- Cái gì? Công tử muốn cùng ta đấu pháp sao?
Nghe thấy Hồng Dịch nói rằng muốn cùng bản thân "đấu chơi đạo thuật", vị thánh nữ Tô Mộc của Thái Thượng đạo, nhân vật trẻ tuổi đứng đầu trong giới đạo thuật này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên thốt lên một tiếng, tiếp đó dùng một loại ngữ khí tựa như cân nhắc hỏi lại một lần nữa, có vẻ như mới vừa rồi không nghe rõ lời của đối phương, phải hỏi lại một lần nữa để khẳng định lại.
- Không sai.
Hồng Dịch dùng một loại ngữ khí như đinh chém sắt nói.
- Nếu Thái Thượng đạo ủng hộ Vô Địch hầu tranh đoạt đại vị, tại hạ cũng muốn xem xem, một vị thánh nữ như cô nương có bản lĩnh như thế nào, lại dám có dũng khí đưa ra chủ trương sai lầm về thiên hạ như vậy? Hơn nữa, Hồng Dịch ta đường đường là một nam nhi, luyện được một thân bản lĩnh cao cường, pháp lực mặc dù không dám nói là khôn cùng nhưng cũng đủ để tung hoành giữa thiên hạ. Cô nương lại dùng một giọng điệu giống như là bố thí, chỉ điểm cho ta mưu cầu phú quý sao? Để ta đầu nhập vào Vô Địch hầu sao? Chỉ bằng vào một đứa con nít mồm còn hôi sữa như hắn mà cũng dám như vậy sao? Ta cũng không phải là chưa từng thấy qua hắn. Tại hoàng cung của Xuất Vân quốc, ta đã bác bẻ trách móc khiến cho hắn không cách nào đáp trả lại được! Thật nực cười, một kẻ như vậy lại được Thái Thượng đạo các ngươi coi là nhân tuyển được chọn lựa làm thiên mệnh thiên tử sao? Nhãn quang của Thái Thượng đạo dường như cũng chẳng ra gì cả, bằng không, năm đó cũng không tuyển chọn sai lầm, nhằm vào một kẻ vô tình vô nghĩa như Hồng Huyền Cơ mà chọn lựa.
- Đến đây đi, Tô Mộc, để ta nhìn xem đạo thuật của cô nương rốt cuộc cao cường đến thế nào? Có phải thực sự có thể cầm giữ xã tắc thần khí, đủ trình độ để phế lập thiên tử hay không? Chỉ cần cô nương đánh bại ta, thì việc ta đầu nhập vào Vô Địch hầu, tăng cường thực lực của hắn, cũng không phải là không có khả năng.
Hồng Dịch sau khi nói xong liền ha ha cười lớn.
Giọng cười phóng túng, tựa như xuyên kim phá thạch, phỏng thẳng lên tầng mây, từng đám mây đen bị giọng cười xông lên mà khai thông, lộ ra rất nhiều vì sao trên bầu trời.
Hồng Dịch đã sớm biết Thái Thượng đạo có kế sách đối phó với hoàng thất Đại Kiền, nhất định sẽ động tay động chân, đưa nhân tuyển mà bọn chúng lựa chọn để đoạt vị, mưu đồ làm rối loạn triều đình Đại kiền.
Nhưng tuyệt đối hắn không thể ngờ rằng, Thái Thượng đạo lại chọn một kẻ như Vô Địch hầu làm chân mệnh thiên tử!
Mặc dù Vô Địch hầu là con tư sinh của hoàng đế. Coi như cũng là hoàng tử, hoàng tôn, có huyết mạch của loài rồng. Thế nhưng trong con mắt của sĩ đại phu, văn võ bá quan trong triều đình, con tư sinh vẫn là con tư sinh, không thể đưa ra ánh sáng, kể cả là bây giờ tất cả con của Kiền đế Dương Bàn có chết sạch, thì cũng đành chọn một nhánh khác của hoàng thất làm kẻ thừa kế, tuyệt đối không đến phiên một đứa con tư sinh như Vô Địch hầu.
Có thể nói rằng, trăm ngàn năm qua, điều này đã trở thành một chân lý không bao giờ thay đổi.
Quan trọng hơn chính là, tên Vô Địch hầu này hiện giờ cùng với Hồng Dịch đã hình thành một bức tường ngăn cách. Thậm chí hắn còn đánh chủ ý nhằm vào Thiện Ngân Sa, đã sớm trở thành địch nhân trong tâm tưởng của Hồng Dịch, nếu đã như vậy thì sao có thể đầu nhập dưới trướng hắn được đây?
Tuy nhiên bây giờ Thái Thượng đạo tuyên bố công khai ủng hộ Vô Địch hầu. Bằng vào thực lực hùng hậu của Thái Thượng đạo, bằng vào uy vọng của nhân vật đệ nhất thiên hạ, Mộng Thần Cơ, ngôi vị hoàng đế có cơ hội chiếm được hay không chưa cần nói đến, chỉ biết rằng thực lực của Vô Địch hầu chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều. Đây là một khẳng định rõ ràng.
Một thế lực khổng lồ như vậy, trong triều đình, sợ rằng ngay cả Hồng Huyền Cơ cũng khó mà chống lại được.
Hồng Dịch biết, một khi Thái Thượng đạo bắt đầu ủng hộ Vô Địch hầu, thì tại thời điểm đó, nhân vật trẻ tuổi này đã trở thành thần tử quyền thế nhất trong triều đình Đại Kiền.
- Tên Vô Địch hầu này tại sao lại có vận khí tốt đến như vậy? Thủ hạ cao thủ đông như mây đã không nói làm gì, có cả Thần Ưng vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, đầu nhập vào. Bây giờ lại chiếm được sự ủng hộ của Thái Thượng đạo. Mới vừa rồi Tô Mộc có nói, tông chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ đã từng nói chuyện qua với Vô Địch hầu, cuộc gặp gỡ này diễn ra vào lúc nào nhỉ? Chẳng lẽ là lúc ở trong Mãng Hoang? Đúng rồi, lúc đối phó với thánh giả Đồ Nguyên, Vô Địch hầu cũng không xuất hiện, rất có thể chính là lúc này hắn gặp qua Mộng Thần Cơ! Ta ở trong Mãng Hoang, liều chết giao chiến mới có thể đoạt được Càn Khôn Bố Đại. Vậy mà tên này lại gặp được Mộng Thần Cơ, hơn nữa còn chiếm được sự ủng hộ của hắn, kỳ ngộ lần này quả thật thái quá! Tuy nhiên thiếu niên võ thánh, danh tiếng lẫy lừng, Mộng Thần Cơ là nhân vật cao cao tại thượng như vậy, chắc hẳn đã sớm để ý đến hắn.
Trong lòng Hồng Dịch bỗng dâng lên một cảm giác kỳ diệu.
Mộng Thần Cơ có chú ý đến Vô Địch hầu, đó là điều tất nhiên. Hào quang của đối phương quá mức chói lọi mà.
Mặc dù Hồng Dịch không trông chờ có được sự ủng hộ của Thái Thượng đạo, cũng không hy vọng có được lực lượng của Thái Thượng đạo để đối phó với Hồng Huyền Cơ. Công đạo của mẫu thân phải do tự bản thân hắn hướng về phía Hồng Huyền Cơ, hướng về phía Triệu phu nhân đòi lại.
Tuy nhiên bây giờ Thái Thượng đạo lại ủng hộ một kẻ gần như có khúc mắc với Hồng Dịch, điều này khiến cho Hồng Dịch không thể không sinh ra cảnh giác trong lòng.
Còn về phần vị thánh nữ của Thái Thượng đạo Tô Mộc này, lại kêu hắn đầu nhập vào Vô Địch hầu, thậm chí còn dùng một loại ngữ khí giống như bố thí "chỉ điểm mưu cầu phú quý" cho hắn! Điều này càng khiến cho Hồng Dịch nín nhịn không được.
Thứ Hồng Dịch tu luyện không phải là đạo thuật lãnh đạm lạnh nhạt như Thái Thượng Vong Tình đạo. Mọi cử chỉ, ngữ khí, thái độ, của Tô Mộc khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng, ý niệm trong đầu không thông sướng, không còn cách nào khác, chỉ còn cách động tay động chân để phát tiết ra mọi bực dọc trong cơ thể.
- Tu vi hiện giờ của ta cũng được coi là cao thủ nhất lưu trong giới đạo thuật, nếu như cả thánh giả Đồ Nguyên có tư cách truy sát Mộng Thần Cơ, thì ta đây cũng có tư cách truy sát Mộng Thần Cơ. Tô Mộc à Tô Mộc, để hôm nay ta nhìn xem, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, phải khiến cho ngươi biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Trong lúc nói chuyện, Hồng Dịch thầm suy nghĩ trong đầu.
Thánh giả Đồ Nguyên có tư cách truy sát Mộng Thần Cơ, tu vi hiện giờ của Hồng Dịch cũng không kém thánh giả Đồ Nguyên,tự nhiên cũng có tư cách truy sát Mộng Thần Cơ.
Ý nghĩ như vậy vừa đảo qua trong đầu hắn, lập tức khiến cho Hồng Dịch đối với Thái Thượng đạo, môn phái đứng đầu trong lục đại thánh địa của thiên hạ, dường như cũng không còn sợ hãi chút gì nữa.
Trong tâm không khoái hoạt, lập tức phải động thủ đấu pháp đánh nhau. Đây là điều thiên kinh địa nghĩa.
- Ồ? Công tử đã gặp mặt qua Vô Địch hầu rồi sao? Như vậy cũng thú vị đấy. Nếu như công tử muốn đấu pháp với ta, vậy thì đến đây nào, để ta xem xem, nhi tử của Băng Vân sư tỷ luyện đến cảnh giới gì rồi?
Tô Mộc nghe thấy lời này của Hồng Dịch, vẫn không tức giận chút nào, giọng nói vẫn ung dung nhẹ nhàng như đang đi dạo trong đình các, tán gẫu dưới ánh trăng.
- Đại Uy Thiên Long, chư phật mật tàng, long tượng pháp ấn, di sơn đảo hải.
Hồng Dịch cũng không nhiều lời, vừa này mới cùng Vô Sinh lão mẫu đánh một trận, hắn còn đánh còn chưa đã nghiền.
Trong lúc niệm pháp chú kịch liệt, một pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát từ giữa hư không xuất hiện, vung nắm đấm lên, phóng thẳng về phía Tô Mộc nện xuống.
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh? Thì ra sau lưng công tử là Kim Chu pháp vương.
Tô Mộc cười một tiếng.
- Gần đây có đồn đại rằng, dường như Kim Chu pháp vương chiếm được bí điển năm đó của Đại Thiện tự, dường như là một trong ba đại kinh thư, vô thượng bí điển Quá Khứ Di Đà kinh, thần thông đại thành, ở Mãng Hoang đánh một trận, tập kích thánh giả Đồ Nguyên, đoạt được Càn Khôn Bố Đại. Nói như vậy công tử hẳn là đã chiếm được chỗ tốt từ hắn, lúc này mới tu luyện thành thần thông rồi!
- Cất giọng nói đại nghĩa hiên ngang lẫm liệt, thế nhưng lại âm thầm cấu kết với quốc sư Nhu Nhiên. Dường như cũng không quang minh chính đại lắm, quả nhiên, những kẻ đọc sách đều là khẩu thị tâm phi như vậy. Hồng Dịch, công tử cho rằng được Kim Chu pháp vương truyền lại cho chút ít công phu là có thể khinh thường mọi thứ hay sao?
Trong lúc nói, ánh mắt của Tô Mộc lóe lên, từ trong mi tâm, một luồng gió dương cương phần phật thổi ra, trong nháy mắt liền hóa thành một chiếc chuông lớn màu xanh thẫm!
Chiếc chuông lớn này trông vô cùng cổ xưa, dường như được đúc bằng đồng thau, ngay khi vừa xuất hiện, liền tản ra thứ khí thế vô cùng trầm trọng, to lớn, chắc nịch, giống như một thứ thần khí vô thượng có thể nghịch chuyển thời gian từ cổ chí kim!
Tuy nhiên chiếc chuông này cũng không phải là thực thể, mà chỉ là thần linh do thần hồn của Tô Mộc quan tưởng ra mà thôi.
- Thì ra đây là đạo thuật của Thái Thượng đạo, quan tưởng hình dạng của đồ vật, không phải đạo tôn, cũng không phải là thần linh, mà là pháp khí giống như chiếc chuông này!
Hồng Dịch vừa nhìn thấy chiếc chuông lớn này, trong lòng lập tức cảm thấy chấn động đến cực độ.
Trong con mắt của hắn, chiếc chuông lớn này chẳng những có khí tức trầm trọng, chắc nịch, mà hơn nữa ở trên thân chuông còn có được khắc rất nhiều văn tự, những văn tự này dường như đang lưu chuyển khiến cho chiếc chuông trở nên huyền ảo khó dò.
Mặc dù Hồng Dịch không nhận ra những thứ văn tự kia, nhưng bằng vào trực giác, hắn có thể cảm nhận được, những thứ văn tự này đều ẩn chứa ý nghĩa thâm thúy bên trong.
Loại văn tự này đang lưu chuyển trên thân chuông, tầng tầng lớp lớp, trông giống như chúng đang thỏa sức vẫy vũng từ cổ chí kim vậy.
Chuông lớn vừa xuất hiện, những âm thanh du dương, nhộn nhạo văng vẳng bên tai Hồng Dịch, tầng tầng lớp lớp những văn tự đang lưu động kia dường như cũng mang theo Hồng Dịch vùng vẫy bơi lội giữa hư không.
Thời gian giống như trôi qua rất lâu, lại giống như sấm ngang chớp giật trong tích tắc, tâm thần của Hồng Dịch tựa hồ bị tiếng chuông, bị văn tự kia hoàn toàn trấn áp.
Không thể cử động, không thể suy, không thể nghĩ, thậm chí ngay cả thần niệm trong đầu cũng có một cảm giác vận chuyển không nổi.
Cùng lúc đó, pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kia vốn khi thế to lớn, một quyền mãnh liệt bạo kích, cuồng phong nổi lên, nhìn như có thể chỉ trong khoảnh khắc có thể đập nát Tô Mộc thành phấn vụn. Thế nhưng bây giờ, khi chiếc chuông lớn mà thần hồn của Tô Mộc vừa quan tưởng ra, lập tức giống như bị trấn trụ lại, biến thành một pho tượng bồ tát gỗ trong các chùa miếu.
- Đại Thiện tự có ba đại điển tịch, chính là Quá Khứ Di Đà kinh, Hiện Thế Như Lai kinh, Vị Lai Vô Sinh kinh. Ba đại kinh thư, Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai, diễn dịch vô thượng chi đạo. Đáng tiếc đám hòa thượng kia lại không biết rằng, bất kể là Quá Khứ, Hiện Thế hay Vị Lai, cũng chỉ là thời gian mà thôi. Bốn phương thiên địa là Vũ ( å®!) (không gian, hư không ), còn từ cổ chí kim là Trụ ( å®") ( thời gian). Đạo thuật của Thái Thượng đạo chúng ta là phương pháp diễn hóa thời gian, Trụ Cực Chuông, trấn áp tâm niệm, tâm ý của Quá Khứ, Hiện Tại. Chỉ bằng vào một phương pháp nhỏ bé của lũ hòa thượng kia mà có thể so sánh được hay sao!
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát do Hồng Dịch diễn hóa trong thoáng chốc bị định trụ lại, không thể động đậy, biến thành trạng thái giống như tượng gỗ. Thanh âm của Tô Mộc nhẹ nhàng truyền đến tai Hồng Dịch.
- Đạo thuật của Thái Thượng đạo quả nhiên không giống bình thương!
Lúc này, trong lòng Hồng Dịch cuối cùng đã hiểu rõ về đạo thuật của Thái Thượng đạo. Thần niệm của Tô Mộc diễn hóa thành "Trụ Cực Chuông", âm thanh vừa vang lên, khiến cho sự vận chuyển thần niệm cũng như thần hồn lực của hắn ngưng lại! Điều này quả thực khiến cho người ta cảm thấy quá mức sợ hãi!
Thái Thượng đạo chính là môn phái nổi danh với thánh địa ngàn năm như Đại Thiện tự, đạo thuật sánh ngang với Đại Thiện tự, quả nhiên không tầm thường chút nào!
Hồng Dịch luyện Quá Khứ Di Đà kinh, đối với đạo thuật của Đại Thiện tự bội phục vô cùng, tuy nhiên, lúc này, khi vừa giao thủ với Tô Mộc, hắn cũng đồng thời cảm nhận được đạo thuật của Thái Thượng đạo kinh thiên động địa đến mức nào!
- Khó trách, khó trách, thánh nữ của Thái Thượng đạo ở trong Ngọc kinh thành lại không có ai dám động đến! Thì ra nàng ta có đạo thuật lợi hại đến như vậy, nàng ta không đi giết người khác thì đã là may lắm rồi! Làm gì còn có ai dám chọc vào nàng ta!
Lúc này, Hồng Dịch mới biết bản thân đã quá coi thượng vị thánh nữ Tô Mộc của Thái Thượng đạo này rồi!
- Thế tôn thuyết chư tâm, giai vị phi tâm, thị danh vi tâm, sở dĩ giả hà? Quá khứ chi tâm bất khả đắc! Hiện tại chi tâm bất khả đắc! Vị lai chi tâm bất khả đắc! Chư pháp không tương, tức phi pháp tương, thị danh pháp tương!
(Phật Thích Ca nói rằng, tâm của muôn đời đều không phải là tâm, chỉ là tâm trên danh nghĩa, vì sao lại vậy? Tâm hướng về quá khứ không thể được! Tâm hướng về hiện tại không thể được! Tâm hướng về tương lai không thể được! Phật pháp muôn đời không có tướng mạo, tức là không phải Pháp Tướng, mà chỉ có danh nghĩa pháp tướng! )
(Đắc đạo!!!)
Hồng Dịch dưới sự trấn áp của Trụ Cực Chuông, thần niệm trong đầu không thể vận chuyện được, nhưng dù sao hắn cũng có pháp lực cường đại vô cùng, nhất là đã phục dụng qua máu Tà Thần, hiểu được ý niệm bất khuất của thượng cổ chiến thần. Trong tình cảnh vạn phần nguy hiểm này, bất thình lình vận khởi một mảng kinh văn ảo diệu ở phần cuối cùng của Quá Khứ kinh.
Đoạn kinh văn này vừa vận khởi, thần niệm liền vận chuyển, càng lúc càng thông suốt, lúc bắt đầu thì róc rách như nước chảy, về sau càng lúc càng rào rào giống như trường giang đổ ra biển!
Rầm!
Tất cả thần niệm trong đầu đều được khơi thông, vận chuyển không ngừng. Pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đang đứng khựng lại giữa không trung kia liền lập tức nhích động! Vung ra một quyền đánh thẳng về phía Tô Mộc.
- Hả?
Ánh mắt của Tô Mộc chợt lóe lên, trong lúc đó, một luồng thần niệm từ mi tâm của nàng ta bất thình lình bốc thẳng lên trời. Chiếc Trụ Cực Chuông được diễn hóa kia lập tức biến mất, sau đó hóa thành một khối bảo tháp chín tầng! Khối bảo tháp chín này có hình tứ diện, khi vừa xuất hiện liền giống như bao phủ khắp bốn phương trời đất, tựa như lấp đầy không gian vô cùng vô tận.
Rầm!
Khối bảo tháp này vừa xuất hiện liền đè mạnh xuống, thoáng chốc nghiền nát bấy Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, những luồng thần niệm liền tứ tán xung quanh.
- Bốn phương thiên địa được gọi là Vũ, mới vừa rồi Trụ Cực Chuông không trụ định lại được thần niệm của công tử, chỉ còn cách sử dụng Thái Vũ Tháp này để chấn vỡ được thần niệm của công tử thôi.
Tô Mộc sau khi nghiền nát Đại Uy Thiên Long Bồ Tát xong, liền nhìn Hồng Dịch.
- Đạo thuật của Thái Thượng đạo quả nhiên là chí cao vô thượng, diễn hóa được ý nghĩ chân chính của hai chữ Vũ Trụ (å®!å®")! Tuy nhiên cô nương muốn đánh bại ta trong giây lát chỉ sợ không thể được mà thôi!
Ngoài dự định, Hồng Dịch cũng không tiếp tục động thủ, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc.
- Từ cổ chí kim là Trụ, tuy nhiên chỉ là Quá Khứ và Hiện Tại mà thôi. Còn Tương Lai biến hóa vô cùng, không thể biết trước được. Môn đạo thuật này của cô nương e rằng không đủ để đối phó với Vị Lai Vô Sinh kinh đâu!
Hồng Dịch tiếp tục nói.
- Lực lượng khổng lồ vừa rồi của công tử có thể thoát khỏi sự ràng buộc của ta, chắc hẳn là do phục dụng máu Tà Thần rồi. Không ngờ đạo thuật của công tử lại đạt đến cảnh giới như thế này. Tuy nhiên thực lực của công tử cũng chỉ đến vậy mà thôi, chỉ sợ vẫn chưa thể chống lại Hồng Huyền Cơ, e rằng sẽ phải chết dưới Chư Thiên Sinh Tử Luân của hắn. Ta vẫn giữ lại lời nói ban nãy, công tử tốt nhất nên đầu nhập dưới trướng của Vô Địch hầu, đây là lựa chọn sáng suốt nhất!
Tô Mộc cũng không trả lời câu hỏi của Hồng Dịch, chỉ cười nhạt một tiếng, rồi bất thình lình một vết nứt hiện ra giữa không trung, sau đó nàng ta bước vào, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hai người giao chủ chỉ một hiệp duy nhất, không phân thắng bại.
Cũng không tiếp tục giao đấu nữa.