn em có thể chụp ảnh cos được không ạ?
Đường Mật ngây ra: “Cosplay á?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Cô bé kích động nhìn cô: “Chỗ này của chị trang trí đẹp quá, vừa hay hợp với một bộ đồ kiểu tây mà bên em sắp ra.
Em đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến các khách khác, lúc em đăng ảnh lên weibo sẽ tag chị vào.”
Đường Mật chớp mắt cười lại với cô bé: “Tất nhiên có thể rồi.”
Mấy học sinh tức thời hoan hô, lúc này Đường Mật vẫn chưa hề hay biết, cô bé nữ sinh này là một đại thần coser trong giới cosplay.