"Thích khách đã bị bản Hầu giết chết, lui hết ra đi, không nên làm to chuyện tránh kinh động gia quyến, mang thi thể chôn sâu vào. Kính nỗ vệ, mạch đao vệ cũng lui ra."
Dưới ánh đuốc, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ ra lệnh cho đám hộ vệ, khuôn mặt loé lên vẻ bất định.
Trên mặt đất là hai đạo sĩ bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực mà chết.
Đứng sau Hồng Huyền Cơ là một hàng đao thủ bữu hãn toả ra hàn khí lạnh thấu xương, trường đao xuất khỏi vỏ, thân mặc trọng giáp, hiên ngang uy vũ, hơi thở nhẹ nhàng.
Đây là hộ vệ tinh nhuệ trong Hầu phủ, Mạch đao vệ!
Trong tay bọn họ là bách luyện tinh cương trường đao, bề rộng chỉ tầm bốn đốt ngón tay, dài xấp xỉ nhau, người người đứng sát nhau, hung hãn tựa như có thể mang cả người lẫn ngựa chém thành hai nửa.
Đó là sự đặc biệt của Mạch đao, khi Hồng Huyền Cơ còn trẻ, đã từng mang theo tám trăm Mạch đao binh làm bộ binh, tiến đánh một nghìn hắc giáp tinh kỵ của Vân Mông đế quốc, tạo nên một thần thoại lấy bộ phá kỵ.
Hiện tại Mạch đao vệ trong phủ đệ tuy rằng chỉ có ba mươi người, nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong Mạch đao binh, là thân binh tuỳ thân của Hồng Huyền Cơ.
Mạch đao vệ tuỳ ý chọn một người đều là võ sư tay không địch mười người.
Huống chi là lúc bọn họ toàn thân mặc trọng giáp, tay cầm mạch đao?
Như vậy chẳng khác nào võ sư chiến sĩ trong núi thây biển máu, dễ dàng địch ngàn quân, quỷ thần cũng không thể đến gần.
Càng đáng sợ hơn chính là bốn phía xung quanh rải rác ba mươi, bốn mươi hộ vệ tay cầm kính nổ, mũi tên kéo căng tựa như trăng tròn, cảnh giác nhắm xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra.
Đó chính là Kính nỗ vệ của Hầu phủ.
Trong tay họ là máy bắn nỏ, màu đỏ sậm, trên thân nỏ có khắc độ nhắm.
Dây nỗ được kéo căng tràn đầy sức mạnh, chỉ cần nhìn qua một cái cũng biết rằng những mũi tên này có thể xuyên qua cơ thể.
Đây là Thần tí nỗ mà vương triều đại Kiền đặc chế ra, nặng tam thạch (hay bằng ba trăm cân), đến cả võ sĩ cũng phải lấy chân mới có thể kéo căng dây cung ra được...vậy mà những nỏ thủ này lại có thể lấy tay kéo ra một cách đơn giản.
Thần tí nỗ có thể cách năm mươi bộ xuyên thủng thiết giáp!
Ba mươi tư chiếc nổ cùng bắn một lúc, cho dù là cao thủ võ thuật lợi hại đến đâu, cũng phải nuốt hận mà thôi.
Mạch đao vệ cầm đao hộ vệ bốn phía, kính nỗ vệ cầm căng tiễn sắt rải bốn phía, Hồng Huyền Cơ đứng chính giữa, hoả quang chiếu rọi lên người, đầu đội tử kim quan, tựa như một pho tượng võ học khổng lồ vĩnh viễn không thể bị đánh bại.
"Tắt đuốc đi! Không nên kinh động gia nhân! Mang tử thi đi! Đào hố sâu mà chôn!" Khi Hồng Huyền Cơ lên tiếng, một đầu lĩnh mạch đao vệ giương tay lên.
Keng!
Ba mươi thanh đao vào vỏ chỉ vang lên một âm thanh, chỉnh tề đến đáng sợ.
Đồng thời đuốc tắt hết, chỉ còn ánh sao trăng.
"Hầu gia, mạt tướng đến chậm, thỉnh Hầu gia trách phạt."
Đầu lĩnh mạch đao vệ kia tiến lên, dừng lại trước mặt Hồng Huyền Cơ, sau đó quỳ xuống nói.
Hắn cũng không quỳ hẳn xuống, bởi trên người mặc thiết trọng giáp, không thể thi lễ trọn vẹn. Lãnh cương trọng giáp của vương triều đại Kiền đều rèn từ lãnh thiết mà thành, thiết trọng giáp trụ, nặng một trăm hai mươi cân. Chỉ có võ nghệ cấp bậc đại tướng mới có thể mặc vào mà vẫn hành động như thường.
"Ta mới chỉ cùng thích khách nói hai câu, các người đã mặc y giáp lên người, cầm binh khí trong tay, loạt hành động này, so với lúc trước trong quân đội còn nhanh gấp ba lần, ta làm sao có thể trách phạt các ngươi."
Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ nói, phất tay xuống, "Cởi áo giáp, quay về đi ngủ đi."
"Nhưng Hầu gia, an toàn của ngài...."
"Hiện nay có thể giết được ta, ngoại trừ dương thần thần tiên, chỉ còn có cực hạn võ đạo nhân tiên mà thôi. Đáng tiếc hai loại người này, thiên hạ cũng chả có ai."
Hồng Huyền Cơ ngẩng đầu nhìn trời, "Bạch Tử Nhạc, ngươi nếu tìm đến ta giao thủ, thì đừng để ta thất vọng nhé."
Nhìn bộ hạ rời đi, Hồng Huyền Cơ nhớ tới du hồn khi nãy cảm thấy được: "Du hồn kia đã bị ta đánh thương thần, chắc cũng chuồn mất, nếu không cùng lắm thần hồn cũng bị tổn thương qua độ, cũng không thể khôi phục được, hơn mười ngày sẽ như hết dầu đèn tắt mà thôi."
..........................
Du hồn Hồng Dịch bay ra ngoài, khiếp sợ chạy quàng chạy xiên.
May mà hắn là du hồn, vô hình vô chất, có thể đâm vào tường mà không bị ngăn trở, nếu không sớm bị đầu rơi máu chảy rồi.
Đến khi lê lết được về tiểu viện phía tây bắc Hầu phủ, thần hồn về xác. Hồng Dịch vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy trái tim mình đập bình bịch, máu xung lên não một cách hỗn loạn.
Giống như cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Người đọc sách phải chú ý ung dung bình tĩnh, gặp chuyện không nhanh không chậm, cho dù là đao phủ đặt đao lên người, tim không nhảy, mày không nhăn, cảnh giới tu tâm định thần đến như vậy, xem ra ta còn lâu lâu mới đạt được. "
Qua cả buổi, Hồng Dịch một chút định thần cũng không làm được, cảm thấy rất kiệt sức, nhưng cũng không thể ngủ được, không có biện pháp nghỉ ngơi.
Đầu luôn có cảm giác đau nhức.
"Đây là thần hồn bị trọng thương..."
Hồng Dịch biết bản thân mình vừa du đãng chính phủ, khiếp sợ quá độ, hơn nữa một mạch du hồn điên cuồng bỏ chạy, đã làm tổn thương thần hồn.
Quá vui mừng làm hao tổn tinh thần, quá bi thương làm hao tổn tinh thần, quá kinh khủng, quá sợ sệt, quá kinh hãi, đều làm tinh thần vô cùng hao tổn. Việc này không chỉ là người tu luyện biết mà ngay cả người đọc sách cũng biết.
Có một thư sinh, tình cờ nhìn thấy một nữ tử vô cùng xinh đẹp, về nhà bỏ bê cơm nước, suốt ngày ảo tưởng, năm bữa nửa tháng thân hình trở nên gầy gò ốm yếu, cuối cùng bị bệnh nặng mà qua đời, đó cũng là thần hồn bị trọng thương.
Lúc hao tổn tinh thần, tinh lực con người vô cùng mệt nhọc, không lúc nào yên ổn, cũng không thể nào nghỉ ngơi được. Cả ngày lẫn đêm đều mất ngủ, tâm phiền ý loạn.
Tinh thần Hồng Dịch không lúc nào có thể tập trung được, cũng không thể an tĩnh, cũng đừng nói là khôi phục lại tâm tĩnh như nước nữa.
Đốt một cây đàn hương, sau đó Hồng Dịch rửa tay, rồi mài mực định thần, viết chữ Tĩnh.
Nhưng hiện giờ loại phương pháp này hoàn toàn mất linh nghiệm.
Lòng không thể yên tĩnh được, chữ cũng bị ảnh hưởng, nằm xiên vẹo, lông bút xơ xác, không đạt tiêu chuẩn thư pháp.
"Tâm không thể tĩnh, chữ Tĩnh không thể viết được. Loại chữ như thế này thể hiện lòng ta vô cùng xúc động... Không biết phụ thân có phát hiện ra ta không, có nhìn ra đầu mối gì không?" Hồng Dịch nhìn chữ viết trên bàn, đem giấy vò thành nắm.
"Ngủ cũng không ngủ được, thần cũng không tĩnh lại, như vậy là bị tổn thương thần, sẽ bị thất hồn lạc phách, sợ rằng không đến mười ngày ta chẳng khác nào đèn cạn dầu mà chết." Hồng Dịch cười khổ.
"À, mình cũng phải xem qua Di đà kinh đã."
Hồng Dịch từ trong cơ thể lấy ra Di đà kinh, bày lên trên giường, nương theo ánh sao trăng bên ngoài mà xem.
Lần này hắn cũng không phải là xem nội dung kinh văn, mà chỉ là thuần tuý thưởng thức thư học, chữ viết dưới góc độ hội hoạ của bức tranh này mà thôi.
"Những chữ này kể đại thư pháp gia đương đại Vương Khải sợ rằng cũng không viết được, nếu ta có thể viết được chữ đến mức này, thì khoa cử khảo thí cũng chả có ý nghĩa gì, tự nhiên sẽ đỗ thứ hạng cao. Thần vận của đại phật Di dà này cũng là thiên hạ vô song. Ngay cả hoạ thánh Kiền Đạo Tử vô cùng am hiểu trường hoạ của tông giáo cũng không thể vẽ một bức tranh như vậy được."
Hoạ thánh Kiền Đạo Tử là hoạ gia đỉnh cao của vương triều đại Kiền, vô cùng am hiểu hội hoạ tôn giáo, có vô số đạo quán, chùa chiền mời hắn vẽ tranh thần tiên, mỗi bức tranh đều giá trị vạn kim.
"Di đà kinh sở dĩ là vô thượng kinh thứ, không phải là vì nó có pháp quyết tu hành tinh thâm, cũng không phải hướng dẫn lối tắt tu hành. Pháp quyết cao minh tới đây cũng không có khả năng đạt thành dương thần. Nhưng kinh văn này tôn quý ở thư pháp và nghệ thuật khắc hoạ thần vận....Văn tự, đồ hoạ, bao hàm tất cả những gì tinh tuý thuần khiết nhất của phật giáo. Ta tuy rằng không thờ phật, nhưng đứng trước một bức tranh nghệ thuật như vậy, đứng trước một thần vận như vậy trong tim không khỏi sinh kính ngưỡng..."
Đột nhiên trong lúc đó, Hồng Dịch trong lòng chợt hiểu ra....
Hắn sở dĩ thuần tuý dùng nhãn quang thưởng thức nghệ thuật thư pháp.
Đúng lúc hăn hiểu ra, tôn di đà phật này liền khắc sau trong đầu hắn.
Ầm Ầm!
Sâu thẳm trong linh hồn Hồng Dịch, hình như đột nhiên xuất hiện một pho tượng phật, lơ lửng giữa hư không.
Quan tưởng pho tôn tượng phật này chính là khuôn mặt kiếp trước của mình, tâm tư của Hồng Dịch đột nhiên cảm thấy an bình không gì sánh được, cảm nhận được hư không vô cùng vô tận, đất trời bao la, mặc cho ta ngao du.
Tâm thần Hồng Dịch có được cảm giác trấn định không gì sánh được, không còn cảm giác hao tổn tinh thần. Thần hồn ấm áp dào dạt, như thoải mái đắm chìm trong ôn tuyền.
Đặt người nằm xuống ngủ, một đêm không mộng. Vừa tỉnh dậy đã thấy trời sáng rõ.
"Ngủ thật ngon, hình như vừa ngả lưng một cái thì trời đã sáng rồi."
Hồng Dịch sáng sớm thức dậy, vươn người một cái, trong lúc hít vào thở ra, thần thanh khí sáng, lúc mở miệng thở mạnh ra một hơi, tự nhiên trong miệng có một chút mùi thối.
Đêm qua trong lúc tinh thần hao tổn, cảm giác kinh khủng bất định, mệt nhoc vạn phần, rồi cả cảm giác không thể nào ngủ được hoàn toàn biến mất, bản thân lại cảm thấy tự tin và thoả mãn vô cùng.
Hồng Dịch biết tổn thương của thần hồn hoàn toàn được chữa lành.
Tu hành Di đà kinh, không phải ở pháp quyết làm sao cho tinh thâm, mà tác dụng lớn nhất của kinh là ở trên bức hoạ, lúc lĩnh ngộ được thần vận, ý niệm trong đầu quan tưởng thấy phật, có thể trấn áp tất cả kinh khủng, tiêu trừ mọi lo lắng. Rất nhanh chữa trị hao tổn của thần hồn.
Người tu luyện, thần hồn xuất xác, không tránh khỏi bị tổn thương nhiều mặt. Mà quan tượng hoạ tượng trên Di đà kinh có thể nhanh tốc độ chữa trị thần hồn.
Thật giống như người luyện võ, không khỏi làm tổn thương gân cốt khi luyện tập."Tổn thương cơ bắp xương cốt mất một trăm ngày" nghĩa là phải dưỡng thương một trăm ngày, nhưng nếu có linh đan diệu dược, ngày đầu bị thương gân cốt, xoa thuốc lên, ngày thứ hai là khỏi. Người luyện võ kia, tốc độ tiến triển sẽ nhanh chừng nào đây? Sẽ cường đại cỡ nào đây?
Tôn phật này của Di đà kinh là đỉnh cao của hoạ đạo, ý niệm trong đầu quan tưởng cùng tồn tại với thần hồn, hiệu quả chẳng khác nào linh đan diệu dược! Có tác dụng an thần rất tuyệt vời.
Trong một đêm, tổn thương thần hồn của Hồng Dịch hoàn toàn khôi phục.
Ngay cả Hồng Dịch cũng không thể đoán trước tình huống như vậy.