Đường Tăng Xông Tây Du

Khạc khạc khạc...

Bạch Cốt Tinh bị treo ngược, quai hàm khép rồi mở, rõ ràng không có dây thanh quản nhưng vẫn nói ra tiếng người:

- Tên Đường Tăng đáng chết kia, bản toạ sẽ không tha cho ngươi!

- Bạch Cốt Tinh, giờ ngươi đã khó bảo toàn bản thân, lại còn định uy hiếp bần tăng?

Đường Tăng cười ha ha, nói.

- Sư phụ, có muốn giết nó không?

Tôn Ngộ Không hỏi.

- A di đà phật, Tôn Ngộ Không, người xuất gia là phải từ bi, sao có thể động tí là nổi sát niệm được?

Đường Tăng dạy dỗ.

Nghe vậy, Thanh Dật tỏ ra khinh thường. Nàng còn lâu mới tin rằng tay hoà thượng này thật sự từ bi, nói vậy có khi mặt trời mọc luôn từ đằng tây rồi.

Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội đều núp phía sau, khiếp sợ nhìn Bạch Cốt Tinh.

Với hai cô gái này, Bạch Cốt Tinh này thật kỳ quái, người chẳng có miếng thịt nào, lại còn cử động, hơn nữa trong đầu lâu nó không hề có thứ gì tương tự như lửa linh hồn, mà lại có thể thông linh. Đúng là quá cổ quái.

Ngay cả Đường Tăng đều cảm thấy thần kỳ, không biết Bạch Cốt Tinh sống nhờ cái gì. Yêu quái này không có dạ dày, sao có thể ăn thịt Đường Tăng?

Từ khung xương mà nhìn thì Bạch Cốt Tinh là nữ, giọng cũng là nữ. Khung xương trắng muốt như ngọc, cả người thon thả, rất có đường cong.

Có thể tưởng tượng là với bộ xương như thế, lúc còn sống hẳn là một nữ tử tuyệt mỹ.

Đường Tăng mỉm cười, cảm thấy nếu có thể coi nó là tác phẩm nghệ thuật để mang theo bên mình, tuy không thể thịt, nhưng coi như cất chứa thôi.

Xì xì...

Bỗng nhiên, mặt đất xung quanh nứt ra, vô số bộ xương bò ra từ trong.

- Á...

- Quỷ kìa...

Tằng Tiểu Muội sợ quá, thét ầm lên. Cao Thúy Lan cũng rất sợ hãi.

Thanh Dật bị phong ấn sức mạnh, sắc mặt biến đổi, không nhịn được mà tới gần Đường Tăng.

- Oa oa...

Cùng lúc đó, lũ cóc cả lớn cả nhỏ leo ra từ trong các bức tường đất xung quanh đống đổ nát.

- Cạc cạc, cạc cạc...

Từ đằng xa, lũ quạ đen bay tới, còn cả lũ kền kền thích ăn thịt thối. Chúng hung hăng nhào tới bên này.

- Bảo vệ sư phụ!

Tôn Ngộ Không tức thì hét lên, chuẩn bị giết địch.

- Ngộ Không, con bảo vệ các nàng đi.

Đường Tăng nói:

- Chuyện giết yêu quái này hãy để cho sư phụ là được rồi. Con chú ý mấy con lợi hại kia, bắt chúng nó tới đây.

Đây đều là điểm kinh nghiệm cả, không thể để Tôn Ngộ Không lãng phí được.

- Vâng, sư phụ.

Tôn Ngộ Không cảm thấy ngoài vài con có vẻ lợi hại ra, tuy số lượng yêu quái kia không ít, nhưng sức uy hiếp lại không lớn.

Càng ngày càng có nhiều bộ xương leo ra từ trong đất. Một lượng lớn cóc nhảy tới bên này. Quạ và kền kền bay vòng tròn trên không trung, ngập trời phủ đất.

Nơi đâu cũng là đám yêu vật rậm rạp, chi chít, khiến người ta sợ hãi.

Nhưng những yêu vật này như đang kiêng kỵ điều gì đó, mà chưa tấn công ngay, chỉ bao vây nơi này lại.

Những đám yêu vật bé tí kia thì cũng được, thậm chí ngay cả đám xương khô dưới đất cũng bò ra. Đường Tăng khiếp sợ, chẳng lẽ đây là đại quân vong linh ư?

Đường Tăng liếc nhìn Bạch Cốt Tinh đang bị treo trên xà nhà, thấy nó vặn eo hòng cởi Phược Yêu Thằng.

Xương tay Bạch Cốt Tinh vừa chạm vào Phược Yêu Thằng thì Phược Yêu Thằng bỗng sáng lên. Bạch Cốt Tinh như bị điện giật, vội thu tay lại.

Đường Tăng cười khẩy:

- Đừng có phí sức làm gì cho mất công, ngươi trốn không được đâu.

Bạch Cốt Tinh rất căng thẳng, dường như loại dây thừng này chuyên nhằm vào yêu vật như nó. Nếu cố cởi ra thì sẽ bị phản phệ, nhưng không cởi được thì yêu lực sẽ bị giam lại.

- Cạc cạc...

Đột nhiên quạ đen phát động công kích, lao xuống Tằng Tiểu Muội và Cao Thuý Lan.

Hiển nhiên là do Bạch Cốt Tinh bày mưu đặt kế. Dường như nó có thể điều khiển được những yêu vật này, làm cho Đường Tăng phân tâm rồi nhân cơ hội bỏ trốn.

Nhưng Đường Tăng không hề lo lắng. Mắt thấy quạ đen sắp đánh trúng Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội, thì một tiếng coong vang lên, một luồng sáng xuất hiện bên ngoài các nàng, khiến đám quạ đen kia bị bắn văng ra ngoài.

Một số con thì đâm vào mà đầu rơi máu chảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui