"Thì ra là vậy, nếu như khi hồn xuất xác, thần hồn bị thương, cũng giống như người luyện võ bị thương, có y dược, thầy thuốc chữa trị thì có thể khỏi được, thần hồn là một thứ vô hình vô chất, khi bị thương thì không thể ngày một ngày hai khỏi được, không những không thể tu luyện thậm chí còn bị thương tổn cả đời."
Khi thương thế thần hồn khá hơn, Hồng Dịch cuối cùng cũng biết đích xác có tu luyện chứa nhiều điều cấm kỵ, nhớ lại lúc đầu chỉnh lý thư tịch trong sơn cố, đọc rất nhiều điển tịch ghi chép tu đạo, trong lòng càng lĩnh ngộ sâu hơn về tu luyện thần hồn.
Phần lớn trong điển tịch có nói tu luyện thần hồn có nhiều phương pháp vô cùng, nhưng hầu hết đều là rèn luyện thần hồn, không có nhắc đến chuyện khi thần hồn bị thương thì phải làm gì để điều dưỡng và khôi phục.
Chính bởi vì điều này, khiến các tu luyện giả trở nên vô cùng cẩn trọng, không dám tùy tiện thoát xác xuất du đãng.
"Không dám xuống nước tập bơi thì làm sao bản thân luyện được bản linh bơi lội? Ở trên bờ mò mẫm kỹ năng bơi, vĩnh viễn kẽm xa với việc tự mình xuống nước trải nghiệm. Ma may Di Đà kinh còn có công hiệu bực này. Di Đà tượng quả nhiên là trấn áp tà ma, tránh hồn phi phách tán, vô luận tổn thương như thế nào, đều có thể khôi phục lại, có thể yên tâm mạnh dạn rèn luyện thần hồn."
Tự tìm tòi thông suốt nhưng điều này, Hồng Dịch lại cang minh bạch nắm rõ hơn những điểm mấu chốt trong tu luyện.
Đêm khuya yên tĩnh.
Hồng Dịch lại thần hồn xuất xác, nhẹ nhàng bay đến đông viện Vân Đình trai.
Quả nhiên Hồng Tuyết Kiều vẫn đang khổ luyện ở đây, quyền đến cước qua.
Hây!
"Hổ Ma Thân Yêu! Hổ Ma Ba Sơn! Hổ Ma Hạ Sơn! Hổ Ma Vận Tích! Hổ Ma Cuồng Khiếu! Hổ Ma Bính Đầu! Hổ Ma Tê Dương! Hổ Ma Khiêu Giản!"
Hồng Tuyết Kiều bước theo bộ pháp, trong lúc quyền cước tung ra, lưỡi giữ chặt vào răng, bụng vận khí, liên tục quát ra tám tên, làm tăng thêm uy thế quyền pháp.
Hổ Ma Luyện Cốt quyền tổng cộng có tám thức.
Mỗi một thức đều có hơn mười loại biến hóa.
Chỉ thấy nàng ta tinh thần hăng hái, mỗi một quyền lúc đánh ra, xương cốt toàn thân bên trong tựa hồ rung động phấn chấn, trong lúc nàng xông tới tung cước đá ra, Hồng Dịch đứng bên cạnh nhìn cốt cách của nàng thật giống như độn đao(1) bị ma đao thạch(2) mài ở phía trên, lưỡi đao dần dần trở lên sắc bén.
Thần hồn Hồng Dịch rất mẫn cảm, đã nhận ra mỗi quyền cước của Hồng Tuyết Kiều, từng quyền từng cước đều có lực xuyên thấu càng lúc càng sắc bén.
Luyện Cốt như cương! Quyền lại có lực xuyên thấu trứ danh, là cảnh giới đặc thù rõ rệt từ võ sĩ đến võ sư.
Luyện thành hỏa hầu cân nhục, bì mô là võ sĩ, có thể chống lại được quyền đánh, cước đá, thế nhưng không thể chống lại quyền đầu của võ sư luyện cốt như cương.
Lúc này Hồng Tuyết Kiều đã từ từ tiến đến cảnh giới võ sư.
Từ ánh mắt du hồn của Hồng Dịch, có thể cảm giác rõ ràng huyết khí trong cơ thể Hồng Tuyết Kiều càng ngày càng cường đại. Khi đến gần du hồn bị huyết khí xông đến cảm giác rất khó chịu.
Nhưng Hồng Dịch có pháp môn quan tưởng chữa trị thần hồn nên cũng không sợ.
Hồng Dịch liên tiếp quan sát mấy buổi tối, lại có thể tiến đến xem kỹ sách.
Hồng Tuyết Kiều đôi khi cũng dừng lại để nghiền ngẫm ý tứ trong sách, thời gian đọc sách cũng tương đối dài, cũng giúp cho Hồng Dịch dễ dàng xem qua gần như toàn bộ nội dung quyển sách.
Hồng Tuyết Kiều ngoại trừ luyện tập Hổ Ma Quyền, Hồng Dịch còn phát hiện nàng ta còn luyện thêm một bộ quyền pháp khác là Tiểu Thiên Cương Cầm Nã Thủ.
Những chiêu thức quyền pháp này không phải rèn luyện cân nhục mô, cũng không phải luyện cốt, mà hoàn toàn chỉ dùng tới khi giết địch, phá hủy cơ thể địch nhân. Tổng cộng có mười hai thức.
Hồng Dịch cũng lặng lẽ ghi tạc lại trong đầu.
Thời gian đứng bên Hồng Tuyết Kiều, Hồng Dịch cũng dùng du hồn học tập, không phải là du hồn luyện võ mà là ghi nhớ lại chiêu thức.
Có quyền phổ đối chiếu, hơn nữa còn có tư thế của Hồng Tuyết Kiều, càng giúp cho Hồng Dịch có cơ sở vững chắc về Ngưu Ma Đại Lực Quyền, đối với quyền thuật của Hổ Ma Luyện Cốt quyền, Hồng Dịch trong lòng tự lĩnh ngộ so vơi Hồng Tuyết Kiều còn tinh thâm hơn.
Trong lúc Hồng Tuyết Kiều luyện công, có những khi xuất hiện các quyền pháp khác so với quyền phổ, Hồng Dịch lại có thể nhìn ra được.
.........................................
Hồng! Hồng! Hồng!
Cửa sổ đóng chặt, cửa phòng cũng được cài then thật chặt, trong phòng u ám đen kịt, Hồng Dịch đứng trong khoảng chu vi bốn bộ trước giường luyện công.
Chỗ này tuy rằng nhỏ hẹp gò bó, nhưng đối với Hồng Dịch mà nói, như vậy cũng đủ rồi. Khoảng trống nhỏ, bốn phía gò bó, trái lại có một loại cảm giác khiến cho thần khí không phát tán ra ngoài, tạo thành bức tường cảm giác bao quanh.
Nhưng bắp thịt lớn trên người rung động linh hoạt, Hồng Dịch cảm thấy thân thể mình dần dần cường tráng, trở nên hữu lực.
Nín thở, song quyền ép vào bụng rồi đồng thời xuất mạnh ra, eo duỗi thẳng về phía trước, cổ dựng thẳng lên, đánh ra một chiêu Ngưu Ma Đính Giác. Khí từ quyền phát ra kêu lên hồng hồng hồng tựa như tiếng trâu kêu trong hồng thủy.
Song quyền vừa đẩy ra, đánh vào tấm ván gỗ dày hai ngón tay, răng rắc một tiếng, tấm ván gỗ bị đánh thành hai đoạn.
Đây là tấm gỗ dẻ có chút cứng rắn, hắn lấy dùng để thử khí lực.
"Cuối cùng không còn là tay trói gà không chặt nữa rồi!"
Khi song quyền Hồng Dịch đánh gãy đôi tấm gỗ, nhìn hai tay mình, nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Dùng ý niệm trong đầu cảm nhận tay chân của mình, từ thắt lưng, bụng, ngực, phía sau có hai đại khối nhục ở mông, tùy ý vận động theo hai chiêu quyền thuật luyện nhục trong Ngưu Ma Đại Lực quyền, hắn nhận ra mỗi một động tác đều có thể xuất ra liên tiếp lực lượng của toàn bộ khối đại nhục này.
Một quyền đánh ra, có thể thông sướng lực lượng đại khối nhục toàn thân.
"Luyện thêm một thời gian nữa, toàn thân sẽ trở nên rắn chắc. Hơn nữa thần hồn lớn mạnh hơn, ý niệm trong đầu khống chế thân thể cũng trở lên linh hoạt hơn rất nhiều."
Hồng Dịch cảm nhận được biến hòa của bản thân, cảm thấy tu luyện thần hồn đối với phương diện võ cồng cũng rất có ích.
"Thảo nào tính mệnh song tu, thân thể là thuyền, hồn là người lái thuyền, thân thuyền kiên cố, người mới có thể an toàn. Cũng như người có ồn định thì mới có thể lái thuyền tốt. Cả hai hỗ trợ lẫn nhau."
Ô ô ô, ô ô ô!
Dưới sàn nhà, từ một bếp lò nhỏ đặt trên chậu than truyền đến tiếng kêu, sau đó hương rượu tỏa ngát khắp phòng.
"Tô Hợp Hương tửu được rồi. Tuy rằng công hiệu chỉ bằng một phần mười, kém xa so với Quỳnh Tương tửu của Tử Nhạc, nhưng dùng để điều dưỡng cơ thể cũng có lợi ích đôi chút. "
Hồng Dịch lấy ra một chén nhỏ, đổ rượu vào trong chén, uống trước một ngụm, sau đó cẩn thận lấy vải thấm lên, cởi y phục, xoa khắp toàn thân.
Loại rượu này gòi là Tô Hợp Hương Tửu, là Bạch Tử Nhạc lúc trước khi đi nói cho Hồng Dịch phương pháp nấu, có thể làm cho thân thể manh me, điều dưỡng nội tạng, là dược vật rất tốt để đặt nền móng vững chắc cho người luyện võ.
Tuy rằng Tô Hợp Hương Tửu so với Quỳnh Tương còn kém rất xa, nhưng ủ được Quỳnh Tương cực kỳ khó khăn, cũng kém xa so với sự đơn giản khi nấu Tô Hợp Hương Tửu. Loại rượu này cũng như loại Cao Lương tửu thông thường, chỉ hơn ở vài loại dược liệu mà thành.
Bạch Tử Nhạc được xưng là tửu thần, rượu điều dưỡng thần thể tất nhiên đạt trình độ cực cao.
Xoa khắp cơ thể một lượt xong, cảm thấy toàn thân ấm áp dạt dào thoải mái. Hồng Dịch mặc lại y phục, mang theo túi tiền, hướng đến cửa hàng Quán Sắt Hào ở phía đông Ngọc kinh thành mà đi.
Quán Sắt Hào là cửa hàng chế tạo cung tiễn lớn nhât ở Ngọc kinh thành.
Pháp luật vương triều Đại Kiền, cẫm nỗ không cấm cung, cung có thể mua được.
Thật ra với thân phận tú tài của Hồng Dịch, còn có thể mang kiếm du lịch khắp cả nước.
Hồng Dịch mua cung là muốn thử lực của bản thân, bởi vì khảo thí quân đội trong Giảng Võ đường, đầu tiên là thi tài bắn cung. Cung mã xạ nghệ là căn bản của võ nghệ.
"Nếu như ta có thể kéo được tàm ti cung sáu mươi cân, liên tiếp phóng ra, như vậy đã đến cấp độ võ sinh, nếu như không được, phải luyện tập tiếp. Mua tạm một chiếc cung nhẹ về, cũng tốt cho việc luyện khí lực, còn về Ngưu Cân cung tám mươi cân, một trăm hai mươi cân, hiện giờ chưa cần nghĩ đến chúng."