Dương Thần

- Ngân Nguyệt bát vệ sao?
Hồng Dịch nhìn tám nữ tử chưa đến hai mươi tuổi này, tất cả đều đứng ngay ngắn chỉnh tề, đầu khẽ cúi xuống, dưới chân mang tiễn ngoa cùng màu xếp thành một hàng. Ánh mắt quét qua quét lại vài lần, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Hắn biết hiện giờ thần hồn của Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt nằm dưới sự khống chế của mình, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể khiến cho các nàng hồn phi phách tán, cho nên cũng không dám có âm mưu gì cả. Vì thế đối với tám nha đầu này hắn rất tin tưởng, ít ra còn đáng tin tưởng hơn rất nhiều so với đám nha đầu mình định mua ở nam phương.
Hiện giờ, thứ Hồng Dịch thiếu nhất chính là nhân thủ. Ngay cả việc nấu nướng giặt giũ đều là Tiểu Mục tự tay làm. Mua mấy nha đầu về thì lại không yên tâm, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó khăn.
Ngân Nguyệt bát vệ, thân thủ vừa tốt, lại được huấn luyện khá nghiêm khắc, chẳng những có thể giặt giũ, nấu nướng, mà còn có thể làm hộ vệ bảo tiêu, là những người tốt nhất có thể bảo vệ cũng như hầu hạ Tiểu Mục.
- Về phần thiết giáp phi luân thuyền cỡ nhỏ chở tám mươi người hiện giờ đã đậu ở trong bên cảng của Thái Xương hồ.
Hoa Lộng Ảnh nhìn Hồng Dịch, suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hồng công tử, tỷ muội chúng ta có thể nói chuyện với công tử một lát được không.
- Nói chuyện một chút? Tất nhiên là được.
Hồng Dịch quay sang nói với Tiểu Mục và Xích Truy Dương đang đứng bên cạnh:
- Mọi người ra ngoài một lúc đi, ta cần nói chuyện riêng với hai vị đường chủ.
Tiểu Mục cười cười, ôm chậu sữa tươi có kim chu đang nằm trong đó rồi đi ra ngoài. Xích Truy Dương cũng nhìn Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt một cái thật sau rồi cũng bước ra ngoài.
- Hồng công tử, chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch nữa được không?
Hoa Lộng Ảnh sau khi ra lệnh cho Ngân Nguyệt bát vệ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Hồng Dịch và hai người bọn họ.
- Giao dịch gì?
Nhìn trong phòng chỉ còn ba người, Hồng Dịch ngồi trên ghế, lướt qua Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt, ánh mắt chợt lóe lên, hỏi.
- Hồng công tử, thần niệm của công tử đã ký thác vào trong thần hồn của tỷ muội chúng ta, chỉ cần hơi vận thần một chút thì chẳng phải biết chúng ta đang suy nghĩ gì sao? Làm sao phải hỏi nữa?
Hoa Lộng Ảnh cũng ngồi xuống, tay vân vê chiếc nhẫn hình chim nhạn làm từ bạch ngọc rất tinh sảo.
- Ta không có soi mói dò xét thần hồn của các ngươi.
Hồng Dịch ngẩng đầu lên nói.
Hắn dùng thần niệm ký thác vào trong thần hồn của hai vị đường chủ Hoa Nguyệt đường của Dao Trì phái này, quả thực chỉ cần vận thần một chút là có thể đọc được bất cứ suy nghĩ nào của bọn họ.
- Hồng công tử, công tử danh tính là Hồng Dịch phải không? Phụ thân của công tử chẳng phải là Võ Ôn Hầu Hồng Thái sư, quyền nghiêng triều chính sao? Công tử sau đó lại rời nhà, đầu nhập dưới trướng của Ngọc thân vương. Hiện tại sắp gia nhập quân đội để lập quân công, rèn luyện một năm để tăng thêm lịch duyệt, sau đó vào kinh thi đậu tiến sĩ, thăng quan tiến chức. Nhưng chúng ta lại không nghĩ tới công tử che giấu tài năng, âm thầm tu luyện đạo thuật, đã trở thành cao thủ, đạt tới cảnh giới hiện hình. Liên thủ cùng tuần phủ Ngô Uyên tỉnh là Hầu Khánh Thần giết chết Triệu Phi Dung, đoạt được Âm Dương Đào Thần Kiếm.
Hoa Lông Nguyệt nhìn sắc mặt Hồng Dịch sau đó cẩn thận nói ra một đoạn tư liệu.
- Các ngươi hai ngày qua cũng điều tra ra khá nhiều tin tức đấy. Điều tra có vẻ rất tường tận rõ ràng nhỉ.
Hồng Dịch nghe thấy những điều này cũng không thèm quan tâm.
- Sau lưng Hồng công tử phải chăng có cao thủ của Thái Thượng đạo?
Hoa Lộng Ảnh thản nhiên nói.
- Thái Thượng đạo mặc dù đạo pháp cao cường, nhưng không thể nào giết chết được Triệu Phi Dung. Triệu Phi Dung là thánh nữ của Đại La phái, là một nhân vật cực kì xuất chúng trong giới cao thủ trẻ tuổi hiện nay của thiên hạ. Cùng ngang hàng với các cao thủ như Tô Mộc của Thái Thượng đạo, Hạnh Vũ Tiên của Vân Mộng Thiên Long phái, Nguyệt Đình cô nương của Dao Trì phái chúng ta, Đồng Lâm của Tâm Quyền phái. Bọn họ đều là cao thủ có tiềm lực thành thần của các thánh địa võ học. Dạng cao thủ như vậy, cho dù là trưởng lão của phái chúng ta đuổi giết thì bọn họ vẫn tùy cơ mà thoát thân được.
- Sau lưng ta có cao thủ Thái Thượng đạo sao...?
Hồng Dịch nghe thấy suy đoán của Hoa Lộng Ảnh, trong lòng cười thầm.
Hoa Lộng Ảnh nào biết rằng Hồng Dịch giết chết Triệu Phi Dung là hoàn toàn nhờ vào cơ duyên xảo hợp. Trước lấy Bạo Viêm Thần Phù Kiếm làm cho đối phương bị thương nặng. Đoạt được đào thần kiếm. Sau đó lợi dụng tâm lý khinh thường chủ quan của đối phương, ở trong đào thần kiếm quan tưởng Hủy Diệt Minh Vương, một lần nữa khiến thần hồn đối phương bị thương nặng. Cuối cùng đại quân vây quét, phi kiếm ám sát, mới khiến đối phương bị mất mạng. Tất cả đều là cơ duyên xảo hợp.
Nhưng tình huống như vậy Hồng Dịch sao có thể nói ra được? Hắn cười cười, làm ra vẻ thần bí.
- Chúng ta vô tình dò xét ra lai lịch của công tử.
Hoa Lộng Ảnh nói tiếp.
- Nhưng tỷ muội chúng ta cũng không cam tâm bị người khác không chế. Như vậy đi, công tử mang lạc ấn mà công tử để lại trong thần hồn của chúng ta thu hồi lại. Ta tặng công tử một trăm vạn lượng bạc, một chiếc thiết giáp phi luân có thể chứa một ngàn người, tặng lại cho công tử ba trăm võ sĩ, cùng với hơn mười trang viện có diện tích mười vạn dặm. Hơn nữa, sự việc lần này chúng ta cam đoan không hé lộ nửa lời.
- Thì ra là như vậy, một trăm vạn lượng bạc, chiến hạm phi luân thiết giáp ngàn người, ba trăm tên võ sĩ, mười trang viện diện tích mười vạn dặm. Điều kiện thế này quả thật rất hấp dẫn, ta có những thứ này thì ngay lập tức trở thành một đại quý tộc sánh ngang với các thế gia vọng tộc, là lãnh chúa một vùng. Nhưng dựa vào đâu ta có thể tin lời các ngươi được? Hơn nữa, các ngươi lại biết quá nhiều bí mật của ta...
Hồng Dịch nghe thấy những điều kiện này, ánh mắt lóe lên, nhưng trên mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
- Chúng ta có thể soạn ra hiệp ước, nói cho cùng, Dao Trì phái chúng ta là người ủng hộ Hòa thân vương, trong khi công tử lại là người của Ngọc thân vương. Bây giờ chúng ta tặng người cho công tử, bán thuyền cho công tử, như vậy đã phạm vào điều tối kỵ, chuyện này nếu lộ ra bên ngoài thì tỷ muội chúng ta cũng không còn đất dung thân đâu.
Hoa Lộng Nguyệt cười khổ nói.
- Xem như vậy, sau này chúng ta còn có thể thực hiện nhiều cuộc giao dịch khác, không khéo càng ngày càng nhiều. Chuyện này cũng có chút liên quan. Công tử là người hiểu biết, chắc hẳn....
- Một năm sau!
Hồng Dịch giơ lên một ngón tay.
- Một năm sau, cuộc giao dịch này sẽ được tiến hành. Còn bây giờ thì không thể được. Trong vòng một năm này, ta không thể thực hiện cuộc giao dịch này với các người, các ngươi cứ yên tâm lớn mà chờ đợi đi.
- Được, một lời đã định, hy vọng công tử không nên đổi ý.
Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt trao đổi ánh mắt với nhau một lượt rồi cùng đứng dậy.
- Tất nhiên là không đổi ý.
Hồng Dịch đặt tay lên bàn, trong lòng cũng thầm suy tính. Cuộc giao dịch với hai nàng ta cũng khiến hắn động tâm, nhưng Hồng Dịch cũng hiểu rằng, hiện giờ bản thân thực lực còn nhỏ yếu, cho dù có được trăm triệu lượng hoàng kim cũng không thể giữ được. Hồng Dịch phải tu luyện thực lực bản thân, đột phá cảnh giới cao hơn, lúc đó mới có đủ sức mạnh nắm chắc mọi chuyện. Hiên giờ vẫn phải khống chế hai nàng đã.
- Ta tu luyện bí điển vô thượng Quá Khứ kinh của Đại Thiện tự, đợt vừa rồi lại có được nhiều linh dược trân quý như vậy, hơn nữa còn được kim chu truyền cho Long Tượng Pháp Ấn, Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quan, trong tay có Âm Dương Đào Thần kiếm. Có những thứ này, chỉ cần một năm khổ luyện, thực lực chắc chắn sẽ có đột phá. Khi đó sẽ thanh toán sòng phẳng mọi chuyện.
Sau khi thỏa thuận với hai nàng xong, Hồng Dịch phân phó thủ hạ, thu dọn đồ đạc, lên đường tiến đến bến cảng ở Thái Xương hồ.
Trong màn đêm, Thái Xương hồ mênh mông hiện lên đầy vẻ tĩnh mịch, gió nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh, ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ, tất cả đều mang vẻ yên ả thanh bình.
Bên cạnh bến cảng, có năm chiếc thuyền nhỏ màu đen đang đậu.
Hồng Dịch vừa nhìn qua liền nhận ra năm con thuyền nhỏ này chính là thiết giáp phi luân thuyền. Mặc dù gọi là thuyền nhỏ nhưng có thể chứa đến tám mươi người thì quả thật không nhỏ chút nào. So với thuyền câu thông thường thì lớn hơn gấp năm, sáu lần. Thân thuyền có hai tầng, trên dưới đều được bao bọc bởi một lớp vỏ sắt cứng rắn.
Bước lên boong thuyền, Hồng Dịch cảm nhận được dưới chân rất vững chắc, lấy ngón tay gõ gõ lên mạn thuyền lại phát ra tiếng coong coong coong, chẳng khác nào thanh âm khi vỗ vào sắt thép. Nghe nói cả con thuyền hình như được chế tạo từ cương thiết mà thành.
Trên boong thuyền, mạn thuyền đều có gắn những phiến sắt phòng hộ, dùng để chống cung tên bắn lên thuyền.
Dưới thân thuyền, ở trong khoang, có hai hàng ghế ngồi, bên dưới hàng ghế có thiết kế một loạt các trục bánh xe sắt. Những thủy thủ cường tráng ngồi lên, dùng chân đạp đạp, những bánh xe hai bên thuyền nhanh chóng xoay tròn, sau đó khiến thuyền chuyển động phóng nhanh ra khơi. Tốc độ so với thuyền dùng mái chèo để lái thì nhanh hơn gấp đôi.
- Một thuyền cần có hai mươi thủy thủ khỏe mạnh để đạp thuyền , còn có một người cầm bánh lái. Ở đầu kia của khoang thuyền là nơi đựng nước ngọt, lương thực, binh khí, cung nỗ, ngoài ra còn thêm nơi làm chỗ ngủ.
Hoa Lộng Nguyệt bước lên thuyền cùng Hồng Dịch, lần lượt giới thiệu cho hắn.
- Thuyền này vô cùng chắc chắn. Khi đi ở trên biển, cho dù là binh thuyền mà Đại Kiền hay dùng, chỉ cần dùng thuyền này trực tiếp đâm tới, bảo đảm thuyền của đối phướng lập tức chìm ngay.
- Nếu như là đại hạm tám trăm người thì trên thuyền còn được trang bị hoàn hảo hơn một chút. Chúng ta vận chuyển hàng hóa bằng đường biển, nhanh là một vài tháng, lâu thậm chí là nửa năm, trên thuyền có chuẩn bị đầy đủ lương thực, đủ loại thức ăn. Những thứ thuyền nhỏ như thế này đều dùng để hộ vệ và tác chiến cho chiến thuyền, vì thế trên thuyền còn chưa hoàn thiện, thể tích nhỏ, không tích trữ được nhiều, nếu phải đi ra ngoài biển xa thì không đủ sức.
Hoa Lộng Ảnh nhìn thân thuyền, cười cười nói.
- Năm chiếc thuyền này, nếu muốn huy động, ít nhất phải cần một trăm thủy thủ cường tráng phải không?
Hồng Dịch nhìn vào khoang thuyền, những tráng hán đang ra sức đạp các bánh xe sắt, bọn họ mắt nhìn thẳng, da thịt màu cổ đồng, thân thể tràn đầy sức mạnh, nhìn qua cũng biết những thuyền viên này đều không phải là những nhân vật bình thường.
- A Thiết! Các ngươi sau khi đưa Hồng công tử đến quân doanh hải thủy sư, lưu thuyền lại rồi lập tức trở về, không được chậm trễ. Tuyệt đối không được để cho người khác nhìn thấy.
Hoa Lộng Ảnh phân phó một người thủy thủ thủ lĩnh trên thuyền.
- Dạ, đại tiểu thư.
Vị thủ lĩnh gọi là A Thiết kia trầm trọng gật đầu.
- Mời công tử. Một năm sau chúng ta gặp lại, hy vọng đến lúc đó công tử thực hiện giao dịch với chúng ta.
Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh nhìn Hồng Dịch một cái thật sâu rồi bước lên bờ.
- Khai thuyền nào.
Hồng Dịch ra lệnh một câu rồi cùng Tiểu Mục trở lại boong thuyền. Phía trên boong thuyền có một tầng khoang thuyền tương đối cao, có thể chứa được hai mươi người trong đó. Bên trong khoang thuyền bố trí giống như một căn phòng, có giường chiếu, có thức ăn, đồ uống đầy đủ, chỉ là không có bài biện gì hết, trông rất đơn giản.
Sau khi ra lệnh xong, năm chiếc thuyền thiết giáp phi luân mang theo tiếng đạp nước rào rào, tiến nhanh vào vùng nước sâu của Thái Xương hồ.
..........................
Trong luyện võ trường ở hậu viện Thủy Dương phủ đệ, một nam tử mặc y phục kim tiễn tụ (y phục có thể dấu mũi tên trong tay áo) màu trắng, hông đeo thắt lưng tử kim, trên miệng để hai chòm râu hình dấu phẩy, thân cao tám thước (1 thước=1/3 mét), mỗi một vị trí khắp cơ thể đều rất cân đối.
Nam tử này đang từng chiêu từng thức chậm rãi luyện quyền.
Quyền pháp của người này cực kỳ cao minh, nhanh như chớp giật, chim yến điểm nước cũng không nhanh như quyền của hắn.
Quyền pháp của hắn, sức mạnh cương mãnh vô cùng, mỗi quyền đánh ra đều rít lên những âm thanh xé nát không khí. Liên tục xuất ra mấy trăm quyền khiến cho phương viên ba ngàn bộ của luyện võ trường liên tục không ngừng vang lên những tiếng rít gió bén nhọn.
- Tụ Di Luân!
Người đang lay động, thoáng một cái biến mất, vọt qua khoảng cách hai mươi bước, trong nháy mắt tung ra một quyền.
Rầm!
Một cọc gỗ to bằng hông một người lớn dựng giữa luyện võ trường, bị một quyền này đánh tới, giống như bị hỏa dược bạo phá, trong nháy mắt nổ tung, vụn gỗ bay đầy trời.
Hắn cũng không dừng lại, tiếp tục vung quyền, hai, ba cây cọc gỗ liên tiếp bị đánh nổ tan tành.
- Kim Cương luân!
Hắn vừa quát lên một tiếng, trên luyện võ trường, một lò hương sắt khổng lồ ba chân, dưới một cước của hắn bị đá dựng ngược lên, xoay tròn trên mặt đất. Lò hương bằng sắt nặng năm, sáu trăm cân này bị một cước đá văng lên trời chẳng khác nào một quả bóng cao su.
Lò hương sắt sau khi bị đá văng lên không trung, mắt thấy sắp rơi xuống, hắn đưa một chưởng lên đỡ lấy, rồi nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, mặt đất không thề chấn động chút nào.
Một loạt các động tác sau khi thực hiện xong, hô hấp của hắn cũng không thay đổi chút nào, ánh mắt lóe lên, bình tĩnh như nước, lộ ra một loại khí chất thâm sâu, lòng dạ khó lường.
- Hay, hay, hay, quyền pháp của Khang đại nhân chỉ sợ đã tiến vào cảnh giới đại tông sư. Ta nhận ra, cho dù là Hi đại nhân cũng còn kém một chút, thân là đại thống lĩnh Thần Cơ doanh, nhưng trong việc tu luyện chỉ sợ còn kém Khang đại nhân một bước.
Ngay sau khi hắn dừng lại, từ trên luyện võ trường xuất hiện một nữ nhân mặc váy lụa mỏng màu lục, hông đeo thúy ngọc liên, trang phục có chút tương tự với Triệu Phi Dung.
- Ta nếu không phải luyện bí điển của Đào Thần đạo, Điều Tức Pháp trong Âm Dương Kinh, tiến vào cảnh giới Âm Dương Điều Hòa thì cũng không tới cảnh giới này.
Người trẻ tuổi này chính là ca ca cùng cha khác mẹ với Hồng Dịch. Là con trai thứ hai của Triệu phu nhân, tuần phủ Thủy Dương tỉnh Hồng Khang. Năm mười lăm tuổi, hắn đã vào trong quân đội rèn luyện lấy kinh nghiệm suốt năm năm. Đến hai mươi tuổi vươn tới chức tướng quân. Năm năm sau làm Binh Bộ Thị Lang. Hai mươi sáu tuổi làm tuần phủ Thủy Dương tỉnh. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng có kinh nghiệm trong quan trường cũng hơn mười năm. Bây giờ cũng là một quan lớn một phương.
Nhưng những điều này vốn đã thuộc về hắn từ trước khi hắn sinh ra, hơn nữa Triệu gia ở nam phương có thế lực thâm căn cố đế.
Hồng Khang đứng yên, mặc dù còn trẻ, nhưng hai chòm râu trên miệng khiến cho hắn tăng thêm vài phần uy nghiêm, nhìn bộ dáng giống như một quan viên ba mươi tuổi khá lão luyện, đồng thời khiến cho khí chất của hắn càng thêm thành thục, bén nhọn.
Nhìn hình dáng của hắn tưởng có vẻ lớn hơn Hồng Hi, nhưng người tinh mắt nhận ra được, nếu vị tuần phủ Thủy Dương tỉnh này cạo râu đi, tướng mạo ít nhất cũng trẻ ra mười tuổi.
- Phi Nghiên, ngươi nhận tin tức có chính xác không? Phi Dung rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hồng Khang nhìn nữ tử này, hai tay chắp ra sau, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
- Tin tức là chính xác, Phi Dung bị hạ độc thủ, nhưng không biết có thi giải được không, hay là hồn phi phách tán, nhưng ta đã thăm dò tính chuẩn xác của tin tức. Tên đệ đệ kia của ngươi, Hồng Dịch, ngày đó đúng là có mặt ở Ngô Uyên tỉnh, cũng tham ra vây quét Bạch Vân trang. Tính ra hôm nay hắn cũng đến Thủy Dương tỉnh rồi.
- Hồng Dịch sao? Hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, không làm được trò trống gì đâu. Phi Dung một thân võ công đạo pháp cao cường, ta xem nàng ta muốn giết Hồng Dịch chẳng khác nào giết một con kiến. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, chưa chắc không phải là người của Thái Thượng đạo đích thân ra tay! Xem ra phụ thân muốn tự mình xuất thủ, Thái tử cũng không từ bỏ ý đồ, nhưng nếu Hồng Dịch đã tới Thủy Dương tỉnh, ta là ca ca hắn cũng phải tiếp đón chu đáo một chút.
Hồng Khang búng một ngón tay.
- Người đâu!
Một đội hộ vệ thân mặc thiết giáp, cước bộ chỉnh tề, nhanh chóng tiến vào luyện võ trường.
- Thiết Điêu vệ các ngươi căn dặn thủ hạ vào thành điều tra, nếu có tin tức của Hồng Dịch, lập tức mời hắn tới gặp ta.
Một loạt tiếng thiết giáp vang lên, những người này đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong lúc bọn người này bố trí, Hồng Dịch đã từ đường thủy, đi qua Thủy Dương, đến sáng ngày thứ hai, năm chiếc thiết giáp phi luân đã đến vùng biển bên ngoài doanh trại thủy quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui