- Tuân mệnh!
Hồng Dịch hô to một tiếng.
Bất cứ quân đội nào của Đại Kiền đều thiết lập Giảng Vũ đường, thứ nhất để khảo hạch võ công của tướng lĩnh, binh sĩ. Thứ hai là để mời các cao thủ đến đây, chuyên tâm nghiên cứu các loại võ công, binh pháp, khí giới. Thứ ba, nơi đây cũng chính là học đường, những tướng lĩnh, binh sĩ có chút quân công đều có tư cách tiến vào trong đó để học tập.
Giảng Vũ đường này cũng giống như đại học Quốc Tử giám trong quân đội, chẳng qua là học võ thay văn, tất nhiên trong đó cũng có các lão sư dạy văn viết chữ, dạy binh thư binh pháp.
Hồng Dịch nghe thấy Nhan Chấn yêu cầu mình đến Giảng Vũ đường tiếp thu khảo hạch cũng không ngạc nhiên. Đây là chính là thuận theo yêu cầu trung nghĩa. Mang binh đi đánh giặc, trước tiên là không được làm việc thiên tư, như vậy mới có thể dùng uy nghiêm khiến chúng nhân nể phục.
- Huyết Sa vệ, mang Hồng Dịch đến Giảng Vũ đường khảo hạch.
Nhìn thấy Hồng Dịch cúi xuống hành lễ, trong lúc nói chuyện trung khí thuần chất, không có nửa điểm nhu nhược, hơn nữa không hề có thắc mắc hay xoi mói gì cả, đại soái Nhan Chấn ngồi ở vị trí chủ soái Hải Tĩnh Quân cũng thầm hài lòng, rút một cây lênh tiễn ra, giao cho hai thiết giáp vệ bên cạnh.
Hai người thiết giáp vệ đi tới trước mặt Hồng Dịch, hô lên một tiếng "Mời", sau đó đi trước dẫn đường.
- Đây chính là Huyết Sa vệ, thân binh bên cạnh Nhan Chấn. Quả nhiên người nào cũng là cao thủ. So với Mạch Đao vệ, Kính Nỗ vệ ở Võ Ôn Hầu thì không kém chút nào.
Hồng Dịch đi theo sau hai người thiết giáp vệ này, liền biết đây chính là Huyết Sa vệ, thân binh nòng cốt của Tĩnh Hải Quân, nổi tiếng thiên hạ.
Hai vệ sĩ này, trên người mặc trọng huyền giáp nặng hơn một trăm cân, nhưng hành động không chút nào ngừng trệ, chân bước đi nhẹ nhàng, mắt nhìn thẳng, bộ dáng ung dung tự nhiên, hắn cũng biết đây là hạng cao thủ khó kiếm được.
Hồng Dịch đi rồi, trong đại sảnh của soái phủ Tĩnh Hải Quân.
- Chư vị thấy vị Hồng Dịch này do Ngọc thân vương đề cử như thế nào? Bành tướng quân, ý kiến của ông ra sao?
Nhan Chấn lấy ngón tay gõ xuống thiết án, phát ra âm thanh coong coong coong trầm muộn giống như tiếng tim đập.
- Trung khí thập túc, võ nghệ phi phàm, hữu đảm hữu thức, dạ hảo miêu tử. (trung khí sung mãn, võ nghệ phi thường, có gan dạ có tri thức, là mầm tốt để phát triển).
Một vị tướng quân ngồi phía trước bỗng nhiên đứng mạnh dậy, liên tiếp nói ra mười sau chữ, thật giống như làm thơ. Sau khi nói xong lại ngồi ngay xuống, thiết giáp chạm vào thành ghế vang lên những âm thanh keng keng.
- Đại soái, người này là con của Thái sư đương triều Hồng Huyền Cơ, tại sao lại đầu nhập dưới trướng Ngọc thân vương? Chuyện này có điều sâu xa khó hiểu, cần phải cân nhắc cẩn thận, ta cảm thấy không thể trọng dụng hắn.
Một tướng quân khác đứng lên nói.
- Những vấn đề then chốt của chuyện này, trong thư Ngọc Thân vương cũng nói rõ ràng cho ta rồi.
Nhan Chấn nói.
- Các ngươi không nên coi thường hắn, vị Hồng Dịch này còn là một cử nhân, mùa xuân năm nay, trong cuộc thi hương ở Ngọc kinh thành, hắn đỗ thủ khoa, bài danh đệ nhất đấy!
- Đỗ thủ khoa, bài danh đệ nhất....
Những tướng quân ngồi bên dưới liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có vài phần coi trọng. Triều đình Đại kiền, thị hiếu gần đây là trọng văn khinh võ, Hồng Dịch này là thủ khoa, bài danh đệ nhất trong khoa thi hương, trong tương lai ở khoa khảo đỗ tiến sĩ, mười phần thì nắm chắc đến chín phần rồi. Chuyện này làm cho người ta không thể coi thường được.
- Nếu thế tại sao đại soái lại sắp xếp hắn như vậy?
- Ta tất nhiên tự có chủ trương.
Nhan Chấn cười một tiếng, nhấc chu sa bút lên, viết lên trên giấy một ít chữ gì đó, nhưng không đưa xuống, chỉ nói một tiếng:
- Giải tán, mọi người về đội của mình đi.
- Tuân lệnh!
Những tướng quân tâm phúc này liền đứng thẳng dậy, nối đuôi nhau bước ra ngoài.
- Đây chính là Giảng Vũ đường sao?
Hồng Dịch đi theo sau hai gã Huyết Sa vệ, con đường dẫn tới một khoanh đất khác trong doanh trại, nơi này doanh phòng, lều bạt được dựng lên rất cao lớn, mang phong cách hoàn toàn bất đồng với sát khí lẫm liệt trong quân doanh. Khắp nơi đều treo những đủ các loại đồ hình, trên vách tường treo bốn chữ lớn :Vũ (æ¦) Lực (å`:) Quyền (æ9³) Ý (æ) được viết theo lối tự thể, mang chút không khí học thuật.
- Giảng Vũ!
Một tấm biển lớn được treo trước cửa doanh trại.
Xuyên qua cánh cửa lớn này, bên trong là một quảng trường khổng lồ, rộng lớn hơn bất cứ luyện võ trường nào, trong đó có rất nhiều cọc gỗ to được xếp cách nhau, tạo thành rất nhiều khoanh đất nhỏ bên trong. Trong mỗi khoanh đất vuông đều có rất nhiều binh lính, quan quân đang luyện võ, ngoài ra còn có một giáo đầu hướng dẫn.
Hồng Dịch rất mẫn cảm, liền lập tức phát hiện ra những giáo đầu của Giảng Vũ đường này, trên người đều mang khí tức cường đại dị thường, mơ hồ ngang với Xích Truy Dương, đều là cảnh giới tiên thiên võ sư!
Tiên thiên võ sư rất cường đại, thể lực có thể so với ngựa phi hành, mình đồng da sắt, có thể địch hơn mười người, thậm chí là cả trăm người.
Hai gã Huyết Sa vệ mang Hồng Dịch tới một luyện võ trường được rào bằng các cọc gỗ xung quanh, đây là một sân tập bắn tên, có mấy trăm bia ngắm được dựng đứng ở ngoài hai trăm bước, xung quanh có hơn trăm người đang giương cung bắn tên. Giáo đầu vừa ra lệnh một tiếng, dây cung buông ra, những âm thanh xé gió vang lên liên miên không dứt, tên giống như một bầy châu chấu xuyên qua, khiến cho da đầu tê dại, trong lòng sinh ra cảm giác vô phương chống đỡ.
- Viên tiễn sư, có người tới khảo hạch!
Hồng Dịch vừa đến võ tràng, hai gã Huyết Sa vệ liền nói với một quan quân đang đứng ở bên cạnh chỉ dạy binh lính cách bắn tên.
- Hả?
Vị quan quân này, hai tay thật dài, trông giống như loài khỉ, vừa nhìn thấy Hồng Dịch liền kêu lên một tiếng.
- Ngừng!
Binh linh xung quanh đang luyện bắn tên lập tức ngừng lại, lui về phía sau.
- Ngươi có thể kéo cung bao nhiêu cân?
Vị quan quân tên là Viên tiễn sư này hỏi một tiếng.
- Ở đây có cung bao nhiêu thạch?
Hồng Dịch hỏi ngược lại một câu.
- Sáu mươi cân, tám mươi cân, một trăm hai mươi cân, thậm chí có cả thiết thai cung hai trăm cân.
Viên tiễn sư liền đánh giá trên dưới Hồng Dịch một lượt:
- Vóc người ngươi cân đối, quyền pháp luyện cũng không tệ, có thể kéo được bạch ngưu cung một trăm hai mươi cân.
- Thế thì quá nhỏ? Có thiết mộc ô cốt thần cung bốn trăm cân của Vân Mông không?
Hồng Dịch lắc đầu, xòe ra bốn ngón tay.
- Hả? Người trẻ tuổi, không nên dùng quá sức. Thiết Mộc Ô Cốt thần cung ta cũng có, chỉ sợ ngươi không kéo ra được thôi, đừng nói đến việc liên xạ.
Viên tiễn sư nhíu mày.
- Mang đến đây đi.
Hồng Dịch nhấc tay lên.
- Được, mang Ô Cốt cung tới cho ta,
Viên tiễn sư tủm tỉm cười, trông giống như vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy. Một thân binh ngay lập tức chạy ra sau doanh trại, cầm một thanh cung đen nhánh tới.
- Nhạn linh tiễn này mặc dù không được như Điêu linh tiễn, nhưng trong vòng hai trăm bước cũng không bị lệch khỏi đường bay.
Hồng Dịch cầm cung, xem xét qua tên, tùy tiện kéo dây cung ra, cường cung bốn trăm cân trong nháy mắt bị kéo căng ra hết cỡ, sau đó buông dây cung ra, tiễn ở trên cung giống như đột nhiên biến mất, sau đó lại đột ngột xuất hiện trên tấm bia ngắm da trâu cách hai trăm bước ngoài xa.
Phụt!
Ở chính giữa hồng tâm của tấm da trâu cực kì rắn chắc trực tiếp bị mũi tên xuyên thủng.
Nhìn thấy Hồng Dịch trong lúc khai cung, động tác nhẹ nhàng linh hoạt như mèo rừng, Viên tiễn sư mắt sáng rực lên. Nhưng một loạt động tác tiếp theo của Hồng Dịch càng khiến cho hắn mở to mắt ra nhìn.
Hồng Dịch không ngừng lại, xoay tay với lấy tên, trong nháy mắt bắn ra liên tiếp hai mươi tiễn.
Bồng bồng bồng bồng....
Tiếng dây cung vang lên, mũi tên xé gió lao đi, hai mươi mũi tên đều đâm xuyên qua bia ngắm da trâu.
- Sức mạnh tốt, độ chuẩn xác tốt, sức bền tốt, thân thể tốt!
Viên tiễn sư thấy Hồng Dịch liên xạ, lập tức vỗ tay, than lên sợ hãi:
- Cường cung nặng bốn thạch, liên xạ hai mươi tiễn, tiễn nào tiễn đấy đều chuẩn xác cắm vào hồng tâm! Loại thể lực này nếu không phải tiên thiên thì không thể có được! Chẳng lẽ ngươi đã tiến vào cảnh giới tiên thiên?
- Cái gì? Tiên thiên cảnh giới?
- Hắn là tiên thiên võ sư? Làm sao có thể thế được?
Quan quân, binh lính đứng xung quanh vừa nghe Viên tiễn sư đánh giá như vậy đều la hoảng lên.
- Thể lực của mình đã tăng gấp đôi rồi à, xem ra cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm, cộng thêm với linh dược của Đại Thiện tự đã hoàn toàn cải thiện gân cốt của mình rồi!
Hồng Dịch thầm thở ra một hơi, nhìn thành quả của mình, cũng có chút hài lòng.
Thì ra lúc ở trên đường, khi hắn gặp Hắc Diêu trại liền dùng thiết mộc ô cốt cung đối phó. Sau khi liên tục bắn ra chín tiễn, tay hắn trở nên tê dại, tên bắn không chuẩn xác nữa. Vậy mà bây giờ lại có thể bắn ra liên tiếp hai mươi tiễn. Rõ ràng võ công của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Nghe thấy đánh giá của Viên tiễn sư về mình, Hồng Dịch liền biết, mặc dù hiện giờ bản thân mới ở cảnh giới võ sư, nhưng ngoại trừ nội tạng còn chưa chắc chắn ra, thì hắn đã là đỉnh cấp võ sư. Chỉ còn nửa bước chân nữa là bước vào cảnh giới của cường giả tiên thiên.
- Ở chỗ của ta không cần khảo hạch nữa.
Viên tiễn sư xoay người, trên lý lịch của Hồng Dịch viết vài chữ, sau đó dùng con dấu của mình đóng xuống.
- Tiếp theo là đến đao đường để khảo hạch, sau khi khảo hạch xong, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ bẩm báo lại với đại soái, ngày mai đại soái sẽ truyền lệnh xuống.
Hai gã Huyết Sa vệ nói.
- Hai vị dẫn đường.
Hồng Dịch bình tĩnh nói, rồi đi theo phía sau, lại chuyển qua mấy doanh trại, đi đến đao đường ở chính giữa Giảng Vũ đường.
Vừa mới đi đến đao đường, Hồng Dịch liền nghe thấy tiếng đao chém vù vù từ bên trong truyền ra, hai tai máy động:
- Kẻ múa đao là một cao thủ!
Vừa đi vào, hắn nhìn thấy trong đao đường, trên một hàng ghế có mười mấy đao sư đang ngồi, ở chính giữa là một người trẻ tuổi, tay đang cầm một thanh tinh cương hoành đao dài bốn thước (4/3 mét), hiển nhiên người này đang tiếp thụ khảo hạch.
Đao thế của người trẻ tuổi này nhanh chóng nhưng mãnh liệt, ẩn chứa sự nhẹ nhàng linh hoạt, tay bổ mấy đao về phía trước, thế đao điên cuồng như rắn chạy, tiếp đó đao thế chợt lóe lên, thân thể xoay tròn, thi triển một chiêu Dạ Chiến Bát Phương, ánh đao bao bọc thân thể, chỉ trong nháy mắt không thấy đâu. Đao quang xoáy quanh người trông giống như một quả cầu bạc lớn bao trùm kín kẽ, mưa gió không thể lọt qua được.
Đúng lúc này một đao sư xách một thùng nước đến gần, hắt mạnh về phía thanh niên này, nhưng toàn bộ nước đều bị đao thế đánh bật ra ngoài. Sau đó trong nháy mắt, người trẻ tuổi này thu đao, trên người không dính một giọt nước nào.
Đao sư thấy vậy cũng không khỏi than lên một tiếng sợ hãi.
Người trẻ tuổi kia sau khi thu đao, liền vung tay lên, thanh đao rơi thẳng xuống giá đao, không nói một lời nào. Lúc bước ra ngoài, ánh mặt chợt lóe lên, đảo qua người Hồng Dịch một cái rồi lướt đi.
- Người này là ai? Nhìn trông có vẻ là một quý tộc đến vào quân đội rèn luyện. Nhưng vừa rồi ánh mắt hắn lướt qua ta, dường như mang chút địch ý? Ta phải điều tra xem rốt cuộc hắn là ai?
Hồng Dịch tự hỏi trong lòng, rồi tiến vào trong đao đường, cầm một thanh tinh cương trường đao, thi triển bộ Tiểu Thiên Cương đao thuật học từ Hồng Tuyết Kiều.
Bộ đao thuật này không có gì đặc biệt, không phải là cao cấp lắm, lúc thi triển cũng không có gì sai xót, tuy nhiên không được nhiều sự khen ngợi từ phía các đao sư. Bọn họ đều như cũ đóng dấu lên lý lịch của Hồng Dịch, sau đó hắn bước ra ngoài.
Sau khi trở lại thiên điện trong doanh trại, Hồng Dịch nghỉ ngơi một hồi lâu, sau đó Huyết Sa vệ đến truyền thủ lệnh của đại soái Nhan Chấn.
- Lệnh cho ta là chỉ huy sứ của lục doanh? Sáng mai đến nhận chức?
Hồng Dịch nhìn binh phù trên tay, trong lòng khẽ kinh hãi.
Một doanh binh mã gồm có năm, sáu trăm người. Chỉ huy sứ là thủ lĩnh, có thể nói trong quân đội thì đây là một chức quan không lớn cũng không nhỏ. Thăng một cấp nữa chính là tướng quân, chỉ huy một ngàn người. Hồng Dịch tự đánh giá bản thân, khi tới đây, ban đầu cũng chỉ có thể làm đô đầu chỉ huy một trăm người. Không ngờ chỉ trong chốc lát trở thành chỉ huy sứ của năm trăm người.
- Lão Trương, ngươi cùng lão Vương ra ngoài, liên lạc với đám Xích Truy Dương, xem bọn hắn thu xếp xong chưa. Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, sáng mai đến đây gặp ta, cùng nhau đến lục doanh lãnh binh quyền.
Hồng Dịch sau khi xem xong, đem binh phù cất kỹ, rồi phân phó một câu.
Cùng lúc đó, tại một doanh trại trong Tĩnh Hải Quân cách chỗ ở của Hồng Dịch hơn mười dặm.
Người trẻ tuổi mà Hồng Dịch vừa gặp đang lẳng lặng ngồi xếp bằng trên một chiếc mộc tháp. Phía đối diện là một nữ tử, nữ tử này chính là Triệu Phi Nghiên, từng nói chuyện với Hồng Khang ở trong phủ đệ của tuần phủ Thủy Dương tỉnh.
- Vệ Lôi, ngươi nói hôm nay ở trong Giảng Vũ đường ngươi nhìn thấy Hồng Dịch?
Triệu Phi Nghiên nói với người trẻ tuổi này.
- Không sai.
Vệ Lôi đáp.
- Sau đó ta còn mua chuộc người để nhìn qua lý lịch của hắn, hắn ở tiễn đường khảo hạch bắn cung, cầm thiết ô mộc côt cung, liên xạ hai mươi tiễn, đều trúng hồng tâm. Võ công đạt tới cảnh giới đỉnh cấp võ sư, chỉ thiếu nửa bước là tiến vào tiên thiên, lại là người do Ngọc thân vương giới thiệu vào, bây giờ được đại soái bổ nhiệm làm chỉ huy sứ lục doanh.
- Thật sao? Hắn cũng có chút bản lĩnh. Hồng Khang vốn muốn chặn hắn ở Thủy Dương, nhưng lại không chặn được, không biết tại sao hắn đến được tĩnh hải nữa.
Triệu Phi Nghiên nhìn người trẻ tuổi tên là Vệ Lôi, cười cười nói:
- Nhưng ngươi cũng được bổ nhiệm làm chỉ huy sứ, mấy ngày nữa sẽ phải xuất binh tiêu diệt căn cứ của thủy phỉ, đó chính là cơ hội để lập công, chém đầu tướng giặc. Ngươi nói võ công của hắn cao cường, chẳng lẽ không sợ hắn cướp quân công sao?
- Thủ hạ của ta cao thủ như mây. Chẳng lẽ lại bị một đứa con của tiểu thiếp hèn mọn đoạt quân công sao? Đúng là nực cười.
Vệ Lôi hừ lạnh một tiếng.
- Điều đáng nói là, hắn cho dù võ công cao cường, nhưng bên cạnh hắn có bao nhiêu nhân thủ, bao nhiêu tiền tài. Cái lục doanh kia chỉ có mấy chiếc thuyền rách nát, đi trên biển chỉ có nước chìm xuống mà thôi. Giỏi lắm thì lẹt đẹt ở sau mông của đại quân nhận rác rưởi mà thôi. Được rồi, ngươi bỗng nhiên tới tìm ta chẳng lẽ là vì chuyện này sao?
- Chính là vì chuyện này, ta sẽ làm cho ngươi trong lúc trừ phiến loạn, ngẫu nhiễn sẩy tay.....phái người giết hắn. Bằng vào thân phận con trai của tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu của ngươi, chuyện này làm sạch sẽ thì cũng chẳng có ai hoài nghi người, chất vấn ngươi.
Triệu Phi Nghiên phất tay một cái, nàng ta thản nhiên nói chuyện hạ độc thủ giết người dễ dàng tựa như uống trà.
Thì ra Vệ Lôi này chính là tiểu nhi tử của Tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu Vệ Thái Thương.
- Chuyện này thì đơn giản thôi, nhưng ta được lợi ích gì?
Vệ Lôi nhìn chằm chằm vào Triệu Phi Nghiên, nhếch miệng hỏi.
- Ta sẽ nói vài lời tốt về ngươi trước mặt thái tử.
Triệu Phi Nghiên khúc khích cười.
- Đại ca Vệ Ly của ngươi đã là đại thống lĩnh dưới trướng của Thần Uy Vương, là một trong năm người cầm binh trấn thủ biên cương. Những tấu chương gần đây nhất của Thần Uy Vương đều tán dương thành tích của đại ca ngươi...Ngươi thấy sao?
- Được rồi.
Nghe thấy hai chữ thái tử, ánh mắt Vệ Lôi liền cụp xuống.
.....................................
- Người trẻ tuổi kia tên là Vệ Lôi, là tiểu nhi tử của Tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu Vệ Thái Thương. Vị tổng đốc bảy tỉnh nam châu này là người của Thái tử.
Rạng sáng ngày thứ hai, Hồng Dịch dẫn nhân mã tùy tùng, võ trang đầy đủ, mang theo binh phù, thủ lệnh, đến doanh trại của lục doanh nhận chức.
Dọc đường đi, Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương nói chuyện với nhau, hắn hiện giờ đã nắm rõ lai lịch thân phận của người trẻ tuổi gặp trong đao đường hôm trước.
Thân phận cũng như thế lực của đối phương không đơn giản chút nào, Hồng Dịch trong lòng cũng âm thầm đề phòng.
Đoàn người tới trước cửa doanh trại lục doanh, xuất ra binh phù, sau đó Hồng Dịch ngồi vào vị trí chỉ huy sứ. Hắn nhìn xung quanh một chút, liền nhận ra không có một võ quan nào có mặt trong doanh trại, vì thế quay sang binh lính đứng gác bên cạnh hỏi:
- Lục doanh năm trăm người, năm vị đô úy, sao không thấy một ai?
- Hồi bẩm đại nhân, năm vị Đô úy đại nhân cáo bệnh, không thể đến điểm mão (giờ mão từ 5h-7h giờ sáng, là giờ điểm binh trong quân đội thời xưa).
Binh lính đứng gác trả lời.
- Hừ! Lại giở trò không tuân phục sao? Chắc là bị kẻ khác xúi giục rồi? Được lắm!
Hồng Dịch nghe xong, trong lòng thoáng suy tính. Hắn biết thể nào cũng có kẻ ngáng chân mình, hôm nay là ngày đầu tiên mình đến nhận chức vậy mà năm võ quan thủ hạ đều cáo bênh không đến, như thế còn cầm quân đánh giặc cái gì nữa?
- Xích Truy Dương, huynh mang theo vài người, câm cả lệnh tiễn đi cùng, nắm đầu năm người bọn chúng lôi đến đây cho ta.
Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên, rút lệnh tiễn trên chỗ ngồi ra.
- Ta đang không có cơ hội khai trừ bọn chúng để an bài người của mình vào.