Dương Thần

- Hỏng bét rồi! Ngàn vạn cũng không tính đến việc này, thế này là dắt dê vào miệng cọp rồi.
Hồng Dịch đột nhiên nhận ra tay mình có chút run rẩy.
Vốn là thiên toán vạn toán, hắn chỉ tính đến việc mình sau khi ra biển thì Vệ Thái Thương, Ngô đại quản gia sẽ truy sát phía sau. Trên biển rộng bao la, cho dù Ngô đại quản gia tự thân đến đây, Hồng Dịch thi triển đạo thuật cũng cảm thấy có thể cho hắn chết mất xác.
Trên biển lớn, đạo thuật chính là đạo trời.
Nhưng hắn lại sơ suất không nghĩ đến trên biển còn có một cừu gia lợi hại hơn nhiều, Ngân Sa Vương Thiện Ngân Sa.
Tất cả địch nhân trong suốt một năm hắn gặp phải, không nghi ngờ chút nào Thiện Ngân Sa là nhân vật thần bí nhất, khó lường nhất. Thậm chí, thậm chí còn vượt qua cả võ công của Ngô đại quản gia.
Bằng vào thực lực bây giờ của Hồng Dịch, cộng thêm Chu đại tiên sinh và đông đảo cao thủ dưới trướng, kế hoạch chuẩn bị chu toàn, ngay cả ở trên đất liền cũng có thể giết chết Ngô đại quản gia.
Thế nhưng chống lại Thiện Ngân Sa, Hồng Dịch không hề nắm chắc chút nào.
Nhất là ở trên biển, đối phương là Ngân Sa Vương. Một loại dị chủng ngân sa tu luyện thành yêu vương, đối với nước rất quen thuộc, khác rất xa với loại thủy sư tướng quân nửa vời như Hồng Dịch.
Xoạt xoạt xoạt!
Mọi người đang ngồi ăn uống lập tức đứng dậy, ánh mắt dõi về hướng thanh âm từ nơi xa truyền tới.
- Gia tăng phòng ngự! Xe bắn tên chuẩn bị! Cung nỗ chuẩn bị.
Chỉ huy sứ của lục doanh hiện giờ là Dương Anh Minh rống lên một tiếng thật to!
Tất cả binh lính võ trang trên thuyền liền đứng dậy, âm thanh xe bắn tên, cũng nỗ lên dây vang lên lách cách, lách cách.
Xích Truy Dương nhẹ nhàng kéo thật căng Quán Hồng thần cung, trên đó lắp một mũi tên khắc đầy phù chú, từ thân mũi tên bốc lên mùi hỏa dược nồng nặc.
Đây là một cây Hỏa Phù Tiễn do Phương Tiên đạo luyện chế, sau khi bắn ra, ma sát va chạm kịch liệt với địch nhân sẽ phát nổ mạnh. Uy lực của mũi tên này có thể phá nát cả một cổng thành chứ đừng nói gì đến một con thuyền nhỏ, đây là một thứ vũ khí lợi hại trên biển.
Hỏa phù tiễn này là thu được sau khi giết chết hai khí đồ Tiêu Sơn, Tiêu Vũ của Phương Tiên đạo trước đây.
Đại kim chu cũng ngừng thói phàm ăn, âm thần liền hiện ra. Một đoàn âm phong nho nhỏ xoáy tròn trên đầu tiến ra ngoài. Sau đó đoàn âm phong này chui vào trong một cây châm, cây châm hóa thành một đạo hồng tuyến bay lên.
Đạo hồng tuyến này chính là huyết văn cương châm mà Hồng Dịch không dùng từ lâu, bây giờ tạm thời cho đại kim chu dùng làm pháp bảo tùy thân.
Mặc dù cây cương châm này là để bán cho Mộ Dung Yến, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc giao dịch, tất nhiên còn phải sử dụng vào việc khác.
Mấy đại tiên thiên cao thủ là Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu, Huyết Tích Tử, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục liền lập tức lắp tên lên thiết ô mộc cốt cung, sẵn sàng nhắm bắn.
Chu đại tiên sinh cũng nắm chặt sáo ngọc trong tay, một đoàn âm phong nho nhỏ quấn quanh bên dưới, hiển nhiên cũng đang phân thần xuất xác, chuẩn bị thi triển pháp thuật.
Âm thanh như tiếng địch vang lên, từ phía xa ngoài khơi giọng nói truyền đến, thế nhưng người còn chưa xuất hiện. Chỉ bằng những thứ thanh âm mờ ảo này liền khiến cho đoàn người của Hồng Dịch như gặp phải đại địch. Hung danh của Ngân Sa vương bây giờ đã hoàn toàn thể hiện một cách sâu sắc.
Lúc này, ngoài khơi tĩnh lặng không một tiếng động. Vầng trăng sáng tỏ trên mặt biển, lơ lửng giữa không trung, ánh trăng chiếu xuống như gột rửa cả không gian, mọi thứ đều trở nên sáng rõ, khiến cho tâm thần của con người như được gột rửa mọi bụi bặm.
Ngân Sa Vương sau khi nói một câu thì không hề phát ra tiếng động nào nữa, giống như từ trước đến giờ chưa hề xuất hiện.
Nhưng mọi người trên thuyền ngược lại càng cảm thấy trầm trọng, không hẹn cùng đửa mắt nhìn về phía biển rộng dưới thuyền, giống như dưới đáy biển thăm thẳm kia đột nhiên sẽ xuất hiện một con hải thú từ thời viễn cổ, đem mọi người nuốt chửng vào bụng.
Loại tình cảnh như ẩn như hiện này thật sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Hải thượng sinh minh nguyệt.
Thiên nhai cộng thử thì.
Tình nhân oán diêu dạ.
Cánh tịch khởi tương tư.
Nghĩa Tán. (binh-hoi huynh)
Trên biển rộng mênh mang khôn cùng mọc lên một vầng trăng sáng
Nhớ tới bạn bè xa xôi nơi góc biển chân trời dường như cũng giống mình cùng ngắm trăng cao vòi vọi
Tình nhân đa tình oán hận đêm trường xa cách
Nhưng cuối cùng lại nổi lên nỗi nhớ hoài niệm tương tư
Dịch Thơ(binh-hoi huynh)
Trên biển trăng sáng rạng đầy
Chân trời góc bể lúc này cùng nhau
Hận đêm xa cách đớn đau
Cô đơn hoài niệm trước sau một niềm...
Hồng Dịch cảm thấy bầu không khí trở nên khẩn trương, khủng bố, bất chợt cất cao giọng ngâm một bài thơ. Ha ha cười, ngừng lại một lúc rồi truyền ý niệm ra:
- Thì ra là Thiện Ngân Sa cô nương. Ngày đó từ biệt cũng khiến cho tại hạ hoài niệm. Lúc này biển trong trăng sáng, ở nơi chân trời gặp lại, đúng là thật tình cờ...Ngân Sa cô nương cần gì phải né tránh ẩn núp, không bằng ra đây cùng đối ẩm một phen, không nên bỏ lỡ cảnh đẹp của đất trời.
Hồng Dịch vừa nói vừa dồn lực tập trung bảo trụ huyệt khiếu thần bí Tinh Nguyên Thượng Thai. Hiện giờ, thần hồn của hắn không xuất xác mà cẩn thận nghiêm trận, toàn bộ tụ tập vào trong Tinh Nguyên Thượng Thai, tồn tưởng thần hồn vào trong đó, giống như một đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong bụng của người mẹ, không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng vào cơ thể, dần dần lớn mạnh lên.
Đây chính là pháp môn tu dưỡng Tinh Nguyên Thượng Thai tinh diệu nhất trong Tinh Nguyên Thần Miếu, pháp môn này được gọi là Kết Thai.
Đây chính là Hồng Dịch tích tụ toàn bộ lực lượng của mình, chỉ cần Thiện Ngân Sa đột ngột xuất hiện liền lập tực dùng tất cả lực lượng mạnh nhất của mình công kích đối phương.
Đối mặt với một cường giả là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Hồng Dịch không hề có một nửa điểm nắm chắc, chỉ có thể liều mạng tấn công một phen.
Hắn biết mặc dù ngẫu nhiên xuất ra một bài thơ, ý cảnh cảnh của bài thơ này mặc dù cũng khá đẹp, thế nhưng lại mang chút khinh bạc, ví Thiện Ngân Sa như tình nhân của mình. Ý thơ muốn nói rằng hiện giờ trên mặt biển đang là lúc trăng sáng, tình nhân cách xa nhau vạn dặm nơi chân trời, không thể cùng nhau thưởng nguyệt. Vì thế mà không nhịn được cảm thấy u oán giữa đêm khuya, trong lòng nổi lên nỗi tương tư.
Hồng Dịch ngâm bài thơ này là có dụng ý, tự nhiên là muốn chọc giận Ngân Sa. Đối phương cứ ẩn ẩn hiện hiện như vậy khiến cho người ta có áp lực rất lớn, không bằng thống thống khoái khoái bước ra giao đấu một phen.
- Hải thượng sinh minh nguyệt. Thiên cộng thử thì...Thơ hay thơ hay, e rằng xứng danh thiên cổ tuyệt cú (tuyệt cú: thể thơ tứ tuyệt). Ta còn tưởng ngươi chỉ biết chiếm tiện nghi lúc người khác gặp nguy khốn. Không nghĩ đến ngươi có thể làm ra bài thơ hay như vậy?
Vài câu thơ này của Hồng Dịch quả nhiên khiến cho Thiện Ngân Sa cất giọng nói.
- Nhưng, ngày đó ngươi thừa lúc ta đang trong lúc giao đấu nguy cấp mà cướp đi Nguyên Tẫn Thiên Châu, cái tiện nghi này không thể đơn giản nói một câu là xong. Đỡ thủy lôi của ta đây.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt biển, cách thuyền hai, ba lý, bỗng nhiễn một tiếng nổ lớn vang lên, vô số bọt nước phóng mạnh lên cao, từ trong không trung ngưng tụ thành một thủy cầu chu vi hơn mười trượng.
Hồng Dịch ước chừng một quả bóng nước lớn như vậy có thể đổ đầy một chiếc ao nhỏ.
Khối nước khổng lồ này vừa hiện ra liền lập tức thu nhỏ lại, càng lúc càng nhỏ. Sau đó áp súc thành một khối cầu nhỏ bằng một chiếc chậu. Khối thủy cầu tròn xoe áp súc đến cực điểm, trong suốt, ánh trăng chiếu xuyên qua liền tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt bắn khắp bốn phía. Ánh sáng từ quả cầu nước này dường như khiến cho vầng trăng trên cao cũng mất đi ánh sáng.
Người người đều cảm thấy một cỗ áp lực vô hình cực lớn.
Nước biển sau khi được ngưng luyện đến cực độ, bên trong ẩn chứa một lực lượng bộc phá cường đại khiến cho mọi người sinh ra cảm giác nguy hiểm vô cùng.
Nhìn khối thủy cầu cách hai, ba lý ngoài khơi, ánh sáng rực rỡ khiến cho mặt trăng cũng phải lu mờ, mọi người đang có mặt trên thuyền không ai không nghi ngờ rằng, nếu như quả cầu nước này phát nổ thì lập tức khiến tiêu diệt toàn bộ hạm đội.
- Đại Nhật Chân Thần.
Trong lúc thủy cầu bỗng chốc ngưng tụ ánh trăng thành ngân quang, Hồng Dịch đang bất động liền bất thình lình xuất thủ.
Từ trong mi tâm của hắn, một luồng âm phong vô cùng nhỏ cấp tốc bắn ra ngoài, vọt xa đến mây trượng trên biển. Bầu trời giống như mở ra môt lỗ hổng lớn, trong nháy mắt ánh trăng vô cùng vô tận đều bị hút về phía cỗ âm phong này. Ngay sau đó âm phong liền biến thành một luồng sáng màu trắng bạc vô cùng tinh khiết. Tiếp đó luồng sáng bạc càng lúc càng trở nên chói mắt, chuyển hóa thành màu vàng. Một ngọn lửa phừng phừng bốc lên, lay động theo chiều gió, tỏa ra một sức nóng kinh hồn, khiến cho ai ai cũng cảm thấy khó chịu.
Luồng âm phong màu trắng bạc này, bên trong dường như có ngọn lực rừng rực màu đỏ đồng, trong nháy mặt bắn nhanh về phía khối thủy cầu kia.
Ầm! Ầm!
Một tiếng nổ cực mạnh vang lên, thật giống như một khối thuốc nổ cực lớn sau khi được đốt lên liền phát ra một ngọn lửa khổng lồ phừng phừng cháy.
Trên không trung thấp thoáng hiện ra một pho tượng phật đà uy mãnh khoác trên người chiếc áo cà sa hỏa diễm. Trên đỉnh đầu là hào quang mặt trời rừng rực cháy, ngồi trên một đài sen rực lửa.
Pho tượng phật đà này vừa xuất hiện liền phóng thẳng đến chỗ khối thủy cầu, ngồi mạnh xuống, thật giống như muốn trấn áp thủy cầu xuống tận đáy biển, mãi mãi không vùng lên được.
Rầm!
Khối thủy cầu kia va chạm với hỏa diễm phật đà liền lập tức nổ mạnh.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chấn động bốn phía, lỗ tai của mọi người đau nhức như bị châm đâm. Xa xa ngoài khơi cuồn cuộn dâng lên một cơn sóng khổng lồ.
Rào Rào!
Đại hạm tám trăm người được hạ neo sắt xuống biển cũng bị chấn động kịch liệt, mọi thứ đồ ăn thức uống ngon lành trên bàn cũng đổ hết xuống sàn thuyền, khiến cho đại kim chu tiếc đứt ruột mà kêu rầm lên!
Vụ nổ này thủy cầu mang hỏa diễm phật đà nghiền nát thành mảnh vụn! Vô số hỏa diễm, đốm lửa rơi lả tả tứ phía xuống biển, cả mặt biển phát ra tiếng xì xì bốc hơi.
Ở trên mặt biển, một đoàn hơi nước dầy đặc bốc lên, sau đó lại bị gió biển thổi tan đi. Nhưng đám hơi nước kia sau khi bay đi vẫn tỏa ra nhiệt độ nóng bức vô cùng, khiến cho ai ai cũng cảm thấy mình đang đứng trong một nồi nước sôi sùng sục.
Khối thủy cầu kia mặc dù nổ tan hỏa diễm phật đà nhưng đồng thời cũng bị thiêu đốt bốc thành hơi nước. Nói một cách chính xác, thần hồn lực của hai bên đều bị đánh tan.
Bịch!
Sau khi vụ nổ xảy ra, thân thể Hồng Dịch run lên, lùi mạnh về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, giống như người vừa trải qua cơn bạo bệnh, lâu ngày không nhìn thấy ánh mặt trời.
Cùng lúc đó hai lỗ mũi, hai khóe mắt đều chảy máu ròng ròng.
- A!
Tiểu Mục đang đứng hộ vệ bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền kêu lên một tiếng sợ hãi. Sau đó vội vàng rút chiếc khăn tay trắng như tuyết ra, giúp hắn lau mặt.
- Không sao đâu. Mới vừa rồi huynh vận dùng Trừu Tủy Hóa Nguyên, mượn huyết phách dưỡng âm thần để thi triển đạo thuật, ngưng tụ thành hỏa diễm đại chân thần, nếu không thì không ngăn cản được viên thủy lôi kia. Đây chỉ là do huynh vận máu huyết quá mạnh mà thôi.
Giọng của Hồng Dịch có chút khàn khàn, sau đó ho khan một tiếng, nhổ ra một bụm máu, thanh âm có chút rõ ràng hơn nhiều.
- Ngân Sa cô nương, thế nào, thấy đạo thuật của ta ra sao?
Nhắm mắt dưỡng tinh thần khoảng ba nhịp hô hấp, Hồng Dịch móc từ trong người ra một hoàn thuốc màu vàng, ngậm trong miệng, dùng nước miếng hòa tan rồi nuốt vào, khi đó mới cảm thấy toàn thân hơi dễ chịu một chút. Sau đó hắn mới vận trung khí, hắng giọng nói to.
Vừa rồi hắn mới cưỡng ép vận chuyển Tinh Nguyên Thượng Thai, cốt tủy huyết phách dương cương tập trung để dưỡng âm thần, từ đó tích lũy được một lực lượng cực lớn, ngưng tụ hỏa diễm, tạo thành Đại Nhật Chân Thần, ngăn cản lại thủy lôi.
Nhưng do vậy mà khí huyết toàn thân hao tổn vô cùng nhiều, giống như vừa trải qua bệnh nặng, thân thể hư nhược đến cực độ.
Nếu bây giờ để cho Hồng Dịch đánh nhau với một võ sĩ thì sợ rằng cũng đánh không nổi.
- Thứ kích thích Tinh Nguyên Thượng Thai này dùng để tư dưỡng thần hồn, phương pháp tích lũy lực lượng thần hồn quả nhiên là lợi hại! Nhưng quá tổn thương thân thể, ta chỉ có thể sử dụng một lần. Tuy vậy, nếu như ta tu luyện đến cảnh giới võ thánh, khi đó sử dụng phương pháp này thì sao nhỉ? Thần hồn có khi trở nên cực mạnh. Nhưng dù sao huyệt khiếu giúp âm dương thông suốt này vẫn còn nhiều thiếu sót, muốn sử dụng phương pháp này thì phải có thời gian vận chuyển rất dài, nếu là chân chính giao thủ đạo thuật thì chỉ trong nháy mắt là phân thắng bại, căn bản không có thời gian để ngươi vận dương trợ âm.
Đây là lần đầu tiên Hồng Dịch thi triển pháp quyết ép hỏi được từ Chu đại tiến sinh. Thông qua thực chiến hắn cũng hiểu được sự thiếu sót của pháp quyết này.
- Ấy? Ngươi ngày đó cùng lắm mới ở cảnh giới âm thần, tại sao bây giờ thần hồn lại có lực lượng của quỷ tiên rồi? Mặc dù thực sự ngươi còn chưa đột phá đến cảnh giới quỷ tiên thế nhưng lực lượng thần hồn lại khổng lồ như vậy? Chẳng lẽ ngươi là kỳ tài trời sinh để tu luyện đạo thuật? Hay là chuyển thế của một vị cao nhân nào đó? Không đúng, nếu như ngươi là kỳ tài trời sinh để tu đạo thuật thì đã sớm tu luyện thành quỷ tiên rồi, cũng không phải dừng chân lại trước bình chướng quỷ tiên như thế này. Vấn đề này cũng không thể làm khó một vị cao nhân chuyển thế được.
Giọng nói mang chút ngạc nhiên của Thiện Ngân Sa từ ngoài khơi truyền lại.
- Ta tất nhiên không phải là kỳ tài trời sinh để tu đạo, cũng không phải là cao nhân chuyển thế, chẳng qua chỉ là tu luyện một chút bí pháp mà thôi. Nếu như Ngân Sa cô nương có hứng thú, kính mời hiện thân nói chuyện. Nguyên Tẫn Thiên Châu ta tất nhiên sẽ hoàn trả lại. Còn không, nếu như Ngân Sa cô nương không đồng ý thì hai ta có thể tiếp tục giao đấu đạo thuật! Nói thật lòng, nếu như ngày đó biết cô nương là Ngân Sa Vương, thì ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt Nguyên Tẫn Thiên Châu với cô nương đâu.
Hồng Dịch tiếp tục lớn tiếng nói.
Lời nói của hắn lần này, không rắn cũng không mềm, mà là lời nói thật lòng. Ngày đó nếu như hắn biết Thiện Ngân Sa là Ngân Sa Vương trong thiên hạ bát đại yêu tiên thì hắn chắc chắn sẽ không tranh đoạt với nàng ta.
Bây giờ đang ở trên biển, hắn không hề muốn liều chết tranh đấu với cự yêu như Ngân Sa Vương. Vạn nhất lao lên giao đấu để cho người của Ngô đại quản gia, Vệ Thái Thương, Đại La phái đuổi đến nơi chiếm tiện nghi thì muốn khóc cũng không kịp nữa rồi.
- Ta bây giờ mặc dù trong tay còn chút lực lương, tu vi bản thân cũng không nhỏ yếu. Thế nhưng so với một yêu tiên như Ngân Sa Vương chỉ sợ không bằng. Thiên hạ bát đại yêu tiên, mỗi một người đều là tung hoành thiên hạ, vô địch bốn phương, liều mạng giao đấu quả thật là ngu xuẩn.
Hồng Dịch sau khi nói xong liền suy tính trong lòng.
Hơn nữa Thiện Ngân Sa cùng hắn không có đại thù gì đến mức không đội trời chung. Hồng Dịch tin rằng, chỉ cần đối phương không hạ sát tâm, bằng vào miệng lưỡi của mình thì nhất định sẽ làm quen được với nàng ta.
Trọng yếu hơn chính là một kích liều mạng vừa rồi của Hồng Dịch khiến cho hắn có đủ thực lực nói chuyện với đối phương.
Có thực lực thì lời nói cực kì có trọng lượng!
- À? Ngươi nguyện ý trả lại Nguyên Tẫn Thiên Châu cho ta sao?
Thiện Ngân Sa dường như có chút ngạc nhiên:
- Thực lực vừa rồi của ngươi đã cho thấy ngươi có khả năng giữ lại bảo vật này. Tại sao lại muốn trả cho ta?
- Ha ha!
Hồng Dịch cười to ha ha:
- Chúng ta là những người hiểu lý lẽ, biết nắm biết buông. Đối với một trong bát đại yêu tiên như Ngân Sa cô nương, danh tiếng lẫy lừng, rất đáng để ta làm quen.
- Nếu như vậy thì ta sẽ tới lấy.
Đúng lúc này, từ mặt biển phía nam bỗng nhiên xuất hiện một điểm trắng.
Càng bơi tới gần, điểm trắng này càng lúc càng khổng lồ, trông giống như một con cá voi vậy.
Không ngờ đây là một con cá mập khổng lồ, toàn thân trắng bạc, cả người óng ánh như ngân tệ.
Hồng Dịch cùng mọi người giương tròn mắt ra nhìn. Bởi lẽ con cá mập này quả thực đã vượt qua cực hạn trong tưởng tượng của bọn họ.
Hồng Dịch nhìn con cá mập đang bơi đến kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang đứng nhìn một con voi không lồ. Chênh lệch về kích thước cực kì lớn.
Con cá mập khổng lồ này, thân thể lớn gần bằng một phần ba đại hạm của Hồng Dịch.
Có một người ngồi trên lưng con cá mập này, đó chính là Thiện Ngân Sa ngày đó từng gặp qua Hồng Dịch. Chẳng qua lần này nàng ta thay đổi quần áo, lần trước là váy lụa màu vàng, còn lần này là một bộ màu trắng. Nàng ta ngồi trên đầu con cá mập, hai bàn chân màu hồng nhạt thả xuống nghịch nước biển.
- Hả? Không phải là âm thần, là thể xác sao?
Hồng Dịch vừa nhìn qua liền nhận ra ngay, Thiện Ngân Sa đang ngồi ở đầu con cá mập khổng lồ không phải là âm thần, mà là một thân thể đang sống sờ sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui