"Hổ ma luyện cốt quyền? Không phải là tuyệt học luyện cốt của Đại thiện tự đấy sao? Ngay cả Tử Nhạc cũng không có được, do phải tự mày mò luyện tập cốt pháp, vì vậy phải tốn mất ba năm dùng hổ cốt cao để điều dưỡng mới có thể luyện cốt tới cảnh giới cứng như sắt thép đó sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Thấy trên đất bày ra quyển Hổ ma luyện cốt quyền, Hồng Dịch cảm thấy hơi kinh ngạc, quyển sách này hắn đã nghe Bạch Tử Nhạc nói qua, cũng biết lai lịch và công hiệu của nó, nhưng từ khi hắn lấy được Di đà kinh từ trong Võ kinh, thì đối với kinh thư bí tịch không còn cảm thấy chấn động nhiều nữa.
Điều tối kỵ của kinh thư là phải luyện tập từng bước từng bước một, tuyệt không được luyện tập trong chốc lát mà thành.
"Tử Nhạc dạy ta Ngưu ma đại lực quyền, là công phu luyện nhục, luyện cân, luyện bì mô, nhưng tối đa cũng chỉ đến cảnh giới võ sĩ, nếu muốn tiến thêm một bước nữa, đạt được tới võ sư, thì phải có bí quyết luyện cốt, nếu có thể xem qua bản hổ ma luyện cốt quyền này thì tốt, nhưng hồn nhi của mình không có khả năng chạm vào sách..."
Hồng Dịch đương nhiên biết tầm quan trọng của quyển Hổ ma luyện cốt quyền này, đó chính là pháp quyết hay nhất để một người võ sĩ tiến đến cảnh giới võ sư.
Hây!
Ngay khi Hồng Dịch tiến tới gần bản quyền phổ, Hồng Tuyết Kiều đột nhiên đánh mạnh tới, một quyền tung ra, oanh kích hư không, làm cho không khí xung động mạnh một trận.
"Không hay rồi!"
Hồng Dịch cả kinh, đây không phải là chuyện đùa, cảm giác được cả một luồng sóng khí tức đập vào mặt mình, cả người cảm thấy như đứng gần lò lửa, giống như bị vạn cây kim châm vào, cả người vô cùng khó chịu, thiếu chút nữa hồn nhi tiêu tán.
Trong lúc kịch liệt khó chịu, Hồng Dịch khẽ động ý niệm trong đầu, hồn nhi cuối cùng cũng nhẹ nhàng bay đi.
"Cuối cùng ta rốt cuộc cũng biết thế nào là dương cương khí bức người, huyết khí phương cương, âm quỷ không thể cách nào đến gần được."
Trong lúc lùi lại, thấy Hồng Tuyết Kiều không phát hiện gì, mà chính vừa rồi do hồn nhi của mình đến gần chỗ luyện công của nàng ta, bị huyết khí dương cương cường liệt áp bức không thở nổi.
Âm hồn quỷ vật muốn làm điều mờ ám, chỉ có hai loại người chúng không thể quấy phá được, một là nội tâm ngay thẳng, thấu triệt đạo lý quỷ thần, là người không sợ hãi, thứ hai là người có thân thể cường tráng, huyết khí phương cương.
Hồng Tuyết Kiều chính là loại thứ hai.
Hồng Dịch tuy hiện giờ không phải là quỷ vật nhưng là du hồn thì cũng không khác là mấy.
Đã biết nguyên nhân, Hồng Dịch cũng không tới gần Hồng Tuyết Kiều, mà thong thả phiêu du hai bên trong sân luyện, đem từng quyền từng thế Hồng Tuyết Kiều luyện khắc ghi vào trong đầu.
Nếu là du hồn, không có biện pháp chạm vào sách, nhưng Hồng Dịch có khả năng quan sát Hồng Tuyết Kiều luyện công, so với đọc sách thì còn hiệu quả hơn, đến cấp bậc này chả khác nào được một võ sư truyền dạy quyền pháp.
Nhưng Hồng Tuyết Kiều lập tức thu lại quyển sách, trở về phòng, sau đó Hồng Dịch nghe thấy nàng sai nha hoàn nấu nước tắm.
Hồng Dịch vừa nghe đến đây, hồn nhi lập tức bay khỏi Vân Đinh trai.
"Đúng rồi, phụ thân mình đã về, người là võ thánh, không biết mỗi ngày có luyện công hay không?" Hồng Dịch vừa nghĩ trong đầu, hồn liền hướng trung tâm phủ đệ mà bay đi.
"Đấy là....huyết khí phương cương thật kinh khủng...."
Vừa bay qua tường, tới gần đại môn trung tâm Hầu phủ, Hồng Dịch thấy được trên đỉnh ốc tựa hồ bốc lên hoả diễm ánh hồng, thật giống như trong Hầu phủ có đám cháy, càng tới gần Hầu phủ huyết khí càng bức người.
"Huyết khí của võ thánh không ngờ lại cường đại đến vậy."
Hồng Dịch nhìn trên đỉnh lầu loáng thoáng ánh hồng quang hỏa diễm, cũng biết đây không thật sự là ánh lửa, mà chính là do hồn nhi cảm nhận được huyết phách dương cương khí cường đại.
Loại huyết khí này đạt tới trình độ phô thiên cái địa, du hồn của Hồng Dịch ngay cả cửa cũng không thể vào được.
Hắn lần thứ hai cảm nhận được phụ thân Võ Ôn Hầu của mình kinh khủng đến cỡ nào, loại cảm giác này so với cảm giác áp bức đến nhũn chân khi gặp lần đầu trong phòng thì càng đáng sợ hơn.
"Vừa mới luyện đến cảnh giới dạ du, căn bản không thể đến gần một huyết khí cường đại như vậy, nên trở về thôi."
Hồn nhi của Hồng Dịch vừa xoay người bay đi, đột nhiên hắn toàn thân cảm thấy lãnh lẽo, một loại cảm giác lạnh giá căm căm nảy lên, giống như bị người khác nhìn chằm chằm vào.
"Cái gì, một du hồn lại dám đến nhìn trộm ta?"
Đúng lúc này, một thanh âm từ bên trong truyền ra, xuyên thẳng vào ý niệm trong đầu Hồng Dịch.
Hồng Dịch nghe ra, đây chính là thanh âm của phụ thân mình Hồng Huyền Cơ.
Bị phát hiện rồi!
"Võ Ôn Hầu quả nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, là nhân vật đạt tới cảnh giới võ thánh....Không ngờ cũng cảm thấy ta đang nhìn trộm...."
Ngay khi Hồng Dịch bay vọt đến góc tường âm u, đột nhiên trong lầu xuất hiện hai hắc y nhân.
Hai hắc y nhân này vóc người tầm tầm, búi tóc thắt cao, chính giữa cài một cây trâm ngọc bích, chứng tỏ rằng hai người này là đạo sĩ.
"Hả? Các ngươi là đạo phái nào? Đêm khuya ẩn núp trong phủ ta, còn dùng pháp tưởng thần hồn xuất xác vào phòng ta, muốn làm gì hả? Nếu để cho các ngươi khinh người tự do vào phòng ta, ta cũng không đáng là võ thánh."
Hồng Huyền Cơ chậm rãi nói.
"Vô Sinh đạo, Huyền Diệp."
"Chân Không đạo, Huyền Chân."
Hai hắc y nhân đạo sĩ đều tự báo danh và đạo phái, sau đó nói:"Chúng ta đến là để giết ngươi."
"Vô Sinh đạo? Chân Không đạo? Từ đâu lại xuất hiện tà giáo như vậy. Vương triều Đại Kiền ta, thụ sắc phong là chính quy đạo môn chỉ có Thái Thượng đạo, Chính Nhất đạo, Phương Tiên đạo, làm gì có Vô Sinh đạo, Chân Không đạo. Tà giáo chỉ bày trò, làm đảo loạn nhân tâm, ám sát đại thần triều đình, định làm loạn triều cương ta chăng?" Thanh âm Hồng Huyền Cơ truyền đến, đồng thời đại môn của chính phủ hé mở ra, trước cửa xuất hiện một người mặc hoa phục cẩm y, mang tử kim quan, thân thể thẳng tắp, to lớn tựa như ma thần.
Đó chính là Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ.
Ngay khi Hồng Huyền Cơ vừa xuất hiện ở cửa.
Xoẹt! Xoẹt!
Hai đạo kiếm quang cách trăm bước chợt loé lên, là hai thanh bảo kiếm trên lưng hai đạo sĩ, không thấy bọn họ có động tác gì, bảo kiếm tự ra khỏi vỏ, phi trảm mà đến, kéo thành một tia sáng dài.
Khi kiếm quang bay tới, trong nháy mắt có thể thấy được hoa văn cúc hoa trên thân kiếm, lưỡi kiếm lướt gió đâm thẳng vào yếu hầu tạo thành áp lực nghẹt thở.
Nhưng Hồng Huyền Cơ đối mặt với hai đạo kiếm quang, đột nhiên đưa tay phải ra, bàn tay trong suốt không dính một hạt bụi đưa bắt lấy hai đạo kiếm quang đấy, dùng ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, bốn ngón tay cứng rắn bắt lấy hai thanh kiếm đang bay tới.
Đó chỉ là thuần vũ kỹ, sức mạnh và độ chính xác.
Cổ tay vừa chuyển, hai thanh kiếm giữa các ngón tay liền chuyển. Hồng Huyền Cơ chấn động cơ bắp cánh tay, hai thanh kiếm thoát khỏi tay bay ngược trở lai, gào thét xé gió lướt đi, thế phóng đi so với lúc trước thì nhanh và hung mãnh hơn nhiều.
Phịch! Phịch!
Hai thanh kiếm thấm đẫm máu, cắm sâu vào ngực hai hắc y đao sĩ, xuyên ra tận sau lưng, găm thẳng hai đạo sĩ xuống đất.
"Hừ! Là thần hồn khu vật phi kiếm ám sát, chỉ là quỷ thần tiểu đạo mà thôi, cách trăm bộ giết người, mạnh không bằng cung, nhanh không bằng nỗ. Cũng dám ám sát ta? Đúng là không biết trời cao đất rộng."
Hồng Huyền Cơ bước lên vài bước, đến trước mặt hai đạo sĩ, thấy hai đạo sĩ kiếm xuyên qua ngực, vẫn còn thấy tức trong lòng, cười lạnh hỏi :"Cái gì là Vô Sinh đạo, Chân Không đạo, các ngươi vì sao lại ám sát ta?"
"Ha ha...Hồng Huyền Cơ, ngươi hỏi hay lắm, vốn là bọn ta nghe nói Bạch gia Bạch Tử Nhạc đã đến Ngọc kinh, muốn giao thủ vơi ngươi, chờ ngươi và hắn đánh nhau đến kiệt sức, Vô Sinh đạo, Chân Không đạo chúng ta sẽ lên ám sát."
Hai đạo sĩ khó khăn trả lời.
"Bạch Tử Nhạc? Thì ra là thiên tài mười năm tuổi mới nổi lên của Bạch gia? Chỉ bằng vào hắn mà muốn cùng ta quyết đấu, thật bất ngờ đấy." Hồng Huyền Cơ ngạo nghễ nói.
"Ha ha.... Hồng Huyền Cơ, ngươi thật hồ đồ hay giả vờ hồ độ vậy, kiếp trước của Bạch Tử Nhạc là một trong bát đại yêu tiên thiên hạ....không có phụ mẫu, không có gia hương..."
Hai đạo sĩ cũng không gắng gượng được nữa, cuối cùng miệng lẩm nhẩm niệm những văn tự kì quái, sau đó tuyệt khí bỏ mạng.
Thân thể vừa chết, hai đạo âm thần vô hình vô chất từ cơ thể bay lên.
Hồng Huyền Cơ ánh mắt chợt loé lên, dường như thấy được đạo âm thần vô hình vô chất này, đột nhiên tung ra hai quyền, oanh kích vào hai đạo âm thần này.
Ầm ầm!
Hai đạo âm thần không chịu nổi huyết khí cương dương cường đại oanh kích, chỉ chốc lát bị đánh cho hồn phi phách tán, tiêu thất trong thiên địa.
"Là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên sao.."
Hồng Huyền Cơ nhắm mắt lại, thần thái vô cùng ngưng trọng.
"Hả?"
"Hình như vừa có một du hồn mới đi khỏi."
"Không có phụ mẫu.....không có gia hương...."
Hồng Huyền Cơ lẩm nhẩm trong miệng hai câu nói này, lần thứ hai lâm vào trầm tư.
"Vô Sinh đạo, Chân Không đạo...Thì ra Bạch gia mới nổi, Bạch Tử Nhạc, thiên hạ bát đại yêu tiên, chồn bạc náo loạn hoàng cung....hình như có gì đó không đúng..."
Lúc này, tiếng người huyên náo, toàn bộ Hầu phủ đèn đuốc thắp lên, rất nhiên hộ viện canh giữ chạy đến. Trong đó tất nhiên có cả những võ sư tinh nhuệ mặc giáp thiết lân, đầu đội thiết khôi, mang giáp tay hạng nặng, tay cầm trường đao tinh cương.