- Tên Vô Địch Hầu này tuyên bố muốn cùng ta cướp đoạt công lao đây!
Hồng Dịch trong lòng cũng biết mấy kẻ cưỡi Ô Ma mã kia chẳng khác nào thiên lôi trên trời kéo đến bắn phá mình.
Một quỷ tiên, khi lực lượng quá cường đại, thần hồn cứ lớn mạnh, lớn mạnh hơn nữa, lớn mạnh đến một mức cực hạn thì sẽ chẳng khác nào những cây đại thụ cực cao, vào một ngày trở trời sẽ nhất định hấp dẫn thiên lôi.
Cho nên quỷ tiên cao thủ không bao giờ đợi đến khi thần hồn của mình lớn mạnh đến cực điểm, bọn họ chủ động bay vào trong tầng mây, đứng cách ở rìa tầng lôi điện rồi độ lôi kiếp.
Dù sao mình tự độ lôi kiếp thì có thể nắm chắc phần nào.
Nếu như chờ sấm sét tới đánh vào người thì không có gì bảo đảm cả. Sấm sét mang theo lực lượng khổng lồ, có thể nghiền nát tất cả mọi thứ. Quan trọng hơn là lúc sấm sét đánh xuống, chỉ trong chớp mắt, thân thể lập tức bị thiêu rụi, hồn phách bị phá hủy.
Quỷ tiên nếu như thực sự để lôi điện đánh vào hồn phách của mình thì chết là cái chắc.
Nhưng hiện giờ Thiện Ngân Sa thực lực tăng lên rất nhiều, Hồng Dịch nhờ cậy vào lực lượng của nàng, hơn nữa còn đang ở trên biển nên rất có ưu thế. Trong lòng hắn nắm chắc bảy, tám phần đánh chết Lang vương Tất Thấp Hoa.
Huống chi, sau khi bán được đám nô lệ này hắn có thể mua được những con thuyền chắc chắn hơn ở Thần Phong quốc, mở rộng hạm đội, thuê được những chiến sĩ cường hãn, khuếch trương lực lượng của mình.
Hắn vốn nắm chắc việc giết chết Lang vương Tất Thấp Hoa công lao sẽ thuộc về mình.
Ai ngờ rằng nửa đường lại xuất hiện một Vô Địch hầu muốn cướp đoạt công lao này.
Đối với Vô Địch hầu này, Hồng Dịch đã sớm biết đến danh tiếng. Mặc dù người này còn kém vị thiên tài hai mươi tuổi làm thừa tướng thời thượng cổ, nhưng hắn đã sớm thành lập phủ đệ sai nha, thống lĩnh binh quyền một phương, lại được hoàng thượng sủng ái cực độ. Trong triều tuy cũng có lời ra tiếng vào nhưng công lao của hắn được tuyên bố rành rành, hơn nữa chuyện thiếu niên phong hầu cũng là chuyện có tiền lệ, danh tiếng hiển hách thì ban thưởng công huân chức tước cũng không đáng là gì.
Nhất là Vô Địch hầu này cũng không phải xuất thân từ danh môn, nghe nói là sinh ra trong một gia đình bình dân, không có bất cứ sự hỗ trợ nào cả. Mấy năm tham gia vào quân đội lập công liền được phong hầu lập phủ, thủ hạ cao thủ dưới trướng như mây, thâm sâu không lường được, kiêu ngạo không kém những danh môn vọng tộc tồn tại mấy trăm năm.
Đây quả thực là vai chính trong bút ký truyền kỳ cũng như dã sử nơi triều chính.
Mặc dù không hề biết chút gì về thực lực của Vô Địch hầu, nhưng Hồng Dịch hiểu rằng người này nhất định vô cùng lợi hại.
Nếu gặp trên biển, cho dù mình giết chết Tất Thấp Hoa thì công lao này cũng không đến phiên mình được hưởng, chỉ có thể làm áo khoác cho kẻ khác mà thôi. Người ta viết một báo cáo lên triều đình, vậy triều đình tin ai?
Hồng Dịch mặc dù hiểu đại nghĩa, thế nhưng hắn cũng không muốn đem tính mạng ra đánh cuộc, không muốn đem tính mạng ra để tăng thêm hào quang cho kẻ khác.
- Nếu Vô Địch hầu phái người ra biển, như vậy sẽ ngăn cản việc giết Hắc Lang vương, chuyện này rất phiền toái, ta phải nghĩ cách đối phó mới được.
Hồng Dịch thấy bảy kỵ sĩ kia vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm, trong lòng dần dần chìm vào trầm tư.
- Lần này Hầu gia phái chúng ta đến Thần Phong quốc mua cán đào mộc tiễn để luyện chế Diệt Hồn tiễn, công tác lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót.
Một kỵ sĩ sau khi ăn cá uống rượu mọt lúc lâu, mùi rượu dần dần tản ra xung quanh, thế nhưng giọng nói vẫn chấn động trong một phạm vi rộng, thể hiện năng lực không chế rất mạnh.
- Không cần vội vàng, thời gian vẫn còn dư dả. Lần này chúng ta có thể ở lại Thần Phong quốc năm bữa nửa tháng nữa. Hầu gia lần này cho chúng ta mang không ít ngựa cũng như nô lệ tù binh, người đã xin ý chỉ được bán đám nô lệ này tại Thần Phong quốc lấy quân phí, hoàng thượng cũng đã cho phép rồi. Chúng ta phải trả giá thật tốt, tranh thủ vì Hầu gia kiếm được thật nhiều tiền. Hầu gia nói, tốt nhất là dùng nô lệ đội lại Nộ Kình đại hạm của bọn họ.
Một kỵ sĩ khác nâng chén rượu hoa đào hơi đỏ lên, một hơi cạn sạch, ợ một tiếng, rồi chậm rãi nói.
Kỵ sĩ này ít nhất đã uống mười cân rượu, nhưng tay cực kỳ trầm ổn không run rẩy chút nào, trong lúc nói chuyện vành tai khẽ nhúc nhích, ánh mắt giống như thiểm điện thỉnh thoảng quét qua tửu quán, phản ứng của tất cả mọi người đều bị hắn thu hết vào trong mắt.
Hồng Dịch biết những kẻ này thảo luận cơ mật trong tửu quán nhưng cũng không hề đắc ý mà lơ là, đây là một loại cảnh giác được rèn luyện kĩ càng.
Trong tửu quán nói chuyện cơ mật một cách không kiêng kỵ, không sợ người khác nghe thấy, đây chính là biểu hiện một loại cực kỳ tự tin vào bản thân. Không trải qua trăm ngàn đắng cay khổ luyện, không trải qua ngàn vạn trận chiến, không có lòng tin vô địch, thì tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Ngay cả một tiểu binh hiểu biết cũng không làm được như vậy.
May mà bản thân đạo thuật cao thâm, không dùng tai nghe bọn họ nói chuyện, nếu không chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện ra.
Những kẻ này so với Liệt Kình tử sĩ của Tĩnh Hải Quân thì thông minh hơn nhiều, có thể nói là cường đại hơn rất nhiều. Nói cách khác, Liệt Kình tử sĩ chỉ biết nghe lệnh giết người, cùng lắm cũng chỉ là "tử sĩ" mà thôi.
Trong khi đó những kẻ này, mỗi một người đều là một đại tướng có tài, có suy nghĩ độc lập!
Chính bởi vì như vậy, thành tựu của những kẻ này, bất kể là về phương diện võ công hay phương diện cầm bình đều vượt rất xa so với Liệt Kình tử sĩ.
Võ công không phải cứ liều chết luyện tập là được. Đầu óc cơ trí, tự tin cường đại, tinh thần cứng rắn, đó mới chính là mấu chốt đạt được thành tựu trong võ công.
Những điều này Hồng Dịch đều thấy rõ trên thân thể của những kỵ sĩ kia.
Bảy tên kị sĩ này vừa đi vào tửu quán uống rượu, nói chuyện. Hồng Dịch liếc qua đánh giá thầm trong lòng, sau đó đưa ra một kết luận, những người này mặc dù đều là tiên thiên đỉnh cấp, nhưng nếu như thực sự giao chiến thì chỉ e rằng đám người Văn Phi Yên, Sơn Khâu, Lôi Liệt, Trầm Thiết Trụ, Huyết Tích Tử không có cơ hội thắng.
Mấy đại cao thủ dưới trướng tuy thực lực cao hơn so với bảy kỵ sĩ này, nhưng không thể đánh lại đám người này.
Từ người bọn họ toát ra khí thế tung hoành vô địch.
Loại khí thế này phải là từ chém giết oanh liệt trong chiến trường, trải qua hơn trăm ngàn chiến trận, giống như phượng hoàng tắm lửa đỏ sống lại thì mới có thể có được một niềm tin tất thắng như thế này.
Đây là một loại tín niệm đã khắc sâu vào trong xương tủy bọn họ, cho dù là Xích Truy Dương cũng không có được.
Hồng Dịch đã đọc qua rất nhiều truyền kỳ về các đại tướng được ghi lại trong sử sách. Trước đây có một đại tướng quân có phong hiệu là Chiến Thần hầu, sau lại được phong làm Hiển Thánh Vương, vị tướng quân này từng nói: khiến cho những đối thủ cường đại, những đội quân vô địch từng bước từng bước bị nghiền nát dưới vó ngựa cuồn cuộn của ngươi, dần dần từ trong xương tủy của ngươi sẽ sinh ra một loại tín niệm tất thắng. Quân đội có được loại tín niệm này thì chính là một sư đoàn vô địch.
Nhìn bảy tên kỵ sĩ này cười nói uống rượu, Hồng Dịch phảng phất thấy được đội quân phía sau bọn họ, đó tuyệt đối là một hùng sư vô địch, có thể thống soái một đội quân hùng sư vô địch này tuyệt đối không thể là nhân vật tầm thường.
Đối địch với một đội quân như vậy, đối địch với một thống soái như vậy, tuyệt đối là một điều kinh khủng.
Hồng Dịch giờ hơi hiểu ra, tại sao hoàng đế lại để một thanh niên trẻ tuổi như Vô Địch hầu trấn thủ Thanh Sát khẩu, một yết hầu của quốc gia mà không sợ lời bàn ra nói vào. Nếu như mình là hoàng đế, nhìn thấy những binh lính này thì chắc chắn cũng cảm thấy yên tâm, không sợ bị địch nhân xâm phạm.
- Xem ra trước mắt còn có rất nhiều việc cần làm. Muốn được phong hầu, phong tước, được triều đình trọng dụng, tuyệt đối không phải là chỉ lôi kéo cao thủ, hay lập một vài công lớn là được.
Bỗng nhiên Hồng Dịch phát hiện ra mình còn thua kém rất xa.
Chỉ dựa vào đám thủ hạ hiện giờ của mình, cho dù giết chết Tất Thấp Hoa, sau khi hoàng đế biết cũng tuyệt đối không thực sự trọng dụng mình, không được tín nhiệm một cách chân chính.
Bởi lẽ, đội ngũ của bản thân thiếu mất một thứ khí chất, khí thế khiến cho hoàng thượng có thể tin tưởng được.
Từ trong lòng của Hồng Dịch bỗng trầm hẳn xuống, hắn phát hiện ra đội ngũ của mình chẳng khác nào một đám ô hợp.
- Hồng Dịch, có phải những người kia có loại tín niệm tất thắng từ trong xương tủy khiến cho ngươi nhận ra mình cần phải làm rất nhiều thứ không? Ta cảm thấy sự tự tin của ngươi giảm đi rất nhiều, giống như nản chí vậy.
Đúng lúc này, Thiện Ngân Sa mở miệng nói.
- Hả?
Hồng Dịch cũng không nghĩ tới Thiện Ngân Sa lại là người am hiểu như vậy, vừa nhìn qua đã biết được tâm tình của mình.
- Hồng Dịch, thật ra ngươi cũng không cần phải làm như vậy. Ngươi sau khi đạt tới cảnh giới quỷ tiên, vượt qua lôi kiếp, ngươi sẽ nhận ra những thứ này chẳng khác nào phù du, cũng như một giấc chiêm bao. Giống như Mộng Thần Cơ, tuân theo đạo của Thái Thượng, giám sát hoàng quyền, trong thiên hạ không ai có thể chống lại. Dùng ý chí của mình đại biểu cho ý chí của đạo trời, đó mới chân chính là vô địch giữa thế gian.
Thiện Ngân Sa nhìn ánh mắt của Hồng Dịch, chậm rãi nói.
- Được như vậy còn rất xa xôi, bây giờ vẫn phải nắm chắc những thứ trong tay.
Hồng Dịch cười cười.
- Nộ Kình đại hạm của Thần Phong quốc được làm từ gỗ của bích đào đại thụ trải qua hơn trăm năm sét đánh, sau đó được ngâm qua một loại tinh chất đặc biệt mà thành. Loại tinh chất đặc biệt này được luyện chế từ hỗn hợp keo bóng cá, bột phấn xương cá voi. Dùng chất liệu này quét qua rồi ngâm vào khiến cho gỗ trở nên cứng rắn như sắt thép, hơn nữa còn có thể chống lửa, khi tiến vào nước còn giảm rất nhiều lực ma sát, tốc độ rất nhanh, so với thiết giáp phi luân đại hạm của Ngân Thương tổng hội thì không kém chút nào. Loại thuyền này Hầu gia từ lâu đã muốn có được, đáng tiếc thứ này quá quý giá. Lạc Phá Thiên của Đào Thần đạo nói rằng, phải có mười nô lệ tiên thiên cao thủ, hơn một trăm võ sư mới bằng lòng đổi lại một chiếc. Hắn cho là tiên thiên cao thủ là củ cải chắc? Muốn bao nhiêu được bấy nhiêu sao? Chúng ta khổ luyện bao nhiêu năm mới có thể tiến vào cảnh giới tiên thiên, kể cả là võ sư cũng khó đạt được mà.
Một kỵ sĩ sau khi uống rượu, ánh mắt lóe lên.
- Nộ Kình đại hạm, chế tạo rất khó khăn, mười mấy năm mới chế tạo được một chiếc, nếu thực sự bán ra, giá cả cũng lên tới ba trăm vạn lượng bạc, muốn mua cũng khó mua đươc một chiếc. Ba trăm vạn lượng ngang với chi phí lương thảo cho hai mươi vạn huynh đệ trong đại quân của chúng ta đấy. Người ta yêu cầu đổi lại bằng mười tiên thiên cao thủ, một trăm võ sư cũng không phải là quá đáng. Thị trường nô lệ ở hải ngoại hiện giờ, một tiên thiên cao thủ ít nhất cũng giá trị tới hai mươi vạn lượng bạc trắng đấy.
Một kỵ sĩ khác cười nói.
- Trong đám nô lệ tù binh của chúng ta dường như cũng có một tiên thiên cao thủ, không đủ để đổi lại, võ sư cũng không nhiều. May mà lần này có bảy thớt Ô Ma Kỳ Lân mã, cũng đủ để tiến hành trao đổi. Đáng tiếc những thớt Ô Ma Kỳ Lân mã này chính là thần vật, trên người có một cỗ uy nghiêm tự nhiên của kỳ lân, của rồng, những quỷ vật thông thường không thể tới gần được. Nếu như chúng ta được trang bị những thớt ngựa này, trong lúc thọc sâu tiến đánh vào thảo nguyên thì cũng không sợ những thứ pháp thuật vớ vẩn kia nữa.
Lại có một kỵ sĩ khác thở dài, dường như đang tiếc nuối khi phải mang những thớt Ô Ma Kỳ Lân mã này bán đi.
- Không cần những loại ngựa này, sát khí trên người của chúng ta cũng đủ để chống lại đám quỷ vật âm hồn rồi.
Vị thủ lĩnh kỵ sĩ ngồi ở ghế đầu nói. Thủ lĩnh kỵ sĩ này trán vuông, mũi cao cao thẳng đứng, bàn tay nở nang, dường như trong đó ẩn chứa một cỗ lực lượng vô cùng vô tận. Chén rượu trong tay mang theo một cảm giác bị "nắm giữ", tư thế cầm chén chẳng khác gì đang nắm chuôi kiếm trong tay, vô luận động tác nào cũng có thể phối hợp chặt chẽ khắp bốn phương tám hướng, tư thế có thể phòng ngự hay công kích bất cứ lúc nào.
- Lần này tới đây, các ngươi không cần quá khẩn trương, cứ thả lỏng một chút, cũng có thể đi kiếm nữ nhân vui đùa. Lần này Hầu gia nếu có thể chặn giết được Tất Thấp Hoa thì tuyệt đối sẽ là một trận đại chiến có một không ai, chúng ta được phép lơi lỏng tinh thần. Hầu gia căn dặn rằng, đại chiến càng cấp bách, chúng ta càng phải thả lòng, trong lúc sinh tử, ung dung tự tại, đó mới thực sự là cao thủ.
Vị thủ lĩnh này tinh tế nói. Sau khi nói xong, sáu người còn lại cũng thả lỏng người ra.
- Được tìm nữ nhân sao? Nghe nói nữ nhân của Thần Phong quốc cũng rất quyến rũ đấy, vừa đúng lúc đang muốn dùng sự ôn nhu của các nàng để trung hòa sát ý của chúng ta trước khi lầm chiến, tiến vào cảnh giới "sinh tử chi gian, nhàn đình tín bộ" (trong lúc sinh tử, ung dung dạo chơi) như Hầu gia nói.
Đám kỵ sĩ nhìn nhau cười hắc hắc.
Cùng lúc đó ánh mắt của sáu kẻ này càn rõ quét ngang qua tửu quán, thậm chí là cả trên đường.
Nữ tử ở Thần Phong quốc so với Đại Kiền thì phóng khoáng hơn rất nhiều. Ở trên đường lớn xuất hiện rất nhiều nữ tử, người nào cũng mặc một bộ áo tơ lụa hoa lệ trên người, tay cầm một chiếc dù làm bằng giấy dầu, bọn họ đi dọc trên đường lớn mang theo một loại phong tình đặc biệt.
- Đều là một đám dung tục.
Sáu kỵ sĩ kia lướt qua một lượt sau đó đột nhiên nhìn về phía Thiện Ngân Sa đang ngồi cùng Hồng Dịch, đánh giá một cái:
- Nữ tử này khí chất không tệ!
- Hừ!
Hồng Dịch nhìn thấy ánh mắt càn rỡ của đám người này, trong lòng vô cùng không vui.
- Hồng Dịch, mấy người này cũng không tệ, tinh khí thần rất sung túc. Ta muốn rút âm hồn huyết phách của bọn họ để tế luyện Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn, gia tăng thêm uy lực cho bọn chúng!
Đúng lúc Hồng Dịch đang không vui, chuẩn bị thủ đoạn đối phó thì Thiện Ngân Sa khúc khích cười:
- Tinh khí hồn phách của bảy người này khi ngưng tụ lại thành một khối, thu vào trong Vô Cực tiễn, sau khi trải qua tế luyện thì uy lực được tăng cường rất lớn đấy.