Dương Thần

- Thanh kiếm này lại có lai lịch như vậy sao?
Hồng Dịch tay nắm Âm Dương Đào Thần Kiếm toàn thân xanh biếc, lấp lánh ánh hồng của da thịt, nghe thấy Xích Truy Dương giải thích cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Lục đại thánh địa võ học trong thiên hạ, bội kiếm tùy thân của Tông chủ Đào Thần Đạo Lạc Thiên Nguyệt của Thần Phong quốc.
Cầm chuôi kiếm Âm Dương Đào Thần này, Hồng Dịch có một loại cảm giác liên thông giữa kinh mạch trên thân thể mình với hoa văn ánh hồng trên thân kiếm nhẵn nhụi như chất thịt của thanh kiếm. Cảm giác như vậy rất kỳ diệu, giống như thanh kiếm trở thành cánh tay của mình vậy, muốn động ra sao liền động như vậy.
Lúc hắn mang thần hồn tiến vào huyết văn cương châm cũng có cảm giác như vậy.
Nhưng bây giờ thần hồn của hắn căn bản không xuất xác mà chỉ bằng vào cảm giác tiếp xúc trên tay, mà cũng có được cảm giác như vậy, có thể thấy chuôi Âm Dương Đào Thần Kiếm này thần kỳ đến mức nào?
Nhất là hắn cảm nhận thấy thanh kiếm đang nằm trên tay hắn tựa như không lúc nào là không nhẹ nhàng rung động, giống như một người đang nhẹ nhàng hô hấp hít thở.
Kiếm có hô hấp!
Không sai, đây chính là cảm giác trong đáy lòng của Hồng Dịch, thanh kiếm này có hô hấp, tựa hồ chỉ cần mình hô hấp mạnh một cái thì thanh kiếm thần kỳ này sẽ tự động bay lên! Căn bản không cần thần hồn xuất xác sử dụng.
- Đào thần mộc này cùng huyết văn cương, một thứ là thiên địa tài bảo, một thứ là tiên cương do con người luyện thành. Đều là bảo vật trấn phái, Đại La phái được lắm, càng ngày càng không đơn giản, Lạc Thiên Nguyệt năm đó bị mấy chục hộ quốc pháp sư vây giết, Vũ Văn thái sư tự mình xuất thủ mới làm cho hắn bị thương nặng, bị thua chạy trốn, cuối cùng không biết chạy tới nơi nào, một thời gian rất lâu sau đó mới truyền ra tin tức hắn bị thua mà bỏ mình. Bây giờ nhìn lại cũng là người của Đại La phái chiếm hết tiện nghi, không ngờ lại thừa lúc Lạc Thiên Nguyệt bị trọng thương mà giết chết hắn, cướp đi chuôi Âm Dương Đào Thần Kiếm này. Nếu như quả thật đúng như vậy, thì Hám Thiên Thất Bảo của Lạc Thiên Nguyệt năm đó cũng rơi vào trong tay Đại La Phái.
Xích Truy Dương thần sắc càng trở nên nghiêm trọng hẳn lên.
- Hám Thiên Thất Bảo?
Hồng Dịch hỏi.
- Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn, Ma Sa giáp, Như Ý bổng, Âm Dương kinh, Đào Thần kiếm, Liệt Thần ngẫu (ngẫu:tượng gỗ).
Xích Truy Dương nói xong một lượt lại lắc đầu.
- Thanh Đào Thần kiếm này là một trong bảy bảo vật, những thứ còn lại ta chưa từng thấy qua nên cũng không biết là thứ gì, chẳng qua nghe người ta nói lại mà thôi. Đúng rồi, Hồng huynh, huynh không bị sao chứ?
- Thần hồn của ta bị thương nặng, bây giờ chỉ miễn cưỡng chống đỡ thôi. Phải tìm một nơi yên tĩnh để tu dưỡng thần hồn. Nhưng yêu nữ Triệu Phi Dung kia thần hồn bị thương tổn còn nặng hơn so với ta. Đầu tiên là bị Phá Hồn tiễn gây thương tích, sau đó lại bị ta tiêu diệt thần hồn mà ả ta ký thác vào trong Đào Thần kiếm. May mà nàng ta đạo thuật cao siêu nhưng dù sao cũng như nỏ mạnh hết đà, thân thể hiện giờ hẳn rất suy yếu.
Hồng Dịch trong lúc nói chuyện sắc mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt.
Giá! Giá! Giá! Giá!
Đúng lúc này, xa xa trên quan đạo đột nhiên xuất hiện hơn mười quan binh, trên người bọn họ mặc khôi giáp lân phiến đen nhánh, hông đeo đao, tay cầm thương, thân cưỡi ngựa. Người ngựa lao đi vùn vụt trên quan đạo phóng về phía này.
-Các ngươi là ai? Mau bỏ vũ khí xuống! Nếu không giết chết bất luận tội! Vừa rồi có một tiếng nổ thật lớn vang lên là cái gì vậy?
Chỉ trong nháy mắt đám người ngựa nay bao vây nhóm người Hồng Dịch, binh lính chung quanh cản mọi đường tiến lui. Trong ba tầng, ngoài ba tầng, từng lớp người đứng vây quanh, trường thương trong tay chĩa ra, tạo thành một vòng tròn chi chít thương giáo.
Trong nháy mắt bày ra trận thế, phối hợp vô cùng nghiêm chỉnh, so với bọn thổ phỉ Hắc Diêu trại thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
- Thiết Trụ, mang văn thư binh bộ cho bọn họ xem!
Hồng Dịch mặc dù nhìn thấy đám người khí thế hung mãnh nhưng trong lòng lại thả lỏng đi rất nhiều, hắn biết đây chính là thủ vệ binh của Ngô Uyên thành, vừa nãy nghe thấy tiếng nổ lớn trên quan đạo liền lập tức chạy tới đây.
Ngô Uyên tỉnh là một trấn lớn của Trung Châu, binh cường mã tráng. Từ những binh lính đang bao vây mình, Hồng Dịch cũng có thể nhìn ra điều này.
Nhưng điều khiến cho Hồng Dịch cảm thấy thoải mái chính là Tuần phủ của Ngô Uyên tỉnh là người do Ngọc thân vương tiến cử!
- Thì ra là binh bộ đại nhân, mạt tướng thất lễ rồi, vừa nãy có chuyện gì xảy ra vậy?
Thủ lĩnh của đám kỵ binh kia vừa xem qua văn thư binh bộ liền lập tức cung kính xuống ngựa hai tay dâng văn thư trở lại.
- Mới vừa rồi có yêu nhân nửa đường xuất hiện chặn giết ta, nhưng cũng bị chúng ta đánh lui rồi, trên người công tử của chúng ta có mang thư của Ngọc thân vương, làm phiền các ngươi trở về bẩm báo cho Tuần phủ đại nhân một tiếng.
Xích Truy Dương tiếp lời nói.
Nghe thấy Xích Truy Dương gọi Hồng Dịch là công tử, Tiểu Mục ngẩng đầu lên, ánh mắt xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ "Xích Truy Dương này bị Dịch ca ca làm cho thay đổi rất nhiều a, bây giờ thật sự trở thành hộ vệ rồi."
- Vâng!
Thủ lĩnh kỵ binh này vừa nghe xong toàn thân chấn động, sau đó giương tay lên.
- Mọi người, nhanh chóng hộ tống mấy vị đại nhân này vào thành.
- Tuân lệnh!
Binh sĩ lập tức gầm lên một tiếng hung mãnh, triển khai trận hình, cứ ba đến năm người một hàng, mỗi hàng cách nhau năm đến mười bước, trường thương từ trung tâm chĩa ra rậm rạp tựa như rừng cây, đem nhóm người Hồng Dịch bảo vệ nghiêm ngặt bên trong, đồng thời liên tục chăm chú quan sát xung quanh, thậm chí là quan sát nhất cử nhất động ở ngoài đằng xa, tinh- khí - thần hoàn toàn ngưng kết làm một, làm cho người ta cảm nhận được quân uy hùng tráng!
Cảnh tượng như vậy khiến cho ba huynh đệ Hắc Diêu Tử biến sắc.
Bọn họ mặc dù là thổ phỉ, đao liếm máu không biết bao nhiêu người, nhưng chỉ biết lỗ mãng chém giết, đám thủ hạ của bọn họ cũng chỉ biết chém giết bừa bãi không có bài bản chiến thuật, bây giờ nhìn tháy đám quan binh hùng tráng chỉnh tề, binh sĩ được chỉ huy như một thể, kết hợp với sự sợ hãi trời sinh của thổ phỉ với quan binh đã khiến cho bọn họ trong lòng sớm đã run lên như cầy sấy.
Mặc dù bằng vào võ công của bọn họ, một người cũng có thể đánh bại bảy, tám binh lính này thế nhưng lại bị quân úy hùng tráng, khí thế hành quân chỉnh tề như một hoàn toàn hù dọa. Trong lòng Hồng Dịch cũng âm thầm gật đầu, nghĩ tới bản thân mình sau khi đầu quân cũng sẽ rất nhanh trở thành một chỉ huy như vậy, trong lòng cũng khẽ hưng phấn lên, nhưng lại nhớ ra Hồng Hi là đại thống lĩnh của Thần Cơ doanh, binh lính thủ hạ của hắn tính ra còn tinh duê hơn nhiều! Tim của hắn bỗng nhiên nhảy mạnh một cái.
Sau khi vào thành, vị thủ lĩnh này lập tức thu xếp cho đoàn người của Hồng Dịch chờ tại một gian phòng dịch trạm thượng đằng, sau khi thu xếp ổn thỏa liền rời đi thông báo cho tuần phủ.
Dịch trạm của Ngô Uyên tỉnh được xây dựng đặc biệt hoàn mỹ, đó là một khu trạch viện thật sâu, phòng ốc cao lớn sơn hồng, ở cửa chính còn có binh lính nghiêm túc đứng gác, điều này cho thấy tuần phủ tỉnh này có chính tích (thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại) phẩm hạnh thanh cao.
Hồng Dịch khi tiến vào trong dịch trạm này liền nhận ra tất cả đều mang quy cách thượng đẳng, giống như những đại viện dành cho việc đón tiếp quan lại từ Ngọc kinh mỗi khi xuất tuần. Những đãi ngộ này dĩ nhiên là do phong thư của Ngọc thân vương mang tới.
Mặc dù đây không phải là chuyện hợp thể chế nhưng Hồng Dịch cũng không từ chối, hiện giờ hắn cũng không có thời gian tranh cãi với cấp trên vì những chuyện nhỏ như thế này, thần hồn hắn bị hoa tổn, phải điều dưỡng chữa trị. Vì vậy liền lên giường đi ngủ, vận mặc thần hồn quan tưởng.
Vận tưởng kinh nghĩa Quá Khứ, mang ý niệm huyền ảo dung hòa vào trong tôn tưởng của Di Đà đại phật, bức thần tượng Quá Khứ Đại Phật hiện lên trong thần niệm của hắn càng lúc càng thêm viên mãn.
"Phá rồi lập lại, bại rồi mới thành, sấm chớp sinh diệt vạn vật..."
Tồn tưởng Quá Khứ đại phật viên mãn, từng giọt từng giọt thần niệm trong đầu xoa dịu tổn thương của thần hồn, dần dần cũng khôi phục lại. Hồng Dịch trong lòng bỗng nhiên nhớ lại thời khắc bản thân bạo tạc cùng Bạo Viêm Thần Phù Kiếm.
Tại thời điểm Triệu Phi Dung thi triển Âm Dương Thần Đào Kiếm lao tới, Hồng Dịch thúc dục Bạo Viêm Thần Phù Kiếm nghênh đón, nhưng thật ra hắn cũng mang tâm tư thà làm ngọc vỡ chứ không thèm làm ngói lành, ra sức va chạm mạnh một cái.
Có thể trải qua trận bạo tạc mãnh liệt như vậy mà khôi phục được thần hồn cũng khiến cho hắn có chút ngoài dự liệu.
Trong lúc này, trong lúc vừa dưỡng thương Hồng dịch vừa nhớ lại thời khắc bạo tạc ban nãy.
Thần phù kiếm nổ tung trong nháy mắt! Hồng Dịch cảm giác vô cùng rõ ràng, đầu tiên là ánh sáng trong thoáng chôc đâm khắp toàn thân mình, ánh sáng bành trướng tới cực điểm. Sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, một đạo lực vô hình chấn động cực mạnh nghiến nát bấy âm thần của hắn! So với lực chấn động mà xuân lôi ngày đó gây ra thì còn kinh khủng hơn nhiều.
Thần hồn sau khi bị chấn động nát bấy, tất cả đều chìm trong bóng tối khôn cùng. Bóng tối dày đặc không chút biến hóa, Hồng Dịch chỉ cảm nhận thấy xung quanh toàn là một mảng đen thẫm, không thể suy nghĩ, không thể hoài niệm, không thể động đậy, không thể chạy trốn, không thể nhìn thấy.
Tất cả đều là không thể, cũng không biết bản thân mình có tồn tại hay không, hoặc cũng có thể chưa bao giờ tồn tại.
May mắn ở chỗ Hồng Dịch từng có kinh nghiệm bị thiên lôi đánh tan thần hồn, lập tức trong nháy mắt bảo vệ bản tâm, tồn tưởng lại mới có thể giữ vững một tia thần hồn không bị hoàn toàn tiêu diệt.
Nhưng lúc ấy thần hồn của Hồng Dịch vẫn không thể khôi phục lại được, cũng không cách nào từ trong bóng tối khôn cùng quan tưởng ra vô lượng quang của Di Đà đại phật, bởi vì thần hồn của hắn khi ấy chỉ là một điểm, yếu ớt mỏng manh đến đáng thương.
Nhưng ở trong bóng tối hắn bỗng nhiên nhớ lại thần thuật mà Mộ Dung Yến ngày đó thi triển, đó là một mảng hắc ám yên bình, hiền hòa, từ trong sâu thẳm hắc ám loáng thoáng hiện ra pho tượng thần.
Vì vậy khi ở trong bóng tối, hắn cũng không cảm thấy hoảng sợ mà tồn tưởng lại cảnh ban đêm yên tĩnh, được mẫu thân ôm ấp trong lòng, yên lặng ngủ say, để dành lực lượng, thần hồn dần dần lớn mạnh, đợi khi hơi lớn mạnh một chút liền đột nhiên bùng lên vô lượng quang, phá tan bóng tối, thần hồn liền ngưng tụ lại, cuối cùng trở về lại thân xác.
Có thể nói Hồng Dịch có thể may mắn từ trong vụ nổ kinh khủng đó mà sống sót hoàn toàn là dựa vào Di Đà kinh, còn có đại đạo kinh nghĩa của Huyền Thiên quán mà hắn lĩnh ngộ được, hơn nữa còn có kinh nghiệm ngày đó bị thiên lôi đánh tan thần hồn.
Hiện tại, vào thời khắc này, Hồng Dịch có một loại cảm giác như từng trải qua lúc khai thiên lập địa, một loại cảm giác đắm chìm trong hỏa dược mà sống lại.
Mặc dù uy lực của Bạo Viêm Thần Phù kiếm không thể so sánh với thiên lôi nhưng ở trên không trung nổ mạnh nhu vậy, cũng ngang với một lôi kiếp nho nhỏ.
Hồng Dịch cứ như vậy giữ vững bản tính chân như, mà thần niệm trong đầu không ngừng nhớ lại một màn vừa rồi, cái cảm giác đắm chìm trong hỏa dược mà sống lại, từ trong tối tăm mà hoán chuyển thần hồn.
Mỗi lần nhớ lại, hắn cảm nhận thấy thần niệm trong đầu càng thêm kiên định, càng thêm bền chặc, thần hồn càng lúc càng ngưng luyện.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, vầng trăng sáng cũng treo lên trên bầu trời, Hồng Dịch cuối cùng cũng khôi phục lại, tinh thần sung mãn vô cùng, có một loại cảm giác mãnh liệt muốn xuất xác, vừa động một cái, thậm chí không cần trải qua quan tưởng, thần hồn tự nhiên xuất thẳng ra ngoài!
Ánh trăng như nước chảy xuống mặt đất, ý niệm trong đầu Hồng Dịch vừa động, ánh trăng bốn phía liền ào ào ngưng tụ lai trên người hắn, là do âm thần khu động.
Dưới ánh trăng, một thân hình tựa như ngọc lưu ly hiện ra, một bóng người thủy tinh không một tia tạp sắc, giống y như Hồng Dịch. Đây chính là Bảo Nguyệt Quang Vương Thân chân chính! Thân hình này chợt động, đột nhiên lăng không phi ra ngoài, đâm mạnh vào một gốc đại thụ.
Rầm! Gốc đại thụ này giống như bị một tảng đá lớn mãnh liệt đâm sầm vào, vỏ cây hoàn toàn bị chấn nát bấy, thân cây gãy lìa vang lên tiếng răng rắc.
Sau một kích mãnh liệt này, Bảo Nguyệt Quang Thân Vương do Hồng Dịch ngưng tụ thành cũng bị nghiền nát, ánh trăng phát ra tiếng rạn nứt thanh thúy rồi vỡ tan ra, sau đó giống như một khối băng bốc hơi lên, biến mất trên mặt đất, vô ảnh vô tung, không để lại bất cứ dấu vết nào.
"Thần hồn của ta không cần trải qua quan tưởng cũng có thể xuất xác, đây là hiện tượng khi đạt đến khu vật đại thành, chỉ cần củng cố thêm một chú liền tiến tới cảnh giới hiện hình! Bảo Nguyệt Quang Vương Thân một khi đại thành cũng không bị vỡ tan sau cú va chạm vừa rồi."
Thần hồn Hồng Dịch trở lại, hắn biết rằng bản thân từ trong lôi hỏa sống lại khiến cho đạo thuật tiến bộ vượt bậc, đã tiến đến khu vật đại thành, linh nhục tách biệt.
Khu vật đại thành khi bước vào cảnh giới hiện hình, đặc điểm lớn nhất chính là linh nhục hoàn toàn chia lìa, thần hồn không cần trải qua quan tưởng, chỉ cần máy động một cái có thể xuất xác.
Nếu như là trước đây thì rất phiền toái, muốn xuất xác trước hết phải định thần, sau đó thông qua Bảo Tháp quan tưởng pháp xuất ra âm thần.
Nếu trong lúc nguy cấp hoặc dưới áp lực khổng lồ, tư tưởng của con người không thể trấn đinh được thì không thể xuất xác được!
Bây giờ Hồng Dịch không cần trải qua quan tưởng cũng có thể xuất xác, có thể nói đã đặt nửa chân vào cảnh giới hiện hình.
"Âm Dương Đào Thần Kiếm này rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ khác biệt này nhỉ? Lại có hô hấp giống như người, giống như là một vật thể sống, ta phải mang thần hồn tiến vào, khu kiếm thử một lần xem sao? Huyết văn châm mặc du tốt nhưng rốt cuộc uy lực không lớn như kiếm."
Hồng Dịch nhìn Âm Dương Đào Thần Kiếm đặt trên đầu gối của mình, đột nhiên ý niệm trong đầu máy động, thần hồn tiến vào thanh thần kiếm này.
Giống y như huyết văn cương, thần hồn vừa tiến tới liền nhập vào trong thân kiếm.
Điều khác biệt với huyết văn cuong chính là khi Hồng Dịch vừa tiến vào trong thân kiếm, hắn liền cảm nhận thấy bốn phía xung quanh xanh biếc, chính giữa vùng xanh biếc đó dường như có một nguồn sức mạnh khổng lồ, không ngừng tỏa ra xung quanh! Giống như một quả tim người đang đập liên hồi, lại giống như một thần niệm khổng lồ không ngừng tản ra.
Loại thần niệm này vô cùng cường đại, Hồng Dịch cảm giác như đang đối mặt với một người khổng lồ có thần lực vô cùng vô tận!
"Đây là một thần hồn khổng lồ? Đây chính là thần thức!"
Hồng Dịch đối mặt với thần niệm khổng lồ như vậy, trong lòng chỉ có một cảm nhận duy nhất, thần niệm khổng lồ như vậy tuyệt đối không phải là nhân loại, mà là thần!
Bởi vì thần hồn của con người căn bản không thể nào có thần niệm khổng lồ đến mức như vậy!
- Hả? Thần niệm này, tại sao có thể tinh khiết đến như vậy? Giống như trẻ sơ sinh vậy?
Hồng Dịch sau khi cảm ứng qua, bỗng nhiên quấn lấy cỗ thần niệm khổng lồ này thành một khối, cỗ thần niệm khổng lồ này cũng không có bất cứ sự kháng cự nào, liền lập tức quyện chặt vào với thần niệm của Hồng Dịch.
Hồng Dịch bỗng nhiên cảm thấy thần hồn của mình giống như được bơm khí tràn đầy mà căng phồng lên, cảm giác có một loại sức mạnh khổng lồ nhanh chóng chuyển động quấn quanh thân.
Lực lượng của thần hồn nhờ có cỗ thần niệm khổng lồ này mà phút chốc bỗng tăng cường gấp trăm, gấp ngàn lần!
Hồng Dịch trong lòng đột nhiên hiểu ra.
"Thanh kiếm này đúng là có chứa thần trong đó! Thần niệm của thần nay vô cùng tinh khiết, bất cứ người tu luyện đạo thuật nào, khi tiến vào trong thân kiếm đều có thể mượn lực lượng của thần này mà sử dụng! Vì vậy khi khu động ngự kiếm có thê đạt tới uy lực kinh thiên động địa!"
Hắn đang nhớ lại lúc Triệu Phi Dung khu sử thanh Đào Thần Kiếm này, kiếm ảnh đầy trời, lực lượng phô thiên cái địa bao phủ, đây căn bản không phải sức người có thể chống lại được, bây giờ hắn đã hiểu ra, đồng thời cũng hiểu tại sao thanh kiếm này gọi là Đào Thần kiếm.
Bởi vì trong thân kiếm thực sự có một tôn thần linh!
- Bích Đào ngàn năm, trải qua nhiều lần bị sét đánh mà không chết, trong thụ tâm sẽ sinh ra thần mộc. Thụ tâm của bích đào vạn năm trở lên sẽ từ từ trường thành.
- Thiên lôi là sinh lực cũng là tử lực.
Hồng Dịch đang nhớ lại lời của Triệu Phi Dung và đạo lý kinh nghĩa của Huyền Thiên quán mà Mộ Dung Yến trình bày với hắn.
Bỗng nhiên lúc đó, Hồng Dịch loáng thoáng cảm giác được lực lượng Dương Thần sau khi trải qua lôi kiếp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui