- Sư tôn cùng Vô Địch hầu nói chuyện rất lâu, từ đó cũng nhận thấy hắn và Dương Bàn không phải là cùng một giuộc, hơn nữa trong đầu hắn có rất nhiều tư tưởng mới lạ, vô cùng thích hợp để cai quản thiên hạ. Huống chi hiện giờ triều định đại loạn, cũng chỉ có hắn mới có thể thu thập được cục diện. Sư tôn cũng chính là nhận thấy được điều này cho nên trước lúc Vô Địch hầu rời đi, người vẫn tặng cho hắn chín viên Địa Nguyên Linh Đan, lại còn truyền thụ cho hắn phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu trong Hoàng Đình Nội Cảnh Nhị Thập Tứ Thần, để xem cuối cùng hắn có thể đột phát được sinh tử huyền quan, đi qua cây cầu thiên địa, bước vào cảnh giới nhân tiên hay không!
Trong lúc Tô Mộc nói chuyện, những khóm mai trong bình hoa được cắm thành hình núi non sông nước trùng điệp xa xăm cách trở, nhìn qua tầng tầng lớp lớp, trông giống như ngọn núi này nối tiếp ngọn núi kia, ở trên núi hoa mai nở đầy, tạo nên một thứ ý cảnh khá thú vị.
Rất dễ nhận thấy, tài nghệ cắm hoa của thánh nữ Thái Thượng đạo, đệ nhất tài nữ Ngọc kinh thành cũng đã đạt đến một cảnh giới huyền diệu vi ảo.
- Ồ? Tông chủ còn ban cho hắn Địa Nguyên Linh Đan sao? Ngay cả phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu Hoàng Đình Nội Cảnh Nhị Thập Tứ Thần cũng truyền thụ sao? Đây chính là một thứ pháp môn trọng yếu trong Thái Thượng Đan Kinh đấy, kể cả là ta cũng không được truyền thụ.
Hạc Vô Sinh khẽ chấn động nói.
- Tuy nhiên, tên khốn Hồng Huyền Cơ kia, năm đó cũng lừa gạt để xem Thái Thượng Đan Kinh. Toàn bộ võ học thần thông bên trong Thái Thượng Đan Kinh gần như bị hắn xem qua một lần rồi. Phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu Hoàng Đình Nội Cảnh Nhị Thấp Tứ Thần chắc chắn hắn cũng biết được. Vô Địch hầu nếu như là con tư sinh của Kiền đế, chắc hẳn học được võ học của Tạo Hóa đạo bên trong hoàng thất, rất có thể hắn cũng học được phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu Hoàng Đình Nội Cảnh Thập Nhị Tứ Thần của Hồng Huyền Cơ đấy.
Ý tứ của Hạc Vô Sinh rất rõ ràng. Hồng Huyền Cơ là kẻ có quan hệ mật thiết với triều đình, đường đường là một đại gia Lý học, trung thành với triều đình xã tắc. Nếu như hắn học nắm được bí mật trong Thái Thượng Đan Kinh, rất có thể đã truyền lại cho hoàng thất, bên trong triều đĩnh cũng sẽ nắm được những thứ này.
- Đại đạo không thể coi nhẹ mà truyền thụ. Phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu bậc này, Hồng Huyền Cơ ngay cả là con của hắn cũng rất hạn chế truyền thụ. Chỉ có tên quản gia Ngô Đồng Huy cực kỳ trung thành, luôn đi theo hắn mới được truyền cách tu luyện huyệt khiếu trong Thượng Cảnh Bát Thần.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Suy đoán như vậy, có thể thấy được nhãn quang của tông chủ quả thật rất chuẩn xác. Sau khi mang Kiền đế Dương Bàn, thái tử Dương Nguyên diệt trừ xong, trong triều đình đích thực chỉ có Vô Địch hầu mới có thể thu thập cục diện. Tuy nhiên dù sao hắn cũng chỉ là con tư sinh, không được lộ ra ánh sáng, cho dù được lên ngôi làm hoàng đế thì cũng sợ rằng sẽ khó khăn vô cùng.
Hạc Vô Sinh lắc lắc đầu nói.
Con tư sinh làm hoàng đế. Trên danh phận hay đại nghĩa thì cũng chẳng khác nào mưu đồ soán ngôi đoạt vị. Sĩ đại phu, quy tộc trong triều đình cũng như hoàng thât, tổng đốc, tuần phủ các tỉnh, tất cả đều sẽ không thừa nhận.
Thứ danh phận này quả thật rất huyền diệu.
- Phiền phức nhất định là có. Thế nhưng chỉ cần Kiền đế ban xuống một đạo ý chí, làm sáng tỏ thân phân của Vô Địch hầu, sau đó truyền ngôi, thì sẽ không gây ra rối loạn gì hết. Ngươi chẳng lẽ không nắm được tin tức gần đây trong Ngọc kinh thành sao? Bởi vì Vô Địch hầu đại thắng Vân Mông, ngay cả trấn quốc đại hạm cũng đoạt được, vì thế Kiền đế ban cho hắn họ Dương!
Tô Mộc nói.
- Ban cho họ Dương! Đây chính là một chuyện lớn đấy! Nhất định sẽ khiến cho triều đình nhốn nháo đây!
Hạc Vô Sinh nói.
- Điều này là tất nhiên rồi. Ngày hôm qua, trên triều đình, hơn mười quan viên của lễ bộ bị phạt đánh. Ngay cả nội các đại thần Lý Thần Quan cũng bị Kiền đế quát lui, phạt ba năm bổng lộc.
Tô Mộc trong lúc nói chuyện thể hiện sự nắm bắt tin tức nhanh nhạy, thậm chí việc triều chính dường như nắm chắc trong lòng bàn tay! Ngay cả hội nghị triều đình cũng như tận mắt chứng kiến.
- Được rồi, tiểu hạc nhi, ngươi tiến vào Vô Sinh đạo làm thánh nữ, tiếp cận với thái tử Dương Nguyên, hẳn cũng tìm hiểu được bí mật của Vị Lai Vô Sinh kinh rồi chứ?
Tô Mộc sau khi nói xong liền quay sang hỏi Vô Sinh.
- Cũng thăm dò rồi. Vị Lai Vô Sinh kinh trên tay thái tử Dương Nguyên là bản sao chép không đầy đủ, mặc dù không lợi hại như bản Vị Lai Vô Sinh kinh chân chính, thế nhưng vẫn có thể tụ tập hương hỏa tín niệm, luyện thành chín phân thân, Bất Hủ Nguyên Thần. Cũng chính vì đang nắm trong tay bản thiếu của Vị Lai Vô Sinh kinh nên thái tử mới bất chấp thiên hạ to lớn mà âm thầm thành lập tà giáo.
- Lần này tuyết lớn đổ xuống đã tạo thành tai họa cho dân chúng. Thái tử nhân đại nạn lần này nhất định sẽ một lần nữa thu nạp không ít giáo đồ. Thần thông luyện thành cũng không phải là việc khó. Thế nhưng theo ta biết được thì dường như xảy ra chuyện gì thì phải?
Tô Mộc lại hỏi.
- Thánh nữ quả thật hiểu tận chân tơ kẽ tóc, đúng là giáo đàn ở Trung Châu Ngô Uyên tỉnh đã xảy ra chuyện. Tuần phủ Hầu Khánh Thần của Ngô Uyên tỉnh kia có được người nào đó giúp đỡ, đột nhiên xuất kỳ binh, hủy diệt các giáo đàn, mang toàn bộ các đầu mục lớn nhỏ cả tỉnh bắt lại! Mà ngay cả mấy đầu mục cao thủ đã luyện tới giai đoạn hiện hình cũng đều bị phá hết đạo thuật, tống giam vào đại lao.
Hạc Vô Sinh nói.
- Hả? Hầu Khánh Thần không phải là người của Ngọc thân vương sao? Như vậy ngươi đã tra ra kẻ đứng sau trợ giúp tuần phủ Hầu Khánh Thần là ai chưa? Phải biết rằng, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể phá hủy toàn bộ giáo đàn trong một tỉnh, lại bắt hết các đầu mục, không kẻ nào chạy thoát được, thậm chí ngay cả cao thủ đạo thuật đạt cảnh giới hiện hình cũng bắt được. Ngọc thân vương từ khi nào lại chiêu dụ được nhân vật lợi hại như vậy?
Tô Mộc mang bình hoa vừa cắm đặt sang bên cạnh rồi tiếp tục hỏi.
- Không sai, nói đến người này thì hắn vẫn có chút quan hệ với Thái Thượng đạo chúng ta!
Hạc Vô Sinh đột nhiên cười cười, nói.
- Ồ? Có liên quan đến Thái Thượng đạo chúng ta sao?
- Người này chính là nhi tử của thánh nữ đời trước của Thái Thượng đạo Mộng Băng Vân, tên là Hồng Dịch!
Hạc Vô Sinh nói.
- Nhi tử của Hồng Huyền Cơ?
Tô Mộc nói.
- Không sai, là nhi tử của Hồng Huyền Cơ. Ta còn loáng thoáng điều tra được, mùa hè năm nay, hắn đi ngang qua Ngô Uyên tỉnh, ngay sau đó tuần phủ Ngô Uyên tỉnh Hầu Khánh Thần liền xuất binh tiêu diệt Bạch Vân sơn trang! Giết chết thánh nữ Đại La phái Triệu Phi Dung!
- Cái chết của thánh nữ Đại La phái Triệu Phi Dung cũng liên quan đến hắn sao?
Tô Mộc hình như đang nhớ lại chuyện gì đó, đột nhiên nói:
- Ừ, dường như ta từng gặp qua hắn một lần tại đường hội do Lạc Vân công chúa của Thần Phong quốc tổ chức. Hắn giống như cũng có đạo thuật. Không biết tại sao hắn có thể tu luyện được nhỉ? Chẳng lẽ là Mộng Băng Vân truyền thụ cho hắn?
Ngay sau đó Tô Mộc cũng gạt bỏ suy đoán của mình.
- Không thể nào, Mộng Băng Vân tuyệt đối sẽ không truyền thụ đạo thuật cho hắn, bằng không, hắn sẽ không thể sống được ở trong Vũ Ôn Hầu phủ đến tận bây giờ. Rất có thể hắn gặp kỳ ngộ khác cũng không biết chừng. Xem ra đạo thuật của Hồng Dịch cũng không thấp, có cơ hội ta phải gặp qua một lần, xem xem rốt cục hắn là hạng người nào.
- Đúng rồi, chuyện này ngươi có nói cho thái tử không?
Tiếp đó Tô Mộc liền hỏi.
- Chuyện này có liên quan đến Thái Thượng đạo chúng ta, ta cũng không nói rõ cho thái tử biết, chỉ nói là muốn đi điều tra qua một phen thôi.
Hạc Vô Sinh nói.
- Không ổn! Thái tử nhất định đã biết chuyện của ngươi! Thân phận của ngươi đã bại lộ rồi!
Ánh mắt của Tô Mộc chợt lóe lên!
- Sao có thể như vậy được!
Hạc Vô Sinh nhíu mày lại.
- Không có gì là không thể xảy ra. Tiểu hạc nhi, ngươi vĩnh viễn không nên coi thường những thứ hoàng tử, hoàng tôn này của triều đình Đại Kiền.
- Nếu thánh nữ đã nói như vậy thì tâm lý của ta cũng tự biết chừng mực.
Hạc Vô Sinh cười một tiếng trấn định.
Trong lúc đó Tô Mộc đột nhiên đứng dậy, vươn tay ra vẫy một cái, từ vùng hư không trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một khe hở, một thanh trường kiếm phóng ra từ trong khe hở.
Lưỡi của thanh trường kiếm này có hình bốn cạnh, chuôi kiếm dài mang phong cách cổ xưa, trên thân kiếm hiện lên từng cụm hoa văn hình tinh tú, đi tới nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra dường như ở trên đó có vô số cánh của màu đen đang lưu chuyển.
- Thiên Đạo Phong Ma kiếm!
Nhìn thấy thanh kiếm này, tiểu hạc nhi kinh hãi thất sắc.
- Thánh nữ, người muốn làm gì vậy?
- Nếu như thái tử đã biết chuyện của Hồng Dịch, nhất định sẽ sai Vô Sinh lão mẫu đích thân xuất thủ. Lão mẫu này là một quỷ tiên, lại luyện thành phân thân trong Vị Lai Vô Sinh kinh, Đấu Mỗ Huyền Linh. Nếu như đơn độc giao đấu đạo thuật, ta cũng không cách nào gây khó dễ được, chỉ còn cách phải sử dụng thanh Thiên Đạo Phong Ma kiếm này thôi!
Tô Mộc nói.
- Thánh nữ muốn đi cứu Hồng Dịch?
- Ừ. Người này nếu như có thể giết chết được Triệu Phi Dung của Đại La phái, lại vừa đầu phục Ngọc thân vương, hiển nhiên là muốn trả thù Hồng Huyền Cơ. Chỉ là không biết hắn từ đâu học được một thân bản lĩnh bậc này. Nói vậy còn có tương lai để phát triển, không thể để cho người của thái tử giết chết được. Về sau người này sẽ trở thành một cường địch để đối phó với Hồng Huyền Cơ. Hồng Huyền Cơ hiện giờ càng lúc càng khó đối phó, chỉ có diệt trừ được hắn thì mới có thể giết chết Kiền đế Dương Bàn.
Tô Mộc vươn tay cầm lấy thanh "Thiên Đạo Phong Ma kiếm" rồi thở ra một hơi thật dài.
- Nếu như hắn là nhi tử của Băng Vân sư tỷ, thì ta sẽ thanh toàn cho hắn một cuộc sống phú quý. Sau khi cứu hắn xong, chỉ điểm cho hắn một con đường sáng, đầu nhập dưới trướng của Vô Địch hầu, ngay sau Vô Địch hầu lên ngôi, hắn cũng có thể được phong công phong hầu, cũng có thể cho Băng Vân sư tỷ có được một bài vị sách phong, giúp cho tông chủ chấm dứt chuyện thế tục của kiếp trước.
Tô Mộc nói đến loại chuyện này, ngữ khí lạnh nhạt lãnh đạm. Thái độ này tựa như cái nhìn của tiên nhân trong truyền thuyết đối với người trần tục. Bọn họ sau khi hạ phàm, vươn tay ra giúp đỡ thế nhân, sau đó lại phất tay bỏ đi, không màng đến bất kể chuyện gì.
Đây cũng là đạo của thái thượng, là đạo của thần tiên.
................
Ngọc kinh.
Ngọc thân vương phủ!
Trong một căn mật thất vuông vức, bốn phía kín mít, Ngọc thân vương Dương Kiền đang thổ nạp dữ dội, khí lưu từ miệng, từ mũi bắn ra tứ phía, vang lên nhưng âm thanh ông ông.
Bất thình lình! Hắn đứng bật dậy, hai chân ghim chặt xuống đất, cơ thể ổn định vững vàng, hai tay giang rộng ra, trong lúc lật tay đẩy về phía trước liền phát ra tiếng gió chấn động mang theo kình phong dữ dội đập thẳng vào vách tường rồi bắn ngược trở lại.
Thì ra mật thất này có hình dáng cong tròn đặc biệt, hơn nữa còn được xây bằng một loại thép đặc thù, có thể khiến cho khí lưu xuất ra quay ngược trở lại, tạo thành chấn động. Chỉ cần người đứng ở trong đó luyện võ thì sẽ sinh ra một loại cảm giác như đứng giữa phong ba liên miên không ngớt.
Vù!
Ngọc thân vương không ngừng xuất chưởng chấn động, những luồng gió liên miên không ngớt đánh thẳng vào vách tường rồi xoáy tròn bật lại.
Trong cả mật thất dường như bị một cơn gió lốc bao phủ, y phục trên thân thể của Ngọc thân vương Dương Kiền cũng bị gió lốc xé nát, vang lên những tiếng vù vù!
Thế nhưng Ngọc thân vương hoàn toàn chưa phát hiện ra, vẫn xuất thủ mãnh liệt như cũ, không khí bốn phía xung quanh lưu chuyển dữ dội, người thường nhìn qua liền nhận thấy nơi này giống hệt như những dòng chảy ngầm cuộn trào mạnh liệt ở đáy biển!
Rầm!
Một quyền cuối cùng của Ngọc thân vương đánh ra, khí lưu trong mật thất bị hắn khuấy lên, tốc độ lưu chuyển vốn đã được đẩy lên đến cực điểm, dưới một quyền này của hắn, toàn bộ luồng khí lưu liền mãnh liệt tản ra! Trong thoáng chốc y phục trên người hắn bị xé nát thành mảnh vụn, bay tứ tung như hoa bướm.
Phù!
Sau khi hoàn thành bộ quyền, một tiếng thở dốc kịch liệt từ trên thân thể của Ngọc thân vương truyền ra. Lúc này Ngọc thân vương đang nằm trên mặt đất, toàn thân mồ hôi túa ra như mưa.
- Vẫn còn chưa đột phá được! Chậc! Thương Lãng Hồi Phong chưởng trong Tạo Hóa Thiên Kinh mặc dù ta đã luyện đến tầng thứ tám, cũng đánh ra được thương lãng hồi phong, quyền phong xoáy tròn cực nhanh, đạt tới trình độ tạo thành lực lớn vô cùng. Thế nhưng chỉ có ở trong mật thất này mới đạt được hiệu quả như thế, còn ở những nơi rộng rãi trống trải thì không xuất ra hiệu quả thế này. Nghe nói lúc Vô Địch hầu tu luyện môn quyền pháp này, mười bốn tuổi đã đạt tới cảnh giới như vậy, thoáng chốc bước chân vào giai đoạn hoán huyết của cảnh giới đại tông sư đỉnh cấp, một năm sau liền tiến vào cảnh giới võ thánh. Không thể nào, không thể nào, tư chất của hắn tại sao lại tốt đến như vậy? Ta không tin thiên hạ lại có người có tư chất tốt đến như vậy.
Ngọc thân vương nằm trên mặt đất, lẩm bẩm nói.
Két!
Một tiếng đẩy cửa nặng nề vang lên, cánh cửa của mật thất được mở ra. Người bước vào chính là một nửa chủ nhân của vương phủ Ngọc thân vương, Vân Thanh cô nương.
- Vương gia, chàng vẫn chưa đột phá cảnh giới sao?
Sau khi bước vào, Vân Thanh cô nương nhìn thấy Ngọc thân vương Dương Kiền đang nằm dưới đất, thân thể mồ hôi nhễ nhại, không khỏi khẽ thở dài, đi đến đỡ hắn đứng dậy, rồi dùng khăn lông giúp hắn lau khô thân thể, sau đó mặc y phục vào cho hắn.
- Thương Lãng Hồi Phong chưởng là bí quyết luyện tủy hoán huyết. Từ năm bốn tuổi ta đã được học chín khẩu quyết của bộ chưởng này tại mật thất võ học của hoàng thất. Tu luyện từ khi đó đến tận bây giờ vẫn không thể luyện đến mười thành cảnh giới.
Dương Kiền thở dài nói.
- Chính vì thế mà bây giờ ta vẫn dừng chân ở cảnh giới đại tông sư, mãi không cách nào đột phá, đập tan cánh cửa khó khăn này mà tiến vào cảnh giới võ thánh. Còn tên Vô Địch hầu kia, lúc mười bốn tuổi đã đạt tới cảnh giới này rồi! Ta vốn là đệ tử kiệt xuất trong hoàng thất, tu luyện rất lâu, từ nhỏ đã rất nhiều linh dược kỳ trân gột rửa thân thể, luyện thành một thân mình đồng da sắt. Có thể nói, sự huấn luyện võ đạo của hoàng thất chúng ta, linh dược được dùng nhiều, phép tắc tàn khốc, so với bất cứ môn phái nào trong thiên hạ, kể cả là những thánh địa võ học kia đều không hề kém cạnh chút nào.
- Thiếp biết, hoàng thất đệ tử các chàng, luyện tập võ đạo cũng vô cùng tàn khốc. Trong vòng một năm sau khi trưởng thành ở tuổi mười lăm tuổi, phải bước vào cảnh giới tiên thiên thì mới có thể được sách phong làm quận vương. Nếu như đạt tới cảnh giới đại tông sư thì có thể được sách phong làm thân vương. Còn không thì sẽ bị nhốt vào trong cung cấm sống tới già.
Vân Thanh thở dài nói.
- Ta có một người đệ đệ ruột thịt mà ta thương yêu nhất cũng chết ở trong đó.
Dương Kiền thở dài một tiếng.
- Hoàng tử hoàng tôn cũng không phải tốt như người đời tưởng đâu. Nếu như ta tiến được vào cảnh giới võ thánh thì còn có cơ hội để tiếp tục tranh đoạt giang sơn! Chỉ có cảnh giới võ thánh mới có thể khắc chế được đạo thuật. Thế nhưng võ thánh thật khó thành đây! Hoàng thất chúng ta, mặc dù có được vô số điển tịch, thế nhưng võ công cũng như đạo thuật cao nhất cũng chỉ có thái tử được tu luyện mà thôi.
- Vậy tại sao ban đầu vương gia không chọn tu luyện đạo thuật?
Vân Thanh hỏi.
- Đây là ý tứ lúc đầu của phụ hoàng, ước chừng Vân Thanh nàng cũng biết được chuyện của thái tông, cao tông chứ?
Ngọc thân vương Dương Kiền nói.
- Không nói chuyện này nữa.
Vân Thanh cô nương duyên dáng cười một tiếng:
- Thiếp muốn báo cho vương gia một tin tốt.
- Tin tốt gì?
Ngọc thân vương hỏi.
- Có tin tức từ Ngô Uyên tỉnh truyền đên, là thư do đích thân Hồng Dịch viết.
- Thư do đích thân Hồng Dịch viết?
Ngọc thân vương nghi hoặc nói.
- Không sai, vương gia, chàng nhìn xem.
Vừa nói, Vân Thanh cô nương vừa lấy ra một phong thư từ trên người ra.
Sau khi Ngọc thân vương chậm rãi mở ra, rồi đột nhiên đốt sạch phong thư này, phong thư hừng hực cháy giữa không trung liền tạo thành vài hàng chữ.
- Thái tử cùng hai đại tà giáo Vô Sinh, Chân Không có liên quan. Vương gia thu xếp mọi việc thật tốt, chờ tại hạ về bắt hai đại giáo chủ của Vô Sinh, Chân Không áp giải về Ngọc kinh, tại triều đình tố cáo thái tử! Hồng Dịch!
Phực!
Mấy đốm lửa hình văn tự sau khi lóe lên liên biến thành mấy đốm sáng rồi tan biến mất.