Hoàng hôn phủ xuống khắp ba trặm dặm Thái Xương hồ, ánh sáng lấp lánh, nhìn không thấy điểm kết thúc, thấp thoáng xa xa ngoài hồ là những cánh buồm trắng, là những thuyền câu đánh cá trở về, tất cả đều hiện lên một cuộc sống vô cùng an bình hiền hòa.
Ánh nước, núi non, buồm trắng, thuyền câu, đình đài, lầu các, tiếng thông reo, thỉnh thoảng từ trong rừng tùng thấp thoáng bóng hạc trắng bay lên, từng đàn chim lông vũ sặc sỡ sắc màu, tất cả kết hợp lại tạo nên một bức tranh đẹp đến cực điểm, giống như tiên cảnh trên thượng giới hạ xuống trần gian.
- Phi Dung, con thật sự muốn đến Trung Châu sao? Tên Hồng Dịch kia chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt tử mà thôi, phu nhân đưa thư đến mấy trưởng lão chúng ta, chỉ cần đưa ra một cái Đại La lệnh nho nhỏ thì hắc đạo của giới thủy lục mười ba tỉnh Trung Châu sẽ phải ra sức giúp đỡ chúng ta, việc này sao khiến con phải tự thân xuất thủ? Tinh Túc Âm Dương Đạo của con chưa luyện đến cảnh giới đại thành, trong tương lai cùng thánh nữ Tô Mộc của Thái Thượng đạo quyết đấu mới là thật sự là đại sự.
Trong lầu các gần hồ, Long Tiên Hương nhẹ nhàng thoang thoảng phiêu đãng trong không khí tựa như những đám mây đang lơ lửng.
Có năm lão thái già khú đế tóc bạc da mồi khoanh chân ngồi chính giữa lầu các, nhưng ánh mắt bọn họ sắc bén như đao, dường như có thể đem bất cứ người nào cắt thành từng miếng nhỏ.
Năm bà lão này chính là năm trưởng lão của Đại La phái.
Ngồi bên dưới năm bà lão này là một nữ tử thân mặc áo lông ngỗng vàng, bên hông đeo đai lưng có gắn một viên ngọc bích to bằng đầu ngón tay, nữ tử này, năm ngón tay trắng muốt, tựa như ngọc điêu, không chút huyết sắc.
Ngoài ra bên cạnh nữ tử này, xung quanh có hơn mười thiếu nam thiếu nữ ngồi, mỗi người đều có dáng người đầy đặn cân xứng đầy vẻ mạnh mẽ, trên mặt bọn họ luôn luôn lộ ra một thần thái và khí tức cao cao tại thượng.
- Phi Dung, con là thiên tài kiệt xuất nhất của Đại La phái chúng ta, lần này trong phái chúng ta có mười tám vị trưởng lão hành động, truy tìm tung tích nơi hạ lạc của lãnh tụ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ, cũng có thể cần đến sự trợ giúp rất lớn. Tại sao con lại muốn đi Trung Châu?
Một lão bà cất giọng the thé hỏi.
- Sư muội, Hồng Dịch kia chỉ là một con kiến, muội cứ như vậy dẫm nát hắn quả thật quá lãng phí. Địch nhân của Đại La phái chúng ta là Thái Thượng đạo. Không cần muội xuất thủ, để ta đi, chỉ cần mười ngày ta cam đoan nhất định mang đầu con kiến nhỏ kia về cho sư muội.
Một thanh niên khóe mắt hẹp dài đứng lên, trên mặt thể hiện sự khinh miệt, loại biểu hiện này giống như chỉ cần cô gái gọi là Phi Dung kia gật đầu một cái, hắn sẽ lập tức bay đi mang đầu Hồng Dịch về.
- Hiên Kiệt, võ công của huynh tuy luyện đến cảnh giới tiên thiên mà vẫn không thể định tâm hạ thần sao? Xem ra mượn linh dược bồi bổ thân thể mặc dù thực lực đột phá tăng mạnh nhưng tâm tính cũng không trở nên kiên định dũng mãnh được.
Bỗng nhiên cô gái tên Phi Dung kia mở miệng, âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng nhưng trong đó lại mang vẻ hồn nhiên hoạt bát, thật giống như sự sống ẩn tàng dưới lớp tuyết thuần khiết giữa trời đông.
- Năm vị trưởng lão, mọi người cũng không cần nói nhiều.
Cô gái tên Phi Dung này khẽ vểnh môi lên, cười dí dỏm nói:
- Con kiến là con kiến, mặc dù là con kiến nhưng vẫn là con của thánh nữ đời trước của Thái Thượng đạo Mộng Băng Vân, con kiến này mặc dù nhỏ yếu nhưng thân phận lại khiến cho con có chút hứng thú, nhưng mọi người cho rằng con muốn đi Trung Châu bởi vì chuyện này thì thật vô cùng sai lầm rồi, con là muốn đi Ngọc kinh. Trước mắt Ngọc kinh thành càng ngày càng thú vị, Tô Mộc ở Tán Hoa Lâu, còn có Hương Hồ vương, Bạch Viên vương, Vô Sinh đạo, Chân Không đạo, đây mới chính là điều khiến con hứng thú, nhưng mà đường tới Ngọc kinh đến sáu, bảy ngàn dặm, đi đường có chút tịch mịch, giờ vừa đúng lúc con kiến hôi Hồng Dịch kia xuất hiện, có thể giúp con khuây khỏa chút, có người hàn huyên cho đỡ buồn mà thôi.
- Thì ra là như vậy, nếu thế con cứ đi đi.
Năm lão bà trao đổi ánh mắt một cái :
- Nhưng tên tiểu tử Hồng Dịch kia khiến cho Triệu phu nhân rất tức giận, con cố gắng mau chóng giải quyết dứt điểm hắn đi.
- Chuyện này là tất nhiên rồi, chờ con chơi đùa xong, không cần vội quyết chiến với Tô Mộc kia, sau đó tất nhiên sẽ đưa hắn đi gặp mẫu thần hắn, để cho mẫu tử bọn họ được đoàn tụ.
Nói xong nữ tử gọi là Phi Dung này nhẹ nhàng đứng lên, viên ngọc bội đeo ở bên hông vang lên du dương, âm thanh vừa vang lên thân hình của nàng liền biến mất không thấy đâu.
.............................
Đối với sự tình xảy ra ở nam phương cách đây năm, sáu ngàn dặm Hồng Dịch không hề biết tí gì.
Hắn sau khi ăn cơm tối xong liền đi tắm rửa, sau đó khoan khoái đặt mình xuống giường, ngẩng đầu nhìn màn đêm đang phủ xuống bên ngoài, trăng sáng tựa như một chiếc mâm băng treo lơ lửng trên nhánh cây phong, gió đêm thoang thoảng, bốn phía lá phong phát ra âm thanh xào xạc rung động, thật giống như ngâm mình trong thanh tuyền, cuốn trôi mọi ý niệm, mọi phiền nào trong đầu.
Nơi này là Phong Thụ trấn.
Đoàn người Hồng Dịch từ Hoàng Nê cương lúc tới đây liền thuê trọn một gian khách sạn lớn có sân vườn bao quanh, bọn họ dừng chân ở đây, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, hồi phục tinh thần và thể lực để tiếp tục lên đường.
Những ngày qua, Hồng Dịch từ Ngọc kinh thành đi ra, vó ngựa bôn ba suốt ba ngày không nghỉ, đi gần ngàn dặm lộ trình, có thể nói là khoái mã phóng gấp, lại gặp phải mai phục chặn giết, cả người lẫn ngựa đều kiệu sức, đúng là phải nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.
Phong Thụ trấn là một trấn nhỏ có phong thủy điển hình, khắp nơi trong trấn đều có phong thụ (cây phong: mùa thu lá chuyển sang màu đỏ rất đẹp, mùa xuân thì nở hoa xúm xít như quả bóng tròn), cầu nhỏ nước róc rách lượn quanh, đường nhỏ lát đá xanh, khắp nơi thoang thoảng hương thơm của nước, hơn nữa tiểu trấn này còn là nơi cầu nối giao thông, khách thương nam bắc hai vùng đều dừng chân lại đây, vì thế những người dân sống ở đây đa số đều mang nơi ở của mình sửa sang thành khách sạn, khách điếm dùng để kiếm tiền.
"Tương lai thật hung hiểm đây." Hồng Dịch nằm trên giường không ngủ được, hai mắt lấp lánh ánh sáng nhớ lại việc mình bị chặn giết vừa rồi.
Đại La phái ở nam phương lại hạ lệnh đuổi giết mình khiến cho Hồng Dịch cũng cảm thấy không ngờ tới, hơn nữa từ miệng của ba huynh đệ Hắc Diêu, hắn biết được rằng lực lượng của Đại La phái cực kì cường đại! Thậm chí còn thoáng ngang với thánh địa võ học, hơn nữa lại được vô số lục lâm,nhân vật giang hồ của mười ba tỉnh Trung Châu thừa nhận.
Đối mặt với sự truy sát như vậy trong lòng Hồng Dịch vẫn hoài nghi rằng mình có thể thuận lợi đến hải sư quân ở nam phương được hay không nữa.
Mặc dù trên người hắn có thư của Ngọc thân vương, cũng có văn thư của binh bộ, dọc đường ở các dịch trạm yêu cầu quan phủ cho người theo bảo vệ, nhưng đoạn đường này đến nam phương dài đến mấy ngàn dặm, khắp nơi là núi cao rừng rậm, thế lực quan phủ căn bản không thể tới được, quan trọng hơn chính là, nhiều quan phủ địa phương, quân đội ở dịch trạm cũng không phải là thế lực của Ngọc thân vương, mà là thế lực của Thái tử.
"Hay là tranh thủ tu luyện, tăng cường thực lực! Ta bây giờ thần hồn đã tu luyện đến cảnh giới khu vật, võ công cũng đạt tới cảnh giới võ sĩ, Xích Truy Dương là tiên thiên cao thủ, lại có Quán Hồng cung, phá hồn tiễn thì ngay cả âm thần cũng bị bắn chết, thực lực bên ta cũng tăng nhiều! Ta bây giờ tốt nhất thu phục lòng tin của hắn, ngày sau cũng nhờ đó mà giảm bớt cho Đại Kiền một cao thủ của Vân Mông quốc."
Hồng Dịch mang Quán Hồng thần cung tặng cho Xích Truy Dương một mặt là vì bản thân không thể sử dụng cây cung thần này, một mặt là thu phục nhân tâm của hắn. Việc này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ tới đây Hồng Dịch hơi yên tâm, sau đó vận khởi quan tường mang thần hồn xuất xác, đắm chìm dưới ánh trắng, tu luyện Di Đà kinh rèn đúc thần hồn.
Thần hồn của hắn từ từ lớn mạnh dần....