Dương Thần

Vó ngựa như va phải thứ gì cứng cứng.
Đoàn người đi trên đường liền dừng lại nhìn, thì ra là một thi thể chết rét.
- Công tử, đây là một thi thể đã đóng băng. Người này đã chết lâu rồi, không còn hơi thở.
- Thật đáng thương. Nếu như còn hơi thể thì còn có thể dội qua một chút nước sôi để cứu sống, ngay cả đạo thuật của ta có cao thâm đến mấy cũng không có năng lực cải tử hoàn sinh.
Tuyết hôm này còn lớn hơn mọi hôm, trời càng lúc càng trở nên buốt giá. Mặc dù nói tuyết rơi là báo hiệu cho một mùa bội thu, thế nhưng hiện giờ vẫn là trời đông giá rét thế này, ai nói trước được năm sau sẽ như thế nào đây? Khí trời năm nay lạnh như vậy, chúng ta mặc dù võ công cao thâm mà cũng phải mặc quần áo thật dầy như thế này, không biết bách tính nghèo khổ sẽ ra sao đây, không biết bao nhiêu người bị chết rét đây?
Gió tuyết đầy trời, một đoàn người ngựa xuất hiện giữa gió tuyết, tiến về phía trước.
Dẫn đầu là một thiếu niên cưỡi ngựa thân mặc nho sam, lưng đeo trường kiếm, bên ngoài mặc một chiếc đấu bồng lớn đen nhánh bằng da sói. Đại tuyết bay tới tấp rắc xuống mặt đất, chỉ trong chốc lát, ở phía trên đấu bồng của hắn liền bị phủ bởi một tầng tuyết thật dầy.
Thế nhưng mỗi khi đại tuyết phủ đầy người hắn xong, thân thể của hắn chỉ cần khe khẽ rung lên, trong lúc thân thể rung lên, tất cả tuyết trên chiếc áo khoác liền co lại giống như những viên bi hình cầu, trong nháy mắt bắn ra tứ phía, điều này thể hiện một tu vi võ thuật rất cao thâm của hắn.
Thiếu niên này chính là Hồng Dịch đang trên đường trở về Ngọc kinh từ Hải tỉnh.
Lúc này, Hồng Dịch đang thở dài một hơi, đưa mắt nhìn thi thể đông cứng trên đường.
Đây là một thi thể chết rét nằm vắt ngang trên đường đi. Trên đường về Ngọc kinh, Hồng Dịch đã gặp hơn mười thi thể như vậy rồi.
Phía sau Hồng Dịch là một nhóm kỵ binh, đây là những cao thủ thân tín hắn lựa chọn ra để cùng về Ngọc kinh lần này, cả nam cả nữ tổng cộng có hơn ba mươi người.
Lần này trở về Ngọc kinh, bên cạnh hắn nhân tài đông đảo, cao thủ như mây, coi như cũng có đủ thực lực, đồng thời cũng có đủ sự tự tin để phụ trợ Ngọc thân vương tranh đoạt ngai vị các các thế lực khác trong Ngọc kinh thành.
Tinh Nhẫn hòa thượng hiện giờ đã để tóc dài thì không có gì phải nói.
Ngoài Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên, Huyết Tích Tử, Chu đại tiên sinh, đại kim chu thì còn có chỉ huy sứ lục doanh Tĩnh Hải quân mang theo mấy hảo thủ thân binh dũng cảm có lòng quyết tâm đi theo. Bên cạnh đó còn có cả năm lão nhân cùng với bốn người có võ công tiến bộ nhất trong Ngân Nguyệt Bát Vệ là Ngân Nguyệt, Ngân Kiếm, Ngân Phong, Ngân Ngữ. Đồng thời mười tiên thiên cao thủ mà Thiện Ngân Sa mang theo đều là những hảo thủ một chọi mười, thậm chí là một chọi một trăm.
Hai đầu Ngao Sư vương đang lao nhanh về phía trước để mở đường, trông vô cùng uy phong lẫm liệt.
Hai đầu Ngao Sư vương này được tẩm bổ bằng rất nhiều linh dược, thậm chí còn có cả cơ hội phục dụng canh Nguyên Tẫn Thiên Châu, vì thế hiện giờ thân thể hiện giờ lớn hơn trước rất nhiều. Vừa nhìn qua chẳng khác nào kim bạch mao sư tử, hơn nữa khi đứng thẳng bằng hai chân, cả người giống hệt như gấu rừng.
Trừ những người này ra, tất cả những người còn lại đều do Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt lãnh đạo ở Xuất Vân quốc.
- Đúng vậy. Ở Nam Châu chả đáng là gì, chẳng qua chỉ là chút ít mưa gió lạnh như băng mà thôi. Vượt qua Nam Châu cổ đạo vài trăm dặm, đi qua ngàn dặm đến Hoàng Lương trấn, sau khi tiến vào Trung Châu, đại tuyết sẽ bắt đầu rơi không ngớt. Công tử nhìn này, tuyết đọng trên mặt đường cũng bị đóng thành băng, dày đến vài thước. Hai mươi năm trước, rất nhiều phân viện của Đại Thiện tự chúng ta, chỉ cần khi trời vừa vào đông, liền tổ chức phát cháo, bố thí cơm gạo, áo bông cho dân chúng.
Tinh Nhẫn hòa thượng cũng cưỡi một thớt Ô Ma Kỳ Lần đại mã, đi đến sau lưng Hồng Dịch. Sau khi phủi hết tuyết đọng trên thân thể, liền nói.
- Hai mươi năm. Hai mươi năm chưa từng đặt chân lại Trung Châu. Ai có thể ngờ được rằng, ta tại lúc sinh thời còn có thể đặt chân lên mảnh đất Trung Châu này?
Tĩnh Nhẫn hòa thượng vô cùng kích động.
Ngay cả khi bản thân là võ thánh, sống hơi hai mươi năm ở một nơi hoang vu như Mãng Hoang cũng không thể mài mòn tư niệm của lão đối với cố hương, ngược lại tâm tình, tư niệm càng lúc càng trở nên nồng đậm.
Bây giờ cuối cùng cũng được đặt chân lên đất Trung Châu, còn thấy lại được hy vọng phục hưng Đại Thiện tự, Tinh Nhẫn hòa thượng cũng không đè nén nổi tâm tình kích động trong lòng, không kiềm chế được tình cảm, liên tục cảm khái thở dài.
- Đại sư có muốn tiện đường nhìn lại nền kiến trúc xưa của Đại Thiên tự không? Xem xem Đại Thiện tự bây giờ có hình dạng ra sao rồi?
Hồng Dịch quay về phía Tinh Nhẫn hòa thượng, thanh âm có chút lay động.
Hồng Dịch vừa dừng lại, Truy Điện ở bên dưới cũng lập tức đứng yên, không hề bị gió tuyết lung lay, cũng không hề run rẩy chút nào trước giá rét. Truy Điện vốn chính là thần mã, lại được ăn rất nhiều dược vật, gần đây lại bắt đầu có linh tính, tu luyện đạo thuật đã khiến cho nó về cơ bản đã hình thành linh tính. Huống chi hiện giờ trên thân thể của nó được bao phủ bởi một lớp chăn da ấm áp, bốn vó được bọc một lớp "Ô Lạp thảo" (cỏ u-la, giầy độn cỏ u-la bên trong để cho ấm) vừa để giữ ấm vừa để chống bị trượt trên đường đi.
Ăn mặc như vậy, hơn nữa lại có chất lượng rất cao thì sao có thể bị rét được nữa? Chỉ sợ đi đến Nguyên Đột quốc ở cực bắc cũng không bị rét nữa là.
Trên thực tế, đoàn ngựa này của Hồng Dịch đều được mặc trang phục đầy đủ nghiêm ngặt như vậy, hoàn toàn là những trang bị gọn nhẹ có thể hành quân trong gió tuyết.
Đàn ngựa được bao phủ nghiêm ngặt kín kẽ như vậy cũng có chỗ tốt, điều này khiến cho Ô Ma Kỳ Lân mã không bị kẻ khác phát hiện ra.
- Hồng Dịch, công tử không phải là muốn trở về Ngọc kinh thành sao? Đại Thiện tự nằm ở trung tâm của Trung Châu, lại không cùng đường với Ngọc kinh thành, phải đi vòng đường khác, đi đến nơi cũng phải vượt qua quãng đường đến hai ba ngàn dặm đấy.
Ánh mắt của Tinh Nhẫn hòa thượng lóe lên, sau đó nói.
- Không sao, ta cũng không cần trở về Ngọc kinh gấp, chỉ cần về sát với khoa thi vào đầu xuân năm tới mà thôi. Hiện giờ chỉ mới chỉ là tháng mười một, đến cuối năm còn một khoảng thời gian nữa, đừng nói là khoa thi năm sau. Hơn nữa, danh tiếng của Đại Thiện tự vang dội suốt mấy ngàn năm qua, ta cũng chiếm được chỗ tốt từ Đại Thiện tự, cũng nên đến cúng tế một lần.
Hồng Dịch nhìn nhóm người dừng lại ở phía sau, tất cả đều đứng bất động trong gió tuyết, ai ai cũng cường hãn vô cùng, trong lòng hắn liền dâng lên một cảm giác hài lòng.
- Huống chi, hiện giờ chúng ta hoàn toàn đều mang theo hành trang gọn nhẹ, không có quân nhu, không có xe ngựa, cũng không cần mang lương khô, nước nóng,..., đi hai ba ngàn dặm chỉ là chuyện nhỏ.
- Vậy cũng đúng, không có lương thảo quân nhu lỉnh kỉnh, đi mấy ngàn dặm cũng không thành vấn đề.
Xích Truy Dương giục ngựa tiến về phía trước nói:
- Công tử đạo thuật cao cường, có thể lăng không nhiếp vật, ngũ quỷ vận chuyển, muốn phải như thế nào thì sẽ được như thế ấy.
- Lăng không nhiếp vật, ngũ quỷ vận chuyển.
Hồng Dịch chỉ cười cười, không nói gì cả.
Câu này của Xích Truy Dương tự nhiên là nhằm về một số người ở phía sau.
Thực ra, lần này trở về Ngọc kinh, tất cả những thứ như quân nhu, thức ăn, lương khô, quần áo,..., đều được Hồng Dịch cất vào trong Càn Khôn Bố Đại trong hình dáng một chiếc túi thông thường, khiến cho hành trang của mọi người đều rất gọn nhẹ.
Tuy nhiên chuyện về Càn Khôn Bố Đại không thể nói ra.
Hiện giờ, biết được Hồng Dịch có Càn Khôn Bố Đại, ngoại trừ vài người là Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, đại kim chu, Tinh Nhẫn hòa thượng, Thiện Ngân Sa, thì ngay cả nhóm người Chu đại tiên sinh, Lôi Liệt cũng không biết.
Mặc dù những người này đi theo Hồng Dịch đã lâu, đều là trung thành tuyệt đối, ở trên long kỳ cũng để lại dấu tay, thề thuần phục Hồng Dịch. Thế nhưng chuyện Càn Khôn Bố Đại, càng ít người biết càng tốt.
Những chuyện ăn uống, nghỉ ngơi, trương lều bạt giữa đường, đều do một tay Hồng Dịch thu xếp, điều này cũng khiến cho mọi người cảm thấy nghi ngờ. Thế nhưng nếu lý giải rằng hắn vận dụng đạo thuật, lăng không nhiếp vật thì không vấn đề gì, cũng chẳng ai nghi ngờ này nọ nữa.
- Đằng trước chính là địa hạt của Ngô Uyên tỉnh rồi. Chúng ta tăng tốc thôi, hy vọng trước khi trời tối đen sẽ đến được Ngô Uyên tỉnh. Ta còn muốn gặp lại Hầu Khánh Thần đại nhân một phen.
Hồng Dịch đưa tay chỉ vào nhóm người vẫn đứng trong gió tuyết, hạ lệnh tiến về phía trước.
Có Càn Khôn Bố Đại, Hồng Dịch cuối cùng cũng biết tại sao Vô Địch hầu có thể tung hoành mấy vạn dặm, mười mấy vạn lý nơi đại thảo nguyên, chiếm bộ lạc này, đánh bộ lạc kia, tập kích Vân Mông như dạo chơi chỗ không người.
Nhóm người này của Hồng Dịch, tuy chỉ có hai, ba mươi người, thế nhưng lượng cơm gạo, cá thịt, rau dưa tiêu tốn mỗi ngày đều khá nhiều. Hơn nữa tất cả đều là người luyện võ, vì thế sức ăn so với người bình thường còn khỏe hơn nhiều.
Hai, ba mươi người này, mang theo hai, ba mươi con ngựa, lương thực tiêu hao mỗi ngày phải ngang với lương thực của hai, ba trăm bách tính bình thường. Nếu như mang theo lương khô thì cần phải có rất nhiều xe ngựa.
Giữa trời đông gió tuyết thế này, xe ngựa căn bản không cách nào tiến về phía trước được, không biết một ngày có đi nổi mười dặm hay không nữa?
Mà bây giờ có Càn Khôn Bố Đại trong tay, tất cả những thứ này đều không thành vấn đề.
Trang bị gọn nhẹ, thoải mái phi hành, muốn dừng thì dừng, muốn nghỉ thì nghỉ.
Trên người khoác đấu bồng, hoàn toàn ngăn cản gió tuyết, Hồng Dịch lưng mang trường kiếm, dưới thân cưỡi thần mã, đạp tuyết thưởng tuyết, đây là một cỗ ý cảnh vô cùng thoải mái dễ chịu.
Tuy nhiên lúc này hắn cũng không có tâm tư mà thưởng tuyết. Hiện giờ hắn muốn nhanh nhanh tiến vào Ngô Uyên tỉnh. Bởi lẽ trên đường đi, Hồng Dịch bắt gặp không ít người bị chết rét, chết đói.
Hắn muốn tới Ngô Uyên tỉnh, cùng tuần phủ Hầu Khánh Thần thượng lượng qua một cái, hỏi xem tại sao không cứu tế cho bách tính. Phải biết rằng, trời vào đông, chính là thời kì vô cùng chật vật của dân chúng.
Trong Càn Khôn Bố Đại có đến tám mươi vạn gánh gạo tinh chất, chỉ cần lấy ra một phần mười lượng gạo đó cũng có thể cứu được vô số tính mạng của bách tính giữa trời đông giá rét này. Thế nhưng Hồng Dịch cũng không ngốc đến mức công khai đứng ra. Loại chuyện này tất nhiên là phải phối hợp cùng với tuần phủ Ngô Uyên tỉnh. Quan phủ ra mặt mới có thể hành sự kín kẽ như áo tiên không thấy vết chỉ khâu.
Hơn nữa cũng không thể để cho Hầu Khánh Thần biết bản thân có được Càn Khôn Bố Đại.
Đoạn đường từ Hải tỉnh trở về Ngọc kinh, Hồng Dịch cũng không chọn lựa phương pháp cùng Thiện Ngân Sa phi hành, cũng không dùng Pháp Huyết Thần Thảm bay đi, tất cả đều có nguyên nhân của nó.
Suy nghĩ của hắn rất rõ ràng.
Thứ nhất. Dọc đường đi, mỗi khi dừng lại ở các dịch trạm của quan viên, hắn đều ghi lại sổ sách. Sau này nếu như tuần phủ Thủy Dương tỉnh Hồng Khang có phát sinh chuyện gì thì cũng khó có thể tra đến hắn được.
Thứ hai. Hăn tận dụng thời gian đi trên đường để điều hòa tu vi bản thân, đồng thời bức bách Ngô đại quản gia nói ra huyền bí của Chư Thiên Sinh Tử Luân.
Thứ ba. Hắn muốn đến phế tích xưa của Đại Thiện tự một phen. Không đơn thuần là để thoải mãn tâm nguyện của Tinh Nhẫn hòa thượng, mà hắn còn muốn điều tra qua tình hình của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo ở Hạ Châu. Hơn nữa trong lòng hắn cũng muốn xem xem phế tích xưa của Đại Thiện tự, bây giờ đã biến thành hình dáng gì rồi.
Mọi việc của Hồng Dịch từ trước đến giờ đều được lên kế hoạch hoàn hảo, kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt, muốn làm cái gì, nên làm thế nào, tất cả đều được sắp xếp một cách rõ ràng trong đầu. Mặc dù không thể nói rằng không có bất cứ sai sót nào, thế nhưng tuyệt đối sẽ không lỗ mãng. Đó cũng là thứ tác phong chặt chẽ cẩn thận của những nhân vật xưa nay vẫn thông thục kinh sử, quan sát sự biến đổi của dòng lịch sử nghiền ngẫm, đúc kết được.
Trong lúc đoàn người phóng nhanh về phía trước, Hồng Dịch phân ra một tia thân niệm, phủ lên Càn Khôn Bố Đại, rồi tiến vào bên trong.
Càn Khôn Bố Đại hiện giờ cũng không đặt trên người kẻ khác, mà giống như Quá Khứ kinh, được bó sát quanh người Hồng Dịch. Càn Khôn Bố Đại được luyện chế từ da của nhân tiên, mặc vào giống như khôi giáp. So với ô kim cà sa còn kiên cố hơn gấp mười lần. Hơn nữa còn có một cỗ khí ấm áp bảo vệ thân thể, đối với thân thể cực kì tốt.
Thần hồn của Hồng Dịch bây giờ đã có một chút khí thuần dương, tự nhiên là có thể chế trụ Càn Khôn Bố Đại, không cần mỗi ngày phải dùng máu tươi của Tinh Nhẫn hòa thượng trấn áp nữa.
Những ngày qua, Thiện Ngân Sa cùng đại kim chu cũng tiến vào không gian bên trong Càn Khôn Bố Đại để tu luyện.
Nếu như thực thể muốn tiến vào trong Càn Khôn Bố Đại, Hồng Dịch phải thi triển pháp lực mở cánh cửa thông vào, thế nhưng bây giờ chỉ là thần hồn cho nên vừa khẽ động là có thể vào được bên trong.
Tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại vẫn là một không gian chu vi trăm dặm, cao tầm ba bốn mươi trượng, mềm mại uyển chuyển, khí tức mang theo luồng không khí vô cùng trong lành mát mẻ.
Quả thật đúng là tiên cảnh.
Hiện giờ Thiện Ngân Sa đang ở trung tâm Càn Khôn Bố Đại, lặng lẽ bảo vệ nguyên thần, chuyên tâm tu luyện. Rất dễ nhận thấy nàng đã bắt đầu tìm hiểu chân ý của Quá Khứ kinh. Lúc này, sau khi hấp thụ máu Tà Thần, thần hồn của nàng có đặc tính thuần dương, rất có lợi cho việc tu luyện Quá Khứ kinh.
- Dạ Xoa vương.
Chỉ thấy Thiện Ngân Sa đột nhiên chỉ tay về phía trước. Thần niệm vừa động, một pho tượng Dạ Xoa vương cao lớn phủ xuống tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại.
- Cuối cùng cũng miễn cưỡng bắt đầu dung hợp được với Thần Tiêu Đạo Lôi Pháp. Tối thiểu cũng không xảy ra xung đột nữa. Thần hồn của ta cũng chắc chắn hơn không ít.
Thiện Ngân Sa mở mắt ra, vừa nhìn thấy Hồng Dịch liền cười nói.
- Ừ! Nàng lĩnh hội được Quá Khứ kinh rồi thì cho dù Hồng Huyền Cơ có luyện thành nhân tiên đi chăng nữa, chúng ta vẫn có thể hoàn toàn đấu được với hắn một trận.
Hồng Dịch cười nói.
- Dịch thiếu gia, thì ra cậu tu luyện chính là một trong trong ba đại kinh thư của Đại Thiện tự, vô thượng bí điển Quá Khứ Di Đà kinh. Lão nô còn tưởng rằng thiếu gia tu luyện chính là đạo thuật của Thái Thượng đạo. Đúng là sơ sót rồi. Ha ha. Xem ra Thái Thượng Vong Tình của Thái Thượng đạo thật sự rất lợi hại. Ngay cả con trai của muội muội mà Mộng Thần Cơ cũng không chiếu cố qua.
Ngô đại quản gia ngồi ở một góc khác bên trong tiểu thiên thế giới, cất giọng cười như mếu.
- Tiểu thiên thế giới này chắc hẳn chính là không gian bên trong Càn Khôn Bố Đại. Chúng ta ở Mãng Hoang đoạt bảo, thất bại trong gang tấc, không ngờ lại để cho thiếu gia chiếm lấy tiện nghi. Thật cao tay. Thật cao tay.
- Bớt nói nhảm đi. Nhanh nhanh nói ra bí mật của Chư Thiên Sinh Tử Luân ra đây. Nếu không ta sẽ đem lão già ngươi xử lý giống như yêu nhân, ngâm vào hố phân ba ngày.
Đại kim chu hung dữ nói.
- Được rồi, Kim Huấn Nhi.
Hồng Dịch ngăn không cho đại kim chu nói tiếp. Sau đó quay về phía Ngô đại quản gia nói:
- Nếu như ngươi đã biết thủ đoạn của ta như thế nào, vậy thì nên biết điều một chút, nói ra bí mật của Chư Thiên Sinh Tử Luân ra đây. Chắc ngươi không biết, ngay cả thánh giả Đồ Nguyên của Tinh Nguyên Thần miếu cũng bị ta tru diệt rồi.
- Dịch thiếu gia quả nhiên là lợi hại. Không hổ là nhi tử của thánh nữ Thái Thượng đạo Mộng Băng Vân. Khang thiếu gia, Hi thiếu gia cũng không bằng một phần một trăm của thiếu gia.
Khuôn mặt già nua của Ngô đại quản gia nhăn nhó lại, quay đầu nhìn bốn phía một chút.
- Lão nô có thể mang Chư Thiên Sinh Tử Luân mà Hầu gia truyền cho lão nô nói lại cho Dịch thiếu gia biết. Tuy nhiên Hầu gia chỉ truyền lại cho lão nô phương pháp luyện bảy, tám huyệt khiếu và phương pháp dò tìm những huyệt khiếu này mà thôi. Trong khi đó chân chính Chư Thiên Sinh Tử Luân tổng cộng có ba trăm sáu mươi huyệt khiếu. Cho dù Dịch thiếu gia có thế lực như hiện giờ, thế nhưng xảy ra xung đột với Hầu gia thì cũng như đối kháng với vương triều Đại Kiền, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Dịch thiếu gia, Mộng Thần Cơ bản lĩnh cao cường như vậy cũng không dám xung đột trực diện với vương triều Đại Kiền. Lão nô khuyên thiếu gia nên bỏ đi tâm tư đối địch sống chết với Hầu gia đi.
- Chư Thiên Sinh Tử Luân có ba trăm sáu mươi đạo huyệt khiếu sao? Nhiều như vậy sao?
Ngân Sa nghe được lời này của Ngô đại quản gian cũng không khỏi cảm thấy cả kinh thốt lên.
- Vị này chắc hẳn là Ngân Sa vương rồi! Nếu như Dịch thiếu gia không đối nghịch với Hầu gia, mang nàng dâu này về ra mắt Hầu gia, chắc chắn trong lòng Hầu gia sẽ vô cùng cao hứng đấy.
Ngô đại quản gia thở gấp một hơi nói.
- Ta tu luyện đạo thuật đã ba trăm năm, lúc đó Hồng Huyền Cơ còn chưa ra đời đấy. Lúc ta tung hoành thiên hạ thì hắn vẫn còn là tiểu bối. Tuy nhiên nếu như ngươi nói rằng Chư Thiên Sinh Tử Luân có phương pháp tu luyện đến ba trăm sau mươi đạo huyệt khiếu cùng phương pháp dò tìm. Ta nhất quyết không tin.
Ngân Sa lạnh lùng nói.
- Điều đó cũng chẳng có gì. Hầu gia mang võ học của Thái Thượng Đan Kinh, võ học của Tạo Hóa Thiên Kinh, hợp nhất làm một.
Ngô đại quản gia nói.
- Hai bản kinh này cũng chưa chắc đã thua kém Quá Khứ kinh của Đại Thiện tự đâu. Năm đó một mình Mộng Thần Cơ dựa vào võ học bản thân ám sát thái tông, cao tông. Thế nhưng bây giờ hoàng thượng, thái tử tu vi đều cao thâm, vậy mà hắn vẫn lần nữa chưa đến ám sát. Dịch thiếu gia nghĩ lại thử xem, chắc hẳn cũng biết quan hệ lợi hại trong đó chứ!
- Đáng tiếc, thân thể nhân tiên của Mộng Thần Cơ lại bị Hồng Huyền Cơ hủy diệt mất, bằng không hắn cũng có thể thành dương thần rồi, chứ không phải đến tận bây giờ mới độ qua tám lần lôi kiếp.
Ngân Sa cười lạnh.
- Sự lợi hại của vương triều Đại Kiền không cần ngươi nói tường tận ta cũng biết được. Tuy nhiên cho dù hắn bản lĩnh cao cường đến đâu, cũng chưa chắc quản lý thiên hạ bách tính tốt được. Quản lý bách tính thiên hạ không tốt thì thiên hạ tự nhiên sẽ đại loạn, phong ba nổi lên bốn phương, khi đó hắn nhất định sẽ bị tiêu diệt. Lịch sử nhiều triều đại không phải cũng từng có những hoàng quyền cường đại vô cùng hay sao? Thế nhưng cuối cùng vẫn lụi tàn, kể cả là hoàng quyền thời thượng cổ cũng không thể thay đổi được điều đó.
Hồng Dịch cũng không quan tâm nhiều đến lời nói của Ngô Đại quản gia.
- Dịch thiếu gia quả thật hiểu thông suốt mọi việc.
Ngô đại quản gia nói.
- Thiếu gia cũng không cần phải mang lão nô đi ngâm phân làm gì. Phương pháp dò tìm cũng như tu luyện bảy tám huyệt khiếu này của lão nô vốn chính là Thượng Cảnh Bát Thần trong Thái Thượng Đan Kinh. Nói cho Dịch thiếu gia nghe cũng không sao cả.
- Thượng Cảnh Bát Thần?
Hồng Dịch nghe xong trên mặt cũng không lộ bất cứ biểu cảm gì.
- Vậy cứ như thế đi, ngươi nói ra một chút xem sao.
- Thượng Cảnh Bát Thần chính là Não (óc) thần, Phát (tóc) thần, Bì (da) thần, Hạng (xương gáy) thần, Tủy (tủy xương) thần, Tích Lương Cốt (cột sống) thần, Tị (mũi) thần, Thiệt (lưỡi) thần.
Ngô đại quản gia nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui