Đi qua mấy khu vườn lớn, qua mấy cái hồ lớn, hơn mười bức tường vây quanh, đi theo lão tổng quản phía sau, Hồng Dịch đi đủ thời gian một bữa cơm cũng tới được trung tâm Hầu phủ.
"Vào Hầu phủ tựa như vào biển sâu " những lời này tại Võ Ôn Hầu phủ được chứng minh rõ nhất.
Kể cả là Hồng Dịch, nếu bữa nay đi loạn xạ, nếu không được lão tổng quản dẫn đường, hắn cũng lạc đường không biết đi kiểu gì.
Tất nhiên là hắn sống ở góc xó xỉnh kia, cũng chả có lý do gì đi lại trong phủ.
Trong ký ức của hắn, chỉ khi còn nhỏ đã theo mẫu thân đến chính phủ. Nhân tình thế thái, người đời khó lường, đối với hắn Hầu phủ cũng không phải là nhà của hắn.
"Tại sao tinh thần không bình tĩnh được nhỉ?"
Đi tới trước chính phủ, Hồng Dịch đột nhiên bất an lo sợ. Hắn biết rằng phụ thân mình Võ Ôn Hầu vô cùng uy nghiêm, lần này đột nhiên gọi lên, không biết có việc gì muốn nói.
"Người đọc sách ổn định thần, vượt qua núi lớn mà mặt không đổi sắc." Hồng Dịch thầm nhủ, trấn định tâm thần đang lo sợ bất an, theo sau lão tổng quan bước vào chính phủ.
Chính phủ của Hầu phủ xây dựng uy vũ khí thế, trên mặt đất lát thuần một loại đá xanh lá, phẳng như gương, cứng rắn như sắt.
Trong phòng khách của chính phủ, đặt một hàng ghế gỗ lim lớn mang phong cách cổ xưa, ở giữa phòng có đặt một chữ thật lớn, chữ viết đoan chính khí thế, có một loại cảm giác quy củ áp bách.
Đó là một chữ "Lễ".
Dưới chữ "Lễ" đặt một chiếc bàn rộng bằng năm người ôm, bàn làm từ gỗ tử đàn.
Trên bàn thờ có bày rất nhiều đồ vật, đều dùng loại gấm màu vàng tươi đẹp rực rỡ che phủ, những vật phẩm này hẳn là do hoàng đế ngự ban. Đều dùng để đèn nhang thờ phụng.
Trên một chiếc ghế bên trái bàn thờ, có một người mặc hoa phục cẩm y, đầu đội mão tử kim.
Người này, tóc hai bên hơi hoa râm, tay đặt trên tay vịn của đại ỷ, da trắng noãn như ngọc, không nhiễm một hạt bụi, khiến người ta có cảm giác không có một chút khí lực nào.
Người này ngồi ở đâu, thì ở đó có một uy nghiêm khiếp người, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.
Ông ta chính ta chủ nhân của toàn bộ Võ Ôn Hầu phủ, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ, trụ cột của xã tắc triều đình, là võ thánh của vương triều Đại Kiền.
"Hồng Dịch, con đến bên phải ta, ta có lời muốn nói với con."
Thấy lão tổng quản mang Hồng Dịch đến, Võ Ôn Hầu chỉ một ngón tay.
Hông Dịch đi đến bên phải đại sảnh, cất cao giọng hỏi: "Phụ thân đại nhân có gì phân phó ạ?"
"Hả?"
Lúc Hồng Dịch nói, lão tổng quản đã lùi lại chỗ góc cửa nhãn thần có chút nghi hoặc, dường như có chút bất ngờ trước sự trấn tĩnh của Hồng Dịch, trong Hầu phủ, ngoại trừ trưởng tử đã sớm có gia thất, thì trước mặt Hồng Huyền Cơ, không ai không cảm thấy nơm nớp lo sợ, đến thở mạnh cũng không dám.
"Nghe nói con dùng lối viết thảo tặng Vịnh Xuân quận chúa một câu thơ? Vì sao không dùng lối viết chính tự? Lại đem khoe khoang tài văn thơ của con? Kinh nghĩa đạo lý không đọc, lại đi đọc những thứ tà môn ma đạo?"
Võ Ôn Hầu lạnh nhạt nói, ngữ khí rất lạnh, nghe không rét mà run.
Mặc cho trong lòng Hồng Dịch thầm nhủ đạo lý người đọc sách vượt qua núi lớn mặt không đổi sắc, nhưng trên người cảm thấy lạnh toát, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.
"Hả?"
Thấy Hồng Dịch không trả lời, Võ Ôn Hầu hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ lạnh vửa toát ra, nhiệt độ toàn bộ đại sảnh dường đột nhiên giảm xuống rất nhiều, Hồng Dịch chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa là ngã xuống.
Nếu không phải hắn luyện qua Ngưu ma đại lực quyền, thân thể hơi cường tráng, thì đối với khí thế này của Võ Ôn Hầu, hắn rất có thể ngã lăn ra rồi.
"Phụ thân đại nhân dạy đúng, lần sau con không dám như thế nữa."
Hồng Dịch cúi đầu.
Hắn biết rằng, trước mặt Hồng Huyền Cơ, căn bản không có cơ hội phản bác, dù cho đạo lý của ngươi là đúng, cũng phải nghe theo.
Những quy củ tối quan trọng trong Võ Ôn Hầu phủ, Hồng Dịch đều biết, nếu như cãi lại, nhẹ thì bị chặt chân, nặng thì theo gia pháp bị đánh đến chết cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Quy củ này không chỉ là hắn, mà ngay cả trưởng tử cũng bị áp dụng như nhau.
Trong Võ Ôn Hầu phủ trì, phép nhà vô cùng nghiêm khắc, có quy củ, nổi tiếng trong toàn bộ triều đình, được một ít sĩ phu rất tán thưởng.
"Ừm."
Võ Ôn Hầu ừ một tiếng, cũng ừ lạnh, nhưng ngữ khí hoà hoãn hơn một chút, Hồng Dịch cảm thấy không khí trong phòng trong nhất thời nhiệt độ cao hơn một chút, hai chân cũng không bị chuột rút nữa.
"Chuyện này là con phạm vào gia pháp. Vốn định phạt đánh hai mươi gậy, nhưng con là người có học vấn, hơn nữa đầu xuân năm sau phải tham gia ân khoa thi hương, là đại điển quốc gia, con phải tham gia, ta tựu bỏ qua cho con. Nếu con có thể đỗ cử nhân, ta tự bỏ qua cho, nếu không được, sẽ theo gia pháp mà thực hiên." Võ Ôn Hầu trên mặ không chút biểu tình nói.
"Vâng, phụ thân đại nhân." Hồng Dịch cúi đầu lần thứ hai.
"Lời thơ tuy rằng không phải là kinh nghĩa chính quy, nhưng cũng thấy được một ý tứ linh hoạt. Thơ của con không phải là thứ dập khuông bắt chước." Võ Ôn Hầu lại nói:"Con năm nay mười lăm tuổi, dựa theo pháp luật đại Kiền chúng ta, cũng tính là thành niên, con có dự tính gì không?"
"Phụ thân đại nhân, con muốn học võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung. Mong phụ thân đại nhân thanh toàn." Hồng Dịch thấy bầu không khí dịu xuống, vì vậy lớn mật đưa ra quyết định của bản thân.
Cưỡi ngựa bắn cung, Hồng Dịch hiện tịa không thể học được, tuy rằng trong người hắn có hơn mười lượng xích kim, nhưng không thể mua được một cây cung tốt cũng như một con ngựa tốt, đừng nói là nuôi một con ngựa, cần phải có mã phu chăm sóc. Tóm lại Hồng Dịch không có khả năng tự mình chăm sóc.
Thứ nhất là về thân phận, người đọc sách cũng là mã phu, truyền ra ngoài sợ không hay.
Thứ hai là cuộc sống chăm sóc ngựa rất cực khổ, buổi tối vẫn phải trông nom, chú ý rất nhiều. Rất tốn thời gian và sức lực.
"Kinh nghĩa đọc không thông, học võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung làm gì!" Võ Ôn Hầu vừa nghe xong, lông mày nhíu lại, tựa hồ không tán thành việc Hồng Dịch muốn học võ nghệ cưỡi nghệ bắn cung, kiên quyết từ chối: "Con trước hết đọc kinh nghĩa cho tốt, đọc kinh nghĩa không tốt, đi học võ nghệ thì chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi. Việc này từ nay không được nhắc đến nữa, có biết không?"
"Dạ biết." Hồng Dịch vẫn như trước không phản bác.
"Được rồi, con đi đi. Ngô tổng quản, dẫn hắn đến trướng phòng lấy một trăm lượng bạc, để hắn chuẩn bị cho kì thi cử sắp tới." Võ Ôn Hầu nói xong những lời này rồi khoát khoát tay :"Đi đi."
..................................
"Tại sao không cho ta học võ nghệ, chẳng lẽ sợ ta sau khi đỗ tiến sĩ, rồi nhập ngũ, lập chiến công, có thể được phong tước? Mẫu thân ta được phong quân, làm đảo ngược quy củ của Hầu phủ."
Trên đường từ chính phủ đi về, Hồng Dịch nhắm mắt lại, thở dài.
Bản thân đỗ tiến sĩ, sau đó nhập quân, lập chiến công, được phong tước vị, mẫu thân được phong quân, như vậy linh vị của mẫu thân lập tức được đặt ngang hàng với Từ an quân. Như vậy mỗi lần phụ thân tế tự tại gia tộc đều phải dâng hương cùng.
Điều này đối với quy củ trong Hầu phủ rất thái quá. Quả thực là biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Đây là điều không thể chấp nhận được trong quy củ của Võ Ôn Hầu phủ.
Hồng Dịch thầm đoán trong lòng, đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà phụ thân phản đối hắn học võ.
Tuy rằng Hồng Dịch chỉ là một tú tài, cách tiến sĩ, lập quân công cả ngàn vạn dặm, nhưng hắn rất tự tin có thể làm được.
"Ta nhất định phải làm được, phải lấy được danh phận phong quân cho mẫu thân, khiến cho toàn Hầu phủ mở mắt ra."Hồng Dịch nắm chặt tay, thầm nói.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tử Nhạc cũng là võ thánh, lại là Quỷ Tiên. Nhưng khi đối mặt với huynh ấy, tại sao ta không có cảm thấy áp lực như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của lực lượng ý chí? Đúng là, bản thân không có thực lực và sức mạnh, người đọc sách vượt núi cao mặt không đổi sắc, những đạo lý này thật phù phiếm với ta."
Lúc đối mặt với khí thế uy nghiêm của phụ thân, Hồng Dịch rốt cục cũng minh bạch, bản thân không có thực lực, người đọc sách trấn định, nghĩa lớn, đều là phù phiếm.
"Nếu ta là võ thánh, dám chắc rằng đứng trước phụ thân không cần đấu lý. Thiên hạ cái gì là lớn nhất, đạo lý là lớn nhất. Phụ tử cũng có thể tranh luận đấu lý, mà quân thần cũng có khả năng đấu lý."
"Quân vương mắc lỗi lầm, nhiều lần can gián mà không nghe, phải thay đổi! Đạo lý khuất phục này của phụ thân, cũng lệch khỏi quỹ đạo bản nghĩa của người đọc sách. Nhưng, đạo lý này, ta làm sao có thể tranh luận."
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Hoàng đế phạm phải lỗi nặng, người đọc sách khuyên can, nếu như hoàng đế nhiều lần không nghe, khư khư cố chấp, như vậy ngươi phải thoái vị!
Đây mới là đạo lý của người đọc sách! Đáng tiếc, không có thực lực, những đạo lý này cũng không thể biểu dương.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hồng Dich trở về tiểu viện của mình, đóng cửa lại suy nghĩ, nhìn qua trên bàn, đột nhiên thấy tiếc bản võ kinh đã bị thiêu rụi.
Ánh mắt Hồng Dịch liếc về phía chậu than đã thiêu rụi võ kinh.
"Hả? Đây là cái gì?"
Vừa nhìn , hắn liền phát hiện kinh văn loé lên ánh kim bên trong đống tro tàn của chậu than.
Hồng Dịch tiến lại gần, dùng cây kẹp than, gắp phiến kinh văn đó lên, thấy phiến kinh văn này hình như giống với sách lụa. Cực mỏng, trên mặt sách toàn bộ là văn tự, chính giữa có vẽ hình một pho phật tượng màu vàng, ngồi ngay ngắn giữa hư không, xung quanh có vô số trăng sao nhật nguyệt bay lượn.
Quyển kinh văn này không biết làm từ chất liệu gì, đến lửa cũng không đốt cháy được.
Hồng Dịch vừa nhìn đã thấy tên của quyển kinh.
"Di đà kinh"