Phụt phụt! Phụt phụt phụt!
Bất kể là hải tặc hay Âm Vệ tử sĩ đang điên cuồng chém giết trên luyện võ trường đều lần lượt đổ xuống!
Những người này vốn đang kịch liệt chém giết, dần dần tản mác. Cả đám người đang chém giết lung tung loạn xà ngầu, không hề có chút kỷ luật nào, bất thình lình một đoàn đội hơn hai trăm người xông tới, giương cũng lắp tên, tiễn như một bầy châu chấu bay đầy trời lao đến. Trận chém giết điên cuồng bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Một đám đông lớn ngã rạp xuống khi Hồng Dịch lao tới, mở ra một con đường thông suốt.
Những Ám Vệ tử sĩ kia cũng không tồi, kẻ nào cũng có võ công cao cường, trên người mặc ô mãng lân giáp, có thể ngăn cản được cung tiễn, nhưng đám hải tặc kia thì khác, bọn chúng chỉ mặc áo giáp thông thường, khó có thể đỡ được tên, trong phạm vi một trăm bước đều bị cung tiễn bắn xuyên qua người.
Phóng! Phóng! Phóng!
Dương Anh Minh liên tục rống lên, hơn hai trăm người sau khi bắn xong lượt đầu, liền lập tức giương cung lên bắn tiếp. Tên bắn ra dày đặc như bầy châu chấu, lao thẳng vào đám người đang ngã trên luyện võ trường.
Sau ba đợt mưa tên liên tục bắn ra, đám Âm Vệ tử sĩ kia chết không ít.
Nếu như binh lính của Hồng Dịch có thể giữ vững khả năng liên xạ như vậy thì tất nhiên không kẻ nào dám tới gần. Nhưng dù sao lực lượng của bọn họ cũng có hạn, sau ba lần bắn liên tiếp, sức lực của binh lính cũng bắt đầu suy yếu, nếu như cứ tiếp tục như vậy, cánh tay của bọn họ sẽ bị tê liệt, không còn sức chiến đấu, chỉ còn nước chờ địch nhân đến chém giết.
- Ngừng! Bỏ cung, dàn đao trận!
Dương Anh Minh thấy ba đợt mưa tên liên tục bắn chết không ít địch nhân, trong phạm vi một trăm bước không một bóng người, lập tức hét lên, tất cả binh lính liền bỏ cung, kết thành đao trận, mang Hồng Dịch vây vào chính giữa.
Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt vừa được thu phục nóng lòng muốn thể hiện bản thân, không nói nhiều lời, ngay khi mưa tên ngừng lại, liền xách đao xông tới, tả xung hữu đột, trong nháy mắt giết chết hơn mười tên Ám Vệ tử sĩ.
Những Ám Vệ tử sĩ này tuy không đông như lúc đầu nhưng cũng không thể để cho Lôi Liệt dễ dàng giết chết hơn mười người như vậy.
Nhưng bọn chúng cũng không thể ngờ rằng, một người vốn là đại cao thủ của Vệ phủ, một người cấp bậc Tổng quản lại lao tới chém giết người của mình một cách điên cuồng như vậy. Bọn họ sửng sốt ngây người. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để bọn họ mất mạng.
Ám Vệ tử sĩ bên cạnh Vệ Lôi vốn có khoảng một trăm người, nhưng khi đi giết Hồng Dịch đã cử đi ba mươi người, toàn bộ bị giết sạch sẽ. Bây giờ, khi hai bên vừa gặp mặt, lại bị quân Hồng Dịch bắn chết rất nhiều, hơn nữa lại còn bị Lôi Liệt không phân biệt phải trái giết chết thêm hơn mười người nữa. Hiện tại không còn mấy mống sống sót.
.....................
Trong sau khi binh lính khai tiễn, Hồng Dịch cũng thi triển ra phi kiếm, chém thẳng về phía hai khí đồ (đồ đệ bị trục xuất) của Phương Tiên Đạo là Tiêu Sơn, Tiêu Vũ.
Không có cách nào khác, hai cao thủ đạo thuật này là uy hiếp lớn nhất đối với hắn.
Chỉ có đạo thuật mới có thể kiềm chế được đạo thuật.
Thực lực của Hồng Dịch hiện giờ còn chưa cường đại. Chỉ có thể dùng đạo thuật mới có thể đối chiến với Vệ Lôi, nếu như đạo thuật của mình bị chế trụ, thủ hạ của mình giao tranh với vũ lực cường đại như Vệ Lôi, lập tức sẽ bị tan rã, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Đối phương có đến năm tiên thiên cao thủ là năm thủ lĩnh Ám Vệ, chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho đám người Hồng Dịch ăn đủ.
Chỉ còn cách nhanh chóng giết chết Tiêu Sơn, Tiêu Vũ thì mới có thể khống chế cục diện, nắm chắc thắng lợi.
- Kẻ nào? Muốn chết!
Nữ tử Tiêu Vũ này, đang đứng bên cạnh bảo vệ Tiêu Sơn, tinh thần toàn thân vốn tập trung vô cùng chăm chú, quan sát động tĩnh xung quanh, ai tiến tới gần liền tung ra một đạo hỏa phù, hỏa phù này dính lên người như hình với bóng, sau đó nổ mạnh, lập tức biến kẻ đó thành một mớ huyết nhục bầy nhầy. Dưới tình huống như vậy, không một tên hải tặc nào dám đến gần bọn họ.
Hải tặc dù hung hãn hơn đi chăng nữa, khi đối mặt với đạo thuật hỏa phù cũng kiêng kỵ vô cùng.
Nhưng Hồng Dịch lại toàn lực ngự phi kiếm, bằng vào lực lượng quỷ tiên của đào thần kiếm, kiếm quang phi đi băng băng, xuất ra một đạo kiếm khí xanh biếc, không gì có thể ngăn cản được.
Xoẹt!
Một tia lục quang dài hơn mười trượng đột nhiên quét ngang qua, Tiêu Vũ cuống quít rung mạnh tay, một đạo hỏa phù phóng lên đỡ lấy tia lục quang đang chém tới, hai lực lượng va chạm. Một tiếng ầm vang lên rung trời, mùi hỏa dược nồng nặc lan tỏa khắp luyện võ trường.
Kiếm quang của Hồng Dịch bị đạo hỏa phù này va vào, chỉ hơi chấn động một chút, thế chém vẫn mãnh liệt lao tới.
- Phù này thật lợi hại!
Hồng Dịch nhìn thấy nữ tử này dùng thủ pháp ném ám khí vung hỏa phù ra, trong lúc phù bay đi, dùng ý niệm điều khiển cho hỏa phù phát nổ.
Hơn nữa, loại phù này là do Phương Tiên đạo chế, thân phù cứng rắn giống như tạp phiến, trong lúc phóng ra, hỏa phủ xoay tít, vô cùng linh hoạt.
Uy lực của loại phù này tuy có thể nổ chết người, nhưng không bằng một phần trăm uy lực của Bạo Viêm Thần Phù kiềm, làm sao có thể phá hư đào thần kiếm được? Lại càng không thể ảnh hưởng đến thần hồn của Hồng Dịch ngự ở bên trong.
Mặt thấy kiếm quang một khi chém tới, bản thân sẽ phải chết, sắc mặt Tiêu Vũ trở nên tái nhợt.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên một đạo kiếm quang bùng lên, chặn tia lục quang lại.
Là thanh phi kiếm mà thần hồn của Tiêu Sơn xuất ra khu sử đã quay trở lại.
- Bằng vào thanh mộc kiếm này cũng dám chống lại ta sao! Vỡ ra!
Hồng Dịch nhìn thấy thanh kiếm ngăn cản mình lại, toàn thân kiếm lấp lánh ánh hồng, chất gỗ có hoa văn, nhưng trong lúc va chạm lại vang lên tiếng sắt thép, hắn liền biết đây là một loại gỗ thụ tâm kỳ lạ.
Loại phi kiếm này vốn cũng được làm từ chất liệu tốt, nhưng làm sao có thể so với thần khí như đào thần kiếm được?
Trong lúc hai thanh kiếm va vào nhau, Hồng Dịch liền thi triển một chiêu trong Lang Nguyệt Kiếm Quyết, thân kiếm vặn lại, quyện vào thân kiếm đối phương, chỉ trong nháy mắt, két két két két....thanh phi kiếm kia liền bị chặt làm mấy đoạn.
Kiếm vừa gãy, thần hồn ẩn trong thân kiếm liên xông ra ngoài.
Thần hồn này chính là thần hồn của Tiêu Sơn, trông giống thân thể y như đúc. Kiếm vừa bị hủy, thần hồn bay ra ngoài, nhìn đào thần kiếm rồi hét lớn một tiếng:
- Nguyên Dương phủ.
Trong thoáng chốc, Hồng Dịch cảm thấy khí lưu bốn phía xung quanh chấn động, dường như bị một thứ gì đó rút sạch. Tiếp đó thần hồn của tên Tiêu Sơn này hoàn toàn xuất hiện, nhưng bây giờ thần hồn của hắn hơi hơi đen, trông giống như một pho hắc thủy tinh .
Cùng lúc đó, trên tay của hắn xuất hiện một thanh đại phủ mang phong cách cổ xưa.
Thanh đại phủ này cũng giống như được đúc từ thủy tinh đen.
Trong nháy mắt, khi thanh đại phủ hiện hình, liền bổ xuống đập mạnh vào đào thần kiếm. Hai binh khí va chạm phát ra âm thanh chói tai, trên cây đại phủ xuất hiện rất nhiều vết nứt nhưng cũng không hề nát vụn ra.
Là cái gì ngưng tụ thành cây đại phủ này nhỉ? Mượn loại vật chất nào để hiển hóa hình thể? Lại có thể lợi hại như vậy, có thể đỡ được một kích của đào thần kiếm? Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ mới đến cảnh giới hiện hình thôi. Hôm nay thì chịu chết đi.
Hồng Dịch tuy không thể một kích đánh tan cây đại phủ giống như hắc thủy tinh này, nhưng hắn cũng không ngừng lại, trong nháy mắt bùng phát lực lượng của kiếm thế, kiếm ảnh trầm trọng xuất ra, trong nháy mắt hơn trăm kiếm ảnh bổ xuống đầu Tiêu Sơn.
Ầm ầm ầm!
Thần hồn giống như hắc thủy tinh của Tiêu Sơn lập tức vỡ nát.
- Lực lượng thật lớn! Đạo pháp của Nguyên Dương đạo là tế luyện Nguyên Dương Đạo tôn. Lực lượng khai thiên tích địa sau khi luyện đến tinh túy thì còn mạnh hơn lực lượng của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
Hồng Dịch trong quá trình tấn công cũng cảm nhận được thần hồn của tên khí đồ Phương Tiên đạo Tiêu Sơn này vô cùng cường đại, nếu không phải mình có lực lượng của Quỷ Tiên, sợ rằng lấy thần hồn đọ thần hồn cũng không áp chế được hắn.
Một kiếm bổ xuống phá nát thần hồn hiển hình của đối phương, kiếm thế của Hồng Dịch liền trầm xuống, xuất ra hơn ngàn kiếm ảnh, Tiêu Sơn Tiêu Vũ không kịp ngăn cản, thân thể trong nháy mắt bị đâm nát.
Hai cỗ thân thể phún máu, nằm vật ra mặt đất.
Hai thần hồn trong nháy mắt chui ra ngoài.
- Hồng Dịch, tai sao ngươi lại không chết! Còn quay lại tấn công chúng ta nữa! Nếu sớm biết thế này chúng ta đã đi theo Lôi Liệt giết chết ngươi rồi! Không nghĩ tới ngươi cũng biết đạo thuật, lại cao thâm đến như vậy. Nhưng ngươi cứ chờ đấy! Sơn ca, chúng ta chia ra bỏ chạy!
Hai thần hồn vừa thoát ra ngoài, nữ tử tên là Tiêu Vũ vội hét lên, cùng thần hồn của nam tử Tiêu Sơn nhanh chóng phóng đi.
- Muốn chạy? Chạy được sao?
Mặc dù biết tu vi hai người kia còn chưa đạt tới cảnh giới quỷ tiên, thân thể sau khi bị phá cũng không tồn tại được bao lâu, nhưng Hồng Dịch cho rằng, hiện giờ đang ở thời điểm quan trọng, không thể bỏ qua cho bọn họ được.
Đào thần kiếm chợt lóe lên, lao cực nhanh vọt qua Tiêu Vũ.
- Bảo Nhật Quang Vương! Ác Niệm Dạ Xoa!
Hồng Dịch thoát ra khỏi kiếm, phốc một cái, toàn thân ngưng tụ hỏa diễm, tay cầm một thanh cương xoa, xiên thẳng xuống. Tiêu Vũ hét lớn lên một tiếng, lập tức hồn phi phách tán.
Một xoa này của Hồng Dịch vừa giết chết Tiêu Vũ liền bay mạnh trở về. Sau đó lao nhanh về phía Tiêu Sơn, một lần nữa xuất xoa.
Tiêu Sơn liên tục bay lượn tránh né, nhưng làm sao có thể bì được với tốc độ của Hồng Dịch. Hắn vừa rồi mới bị đánh tan hiển hình, thần hồn tiêu hao rất lớn, chỉ hơi sơ xẩy liền bị xoa đâm trúng. Ầm! Thần niệm nổ mạnh, âm phong thổi lên cuồn cuộn, hồn phi phách tán.
Người tu luyện đạo thuật phải nói là cực kỳ khó khăn. Tiêu Vũ này cũng chỉ tu luyện đến cấp bậc âm thần, còn Tiêu Sơn còn cao hơn một bậc, đến được cảnh giới hiện hình.
Đến cấp bậc như vậy, cũng được coi là cao thủ, nhưng như thế vẫn không phải là đối thủ của Hồng Dịch.
Kiếm của Hồng Dịch là thần khí, đạo pháp là vô thượng Quá Khứ Kinh. Đối phó với hai khí đồ của Phương Tiên đạo này có thể nói là thừa sức.
Liên tiếp dùng cương xoa tiêu diệt thần hồn hai người, Hồng Dịch sau đó liền thu hiển hình lại, rồi nhập vào thần kiếm, bay đến chính giữa võ trường, âm thần về xác, mở mắt tỉnh dậy.
Giải quyết xong hai cao thủ đạo thuật, mọi việc lập tức trở nên dễ dàng.
Một loại cảm giác hoàn toàn nắm chắc cục diện dâng trào trong lòng Hồng Dịch.
- Thời cơ trước mắt, không thể không ra tay tàn nhẫn.
Sau khi giải quyết hai mối họa lớn, Hồng Dịch nhìn hai thi thể Tiêu Vũ, Tiêu Sơn nằm trên mặt đất, lắc lắc tay. Đây là người của Vệ Lôi, mình không bất thình lình hạ độc thủ, chắc chắn sẽ bị bọn chúng hại chết.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Đây là thiên lý, cũng là đạo lý.
Hồng Dịch cảm thấy mình dần dần hiểu được một số thứ, không còn là một kẻ đọc sách ở Võ Ôn Hầu phủ một năm trước nữa, không còn là kẻ trói gà không chặt, lúc nào cũng tự cho mình là thấu hiểu đạo lý nữa.
- Đây được gọi là sự trưởng thành sao....
Nhìn tay của mình, trong lòng Hồng Dịch cảm khái thốt lên một câu, nhưng sau đó hắn nhanh chóng đè nén cảm giác này xuống. Ánh mắt chăm chú quan sát tình huống trong luyện võ trường.
Lúc này, bên trong đã ngừng đánh nhau.
Vệ Lội bên này chỉ còn một mình còn ba tên thủ lĩnh Ám Vệ, tổng cộng là bốn người, đám Ám Vệ tử sĩ đều chết toàn bộ.
Bên hải tặc cũng chỉ còn rải rác một vài tên, bọn chúng cũng cầm đao lui về phía hai tên đầu lĩnh thân mặc áo cà sa màu ô kim.
Lúc này Hồng Dịch cũng quan sát rõ ràng hai tên đầu lĩnh hải tặc mặc ô kim cà sa kia. Một người vóc dáng cao hơn so với Trầm Thiết Trụ, đầu hói, da màu vàng, lông mi cũng màu vàng, trong tay cầm một cương bổng to bằng miệng chén, đầu cương bổng có gắn hai chiếc vòng sắt màu vàng đen.
Hồng Dịch biết đây chính là binh khí của phật giáo. Hai chiếc vòng kim cô ở đầu gậy kia dùng để tước đoạt đao kiếm của địch nhân, nếu không thân gậy vốn trơn bóng, một khi đao kiếm đập lên, khi đó sẽ nương theo thân gậy, trượt xuống chém thẳng vào ngón tay của người cầm gậy. Nhưng nếu gậy có gắn vòng thì có thể cản đao kiếm vọt xuống.
Tên đầu lĩnh này, mắt lồi ra, đầu gồ lên, lông mày màu vàng, cơ thể to lớn, đứng lên trông vừa giống như một con gấu, vừa giống như một vị kim cương lực sĩ hạ phàm. Hồng Dịch biết đây chính là đại đảo chủ của Cự Kình đảo, đầu mục hải tặc Hoàng Mi Nhân Phật.
Tên đầu mục còn lại, thân thể cao gầy, mặc dù khoác áo cà sa trên người, nhưng tóc tết thành một chiếc mũ, trên đầu quấn khăn, giống như một vị nho sĩ, trên tay cầm một thanh trường kiếm, từ thanh trường kiếm toát lên khí thế ngạo nghễ. Đây là tam đảo chủ Cự Kình đảo, Cam Lâm. Trong tư liệu của liên hội Ngân Thương, tên tam đảo chủ này thực sự là đa mưu túc trí, võ công cao cường, vốn là một tú tài thi trượt, có một ngoại hiệu là Thiên Kiếm Tú Sĩ.
Nhưng ánh mắt Hồng Dịch lại ghim trên người Vệ Lôi.
- Lôi Liệt! Ngươi phản ta?
Vệ Lôi mang theo Toái Diệt đao, hung hăng nhìn thẳng vào Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt.
- Vệ công tử, ngươi muốn giết ta tranh công, nhưng lại không ngờ rằng ta không phải là loại yếu ớt nằm chờ chết. Ngươi tưởng ta là loại muốn nắm thì nắm, muốn buông thì buông sao.
Hồng Dịch nhìn Vệ Lôi, đột nhiên cười to hai tiếng.
- Thế thì sao nào? Ngươi chẳng lẽ dám hoàn thủ giết ta sao? Đại quân sắp tới đây rồi, trước mặt thiên quân vạn mã, cho dù là hai ngươi cũng không dám có lá gan này.
Ánh mắt Vệ Lôi lóe lên, cười lạnh một tiếng.
- Ha ha, ha ha! Đa tạ Vệ công tử ngươi đã nhắc nhở!
Lôi Liệt đột nhiên tiến lên một bước nói:
- Trong lúc đại quân chưa đến, chúng ta cũng không phí thời gian với ngươi nữa. Có Lôi Liệt ta làm chứng, ngươi tham công làm bừa, bị hai đầu mục hải tặc là Hoàng Mi, Cam Lâm giết chết. Không liên quan gì đến Hồng công tử.