Dương Thần

- Cung tiễn chuẩn bị!
Hồng Dịch dựng tay lên, ban lệnh xuống, hơn ba trăm binh lính dưới sự chỉ huy của ngũ trưởng đô đầu, nhất thời tản ra, tìm chỗ che dấu thân thể, đồng thời gỡ cung sau lưng xuống, lắp tên lên dây.
Cùng lúc đó, ba huynh đệ Hắc Diêu Tử, Bạch Vân ngũ lão, đám cao thủ này cũng khẩn trương hẳn lên, tự mình dỡ cường cung trên vai xuống, xốc tinh thần lên, chăm chú quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Cung mà binh lính lục doanh sử dụng đều là tàm ti cung sáu mươi cân, có thể bẳn ra ngoài một trăm bước, bên trong phạm vi tám mươi bước thì có khả năng gây sát thương. Còn ba huynh đệ Hắc Diêu Tử, Ngân Nguyệt bát vệ - lúc này đã cải trang thành nam tử - võ công đạt cảnh giới võ sĩ, sử dụng ngưu cân cung một trăm hai mươi cân.
Về phần Bạch Vân ngũ lão, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, Hồng Dịch đều là đỉnh phong võ sư, dùng thiết mộc ô cốt thần cùng, xạ trình bốn trăm bước, có thể từ trong rừng cây bắn xuyên thẳng vào Quần Xà hạp cốc.
Quân địch mai phục ẩn núp trong hạp cốc, cảnh vật yên tĩnh vô cùng. Trong Quần Xà hạp cốc, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, ngoài ra không có một âm thanh nào, không có một bóng người nào, ngoài cửa hạp có một vài tảng đá nhô ra, khiến cho bên ngoài cốc không thể nhìn vào được.
Nhìn qua tưởng chừng như không có bất cứ mai phục nào, nhưng hai con ngao sư vương gầm lên trầm thấp, lông mao xù lên, rõ ràng cảnh báo với mọi người rằng phía trước nhất định có một lực lượng cường đại mai phục.
- Ta đi thám thính một chút.
Thân thể Xích Truy Dương nhẹ nhàng như linh miêu, tay cầm Quán Hồng thần cung, người nhô lên một cái, tựa như con báo phóng vọt ra ngoài.
Gần đây võ công Xích Truy Dương tiến bộ rất nhanh, động tác mạnh mẽ mà mau lẹ, cơ trí mà khéo léo, đáp người xuống đất mà không hề vang lên một tiếng động nào, thể hiện toàn bộ sự tinh tế của một cao thủ cảnh giới tiên thiên.
Hồng Dịch nhìn thấy Xích Truy Dương phóng ra ngoài, tâm niệm vừa động, mặc vận thần hồn, âm phong cuồn cuộn nổi lên, xuất ra khỏi xác, tiến theo phía sau Xích Truy Dương.
Xích Truy Dương từ trong rừng vọt ra ngoài, liền lập tức ẩn mình vào khe suối trong hạp cốc, vượt qua đá vụn trong suối, phóng nhanh về phía trước chừng bảy, tám chục bước. Vượt qua hai tảng đá che chắn ở bên ngoài, bất thình lình địa hình trũng xuống, bên trong xuất hiện rất nhiều cung thủ thân mặc lân giáp, đội mũ sắt đen bóng, bọn họ trông chẳng khác gì những pho tượng thiết ma hung dữ.
Những tay cung thủ này số lượng khoảng hai mươi người, trên tay đều cầm cung đen nhánh, không ngờ đều là thiết mộc ô cốt thần cung! Tiễn cùng là Điêu linh tiễn.
Bên cạnh đó, sau lưng những người này đều đeo một thanh đại chiến đao, chiều dài tầm một thước. Chuôi đao được cuốn một lớp chỉ màu vàng.
Những người này vừa thấy Xích Truy Dương, không nói lời nào, lập tức giương cung lên bắn.
Bồng Bồng bồng bồng bồng...
Tiếng dây cung vang lên dữ dội, rạch tan không khí, tên bay như châu chấu, nhắm thẳng vào thân thể Xích Truy Dương lao tới.
Hồng Dịch thấy vậy tê dại cả da đầu. Nhưng người này không ngờ lại có thể liên xạ. Tiễn ở trong tay xòe ra như nan quạt, sau đó lắp lên dây cung, phong kín toàn bộ đường di chuyển của Xích Truy Dương.
Kỹ thuật bắn cung như vậy, ngay cả binh lính tinh nhuệ, cao thủ xạ tiễn trong quân đội Đại Kiền cũng không thể theo kịp.
- Trong hải tặc tại sao lại có quân tinh nhuệ đến vậy?
Hồng Dịch trong lòng cả kinh, nhưng hắn không thi triển đạo thuật. Hắn biết những thứ tiễn này không thể tạo thành thương tổn cho Xích Truy Dương.
Bởi lẽ trên người Xích Truy Dương được bao bọc toàn bộ bởi Ngân Sa giáp.
Đao thương không thể làm tổn hại được cực phẩm Ngân Sa giáp.
Quả nhiên, Xích Truy Dương co rút tay chân cũng như đầu tóc lại, cả người giống như một khối cầu, xoay tròn lăn đi. Hơn mười mũi tên bắn lên trên người hắn nhưng không mũi nào xuyên qua được, tất cả đều lệch sang một bên, cắm thẳng xuống mặt đất.
Tiếp đó, Xích Truy Dương bật mạnh dậy, chạy thật nhanh, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách bốn trăm tám mươi bước, lùi vào trong rừng cây, thoát khỏi phạm vi của thiết mộc ô cốt thần cung, sau đó kéo căng Quán Hồng cung trong tay lên, bồng bồng bồng, liên tục năm tiễn bắn ra, trực tiếp xuyên thủng mắt của năm tên lính.
Tiên thiên cao thủ, thi triển Quán Hồng cung, cách bảy, tám trăm bước còn có thể bắn chết người. Những tên lính kia mặc dù thân thể mặc lân thiết giáp, nhưng hiện giờ hai bên chỉ cách nhau bốn trăm tám mươi bước, bằng vào lực lượng của Quán Hồng, thực sự có thể xuyên thấu qua mắt bọn họ đâm thẳng ra sau mũ sắt.
Năm người liên tiếp ngã xuống!
Một tiếng huýt bén nhọn từ trong hạp cốc truyền ra, đám thiết ma xạ thủ này ngay lập tức chui vào khe hở trong vùng nham thạch, trong nháy mắt biến mất, tựa như từ trước đến giờ bọn họ chưa từng tồn tại ở nơi này.
- Đây chính là lính tinh nhuệ của Vân Mông, trang phục của bọn họ chính là Thiết Ma Xạ Thủ trong quân đội! Tiễn thuật của bọn chúng, đúng, tiễn thuật của bọn chúng chắc chắn là người của Thiết Ma Quân.
Xích Truy Dương vừa nhanh như chớp lẩn vào rừng, liền hướng về phía Hồng Dịch nói, Hồng Dịch lúc này cũng trở về xác, mở mắt ra.
- Quả nhiên đúng như dự đoán! Trên Cự Kình đảo này không chỉ có hải tặc, nhất định còn có cao thủ của Vân Mông quốc. Tĩnh Hải Quân lần này xuất động trận thế lớn như vậy để tiêu trừ phiến loạn, Vân Mông sao có thể không biết? Không biết bên trong còn ẩn tàng những loại người gì nữa đây.
Vừa rồi nếu Hồng Dịch thi triển đạo thuật, khu dụng đào thần kiếm thì cũng có thể giết chết toàn bộ đám người này. Thế nhưng nếu làm vậy, một là quá lộ liễu, hai là phải rèn luyện quân đội thủ hạ của mình, ba là Đào thần kiếm vốn là vô thượng chí bảo, trên Cự Kình đảo này có lẽ còn có người tu luyện đạo thuật nhận thức được. Sau khi phát hiện thì bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm.
- Làm sao bây giờ.
Xích Truy Dương hỏi Hồng Dịch.
- Chỉ có một chữ! Chờ!
Hồng Dịch giương tay lên.
- Hành tung của chúng ta còn chưa bị lộ, vừa rồi chỉ có một mình huynh tiến vào cốc, liền bắn chết năm tên lính tinh nhuệ của bộn chúng. Bọn chúng cũng không nắm rõ lai lịch của chúng ta. Cho dù đó là người của Vân Mộng quốc, nhưng hải tặc trên Cự Kình đảo này cũng không có bao nhiêu nhân thủ, đại quân của ta đang tiến vào, đám hải tặc kia chắc chắn sẽ cảm thấy hoang mang hoảng sợ. Còn về đám cao thủ mai phục nơi này, ta nghĩ bọn chúng muốn nhanh chóng chớp thời cơ tiêu diệt người của chúng ta, sau đó chuyển sang nơi khác đánh du kích! Tạo thành sự lo lắng hoang mang trong lòng quân. Cỏ cây đều là binh lính, bây giờ bọn chúng còn chưa xuất binh tiêu diệt chúng ta, vẫn nằm đó mai phục, nhưng chỉ trong chốc lát sẽ nhịn không nổi, chắc chắn sẽ tấn công trước.
- Đại nhân anh minh, chúng ta ở mai phục ở đây, đọ sự kiên nhẫn với chúng!
Dương Anh Minh hiểu rõ ý đồ của Hồng Dịch, cảm thấy đây đúng là một chủ tướng sáng suốt, trong lòng bội phục, không tự chủ được tiến lên vỗ mông ngựa.
Ngay khi Hồng Dịch án binh bất động. Đột nhiên một tiếng than vãn vô cùng quái dị, từ trong sơn cốc u u truyền ra, nghe chẳng khác nào tiếng một người đang than ngắn thờ dài.
- Đây là tiếng gì vậy?
Bỗng nhiên một luồng khí tanh tưởi từ trong hạp cốc, nương theo đường gió cuốn đến đập thẳng vào mặt mọi người, khiến cho ai ai cũng cảm thấy buồn nôn.
Hai con ngao sư vương một lần nữa dựng ngược lông mao lên, răng nanh nhe ra.
- Rắn! Thật là nhiều rắn!
Bất thình lình, một tên binh lính kêu lên the thé, ánh mắt Hồng Dịch chợt động, hắn cũng sớm nhận ra, men theo khe suối từ trong Quần Xà hạp cốc, đột nhiên xuất hiện vô số rắn độc, có đủ mọi loại màu sắc. Bọn chúng len theo nước suối trườn nhanh về phía rừng cây. Những con rắn này thân mình to tròn, đầu hình tam giác, trên da có hoa văn diễm lệ, vừa nhìn liền nhận ra đây là thứ rắn kịch độc, kiến huyết phong hầu.
Những con rắn kịch độc này có đến hơn trăm ngàn con, nhìn qua cũng khiến cho người ta cảm thấy tê dại cả da đầu, chứ đừng nói đến việc phải đi chém giết bọn chúng. Mắt nhìn thấy đàn rắn len theo khe nước, khoảng cách ngày càng rút ngắn,...bảy trăm bước.....sáu trăm bước....năm trăm bước. Lòng bàn tay người nào cũng ướt đẫm mồ hôi.
Có vài binh lính nhịn không được, giương cung bắn tên, tên phóng đi thật xa, nhưng chưa chạm đến bầy rắn thì đã đâm xuống nước.
- Ai tự tiện khai tiễn? Không có lệnh của ta mà dám tự tiện khai tiễn sao! Sau khi trở về phạt mười quân côn!
Ánh mắt Hồng Dịch lóe lên, quét ngang qua đám binh lính, mấy binh lính vừa rồi tự tiện khai tiễn lập tức cúi gằm mặt xuống.
Khi bầy rắn còn cách bốn trăm bước, đột nhiên kim chu kêu lên một tiếng quái dị.
Tõm tõm tõm tõm!
Vốn bầy rắn đang chỉnh tề bơi trong khe suối, vừa nghe thấy tiếng kêu của kim chu, giống như gặp phải thứ gì đó rất kinh khủng, nhất thời hoảng loạn quay ngược vào trong cốc, Quần Xa hạp cốc trở nên đại loạn.
Những xạ thủ Thiết Ma Quân đang ẩn núp trong khe trũng nham thạch rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, từng người một vọt ta, tránh né rắn độc cắn trả.
Bầy rắn độc này trong lúc kinh hoảng liền lẻn xuống dưới chân bọn họ, có con bò cả lên người bọn họ.
- Xích Truy Dương, Thiết Trụ, Bạch Vân ngũ lão, theo ta xông lên, bắn chết những kẻ này! Mọi người còn lại bám theo phía sau.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Hồng Dịch nhảy vọt lên, phóng ra khỏi rừng cây, theo sau là một nhóm cao thủ. Nhóm người nhanh chóng áp sát đám xạ thủ Thiết Ma Quân đang bị bầy rắn cắn trả.
Đông đảo cao thủ bên cạnh Hồng Dịch tựa như lang hổ, hung hăng lao tới, khi còn cách bọn chúng ba, bốn trăm bước, liền lắp tên, giương cung bắn thẳng vào địch nhân.
Một cơn mưa tên dày đặc phủ xuống khôi giáp bọn chúng, vang lên những tiếng leng keng, đó là tên do đám Bạch Vân ngũ lão bắn ra. Còn tiễn của Hồng Dịch, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, Xích Truy Dương đều nhằm thẳng vào mắt của đám thiết ma vệ này.
Hơn mười thiết ma vệ, trên người rắn bò lồm ngồm, còn chưa kịp đánh trả lại, trong nháy mắt liền bị tiễn xuyên thủng đầu, ngã vật xuống đất.
Đến khi toàn bộ ba trăm binh lính từ trong rừng cây tiến vào trong hạp cốc thì toàn bộ đám Thiết ma vệ đã chết sạch sẽ.
Có khí tức của kim chu tản ra áp bách, đám rắn độc kia cuống quít tháo chạy, đến lúc nhóm người Hồng Dịch giết chết toàn bộ đám thiết ma vệ thì bầy rắn độc đã sớm chạy trốn hết, không còn một con nào lảng vảng trong cốc.
- Lột khôi giáp bọn chúng xuống, thu cung tiễn lại, chiến đao cũng lấy luôn! Thi thể chôn cùng nhau.
Hồng Dịch ra lệnh.
Hắn vừa phát ra mệnh lệnh, mười mấy tên binh lính lập tức tiến lên, lột bỏ toàn bộ ngư lân cương giáp, đầu khôi của hai mươi tên thiết ma vệ.
- Những thứ ngư lân cương giáp này là thiết ma lân giáp chính tông do các đại sư của Vân Mông quốc rèn thành, là dùng búa rèn trực tiếp từ cương thép, không cần rèn qua lửa, cực kỳ tốn thời gian, nhẹ nhàng mà chắc chắn, mỗi bộ giá trị ngàn lượng.
Xích Truy Dương nói.
- Những người này đều là những cường thủ võ sư, ở trong sơn lâm, nếu như có ngựa để tác chiến, bọn họ có thể dễ dàng tiêu diệt mấy trăm người, thậm chí là cả ngàn người.
Keng!
Hồng Dịch rút một thanh chiến đao khổng lồ ra xem, phát hiện ra thân đao sáng lấp lánh như tuyết, sắc bén vô cùng, tất cả đều được chế tạo từ huyền cương thượng hạng.
- Hai mươi bộ thiết ma lân giáp, hai mươi thanh thiết ô cốt cung, hơn ngàn mũi điêu linh tiễn, hai mươi huyền cương mông thần đao. Giá trị quả không nhỏ! Chém đầu hai mươi cao thủ này, cũng là lập được quân công khá lớn đây.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha, lập được quân công, nhưng phải còn sống mới có thể cầm về được.
Bất thình lình, từ sâu trong hạp cốc, một trận gió lạnh thổi đến, mang theo một giọng nói:
- Ta cũng quá xem thường các ngươi rồi, trong Tĩnh Hải Quân, không ngờ cũng có kẻ mang theo Kim Chu.
Hồng Dịch nheo mắt nhìn, chỉ thấy từ sâu bên trong hạp cốc xuất hiện một người thân mặc lục bào, lông mi có đến sáu nhanh, đứng đơn độc một mình giữa sơn cốc, không hề có chút sợ hãi nào trước đại quân ba, bốn trăm người.
- Lục Mi!
Hồng Dịch quát lên:
- Bao vây! Đây là nhị đảo chủ của hải tặc Cự Kình đảo, Lục Mi!
Hồng Dịch từng xem qua tài liệu của Ngân Thương nên hắn biết được đám hải tặc ở Cự Kình đảo có ba tên đảo chủ, một trong ba tên đó chính là Lục Mi.
Bắt được tên Lục Mi này chính là lập được một quân công rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui