Đường Tăng quay đầu nhìn lại, lập tức cũng kinh ngạc phát hiện, người nói chuyện, chính là Đường Hoàng, Hoàng đế bệ hạ của Đông Thổ Đại Đường.
Đám người xung quanh kia đa số đều là binh sĩ thủ thành, chỉ có số ít là dân nghèo, có điều đều đứng ở xa.
- Ôi mẹ ơi, bần tăng bị thổi bay xa như vậy? – Đường Tăng trợn mắt há mồm, cảm thấy khó tin.
- Ngươi thật sự là ngự đệ? – Đường Hoàng cuối cùng cũng nhìn rõ, vẻ mặt kinh ngạc, đây thật sự là Đường Tam Tạng rời đi hai năm trước sao? Sao tóc đã dài như vậy rồi?
- Ngự đệ ngự đệ, ngự mẹ ngươi, bần tăng chỉ thích ngự tỷ, không thích ngự đệ, hiểu không? – Đường Tăng trừng mắt liếc Đường Hoàng, sau đó chậm rãi đi ra khỏi hố, khiến cho Đường Hoàng khẽ sửng sốt, suýt nữa cho rằng mình sinh ra ảo giác.
- To gan! – Một tướng quân bên cạnh hét lớn.
Đường Hoàng khoát khoát tay, ra hiệu tướng quân bình tĩnh chớ vội, hắn mặc dù cũng tức giận sự bất kính của Đường Tăng, nhưng hiện tại hắn càng quan tâm đến cuốn Kinh Thư kia.
- Ngự đệ, ngươi đã thỉnh kinh trở về rồi? Cuốn Kinh Thư kia đâu? – Đường Hoàng vội vàng hỏi, mặc dù phương thức trở về của vị ngự đệ này rất kì lạ, nhưng vẫn là câu nói kia, hiện tại hắn quan tâm nhất, chính là cuốn Phật Kinh kia.
- Lấy cái gì mà lấy. – Đường Tăng vuốt vuốt tóc, liếc xéo Đường Hoàng, nói:
- Lỗ tai ngươi có vấn đề sao? Đã nói đừng gọi bần tăng là ngự đệ.
- Ngươi... – Đường Hoàng sầm mặt lại, cho dù tính tình hắn có tốt đến đâu, hiện tại cũng bị chọc giận.
- Ngươi cái cọng lông a ngươi, biểu cảm gì vậy? Từ cao nhìn xuống bần tăng, ngươi đủ tư cách sao? – Đường Tăng trừng mắt.
- Ngươi ngươi... Thật to gan! – Đường Hoàng tức giận thở hổn hển:
- Người đâu, bắt Đường Tam Tạng lại cho trẫm!
- Rõ! – Tướng quân sớm đã đứng chờ bên cạnh lập tức bước tới, túm về phía cánh tay Đường Tăng.
Tốc độ của Đường Tăng nhanh hơn, trở tay túm lấy cánh tay tướng quân kia, ném ra ngoài, tướng quân kia liền bay ra ngoài, lăn đến hơn mười mét bên ngoài.
Đây là Đường Tăng đã thủ hạ lưu tình, tướng quân kia chỉ là ném ngất đi thôi, cũng không bị thương.
- Đường Tam Tạng, ngươi dám? – Đường Hoàng quát.
- Xoạt xoạt xoạt...
Đám binh sĩ xung quanh vội vàng rút vũ khí ra nhanh chóng bao vây, kết quả Đường Tăng phất ống tay áo một cái, nháy mắt cuồng phong gào thét, đem tất cả binh sĩ đến gần đều đánh bay ra ngoài.
Đám binh sĩ kia lập tức trợn mắt há mồm, bị dọa, khiếp sợ nhìn Đường Tăng.
Rất nhiều người đều không xa lạ với vị này, vị này hẳn là trụ trì của chùa Đại Đường a? Sao lại biến thành như vậy rồi? Hơn nữa dường như còn có được năng lực đáng sợ.
- Một đám phàm nhân, quá yếu. – Đường Tăng khinh thường lắc đầu.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi dám phạm thượng... – Đường Hoàng bị dọa, khiếp sợ nhìn Đường Tăng, nhưng vẫn sĩ diện, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
- Ngươi cái cọng lông, còn phạm thượng? Thật sự cho rằng mình lợi hại, có tin bần tăng đánh ngươi hay không? – Đường Tăng trừng mắt.
- Ngươi...
- Còn nói? – Đường Tăng phát ra một luồng khí thế đè ép Đường Hoàng, khiến cho Đường Hoàng biến sắc, sau đó vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Ngươi biết bần tăng là ai không? Bần tăng là thần tiên chuyển thế, Kim Thiền Tử chuyển thế, Kim Thiền Tử, biết không? Trong Phật giới đều là cấp bậc trưởng lão.
Đường Tăng vẻ mặt tự đắc, cười ha ha nói:
- Biết sợ chưa? Đừng sợ đừng sợ, ngã Phật từ bi, Phật Tổ đã nói như vậy.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Hoàng, biến mất giữa hư không, chỉ để lại một đám binh sĩ còn chưa hồi hồn, toàn bộ vẻ mặt ngơ ngác.
Hồi lâu sau, Đường Hoàng mới phục hồi tinh thần lại, sau đó giận tím mặt:
- Đường Tam Tạng này, đúng là coi trời bằng vung, vậy mà không đem trẫm đặt trong mắt!
Đường Hoàng mặc dù kinh ngạc Đường Tăng cổ quái, nhưng lại không quá tin tưởng Đường Tăng thật sự là “thần tiên chuyển thế”.
- Dựa vào sự thay đổi của Đường Tam Tạng, sau khi hắn lấy được Kinh Thư, nói không chừng liền không trở lại, coi dù có trở về, Kinh Thư kia cũng không thuộc về trẫm.
- Không được, trẫm không thể ngồi chờ chết. – Đường Hoàng sắc mặt âm trầm, quyết định để cho một đám người khác lên đường đi lấy kinh.
Nửa tiếng sau, Đường Hoàng tự mình tiễn một đám cường giả ra ngoài thành, căn dặn thanh niên cầm đầu:
- Các ngươi ra roi thúc ngựa, nhất định phải đuổi kịp Đường Tam Tạng, sau đó thu hồi tín vật thỉnh kinh trong tay hắn.