Dương Thần

Hồng Dịch đích thực là thấy giật mình không nhỏ!
Hắn giật mình chính bởi vì khi nãy vừa mới dùng thần niệm rà quét bốn phía, ngay cả con cua nhỏ xíu trong đụn cát hay con chuột trong lòng đất, thậm chí là cả đám côn trùng trong rừng cây đều không thoát khỏi linh cảm của hắn.
Vậy mà, ngay ở phía sau một đụn cát nhỏ cách hắn hai mươi bước lại bất thình lình xuất hiện lão già Ngô đại quản gia. Thần niệm cường ngạnh thế cũng không thể quét tới được, giống như lão ta không hề tồn tại nơi đó.
Ngay cả con cua đang phun bọt trong đụn cát thần niệm có thể quét đến, vậy mà hết lần này đến lần khác không phát hiện ra một người sống đang đứng sờ sờ sau đụn cát đó. Tình huống như thế thật sự là quá quái dị.
Trong nháy mắt, Hồng Dịch nhắm mắt lại, dùng thần niệm quét tới. Ở đằng sau đống cát kia quả nhiên không có bất cứ khí tức hay thanh âm nào của Ngô đại quản gia, trong đầu cũng không hiện lên bất cứ hình ảnh gì.
Nhưng khi mở mắt ra, Ngô đại quản gia vẫn sờ sờ đứng cách hắn hai mươi bước.
Tình huống trước mắt, Hồng Dịch kể cả là kẻ ngu đần cũng hiểu được thực lực của vị Ngô đại quản gia này đã tới mức vô cùng thần kỳ, khí tức gần như dung hợp hoàn toàn với không khí xung quanh, thu liễm tất cả sinh cơ.
- Đạo thuật của Dịch thiếu gia thật cao cường. Thật hồn không xuất xác, chỉ cần trực tiếp lấy thần niệm rà quét bốn phía liền đón nhận tất cả sinh cơ của các loại sinh mệnh vào trong thần hồn, sau đó phác họa lại hình ảnh, lập tức như tận mắt nhìn thấy. Bản lĩnh đạo thuật đến bậc này chính là tu luyện thần hồn đạt cảnh giới cực cao, phải đến phụ thể mới có được năng lực như vậy. Dịch thiếu gia, cậu chỉ thiếu mấy bước là có thể đạt tơi quỷ tiên rồi đấy...
Giọng nói già nua của Ngô đại quản gia truyền vào trong tai Hồng Dịch rất ôn hòa, nhưng trong ôn hòa lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng mệt mỏi không có sức lực để đối kháng.
- Lão nô vốn cho là Dịch thiếu gia chẳng qua chỉ tu luyện một chút võ công. Bởi vì lão nô đã nhìn thiếu gia lớn lên suốt nhiều năm rồi, thiếu gia có thực lực thế nào, chẳng những là lão nô mà ngay cả Hầu gia đều biết rõ ràng. Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Dịch thiếu gia lại tu luyện thành cao thủ đạo thuật. Nếu Hầu gia biết chuyện này, không biết trong lòng người sẽ nghĩ thế nào đây.
- Ngô đại quản gia, hôm nay ngươi đột nhiên tự tiện xông vào cấm địa đại doanh của Tĩnh Hải Quân là vì cái gì? Ngươi phải biết rằng, đây là doanh trại phòng thủ bờ biển của quốc gia, người không phận sự không được tự tiện xông vào. Ngươi cứ như vậy mà đi đến, truyền ra ngoài chẳng những tổn hại danh tiếng của Vũ Ôn Hầu phủ, mà ngay cả bản thân ngươi cũng phạm vào quân pháp.
Nghe thấy Ngô đại quản gia nói với mình như kiểu rầy rà thường ngày trong gia đình, trong lòng Hồng Dịch bốc lửa lên nhưng trên mặt vẫn không chút biểu tình. Hắn cảm nhận Liệt Kình tử sĩ cùng bốn mươi chín tên Huyết Sa vệ phía sau cũng căng thẳng hẳn lên, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút.
Vốn hắn rất chán ghét những tên hộ vệ này suốt ngày bám theo mình, nhưng hiện giờ hắn cảm những hộ vệ này thật sự là quá ít! Tốt nhất là có vị Đoạn đại tiên sinh kia cả ngày đi theo bên cạnh mình.
Trong lòng Hồng Dịch tất nhiên là hiểu, lão quản gia thần bí nhất trong Vũ Ôn Hầu phủ này tuyệt đối không phải tìm mình để tâm tình, mà đến đây để gây phiền toái.
Hồng Dịch cho tới bây giờ đối với tất cả đám người trong Vũ Ôn Hầu phủ, không có bất cứ hảo cảm với ai.
Dĩ nhiên đó là do tất cả đám người trong Hầu phủ, không kẻ nào giúp đỡ hắn, vì thế thật sự khó có thể có hảo cảm với đám người đó.
- Dịch thiếu gia, cậu bây giờ cũng có vài phần uy nghiêm của một vị tướng quân đấy. So với lúc còn ở trong Hầu phủ đúng là mạnh mẽ hơn rất nhiều...Lão nô nhìn cậu trưởng thành như vậy cũng có chút vui mừng.
Bất chợt, một trận gió biển thổi phần phật tới, xua tan toàn bộ mây đen trên trời, ánh trăng nhàn nhạt nhẹ nhàng chiếu xuống phía xa xa ngoài khơi. Ánh trăng chiếu lên trên khuôn mặt của Ngô quản gia, lão vẫn đứng yên không nhúc nhích.
- Ngô đại quản gia. Ngươi rốt cục tìm ta có chuyện gì? Ta trong người mang quân vụ, không có thời gian tán dóc với ngươi.
Hồng Dịch nghe câu này, trong lòng thầm cười lạnh. Những năm trước, Ngô đại quản gia lợi hại này khiến hắn rất kiêng kỵ, nhưng bây giờ không giống như trước đây nữa.
- Lão nô vâng lệnh của Hầu gia, mang Dịch thiếu gia về phủ, không để Dịch thiếu gia nghịch ngợm bên ngoài nữa. Mấy ngày nay, Dịch thiếu gia không phải chơi đùa đủ rồi sao. Hầu gia nói, nhân lúc thiếu gia còn chưa gây ra phiền phức gì lớn, tính mạng chưa đến mức khó giữ được thì dẫn thiếu gia về nhà sớm một chút.
Ngô quản gia nghe thấy Hồng Dịch dùng ngữ khí của một vị tướng quân đang mang quân vụ trong người để nói chuyện, lão không hề để trong lòng, khuôn mặt cười cười, ánh mắt nhìn Hồng Dịch giống như đang nhìn một hài tử tinh nghịch trốn nhà đi chơi.
Loại ánh mắt này càng làm Hồng Dịch bốc lửa trong lòng.
- Mang ta trở về. Lại còn nói là nghịch ngợm đủ rồi?
Hồng Dịch dù sao tu dưỡng thâm hậu, sau khi nổi lửa trong lòng, chỉ trong thoáng chốc liền trấn định lại. Mí mắt khẽ mở ra. Bỗng nhiên hắn ngửa mặt lên trời ha ha cười thật to. Thanh âm chân động, mặt biển cũng rung động từng hồi.
Ngô đại quản gia nhìn Hồng Dịch cười to ha ha, vãn bất động không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, giống như lão đang chờ Hồng Dịch cười xong.
- Nếu như ta không trở về thì sao?
Hồng Dịch sau khi cười to một tiếng, thu liễm lại, từ hàm răng rít lên lạnh lẽo.
- Dịch thiếu gia dù sao cũng là người của Hầu phủ, không thể không tuân theo gia pháp của Hầu gia đúng không?
Ngô đại quản gia lẳng lặng nói.
- Gia pháp! À?
Hồng Dịch từ trong đan điền phun ra một chữ, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Ngươi thật láo xược! Nơi này là vùng trấn thủ bờ biển của quốc gia. Ta là tướng quân do văn thư của binh bộ đích thân đề bạt! Trấn thủ vùng biển nơi này, trách nhiệm trọng đại! Chẳng lẽ đây là trò nghịch ngợm của trẻ con sao? Ngô đại quản gia, ngươi nhanh chóng rời đi, không nên ở nơi này mà tác quái. Nếu không đừng trách ta không nể mặt, khép ngươi vào tội quấy phá vùng trấn thủ bờ biển.
Hồng Dịch trong lúc nói chuyện, thân thể vẫn không nhúc nhích, nhưng trên người đã súc tích lực lượng. Chỉ cần biến cố đột ngột xảy ra, liền lùi vào phái sau đội ngũ Huyết Sa vệ, Liệt Kình tử sĩ.
Đối diện với Ngô đại quản gia, chỉ bằng vào thủ đoạn thu liễm sinh cơ khiến cho thần niệm của mình không thể rà quét được đã làm cho người ta nghe mà cảm thấy sợ hại. Hồng Dịch cũng không tự đại đến mức coi thường địch nhân đến như vậy.
Huống chi hắn ở Hầu phủ nhiều năm, loáng thoáng nghe được Ngô đại quản gia có rất nhiều thủ đoạn lợi hại.
- Lão nô là nô bộc của Hầu gia, chỉ nghe lệnh của Hầu gia. Mặc dù có quốc pháp, nhưng Hầu gia làm như vậy tất nhiên là có đạo lý của người. Về phương diện quốc pháp, người cũng sẽ có cách xử lý thỏa đáng. Chuyện này Dịch thiếu gia không phải lo lắng.
Ngô đại quản gia lại nhìn Hồng Dịch như một đứa trẻ tinh nghịch đang hờn giận. Ánh mắt này Hồng Dịch có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng.
Nhưng Hồng Dịch bây giờ đã trấn định được tâm thần, không bị ánh mắt như vậy chọc giận nữa.
- Nói như vậy. Ngô đại quản gia. Ngươi thật sự muốn cưỡng ép mang ta đi?
Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng. Nghiến răng ken két, sát ý trong lòng dần dần sôi trào.
- Tất nhiên rồi.
Ngô đại quản gia cảm nhận được sát ý trong lòng Hồng Dịch đang dâng lên, lắc đầu nói:
- Dịch thiếu gia, cậu không nên nghịch ngợm nữa. Lão nô cũng biết thiếu gia gần đây tiến bộ không ít, cũng trở thành cao thủ đạo thuật rồi, thủ hạ cũng có mấy người cao thủ, cũng có chút thủ đoạn. Nhưng những thế lực như thế này, dưới mắt của Hầu gia chỉ là trò đùa của con trẻ mà thôi. Cậu theo lão nô trở về đi, nhận lỗi cùng Hầu gia. Đàng hoàng sống trong Hầu phủ, không nên nghịch ngợm nữa. Hầu gia cũng không trách phạt cậu đâu.
- Nhận sai. Ta làm gì sai mà phải nhận sai?
Sát khí của Hồng Dịch càng lúc càng nồng nặc, ngưng tụ thành một khối.
- Chuyện này lão nô cũng không rõ ràng lắm, nhưng Hầu gia là phụ thân của thiếu gia. Phụ thân nói con mắc lỗi lầm thì nhất định là cậu mắc lỗi rồi.
Ngô đại quan gia lắc đầu, cực kỳ kiên nhẫn nói:
- Vốn là Hầu gia lần này phân phó lão nô đến đây là để phế võ công của thiếu gia, tránh thiếu gia sau này lại trốn ra ngoài nghịch ngợm, gây ra chuyện nháo nhào, lại mắc phải đại họa. Nhưng lão nô nghĩ, thiếu gia luyện võ dù sao cũng không dễ dàng, phế đi thì thật đáng tiếc. Vì vậy mới khuyên thiếu gia một câu, cậu nên hướng về Hầu gia nhận lỗi lầm, Hầu gia nhất định tha thứ cho cậu.
- Đủ rồi!
Hồng Dịch bất thình lình cắt đút lời của Ngô đại quản gia.
- Ngô quản gia. Ngươi cũng đừng nói những lời này với ta nữa. Ngươi đã từng ở trong Hầu phủ một thời gian rất lâu rồi. Kể từ khi ta còn chưa ra đời ngươi đã hầu hạ Hầu gia rồi. Có một số việc hẳn cũng không che được mắt ngươi đúng không? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, năm đó, mẫu thân của ta chết như thế nào?
- Mẫu thân của Dịch thiếu gia ư? Là phổi bị bệnh nặng, ho ra máu mà qua đời. Lúc ấy Dịch thiếu gia mới bảy tuổi, lúc mẫu thân mất cậu cũng ở bên cạnh. So với lão nô thì cậu còn rõ ràng hơn chứ, tại sao lại đi hỏi lão nô?
Khuôn mặt của Ngô đại quản gia khẽ giật giật, thậm chí lão còn thở dài một hơi.
- Bệnh nặng, ho ra máu mà chết...
Ánh mắt Hồng Dịch khinh thường nhìn Ngô đại quản gia.
- Thánh nữ của Thái Thượng đạo, võ công đạo thuật thiên hạ khó ai sánh được, lại có thể ho ra máu mà chết sao? Thật là hoang đường?
- Thì ra là Dịch thiếu gia cũng biết hết. Cần gì phải hỏi lão nô nữa?
Ngô đại quản gia vừa thở dài vừa nói.
- Biết. Ta tất nhiên là biết. Thù của mẫu thân mà không biết thì cũng uổng đạo làm con.
Hồng Dịch cười thảm, nói:
- Nhưng ta còn có chỗ không rõ. Ngươi nói Hầu gia cái gì cũng nắm rõ trong tay. Vậy thì chuyện này, hắn có rõ ràng hay không, có biết hay không? Ngô đại quản gia, ngươi không nên gạt ta, cũng đừng lấp liếm.
- Biết rõ....
Da mặt Ngô đại quản gia liên tục giật giật vài cái, nói:
- Hầu gia đúng là biết chuyện này. Nhưng Hầu gia, người cũng có nỗi khổ trong lòng. Nhưng đây là những chuyện của phụ tử Hầu gia và Dịch thiếu gia. Lão nô không thể nói rõ. Hay là Dịch thiếu gia theo lão nô trở về đi, sau đó cùng Hầu gia tâm sự xem sao.
- Tâm sự? Ha ha ha ha.
Hồng Dịch giống như vừa nghe được một câu chuyện thật tức cười. Đến bây giờ, hắn từ miệng của Ngô quản gia đã xác thực một việc. Cái chết của mẫu thân mình năm đó Hồng Huyền Cơ cũng biết, nhưng Hồng Huyền Cơ không ngăn cản, mà là trơ mắt ra nhìn.
- Kẻ này. Tâm địa độc ác. Lang tâm cẩu phế. Thiên hạ không ai bằng hắn!
Trong lòng Hồng Dịch sinh ra một cỗ tức giận bình sinh chưa có bao giờ. Hắn trăm triệu lần không nghĩ đến, phụ thân của mình, cái vị Thái sư Đại Kiền, vị Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ kia lại độc ác đến thế, lang tâm cẩu phế đến như vậy.
Nếu là Hồng Dịch đứng ở vị trí đấy, hắn tự hỏi lòng mình, tuyệt đối không làm không được.
Đừng nói đến nữ tử mà mình hứa hẹn sống đến bạc đầu, ngay cả hai nữ tử không có giá trị gì như Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh, hắn cũng không quản ngàn dặm xa xôi, mạo hiểm chặn đầu đoàn xe, cứu hai nàng. Sau đó còn thu xếp cho các nàng ra hải ngoại sinh sống, cũng không khống chế các nàng nữa.
- Hầu gia trong lòng có nỗi khổ. Dịch thiếu gia chỉ cần trở về, tin chắc rằng Hầu gia sẽ giải thích cho thiếu gia nghe. Sau khi nghe xong, thiếu gia sẽ bình tâm lại, cũng nhất định sẽ nghe theo sắp xếp của Hầu gia.
Ngô quản gia vẫn lặp đi lặp lại mấy câu này, ngữ khí bình tĩnh, không thay đổi chút nào.
- Giết chết lão già này cho ta!
Hồng Dịch lúc này cũng không nghe nổi bất cứ lời nói của Ngô đại quản gia nữa. Hắn trong lòng đã xác định được sự thật bấy lâu này, đã có một loại cảm giác được giải thoát.
Thân thể lùi mạnh về phía sau, trong nháy mắt lui vào trận thế của Huyết Sa vệ. Trong lúc lùi về sau, Hồng Dịch hạ lệnh xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui