Dương Thần

- Đây chính là Càn Khôn Bố Đại sao? Có được trong tay hơn mười ngày rồi, hôm nay mới là lần đầu tiên dùng thần hồn lực mở ra. Không biết làm thế này có sao không nữa? Nếu như khiến cho một lượng lớn thuần dương khí phát tán ra ngoài, tạo thành một số vết tích, khiến cho kẻ khác dòm ngó để ý, thì sẽ lập tức trở thành mục tiêu công kích của cả thiên hạ, như vậy đúng là rất phiền toái đây.
Càn Khôn Bố Đại, không, là Càn Khôn Bì Đại, hiện giờ đang lặng lẽ nằm trên một khối tế đàn hình tam giác đặt ở chính giữa mật thất.
Xung quanh khối tế đàn hình tam giác này, toàn bộ đều là những tia âm phong dày đặc như tơ nhện bao phủ.
Đây cũng là pháp thuật mà Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch dùng để duy trì, che dấu khí tức tồn tại của thần khí này.
Mặc dù Tinh Nhẫn hòa thượng lấy máu tươi có thể che dấu được thuần dương lực của chiếc túi này, thế nhưng mọi chuyện cẩn thận vẫn tốt hơn.
Bên trong mật thất, chỉ có Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa, và Tinh Nhẫn hòa thượng.
Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa đang ngồi cạnh nhau. Tinh Nhẫn hòa thượng ngồi ở một góc khác, cách đó thật xa. Năm ngón tay vung lên, dường như chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể vận công, khiến cho máu tươi thấm qua lỗ chân lông, bắn ra trấn áp khí tức của Càn Khôn Bố Đại.
Khí tức thuần dương của Càn Khôn Bố Đại chỉ có Tinh Nhẫn hòa thượng dùng huyền công của Đại Thiện tự kết hợp với quyền ý trong máu của võ thánh mới có thể trấn áp được, không để phát tán một điểm nào ra ngoài.
Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa dùng thần hồn tế luyện, quấn quanh Càn Khôn Bố Đại, không nhịn được nói:
- Năm đó phương trượng đoán trước được rằng Đại Thiện tự sẽ bị tiêu diệt, vì thế mang một bộ phận điển tịch của Đại Thiện tự cùng tài bảo, vũ khí, pháp khí, vân vân, cất vào trong Càn Khôn Bố Đại, rồi giao cho vài người chúng ta. Lão nạp không tu luyện đạo thuật cho nên cũng không cách nào mở ra được chiếc túi này. Hai vị sau khi luyện xong, lão nạp cũng muốn xem xem bên trong Càn Khôn Bố Đại, Đại Thiện tự chúng ta có lưu lại những thứ gì. Không biết Vu Quỷ đạo có đụng vào không nữa.
Trong lúc Tinh Nhẫn hòa thượng mở miệng nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm vào Càn Khôn Bố Đại. Hy vọng sau khi mở ra sẽ được nhìn thấy những tài vật, vũ khí, điển tịch, vân vân, mà Đại Thiện tự năm đó lưu lại.
- Năm đó đại sư là một trong một trăm lẻ tám đại bồ tát của Đại Thiện tự, là cao thủ đứng đầu cấp bậc đại tông sư. Song so với Ấn Nguyệt thiền sư, tứ đại thiên vương, cùng những trưởng lão như Ấn Tuệ, Ấn Hải thì còn chênh lệch không ít. Không biết tại sao phương trượng của Đại Thiện tự lại để cho đại sư cầm Càn Khôn Bố Đại chạy trốn ra ngoài.
Hồng Dịch vừa tế luyện Càn Khôn Bố Đại, vừa phân ra một tia thần niệm cùng Tinh Nhẫn hòa thượng nói chuyện.
- Năm đó, những tuyệt đỉnh cao thủ của Đại Thiện tự ta đều bị người người chú ý, cho dù chạy trốn đến bất cứ nơi nào cũng giống như cây cao đón gió. Lão nạp khi đó chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, vì thế mới miễn cưỡng trốn thoát được.
Tinh Nhẫn hòa thượng thở dài nói.
- Huống chi, trong hoàng thất Đại Kiền khi ấy, hoàng đế Dương Vân Cập đã tu luyện đạo thuật của Tạo Hóa đạo đến mức đăng phong tạo cực, đạt tới trình độ tinh thiện tạo hóa, có thể sưu thiên tầm địa. Bất cứ thần niệm nào của quỷ tiên, một khi phi hành, cũng khó có thể qua mắt được hắn. Chỉ có người luyện võ cảnh giới đại tông sư, thu liễm khí tức, giả làm người bình thường, từ từ đi lại, thì mới có thể trốn thoát ra ngoài.
- Dương Vân Cập. Không phải đó là cao tông hoàng đế sao? Hai mươi năm trước chẳng phải là bị chết bất đắc kỳ tử ở trong cung sao!
Hồng Dịch khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi.
Hắn thông thuộc lịch sử khai quốc của Đại Kiền, tất nhiên là biết chuyện này. Đời trước của đương kim Kiền đế là cao tông hoàng đế. Vị hoàng đế này chỉ chấp chính có bốn năm. Mặc dù thái tông, cao tông từ rất sớm đã tu luyện đạo thuật, e rằng đã đạt tới cảnh giới quỷ tiên, cho nên chắc chắn là bị Mộng Thần Cơ giết chết. Nhưng bây giờ thông qua lời nói của Tinh Nhẫn hòa thượng, dường như cao tông hoàng đế tu luyện không chỉ đạt tới cảnh giới quỷ tiên đơn giản như vậy. Chỉ sợ đã thành lôi kiếp cao thủ rồi.
- Hừ! Hắn tu vi cao như vậy, tất nhiên là không sống được lâu. Tuy nhiên Mộng Thần Cơ kia cũng chịu nhiều thiệt thòi! Bị Hồng Huyền Cơ và thái tử Dương Bàn hung hãn tập kích một cái. Thân thể hắn vốn là đã đột phá đến cực hạn, đạt tới cảnh giới nhân tiên. Thế nhưng lại bị buộc phải thi giải chuyển thế. Một khi trọng kiếp lại, chỉ sợ rằng không thể nào tu luyện lại cơ thể đến nhân tiên.
Tinh Nhẫn hòa thượng mang theo chút phẫn hận nói.
- Dương Bàn? Không phải là đương kim bệ hạ sao?
Hồng Dịch càng nghe càng khiếp sợ. Từ trên người Tinh Nhẫn hòa thượng hắn đã nắm được không biết bao nhiêu bí mật năm đó.
- Mộng Thần Cơ là cao thủ đạo thuật. Thế nhưng thân thể cũng tu luyện đến cảnh giới nhân tiên! Hồng Huyền Cơ cùng đương kim bệ hạ sao có thể tập kích đánh lén được hắn chứ!
Hồng Dịch suy đoán, dường như có chút lơ mơ:
- Năm đó hoàng thất Đại Kiền muốn tiêu diệt Đại Thiện tự của đại sư, dường như cũng kết hợp với Thái Thượng đạo thì phải. Lúc đó không phải bọn họ là cùng một liên minh sao?
- Thái Thượng đạo và Đại Thiện tự chúng ta. Mấy ngàn năm qua, một phật một đạo, đều được xưng là hai đại thánh địa của Thiên Châu, được không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Đồng thời, chúng ta cũng là đối thủ một mất một còn! Không lúc nào Thái Thượng đạo không muốn tiêu diệt Đại Thiện tự chúng ta. Mặc dù lúc ấy Mộng Thần Cơ dự liệu rằng hoàng thất Đại Kiền muốn tiêu diệt Thái Thượng đạo, gây bất lợi cho hắn, thế nhưng đây lại là một cơ hội cực tốt để diệt trừ Đại Thiện tự, hắn làm sao có thể không đến được? Huống chi hắn tự cho rằng bản thân là thần thông vô địch. Tất cả cao thủ trong thiên hạ cũng không đáng để vào trong mắt. Đã như thế thì sao phải sợ một hoàng thất Đại Kiền nho nhỏ như vậy?
Đôi lông mi thật dài của Tinh Nhẫn hòa thượng rũ xuống, ánh mắt lóe lên, nói:
- Tuy nhiên trong vấn đề này, có một số chuyện lão nạp cũng không rõ lắm. Muội muội Mộng Băng Vân của Mộng Thần Cơ, trong chuyện này đóng vai trò giống như một chiếc cầu nối giữa hai bên.
- Còn về thân thể của Mộng Thần Cơ, đã tu luyện được tới nhân tiên. Chuyện này mặc dù khó tin những không phải là hiếm thấy. Võ đạo song tu. Một người thân là quỷ tiên, chỉ có thể dừng bước ở cảnh giới võ thánh sơ cấp. Thế nhưng Mộng Thần Cơ thân là giáo chủ của Thái Thượng đạo, trong tay có không biết bao nhiêu thủ đoạn. Hơn nữa nghe nói năm đó Mộng Thần Cơ vì cầu siêu thoát đã tìm kiếm khắp thiên sơn vạn thủy, bỏ ra sáu mươi năm để sưu tầm linh dược, thậm chí còn đến cả Tinh Nguyên Thần miếu, cưỡng chế cướp lấy ba giọt máu Tà Thần, luyện thành một viên Thiên Nguyên Thần Đan. Bằng vào một viên Thiên Nguyên Thần Đan này, hắn mới có thể đem thân thể ở kiếp thứ hai của mình luyện thành nhân tiên. Tuy nhiên thân thể kiếp thứ hai của hắn đã bị thiêu hủy. Ở kiếp thứ ba, nếu muốn luyện thân thể thành nhân tiên thì lại phải một lần nữa luyện Thiên Nguyên Thần Đan.
Hồng Dịch hoảng sợ nói:
- Bằng vào sự thần thông của giáo chủ Thái Thượng đạo. Linh dược cũng phải sưu tầm suốt sáu mươi năm, còn phải dùng ba giọt máu Tà Thần mới có thể luyện được Thiên Nguyên Thần Đan. Thứ Thiên Nguyên Thần Đan này chỉ sợ đúng là thứ bảo vật có thể cướp đoạt tạo hóa của thiên địa.
Phải biết rằng, cao thủ đạo thuật có thể vận thần hồn xuống biển lên rừng, hái dược vô cùng dễ dàng.
Ngay cả giáo chủ Thái Thượng đạo, Mộng Thần Cơ, một cao thủ vô địch như vậy cũng phải mất sáu mươi năm để thu thập dược liệu để luyện chế thần đan. Thứ đan dược này tốn nhiều thời gian như vậy để chế luyện cũng đủ để biết nó thần kỳ đến mức nào rồi.
- Cơ thể xác thịt của Mộng Thần Cơ đã luyện đến cảnh giới nhân tiên, thế mà Hồng Huyền Cơ có thể hủy đi. Hồng Huyền Cơ hẳn cũng không lợi hại đến vậy chứ?
Hồng Dịch nghi ngờ hỏi lại một lần nữa.
- Không nên xem thường Hồng Huyền Cơ.
Tinh Nhẫn hòa thượng nói.
- Hai mươi năm trước hắn cũng đạt tới cảnh giới võ thánh đỉnh cấp. Tứ đại thiên vương võ thánh của Đại Thiện tự chúng ta, trong đó có Bách Trượng Thiên Vương đúng là thua dưới quyền của hắn! Nhưng nếu thế thì còn được. Lúc trước, khi cùng tên tiểu tử Vô Địch hầu kia giao chiến, lão nạp nghe nói gần đây Hồng Huyền Cơ mới đột phá đến cảnh giới nhân tiên! Hắn đã dừng chân ở cửa khẩu từ võ thánh bước lên cảnh giới nhân tiên này đã hai mươi năm rồi! Suốt hai mươi năm! Hắn đã sống uổng phí hai mươi năm cường thịnh nhất của đời người.
- Việc này cũng chưa chắc là chuyện tốt. Tích trữ càng khổng lồ, một khi bộc phát nhất định càng thêm hung mãnh. Trong sớm chiều giác ngộ thành phật mất thôi!
Hồng Dịch lắc đầu, dường như cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này.
- Được rồi Hồng Dịch! Mở!
Đúng lúc này, đôi mắt của Thiện Ngân Sa mở ra, thổi ra một luồng khí tức, đồng thời một tia thần niệm cường đại ngưng tụ thành luồng âm phong mãnh liệt.
Thần niệm cường đại của hai cao thủ quỷ tiên lập tức ngưng tụ thành một trận gió lốc, cuốn Càn Khôn Bố Đại dựng đứng lên.
Tuy nhiên chiếc túi này chỉ lay động nhẹ nhàng theo chiều gió. Không ngờ Càn Khôn Bố Đại trọng lượng có mấy lạng thôi, vậy mà Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa dùng âm phong nâng lên lại khó khăn như nâng cả một quả núi.
Trên trán của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa thấm đẫm mồ hôi. Rất dễ nhận thấy đây là do việc vận dụng thần hồn lực quá mức, làm ảnh hưởng đến khí huyết thân thể.
Đây là biểu hiện khi mang thần hồn lực vận chuyển đến mức cường đại nhất.
Rắc rắc!
Càn Khôn Bố Đại sau khi được nâng lên, liền bị âm phong từ bốn phía nén chặt vào, từ bên trong luồng âm phong phát ra những âm thanh răng rắc.
Đây là âm thanh do những tia thần niệm của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa không ngừng bị nghiền nát thành bụi phấn.
Thần niệm được vận đến cực hạn, Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa đồng loạt quát lên một tiếng, thân thể chấn động, rồi ngồi xuống chiếc bồ đoàn đã bị xé rách, lộ ra cả những bông vải trắng noãn ở bên trong.
Ông ông ông. Ông ông ông.
Một trận âm thanh dường như đến từ một thế giới khác vang lên. Từ một nơi cực kỳ xa xôi, tựa như đến từ trong vũ trụ tinh tú, lại tựa như văng vẳng bên tại.
Miệng túi của Càn Khôn Bố Đại vừa mở, một đạo khí lưu màu xanh liền phóng vọt ra. Tiếp đó trên mặt đất xuất hiện một cánh cửa lớn, chiều cao bằng ba thân người, chiều ngang một thân người.
May mà mật thất Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa dùng để bế quan cũng khá lớn, nếu không cánh cửa này không khéo phá sập mất.
Tuy nhiên cánh cửa này hoàn toàn là do khí lưu biến thành, xanh mát trong suốt, tựa như hải thị thận lâu vậy, khiến cho người ta không phân biệt rõ ràng lắm, không biết được đây rốt cục là ảo ảnh hay chân thực nữa.
Đạo khí xanh nhạt này sau khi biến thành một cánh cửa lớn, tản ra luồng ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Tiếp đó một luồng gió mát dễ chịu từ bên trong cánh cửa thổi ra, mang theo một cỗ khí tức thanh khiết trong lành.
Hồng Dịch vừa ngửi thấy luồng khí tức thanh khiết này liền cảm giác như thế giới ở phía sau cánh cửa này là một thế giới thanh tịnh tựa như tiên cảnh vậy.
- Đi! Chúng ta vào xem sao!
Ngân Sa cùng Hồng Dịch sau khi liên thủ mở ra cánh cửa tiến vào Càn Khôn Bố Đại, liền không thể chờ đợi được nữa, vội đứng lên, bước mấy bước về phía trước, muốn nhìn xem thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại trong truyền thuyết mấy ngàn năm rốt cuộc có hình dạng ra sao.
Trước khi bước vào cánh cửa, Hồng Dịch cười nói:
- Không biết muốn xuyên qua hư không giống như Tạo Hóa Hồ Lô thì cần tốn bao nhiêu thần hồn lực nhỉ?
- Ít nhất cũng phải cần lực lượng của mười tám quỷ tiên thì mới có thể dùng chiếc Càn Khôn Bố Đại này xuyên qua hư không.
Tinh Nhẫn hòa thượng tiếp lời, nói:
- Chiếc Càn Khôn Bố Đại này chính là thần khí, không phải là quỷ tiên thì cho dù có được cũng không dùng được.
Đúng vậy. Càn Khôn Bố Đại nếu như không có thần hồn lực để thôi động thì cũng chỉ là một chiếc túi da người mà thôi. Cho dù người bình thường có được trong tay, rút sợi dây ở miệng túi ra, thì cũng chỉ là một chiếc túi bình thường mà thôi, không có bất cứ sự kỳ diệu nào cả.
Chỉ có chân chính cao thủ quỷ tiên, vận đủ thần hồn lực, tập trung tinh thần lên chiếc túi, dùng thần niệm xoáy tròn, thôi động trận pháp trên đó, thì mới có thể khiến cho từ trong chiếc túi xuất ra một luồng thanh khí, hóa thành một cánh cửa lớn mờ mờ ảo ảo, phảng phất giống như hải thị thận lâu như vậy.
- Thiên địa thật rộng lớn!
Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cùng với Tinh Nhẫn hòa thượng sau khi bước vào cánh cửa lớn, thế giới lập tức thay đổi. Đất không còn là đất nữa, bầu trời cũng không còn là bầu trời nữa.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Hồng Dịch chỉ cảm thấy dường như đưa tay cũng có thể sờ tới bầu trời. Thần niệm hơi hơi thăm dò qua, liền phát hiện bầu trời này chỉ cao chừng ba bốn mươi trượng.
Phía trên cũng không có mặt trời, mà là một tầng ánh sáng rực rỡ cùng với những đám mây xanh mát, trong suốt như ngọc thạch.
Đám mây này cực kỳ cứng rắn, ngay cả khi Hồng Dịch dùng hết lực lượng toàn thân cũng khó có thể xâm nhập được vào, chứ đừng nói đến việc xé rách ra.
- Bầu trời trong Càn Khôn Bố Đại này, chỉ có cao thủ tu luyện đến cảnh giới dương thần mới có thể xé rách ra. Nói một cách khác, nếu như không thông qua cửa chính thì trừ phi đạt tới cảnh giới dương thần thì mới có thể cưỡng chế đi vào Càn Khôn Bố Đại từ bên ngoài.
Tinh Nhẫn hòa thượng nói.
Đối với việc này Hồng Dịch tất nhiên là hiểu rõ.
Sau khi ngắm nhìn bầu trời, Hồng Dịch đưa mắt nhìn xuống mặt đất. Mặt đất cũng nhẵn bóng như gương, ở phía trên được bao phủ bởi một tầng mây mỏng, trông chẳng khác nào sóng nước. Chân người đặt xuống khiến lớp mây lăn tăn gợn sóng, thế nhưng lại kiên cố vô cùng.
Hồng Dịch dậm chân một cái, cùng lắm cũng chỉ khiến cho tầng mây này tán ra một chút, không hề xuất hiện bất cứ sự đung đưa chấn động nào cả. Điều này chứng tỏ cái thế giới thu nhỏ này rất ổn định.
Ánh mắt của Hồng Dịch phóng về phía xa xa. Cách nơi này khoảng trăm dặm ở phía trước cũng có một tầng ánh sáng mỏng màu xanh ngọc, dường như đây là vách tường của tiểu thiên thế giới này.
Chỉ trong chốc lát, Hồng Dịch mang thần niệm bắn xuyên suốt khắp phạm vi của tiểu thiên thế giới này một lượt. Hắn phát hiện ra, cả tiểu thiên thế giới giống như được tạo thành từ một khối ngọc mỏng hình vuông.
Chẳng khác nào một căn phòng lớn.
Tất nhiên, căn phòng này rộng đến mức dọa người. Chu vi ước chừng trăm dặm, ngang với một huyện nhỏ của vương triều Đại Kiền. Hơn nữa vách tường ánh sáng ở bốn phía của căn phòng này vô cùng kiên cố, chỉ có dương thần cao thủ mới có thể phá vỡ được.
- Ở vùng trung tâm có chất rất nhiều đồ kìa!
Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch sau khi đánh gia tất cả kết cấu bên trong, lúc này hai ngươi mới chú ý đến những thứ được chất đống ở chính giữa.
Trên mặt đất của tiểu thiên thế giới chu vi trăm dặm này, ở vùng trung tâm có tích trữ một đống đồ, trông chẳng khác nào một con rận trên thân thể một con chó, không hề dễ phát hiện chút nào.
Thế nhưng khi Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa mang theo Tinh Nhẫn hòa thượng bay đến trung tâm, thì mới biết những thứ chất đống ở đây khổng lồ đến mức nào.
Tại trung tâm của tiểu thiên thế giới này có tám quảng trưởng lớn, trên mỗi quảng trường đều có một đống đồ vật được chồng xếp lên nhau.
Một đống là vàng, một đống là bạc, một đống là bảo ngọc, phỉ thúy, đá kim cương và rất nhiều châu báu.
Ngoài những thứ đó ra còn có cả một đống gạo trắng xếp chồng lên nhau giống như một ngọn núi. Bên cạnh có rất nhiều rương hòm, bên trong rương đều là binh khí, khôi giáp.
Không kể đến, ở một quảng trường khác còn có rất nhiều hòm thuốc, bình thuốc lớn nhỏ khác nhau, dường như quảng trường này là cả một kho thuốc khổng lồ.
Quảng trường phía sau của kho thuốc này là kho sách. Ở đó đặt rất nhiều giá sách bằng gỗ đàn hương, cao đến bảy tám thân người, bài biện đủ loại sách trên đó.
Phía sau thư khố là một núi tơ lụa, gấm vóc được xếp chồng chất lên nhau.
Kim khố, ngân khố, lương khố, châu báu khố, binh khí khôi giáp khố, dược khố, thư khố, ti trù khố.
Tám quảng trường, tám kho tàng khổng lồ.
Tám kho tàng được bố trí dựa theo phương vị bát quái, hiện ra một thứ ma lực không vô danh thần bí.
Hiện giờ Hồng Dịch đang đứng trước núi gạo trắng. Ngẩng đầu nhìn gạo chất cao như núi, trong lòng khiếp sợ không nói nên lời. Đứng trước núi gạo cao ngất ngưởng này, Hồng Dịch cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con chuột đứng trước một lão cự tượng khổng lồ vậy.
- Ở đây, ước chừng có đến năm mươi vạn gánh gạo trắng, có thể nuôi sống mấy chục vạn người vượt qua những tình cảnh khó khăn. Gạo được để trong Càn Khôn Bố Đại dường như không bị hỏng.
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Cho dù hắn thấy nhiều mặt của xã hội, thế nhưng cũng khó tưởng tượng được những thứ trước mắt. Đứng trước núi vàng, núi bạc, núi gạo thế này, hắn vẫn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
- Đại Thiện tự của đại sư cần nhiều binh khí, khôi giáp, cương nỗ, cung tiễn như vậy để làm gì?
Hồng Dịch thở mạnh một hơi, trấn áp những ý niệm kỳ quái trong đầu, rồi nhìn thoáng qua Tinh Nhẫn hòa thượng, hỏi.
- Sau khi Đại Chu diệt vong, rất nhiều di dân, thậm chí là những đứa trẻ mồ côi của hoàng thất tiền triều cũng mang theo binh khí, khôi giáp đến Đại Thiện tự chúng ta để ẩn náu.
Hồng Dịch đi tới kho vàng chất đống như núi ở bên cạnh, đưa tay cầm lấy một khối vàng. Hắn phát hiện ra trong đống vàng này, có khối là thanh hoàng kim, có khối là hoàng kim, đều là những thỏi vàng chỉ có bảy, tám phần là vàng nguyên chất. Còn về phần chín thành tử kim, mười thành xích kim thì rất hiếm thấy.
Những thứ vàng bạc này, từng nén đều giống như ụ rượu, ở phía trên một số thỏi vàng còn khắc niên hiệu của Đại Chu. Rất dễ nhận thấy trong số vàng bạc này còn có tiền tệ thời Đại Chu.
Hiển nhiên, những thứ vàng bạc này là một trong những tài phú mà Đại Thiện tự tích lũy được.
- Ấy, bên cạnh còn có sổ sách sao?
Hồng Dịch đi tới bên cạnh kim khố, liền nhìn thấy ở đó có đặt một chiếc bàn. Trên bàn bày bút mực chỉ nghiên, còn có một quyển sổ ghi chép đơn giản.
- Kim khố ước chừng bốn trăm vạn lượng, ngân khố ba mươi triệu lượng. Ti trù tám mươi vạn tấm. Gạo trắng sáu mươi vạn gánh. Binh khí khôi giáp....
- Ở đây có đến bốn trăm vạn lượng vàng, ba mươi triệu lượng bạc sao? Tất cả đều là của ta sao? Một năm Đại Kiền thu thuế được bao nhiêu nhỉ? Ước chừng là ba bốn mươi triệu lượng bạc thì phải? Nơi này có bốn trăm lượng vàng, một lượng vàng đổi được mười lượng bạc, tính ra cũng tầm bốn mươi triệu lượng bạc, cộng với ba mươi triệu lượng bạc của ngân khó. Tổng cộng phải đến bảy mươi triệu lượng bạc. Hơn nữa còn có những thứ châu báu kia nữa. Đây chẳng phải là gấp đôi quốc khố của cả nước hay sao? Chẳng lẽ chỉ trong thoáng ta chốc đã biến thành một cự phú đứng đầu cả nước sao? Cho dù là những thế giá tồn tại mấy trăm năm, xem ra cũng kém xa ta! Nơi này còn có gạo trắng, thậm chí là cả binh khí, khôi giáp, chẳng phải là dụ dỗ kẻ khác tạo phản hay sao? Những thứ này giá trị chắc cũng lên tới một trăm triệu lượng bạc nhỉ?
Hồng Dịch lật qua cuốn sổ lên, xem qua một chút. Lập tức hắn biết được lượng tài phú ở đây giá trị gần trăm triệu lượng bạc trắng, bằng thu nhập quốc khố của Đại Kiền suốt hai, ba năm. Trong lòng cũng cảm thấy có chút khó tin.
- Quốc khố của cả Xuất Vân quốc cũng không bằng một phần mười của những thứ tài phú này.
Thiện Ngân Sa cũng lại gần, nhìn qua sổ sách một chút.
- Chậc! Những thứ này chỉ bằng một phần mười tài phú của Đại Thiện Tự chúng ta năm đó.
Tinh Nhẫn hòa thượng lắc đầu nói.
- Đó thực sự là phú địch khả quốc đấy! Tuy nhiên chuyện này cũng không có gì lạ. Năm đó tín đồ của Đại Thiện tự trải dài khắp các châu huyện. Những bách tính như vậy thà rằng bản thân không ăn mỡ, mang mỡ, dầu cung phụng đến các chùa chiền, để thắp trường đăng trước phật tượng. Tích trữ mấy ngàn năm, tất nhiên là dư thừa rồi! Nghe nói kho lương thực năm đó của Đại Thiện tự, so với kho lương thực của những hộ dân giàu có bên ngoài Ngọc kinh thành còn lớn hơn rất nhiều, có thể chứa đến tám trăm vạn gánh ngũ cốc, gạo trắng.
Đối với sự giàu có của Đại Thiện tự, Hồng Dịch không hề hoài nghi chút nào.
Hồng Dịch đọc qua rất nhiều bút ký. Hắn biết những bách tính cùng khổ, trong nhà có chút dầu, mỡ, cũng không dám ăn, mà tình nguyện cung phụng cho những ngọn đèn thắp trước tượng phật, kính tặng cho phật tổ bồ tát, cầu mong sự yên bình.
Những bách tính cùng khổ đã như vậy, thì dạng phú thương, quan viên càng không phải nói.
Mấy ngàn năm đều như vậy, tích trữ nhiều đến mức nào, không cần phải nói cũng biết. Phật tự giàu có hơn quốc khố, điều này cũng không có gì kỳ lạ.
- Người theo phật giáo, tu phúc cầu kiếp lai sinh. Bản thân lại không tu công đức để siêu thoát kiếp này. Thật ra làm gì có cái gọi là kiếp sau chứ. Chết là hết, là tiêu tán vào giữa đất trời. Còn nếu không kính phật thờ thần, tất nhiên sẽ bị đày vào địa ngục, bị nhục nhã, dày vò trong đau khổ, sẽ gặp báo ứng. Tinh Nhẫn đại sư nếu như muốn ta phục hưng lại Đại Thiện tự, ta cũng không thể làm được.
Hồng Dịch quay đầu lại nói với Tinh Nhẫn hòa thượng.
- Phật cũng không phải là như vậy. Phật của ta chẳng qua chỉ là một người thầy vĩ đại mà thôi. Người cũng không coi trọng ác giả ác báo, chỉ khuyên con người siêu thoát, sẽ không bởi vì ngươi vũ nhục người mà giáng báo ứng xuống. Nếu như có một người nào đó vũ nhục phật của ta, tuy đức phật không giáng quả báo, thế nhưng người này nhất định đã làm loạn phật pháp, Tinh Nhẫn ta sẽ phải tiêu diệt kẻ như thế.
Tinh Nhẫn hòa thượng chắp tay lại, nói:
- Nếu như phật bởi vì ngươi vũ nhục người mà giáng báo ứng xuống, thì những tồn tại ở trên phật thì sao? Làm như vậy thì khác nào một kẻ tà ma? Phật của ta tự tại vô lượng, sau khi siêu thoát, không quan tâm đến bất kể việc gì. Ngươi tin vào phật của ta, chiếu theo kinh văn của người mà bước đi, thì có cơ hội siêu thoát. Không đi theo kinh văn của người thì người cũng không quản thúc ngươi. Điều này không giống như kẻ đọc sách. Đọc sách không hiểu thì sẽ bị lão sư lấy thước kẻ đánh vào bàn tay. Ngươi không tuân theo lễ giáo của thánh hiền, thì sẽ bị dìm xuống nước. Lão nạp thấy bộ lễ giáo sát nhân của kẻ đọc sách kia, so với phật pháp của ta còn nghiêm khắc hơn một chút.
- Không hổ là đại đức thánh tăng.
Hồng Dịch cười cười. Cũng không tranh luận với Tinh Nhẫn hòa thượng về vấn đề này.
- Nghe đồn rằng, bên trong Càn Khôn Bố Đại có ba cuốn kinh thư Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai. Không biết những quyển thư tịch này có ở trong đây hay không?
Thiện Ngân Sa dùng thần niệm quét ngang qua những đám đồ này, thế nhưng không tìm được một kiện pháp khí tu luyện nào, vì thế không nhịn được nói.
- Quá Khứ kinh không phải là ở trên tay thí chủ sao?
Tinh Nhẫn hòa thượng nói:
- Năm đó, ba đại kinh văn của Đại Thiện tự ta cũng không cất vào bên trong Càn Khôn Bố Đại, hiện giờ không biết thất lạc nơi nào. Nếu như có ở trong Càn Khôn Bố Đại, một khi bị triều đình Đại Kiền đoạt được, thì triều đình này thực sữ giữ vững giang sơn vạn năm đấy.
Hiện giờ trong những thứ bảo khố này cũng không phát hiện ra bất cứ kiện pháp bảo lợi hại nào giống như Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn.
- Năm đó, Đại Thiện tự ta đang đứng trước nguy cơ bị diệt vong. Mọi loại pháp bảo lợi hại đều được sử dụng để quyết đấu sống chết, để lại trong Càn Khôn Bố Đại làm gì? Tuy nhiên chiếc túi lớn này vốn cũng là một kiện vô thượng pháp bảo. Đối với một quốc gia mà nói, đây chính là một lợi khí chiến tranh đấy.
Tinh Nhẫn hòa thượng nhìn Thiện Ngân Sa một cách kỳ quái rồi nói.
- Hả? Đây là cái gì? Điển tịch của Vu Quỷ đạo sao?
Hồng Dịch tiện tay vung lên, dùng âm phong cuốn một phiến xương ở giữa bảo khố lên. Phiến xương này màu trắng đục, rộng như một cái ván cửa, hình như đây là thứ dùng để cúng tế. Chiếc cốt bản nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa không trung.
- Một phiến xương thật là to.
Tinh Nhẫn hòa thượng vừa nhìn thoáng qua phiến xương trắng lớn này, liền thốt lên. Đây là một khối xương cốt hoàn chỉnh.
Lão vắt óc suy nghĩ cũng không nhận biết được, khối xương này là xương của loại động vật nào.
Làm gì có xương cốt của loại động vật nào lại to bằng một tấm ván cửa?
- Đây là vô thượng điển tịch của Vu Quỷ đạo, Chiến Thần Ma Kinh. Tuy nhiên ta không đọc được những văn tự này. Hồng Dịch, chàng tài cao bát đấu, học phú ngũ xa (tài trí hơn người, học thức tinh thông), không biết có nhận ra được những văn tự này không?
Ngân Sa nói.
Trên phiến xương có điêu khắc một loại văn tự kỳ lạ màu đen. Hồng Dịch vừa nhìn qua đã biết đây là loại cốt văn thời thượng cổ, thế nhưng cũng không nhận thức được loại văn tự này, chỉ biết chúng đã sớm thất truyền mà thôi.
- Cái gì mà tài cao bát đấu, học phú ngũ xa? Chỉ là lúc rảnh rỗi đọc chút sách vở mà thôi. Những văn tự này ta cũng không nhận ra được.
Hồng Dịch cười cười, rồi lật ngược phiến xương lại.
Vừa lật ngược lại, cảnh tượng hiện ra khiến ba người kinh hãi.
Bởi lẽ, ở mặt kia của phiến xương được điêu khắc trọn vẹn một pho tượng giống như ma thần. Trên đầu có hai sừng, vặn xoắn hình trôn ốc. Đây chính là tượng của vô thượng ma tôn mà ngày đó tông chủ Vu Quỷ đạo ngưng luyện ra.
Thế nhưng lúc trước tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng chỉ ngưng luyện ra được mỗi cái đầu của vô thượng ma tôn. Còn trên phiến xương này là một pho tượng trọn vẹn hoàn chỉnh.
Pho tượng vô thượng ma thần này, tay cầm một cây chùy bằng xương. Thân thể giống như con người. Một nét vẽ phác họa trên bức tranh được phủ lên (đây là một họa pháp của hội họa trung quốc, dùng mực loãng hoặc màu nhạt để tô phủ lên tranh đã vẽ nhằm tăng hiệu quả nghệ thuật ) thân thể, khiến cho ma thần trở nên linh hoạt, trông rất sống động. Vừa nhìn thoáng qua đều cảm thấy pho tượng ma thần này giống như đang từ phiến xương trắng bước ra ngoài vậy.
Loại nghệ thuật hội họa như vậy quả thực có thể sánh ngang với những bức tranh vẽ trong Quá Khứ kinh.
Từ trên thân thể của pho tượng ma thần này truyền ra một cỗ khí tức thê lương, rộng lớn, lâu đời, cổ xưa, hùng hậu.
Trong lúc hoảng hốt, ba người tựa như quay ngược thời gian, trở lại thời đại viễn cổ mấy vạn năm về trước.
Tuy nhiên, ba người bọn họ, thì hai người là đại quỷ tiên, một người là đại võ thánh, đều là những cao nhân có tinh thần cứng rắn đến mức không thể cứng rắn hơn được nữa. Trong lúc hốt hoàng liền khôi phục lại thần niệm trong đầu.
- Có lẽ đây đúng là vô thượng điển tịch của Vu Quỷ đạo. Cũng chỉ có loại tranh vẽ mang theo ý cảnh như thế này mới có thể khiến cho tâm thần hơi chút dao động. Nghe đồn rằng, vô thượng ma tôn của Vu Quỷ đạo chính là thượng cổ chiến thần. Mang theo một cỗ ý chí vĩnh viễn không khuất phục để đấu với trời, đấu vơi đất. Cuối cùng bị một vị thánh hoàng trấn áp. Cũng chính vì thế mà Vu Quỷ đạo bắt đầu suy yếu từ thời thượng cổ. Nhưng thật ra, cuốn kinh này là một bộ kinh điển chính đạo. Chẳng qua là bị đám người của Vu Quỷ đạo dùng vào việc xấu, lại đem đi dưỡng thi, tế huyết.
Tinh Nhẫn hòa thượng thở dài nói:
- Điển tịch của Đại Thiện tự ta, Quá Khứ Di Đà kinh cũng có một pho tượng pháp tướng, có thể trấn áp hết thảy tâm ma, thần hồn bất diệt.
- Đại sư muốn xem qua Quá Khứ kinh?
Hồng Dịch đột nhiên hỏi.
Tinh Nhẫn hòa thượng thành thực gật đầu.
- Đáng tiếc. Quá Khứ kinh đã bị chúng ta thiêu hủy mất rồi. Đại sư muốn xem qua cũng không thể được nữa.
Hồng Dịch cũng rất thành thực nói.
Tinh Nhẫn hòa thượng nghe xong, da mặt khẽ giật giật, sau đó lại lắc đầu. Hai tay chắp lại, không biết đang nghĩ điều gì.
- Thiện tai, thiện tai. Quá Khứ kinh. Quả thật là quá khứ. Hủy diệt đi. Chính là phù hợp với danh tự của nó.
- Tinh Nhẫn đại sư, nếu như chúng ta tranh luận về đạo lý thì ta còn không phải là đối thủ của đại sư đâu.
Hồng Dịch lắc đầu.
- Chiến Thần Ma Kinh của Vu Quỷ đạo cũng có một số chỗ có giá trị để tham khảo. Dù sao ba đại trưởng lão cùng tông chủ Vũ Ô Đồng của Vu Quỷ đạo đều rơi vào trong tay ta, cứ ép buộc bọn chúng dịch kinh văn ra là được.
Đột nhiên Thiện Ngân Sa nói.
- Ba đại trưởng lão của Vu Quỷ đạo cùng Vũ Ô Đồng bị thương quá nặng, chỉ miễn cưỡng giữ được một chút xíu linh hồn không bị dập tắt. Bây giờ so với người chết thì chẳng khác biệt là mấy. Tại sao còn phải ép hỏi bọn họ làm gì? Thần hồn tổn thương nghiêm trọng đến như vậy, cho dù ta dùng Quá Khứ kinh cũng không thể chữa trị cho thần hồn của bọn họ. Hơn nữa, cho dù cứu được thì cũng không thể khống chế được bọn họ.
Hồng Dịch cũng không có ý định cứu chữa cho ba đại trưởng lão cùng tông chủ của Vu Quỷ đạo.
Một là bốn người đó thương thế quá nặng, vốn đã không thể cứu được nữa rồi.
Hai là cho dù cứu được, thì cũng không thể khống chế được bọn họ. Bốn đại quỷ tiên đâu phải có thể dễ dàng chế phục được?
- Tài phú thật kinh người này về sau sẽ có tác dụng rất lớn. Thế nhưng lúc sử dụng cũng phải hết sức cẩn thận. Ví dụ như đống vàng bạc kia, gần như toàn bộ đều là kim nguyên bảo của tiền triều, cần phải nấu chảy, luyện mới thành nén hình bánh bột ngô, nếu không một khi tiêu thụ ra bên ngoài, chắc chắn sẽ bị kẻ khác hoài nghi.
- Suy nghĩ rất chu đáo!
Hồng Dịch gật đầu.
- Không biết trong dược khố có thứ gì tốt không nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, Ngân Sa đi về phía dược khố. Đảo mắt nhìn qua một lượt, nàng phát hiện ra đại đa số đều là những thứ dược liệu đắt tiền, đủ mọi chủng loại, có thuốc viên, có thuốc bột, vân vân. Thế nhưng cũng không phát hiển ra thứ trân bảo hiếm thấy như Nguyên Tẫn Thiên Châu.
Hồng Dịch cũng nhận ra ở đây phần lớn là những thứ dược liệu trân quý giống như thứ mà năm đó tuần phủ Ngô Uyên đưa cho mình sau khi tiêu diệt Bạch Vân trang. Rất dễ nhận thấy đây đều là những viên thuốc trong Dược Vương điện của Đại Thiện tự.
Những thứ như Báo Thai Sinh Cân Hoàn, Kim Cương Thể Hồ Tô, Hổ Ngọc Tủy Cao, Tuyết Tham Dưỡng Tạng, Hùng Đảm Đại Lực Tửu, đều là những dược liệu trân quý. Tuy nhiên đối với việc tu hành hiện giờ của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa thì cũng không có tác dụng mấy.
Thế nhưng, bằng vào những thứ dược liệu này, thì có thể đào tạo ra nhiều tiên thiên cao thủ.
Mặc dù tiên thiên cao thủ võ đạo do dùng linh dược mà thành có chút vô dụng, thế nhưng lại có được thể lực mạnh mẽ.
- Bên trong chiếc Càn Khôn Bố Đại này tuy rất nhiều tài phú, thể nhưng không có thứ gì giúp ích cho việc tu luyện của ta. Hay là chúng ta ra ngoài đi. Ta và chàng bế quan tu luyện một thời gian. Đặc biệt là giọt máu Tà Thần kia, có thể khiến cho thần hồn lực của chúng ta tăng cường cực kỳ lớn. Khi đó vượt qua một lần lôi kiếp cũng không còn có bất cứ vấn đề gì nữa.
Thiện Ngân Sa nói.
- Nghe nói thứ máu Tà Thần này có thể giúp cho cao thủ đột phá bình chướng sinh tử, luyện thành quỷ tiên, không biết có thật sự thần kỳ như vậy không nữa? Chúng ta cứ thử một lần xem sao. Đồng thời nếu như có thể luyện hóa toàn bộ thần hồn của tên thánh giả Đồ Nguyên kia, thì cũng có thể tập trung dồn lại giúp cho Kim Huấn Nhi mạnh mẽ hơn, giúp cô bé đạt tới cảnh giới quỷ tiên! Lần này ta để cho gia gia của nàng chịu sự oan ức lớn như vậy, cũng nên bồi thường cho nàng thật tốt mới được.
Hồng Dịch đột nhiên nói.
- Cũng tốt! Tiểu kim chu kia thật là đáng yêu. Nếu như cứ để hình dáng một con nhện như thế thì cũng rất khó coi.
Thiện Ngân Sa lập tức gật đầu đồng ý.
- Thế nhưng cứ cưỡng chế giúp cho nàng trở thành quỷ tiên như vậy, không biết có thể thành công hay không? Từ thời khai thiên tích địa đến giờ, loại chuyện này cũng rất ít khi xảy ra!
Thần hồn của một lôi kiếp cao thủ sau khi bị luyện hóa hoàn toàn, thì có thể tạo nên một sự trợ giúp lớn nhất cho thần hồn lực của Kim Huấn Nhi! Ý chí bên trong một giọt máu Tà Thần lại có thể giúp cho Kim Huấn Nhi đột phá bình chướng sinh tử, tiến thẳng đến cảnh giới quỷ tiên.
Đây là ý nghĩ vô cùng táo bạo mà Hồng Dịch đột nhiên nảy ra.
Không nói là bản thân Hồng Dịch, mà ngay cả Thiện Ngân Sa cũng không nắm chắc việc cưỡng chế tạo thành một cao thủ quỷ tiên. Việc này thực sự làm cho người ta nghe mà sợ hãi vô cùng.
Song, máu Tà Thần chỉ có một giọt, trong khi Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa đều muốn thử qua một lần, sau khi hiểu rõ công dụng thì mới có thể để cho đại kim chu sử dụng. Thế nhưng khi đó lực lượng nhất định sẽ không còn đủ.
Tuy nhiên thân hồn lôi kiếp cao thủ của thánh giả Đồ Nguyên, tính về số lượng cũng khá lớn. Cho dù không đột phá được quỷ tiên, thì cũng đủ để giúp cho thần hồn của Kim Huấn Nhi cường đại hơn nhiều so với Hạnh Vũ Tiên!
Lực lượng thần hồn của Hạnh Vũ Tiên e rằng mới chỉ ngang với lực lượng của quỷ tiên mà thôi.
- Nhưng mà thần hồn lực do bản thân tự khổ luyện mà thành lại rất thuần chất, lỡ như có vấn đề gì xảy ra, chỉ sợ rằng Kim Huấn Nhi chịu không nổi.
Hồng Dịch có chút do dự.
- Cứ mang lợi và hại nói cho cô bé biết đi, để cho nàng tự chọn lựa. Huống chi chưa chắc chúng ta có thể chân chính luyện hóa được thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên.
Thiện Ngân Sa nói một cách dứt khoát.
Trong Càn Khôn Bố Đại, ngoại trừ một lượng tài phú trị giá gần trăm triệu lượng bạc ra thì những thứ hữu ích cho việc tu hành dường như chỉ có mỗi một cuốn vô thượng điển tịch Chiến Thần Ma Kinh của Vu Quỷ đạo mà thôi.
Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa sau khi đi xung quanh quan sát một lượt rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra liền đóng cánh cửa của Càn Khôn Bố Đại, dùng sợi dây buộc chặt lại. Sau khi Tinh Nhẫn hòa thượng nhỏ một giọt máu tươi lên liền thu vào. Càn Khôn Bố Đại lập tức biến thành một chiếc túi da bình thường, bên trong cũng không có thứ gì khác.
Cùng lúc đó, ở ngoài hải vực của Xuất Vân quốc, một hạm đội khổng lồ đang trên đường hướng về lãnh thổ Đại Kiền.
Hạm đội này có vài đại hạm, ước chừng mấy vạn người, khí thế mênh mông cuồn cuộn. Ở trung tâm của hạm đội là một chiến hạm cực lớn, trông giống như một con rùa khổng lồ thời viễn cổ đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Đây chính cự hạm trấn quốc của Vân Mộng, tốn hơn hai trăm năm cùng công sức của vô số công tượng để chế tạo nên, Mông Thần hiệu.
Hạm đội này chính là hạm đội của Vô Địch hầu, sau khi toàn thắng đại quân Vân Mộng, hiện đang trên đường trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui