Dương Thần

"Trên chiến trường quả nhiên thần hồn gian nan."
Hồng Dịch vừa xuất âm thần ngự kiếm, mặc dù tiến nhập vào Đào Thần kiếm của Triệu Phi Dung, nhưng hắn cảm nhận được phía trước, ngay phía trên hàng ngàn binh lính tụ tập thành một cỗ thần niệm sát ý khổng lồ, chu vi rộng lớn bao trùm cả trăm dặm, đang cuồn cuồn bốc lên.
Nếu như nói rằng thế gian này là đại dương hung hiểm đối với thần hồn, thì cỗ thần niệm sát ý này chẳng khác gì phong ba bão tố trong biển rộng.
May mà hắn mượn được lực lượng của linh thần trong Đào Thần kiếm, thần hồn của Hồng Dịch mới trở nên cường đại ngang với quỷ tiên, khi ấy ngự kiếm mới không bị cỗ sát niệm như phong ba cuồng bạo này đánh cho quay cuồng, tránh gọi nan tai ương.
"Chỉ là một đội quân nho nhỏ tiêu diệt một trang viện tư nhân mà sát niệm, huyết khí trên chiến trường đã mạnh đến như vậy rồi. Nếu là quân đội tinh nhuệ hàng vạn người cùng xông lên chém giết thì còn cường đại đến mức nào đây?"
Hồng Dịch trong lòng thầm kinh ngạc, nếu như không phải hắn mượn được linh khí của đào thần sợ rằng vừa tiến ra ngự kiếm, bay được không bao lâu thì rơi xuống.
"Khó trách hiếm khi thấy các đạo sĩ ra chiến trường, gian nan như vậy, ngay cả kiếm cũng không bay lên cao được, lại còn bay xiêu vẹo nữa. Ta coi như mới vừa luyện thành âm thần cũng không có khả năng xuất kiếm trên chiến trường được."
- Hả? Đào thần kiếm của ta?
- Hồng Dịch! Ngươi chưa chết sao?
Hồng Dịch ngự kiếm bay ra. Bỗng nhiên ánh sáng sao trời nhập vào thân trường kiếm, từ sâu trong thần niệm của hắn vang lên một tiếng kêu bén nhọn đầy vẻ sợ hãi, thanh âm bén nhọn đến mức muốn xé rách linh hồn người ta vậy.
Rất rõ ràng đây là Triệu Phi Dung kinh ngạc mà kêu lên.
Đúng, Hồng Dịch chưa chết khiến cho nàng ta vô cùng kinh sợ. Khu động Bạo Viêm Thần Phù Kiếm bạo tạc hỏa dược, uy lực cực kì cường đại, ở trong lôi hỏa mà thần hồn chưa bị tan thành mây khói, đến ngay cả quỷ tiên cũng khó có thể làm được như vậy.
Nhưng Triệu Phi Dung cũng không dừng lại, trong lúc kinh ngạc, đoàn ánh sáng rực rỡ của các vì tinh tu lóe lên rực rỡ, trường kiếm đột nhiên biến đổi, lượn lên lượn xuống, kéo theo vô số tia sáng dày đặc chi chít, tạo thành một sợi tơ sáng đằng sau chuôi kiếm. Thanh kiếm uốn lượn đan thành một mảng lưới khổng lồ, điện chớp lóe lên từng hồi bao phủ cả tấm lưới ánh sáng. Tấm lưới ánh sáng đó vây chặt Tru Tà Đào Thần Kiếm của Hồng Dịch vào bên trong, sau đó bó chặt dần lại, giống như tơ nhện, càng quấn càng chặt.
-Thật là lợi hại!
Hồng Dịch cuối cùng cũng nhận thấy thánh nữ Đại La phái lợi hại đến như thế nào. Đối phương rõ ràng là dùng âm thần khu sử thần niệm tạo thành lưới ánh sáng rực rỡ của các vì sao, đạo pháp này cũng tương tự như bản thân hắn ngưng tụ ánh trăng hình thành Bảo Nguyệt Quang Vương Thân.
Đây chính là vận dụng đạo pháp để hiện hình, tùy tâm sở dục, lộ rõ hình thể, biến hóa vô cùng.
Hơn nữa khiến cho Hồng Dịch kinh ngạc chính là hiện giờ phía dưới chiến trường, thần niệm sát khí, huyết khí dương cương đang bốc lên cuồn cuộn tụa như phong ba bão tố, vậy mà thần niệm của đối phương không chút nào ảnh hưởng, chẳng khác nào cự kình (cá voi) đang vùn vụt lao đi trong bão gió phong ba.
- Phá.
Hồng Dịch cảm nhận được bản thân đang sa vào trong lưới, thân kiếm lắc lư mãnh liệt, chuyển động vô cùng khó khăn, hoàn toàn bị thắt chặt trong đó. Thần niệm trong đầu chợt quát lên một tiếng thật to, dồn toàn bộ lực lượng của hắn.
Xoẹt!
Một lần nữa vận dụng lực lượng khổng lồ của linh thần trong Đào Thần Kiếm, ngay lập tức thân kiếm Tru Tà tựa như thần long quẫy đuôi, mãnh liệt rung động! Xoạt một cái liền xé rách tấm lưới ánh sáng dày đặc tầng tầng lớp lớp đang quấn quanh. Mãnh liệt thoát ra ngoài.
- Hừ. Con kiến hôi cũng chỉ là con kiến hôi, cho dù ngươi có thể mượn được lực lượng của Đào Thần thì cũng không cách nào kháng cự lại ta, để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt, biết thế nào là thủ đoạn chân chính của Tinh Túc Âm Dương Đạo.
Hồng Dịch vừa thoát khỏi lưới ánh sáng liền nghe thấy Triệu Phi Dung cười lạnh.
Tấm lưới ánh sáng vừa bị xé rách ra từng mảnh liền lập tức ngưng tụ lại, trong nháy mắt hóa thành hình một tiểu nữ hài, thân cao không đến ba thước, mi mục rõ ràng, tay áo bay phất phới. Khuôn mặt của tiểu nữ hài này giống hệt y Triệu Phi Dung! Khóe miệng cũng nhếch lên, hiện ra một tia cười lạnh.
Mặc dù là từ ánh sao ngưng tụ mà thành nhưng cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng chân thật, thậm chí thân thể tiểu cô nương này cũng ánh hồng chất da thịt, rất rõ ràng. Ánh sáng tinh quang kết lại thành đầu người, tóc bay theo gió khiến cho người ta cảm nhận thấy một loại sức mạnh kinh khủng.
Thần hồn hiện hình, ngưng luyện càng nhỏ, lực lượng càng tập trung, càng cường đại.
Thân hình thấp bé được ngưng tụ từ ánh tinh quang của Triệu Phi Dung bỗng nhiên bay lên, tựa như là thuấn di, trong chớp mắt áp sát thanh Tru Tà Đào Thần Kiếm của Hồng Dịch. Một chưởng uốn lượn tung ra, xoay tròn giống như bánh xe, vỗ mạnh vào thân kiếm!
Boong....
Chấn động kịch liệt từ trên thân kiếm truyền vào. Cả vùng đất thần hồn của Hồng Dịch có lực lượng mạnh như vậy cũng suýt chút nữa không giữ được thân kiếm. Một chưởng vỗ vào khiến cho thanh kiếm xiêu vẹo hẳn đi.
Hồng Dịch không ngờ Triêu Phi Dung lại nhanh như vậy, lực lượng của tinh quang lớn như vậy. Duyên hống kim thân của Mộ Dung Yến so với nàng ta quả thực nhỏ yếu đến đáng thương!
Thân kiếm nghiêng ngả, chấn động không dứt. Hồng Dịch lần nữa mượn lực của Đào Thần, lập tức ổn định lại, kiếm bay lên lượn xuống trong không trung, thi triển Lang Nguyệt Kiếm Quyết, hung hăng bám theo tinh quang thể của Triệu Phi Dung.
Trảm!
Lang Nguyệt Kiếm Quyết vốn chính là một bộ kiếm quyết đặc biệt mà Huyền Thiên quán sáng tạo dành cho phi kiếm. Khinh linh, phiêu dật, thâm tàng, tàn nhẫn, quỹ đạo, góc độ uốn lượn biến hóa khôn lường, có thể tập trung lực lượng. So với dùng thân thể thi triển thì hoàn toàn bất đồng.
Bây giờ Hồng Dịch thi triển kiếm quyết này chính là muốn hoàn toàn đánh tan tinh quang thể của Triệu Phi Dung.
Tinh quang thể một khi tiêu tán, thần niệm cũng tiêu hao, muốn ngưng kết lại cũng rất khó khăn. Thần hồn lực cũng giống như thể lực của con người, không thể dồi dào bất tận được, một khi tiêu hao quá nhiều, thần hồn sẽ kiệt sức, phải ngủ say để hồi phục.
Nếu tinh quang thể của Triệu Phi Dung bắt được Đào Thần kiếm, sau đó chấn động mạnh thì cũng là thần hồn của Hồng Dịch hoàn toàn bị tiêu hao, khiến hắn kiệt sức mỏi mệt, sau đó thì nàng ta ung dung cầm kiếm trở về.
Một người một kiếm cứ phiêu hốt giữa không trung tựa như cầu vồng bay lượn. Chỉ trong mấy nhịp hô hấp Hồng Dịch đâm ra hơn trăm kiếm. Tinh quang thể của Triệu Phi Dung cũng mãnh liệt đánh lên thân kiếm mấy chưởng.
Hồng Dịch ỷ vào lực lượng khổng lồ của linh thần trong Đào Thần, trên không trung vũ động Đào Thần Kiếm, mỗi một kiếm đều mang lực lượng cực lớn, cường đại đến kinh người.
Tru Tà kiếm trong lúc phi hành, bất kể là lực lượng hay tốc độ đều tương đương với một đỉnh cấp đại tông sư toàn lực thi triển Lang Nguyệt Kiếm Quyết. Thậm chí là gần tới cảnh gới võ thánh.
Đào Thần Kiếm chính là bội kiếm của tông chủ Đào Thần đạo, bên trong ẩn chứa một lực lượng vô cùng khổng lồ.
Trong lúc hai người giao đấu kịch liệt thì trận chiến bên dưới càng lúc càng trở nên dữ dội, doanh binh ào ào xông vào Bạch Vân trong. Trong trang, tử sĩ, trang đinh ra sức chém giết. Tất cả tạo nên một mảng hỗn loạn vô cùng.
Nhưng binh lực quân đội rất nhiều, trang viện trong nháy mắt bị công phá.
- Ngươi muốn chết!
Bỗng nhiên Triệu Phi Dung huýt lên một tiếng dài, tinh quang thế tiếp tục ngưng tụ, áp súc lại. Toàn thân rực rỡ ánh sáng tinh tú, lóe lên nhấp nháy không ngừng, tựa như khói hoa đang bay lượn.
Một cỗ lực lượng khổng lồ từ tinh quang thể bộc phát ra, Triệu Phi Dung tung một chưởng nặng nề đánh thẳng vào thân kiếm. Tiếp đó tinh quang thể mãnh liệt bùng nổ, lực lượng chấn động dữ dội khiên cho Tru Tà liên tục quay cuồng.
Tình cảnh của Hồng Dịch hiện giờ giống y như ngày đó sử dụng Bạo Viêm Thần Phù Kiếm mà chấn tan thần hồn. Thần niệm trong đầu vang lên ông ông. Hắn biết rằng tinh quang thể của đối phương bạo tạc thành từng mảnh tạo ra lực chấn động khổng lồ, muốn dùng nó để đả thương thần hồn của hắn.
- Hừ, thần hồn của ta há có thể để cho ngươi dễ dàng gây thương tổn sao!
Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng.
Bỗng nhiên trước mặt hắn một vòng xoáy tinh không khổng lồ lóe sáng lên, phủ xuống thân kiếm.
Tiếp đó giữa vòng xoáy tinh không xuất hiện hình dáng của một người, đó chính là Triệu Phi Dung.
Thì ra Triệu Phi Dung vừa nãy, trong nháy mắt khi tinh quang thể bạo tạc, nàng ta mượn thế mang thần hồn mạnh mẽ tiến nhập vào bên trong thân kiếm, muốn tiêu diệt triệt để âm thần của Hồng Dịch, đoạt lại thần kiếm.
- Con kiến hôi kia, ngươi cho rằng mượn được lực lượng của Đào Thần là có thể chống lại ta sao! Quá ngây thơ rồi!
Thần hồn của Triệu Phi Dung tiến vào bên trong thân kiếm, sau lưng nàng ta là vòng xoáy ngân hà khổng lồ, thể hiện một cỗ lực lượng khổng lồ vô cùng vô tận. Hồng Dịch ngay lập tức cảm nhận được áp lực phô thiên cái địa từ thân thể của nữ tử này.
- Thật sao? Triệu Phi Dung. Hiện giờ thần hồn của ta cùng linh thần của Đào Thần kiếm đã dung hợp làm một. Trong thân kiếm ta chính là quỷ tiên! Người chẳng lẽ cho rằng bằng vào lực lượng của ngươi có thể ở trong thân kiếm mà đánh bại ta sao?
Hồng Dịch nhìn Triệu Phi Dung đứng trong vòng xoáy ngân hà, thần niệm trong đầu bất động không đổi.
- Hay là ngươi cũng có Bạo Viêm Thần Phù kiếm?
- Hả? Thanh kiếm kia là Bạo Viêm Thần Phù kiếm sao?
Triệu Phi Dung nhìn Hồng Dịch. Ánh mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.
- Thứ đó phải chăng là Mộng Thần Cơ lén tặng cho ngươi? Hay là Mộng Băng Vân để lại cho ngươi? Ngươi cũng khá biết ẩn nhẫn đấy, chỉ tiếc đạo thuật thật sự là quá kém, cho dù hôm trước ngưa dựa vào uy lực vô thượng của thanh kiếm kia, khiến cho thần hồn ta kinh sợ mà tản mát, nhưng bây giờ ta muốn nói với ngươi một câu rằng, vận khí cuối cùng vẫn chỉ là vận khí. Bây giờ ta tự thân tiến vào trong thân kiếm chính là muốn tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của người. Bằng vào thực lực hiện giờ của ngươi cũng đòi xứng có được thanh thần kiếm này sao?
- Yêu nữ. Chẳng lẽ ngươi mới xứng có được thanh kiếm này sao?
Hồng Dịch ha ha cười to hai tiếng:
- Thần kiếm có linh, có đức, bây giờ kiếm hiện trong tay ta, mặc cho ngươi ba hoa chích chòe thế nào cũng không có bất cứ tác dụng gì đâu. Ngươi có bản lãnh gì thì giở ra cho ta xem nào.
- Hừ, Huyền Cơ sao có thể sinh ra một tiểu súc sinh như ngươi được. Để cho ta giúp người thanh lý triệt để! Tránh phá hủy cả một đời anh minh của người.
Triệu Phi Dung ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Trong miệng phun ra những lời lẽ ác độc.
Nàng ta vừa dứt lời, vòng xoáy ngân hà sau lưng đột nhiên bành trướng ra lấp đầy cả không gian.
Sức mạnh của vòng xoáy ngân hà vô cùng mãnh liệt, dường như muốn đem tất cả mọi thứ bên trong thần kiếm xoắn thành từng mảnh, bao gồm cả thần hồn của Hồng Dịch.
-La Sát Vương.
Hồng Dịch đối mặt với áp lức như vậy, cảm nhận thấy lực lượng xung quanh đang dần bị nghiền nát bởi vùng xoáy ngân hà kia, hắn biết đây chính là do lực thần hồn của Triệu Phi Dung làm, chính là Tinh Túc Âm Dương Đạo Thần Thông. Trong lúc hư hư thực thực, vòng xoáy ngân hà kia đang bao trùm xuống, chỉ cần thần hồn hắn rơi vào vùng xoáy đó chắc chắn sẽ bị nghiền nát tan tành.
Thần niệm trong đầu máy động, một biển máu đỏ rực hiện lên, từ trong biển máu La Sát vương tay cầm đao luân bước ra.
- Hả? La Sát vương? Đây không phải là đạo thuật của Thái Thượng đạo, đây là tiểu đạo của Đại Thiện tự sao? Một tiểu la sát cũng dám chống lại Tinh Túc Âm Dương đạo Tinh Hà Qua Toàn (Lốc xoáy ngân hà ) của ta sao?
Triệu Phi Dung nhìn thấy La Sát vương vừa xuất hiện, lúc đầu sửng sốt sau đó thì cười lạnh hai tiếng.
Vòng xoáy ngân hà vô cùng vô tận trong nháy mắt trương rộng ra, nhấn chìm cả La Sát vương vào trong đó.
Tiếp đó Hồng Dịch chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, hắn chỉ cảm thấy thân mình rơi vào giữa tinh không vô cùng vô tận, khắp nơi chỉ là một mảng đen nhánh, lấp lánh ánh sao băng.
-Đây chính là ảo ảnh tinh không sao?
Hồng Dịch trong lòng chấn động.
La Sát vương biến mất không còn thấy bòng dáng tăm hơi, hắn biết La Sát vương trong nháy mắt đã bị tiêu diệt.
Nhìn bốn phía xung quanh đều là tinh không vô cùng vô tận, căn bản không biết phương hướng, cũng không biết nơi này vào thế nào ra thế nào.
Hồng Dịch ở trong tinh không (bầu trời sao), điên cuồng bay đi, tốc độ bay cực nhanh, nhưng bất kể hắn bay thế nào cũng chỉ nhìn thấy một ngôi sao khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời, nhìn thấy rõ ràng nó ở trước mắt mà không sao bay đến được.
- Đây chính là bầu trời sao ám vào trong đỉnh đầu của ta, cũng không phải là giả tạo, cỗ thần niệm mênh mông này hoàn toàn không phải giả tạo, mà chính bản thân ta bị nhốt trong này.
Hồng Dịch trong lòng chợt hiểu ra.
- Con kiển hôi, ngươi cho rằng thần hồn của ngươi và linh thần của Đào thần kết hợp là cường đại lắm sao, là có lực lượng của quỷ tiên sao? Như thế là có thế đối đầu với ta sao? Tinh Hà Qua Toàn của ta giờ đã nhốt ngươi vào trong, chỉ còn chờ chết mà thôi. Ngươi hiện giờ tuy rằng có sức mạnh của quỷ tiên nhưng đạo thuật ngươi tu luyện cũng chẳng khác gì đứa nhóc lên ba, làm sao có thể là đối thủ của ta được? Đạo thuật không phải thứ dựa vào sức mạnh, kể cả là mạnh đi chăng nữa nhưng sự thành thạo không so được với ta thì ngươi cũng chả làm gì được cả.
Thanh âm của Triệu Phi Dung từ giữa bầu trời đầy sao truyền xuống, giống như con mèo đang đùa giỡn với con chuột.
- Ta bây giờ có sức mạnh cũng không cách nào dùng được. Chiêu thức Tinh Hà Qua Toàn của nàng ta quá kinh khủng, cho dù ta biết rõ ràng là ảo ảnh nhưng bản thân không thể nào phá được!
Hồng Dịch không hề để ý đến lời châm chọc của Triệu Phi Dung.
Bây giờ lực thần hồn của Hồng Dịch tuy mạnh, nhưng cũng giống như một võ sinh đột nhiên có được sức mạnh của một võ thánh. Sự luyện tập trui rèn còn thiếu khuyết quá lớn, gặp phải đại tông sư võ đạo chắc chắn sẽ thua.
- Nhưng Mộng Băng Vân kia tại sao không truyền đạo thuật của Thái Thượng đạo cho ngươi? Mà lại để ngươi đi học pháp thuật của Đại Thiện tự? Đúng là nữ nhân ngu xuẩn đấy. Thái Thượng đạo là thiên hạ đệ nhất đạo, Mộng Băng Vân nghe nói năm đó vô cùng có tư chất, nhưng ta lại thấy mụ ta đúng là ngu xuẩn như heo, lại bị Hồng Huyền Cơ chỉ nói dăm ba câu liền phá tan đạo tâm Thái Thượng Vong Tình của mụ ta, chiếm đoạt cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng lưu lại một nghiệt chủng là ngươi. Ha ha. Ha ha. Ha ha. Thiên hạ lại có một nữ nhân ngu xuẩn đến như vậy.
Từ trong bầu trời sao vô tận từng tiếng châm chọc truyền đến.
- Tiểu nghiệt chủng, ngươi yên tâm, thần hồn ngươi hình như tu luyện bí điển của Đại Thiện tự. Ta tạm thời không thể làm gì ngươi được, nhưng ta vây khốn ngươi mười năm, một trăm năm, để cả đời này ngươi hưởng thụ sự cô đơn tĩnh mịch trong tinh không vĩnh hằng.
- Triệu Phi Dung, ta phải băm thây ngươi ra làm vạn mảnh!
Một cơn tức giận mãnh liệt dâng lên cuồn cuộn trong lòng Hồng Dịch.
Trong cơn tức giận khôn cùng, Hồng Dịch cưỡng ép quan tưởng thần tượng Minh Vương trong kinh văn Di Đà kinh! Đồng thời những kinh văn ở phía dưới thần tượng Minh Vương chuyển động trong lòng Hồng Dịch.
- Như thị ngã văn. Thế tôn viết, Minh Vương nãi phật chi nộ hỏa. Nhiên tẫn nhất thiết....
(Như thể ta thấy, phật thích ca nói rằng, Minh Vương là cơn hỏa giận của phật. Đốt cháy tất cả mọi thứ... )
Ầm Ầm!
Cả bầu trời sao vô cùng vô tận bỗng nhiên chấn động, một pho tượng Ma thần khổng lồ màu vàng bốn mặt, tám tay, giữa ấn đường có một vết thụ nhãn, bước ra từ ngọn lửa hừng hực giữa hư không.
Pho thần tượng kim sắc Ma Thần vừa hiện ra, con mắt ở ấn đường lập tức mở ra, từ trong con mắt thứ ba bắn ra hỏa diễm đỏ rực vô cùng vô tận. Ngọn lửa thiêu đốt tới đâu tinh không ở đó bắt đầu sụp đổ, tan rã!
Trong nháy mắt, toàn bộ tinh đều biến mất, khắp nơi tràn ngập hỏa diễm đỏ rực. Đây chính là thần niệm phẫn nộ vô cùng, là thần niệm có thể thiêu đốt tất cả vạn vật,
- Minh vương!
Trong hỏa diễm truyền đến tiếng kêu bén nhọn của Triệu Phi Dung.
Quan tưởng ra Minh Vương chính là bản lĩnh cao cường nhất trong Di Đà kinh, trong kinh văn có ghi lại, Minh Vương giống như cơn lửa giận của Phật, lúc phật tức giận, Minh Vương xuất thế, con mắt thứ ba bắn ra ngọn lửa vô tận, hủy diệt thế giới hư không, vũ trụ đại ngàn, hủy diệt hết thảy thiên đại vạn vật.
Thực ra với lực lượng thần hồn của Hồng Dịch thì căn bản không cách nào quan tưởng ra Minh Vương, cho dù là cưỡng ép thế nào đi chăng nữa! Nếu quan tưởng ra chắc chắn sẽ bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt chính thần hồn của bản thân.
Nhưng bây giờ Hồng Dịch kết hợp cùng với linh thần của Đào thần, lớn mạnh vô cùng, có sức mạnh của Quỷ Tiên. Bằng vào thần niệm cường đại trong đầu, từ trong phẫn nộ vô cùng, cuối cùng hắn cũng hiểu được kinh văn Di Đà kinh, quan tưởng ra được Minh Vương, phá hủy hoàn toàn Tinh Hà Qua Toàn, đánh trọng thương thần hồn của Triệu Phi Dung.
Triệu Phi Dung trăm triệu lần không ngờ rằng Hồng Dịch học chính là Di Đà Kinh, nếu không nàng ta sẽ không bao giờ tiến vào bên trong thân Đào Thần kiếm. Khi đó tất nhiên Hồng Dịch sẽ không làm được gì nàng. Bời lẽ chỉ khi nào nàng ở trong Đào Thần kiếm, Hồng Dịch khi đó mới có thể mượn được lực lượng linh thần của Đào Thần.
Nghe thấy tiếng thét chói tai này, Hồng Dịch liền lập tức tôn tưởng Đại Phật. Ngay tức khắc Minh Vương biến mất, ngọn lửa cũng dần dần biến mất. Bên trong thân kiếm, thần hồn của Triệu Phi Dung đã vô ảnh vô tung.
Hồng Dịch biết lần tổn thương này của đối phương, so với lần trước bị Bạo Viêm Thần Phù kiếm bạo tạc thì còn nghiêm trọng hơn, đây chính là cơ hội hiếm có để giết chết nàng ta!
Bất kể chuyện gì đi chăng nữa, vào giờ phút này, sát tâm của Hồng Dịch kiên quyết không thay đổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui