Dương Thần

Hồng Dịch vừa nghĩ đến chuyện trước đây khi thiêu huỷ Võ Kinh, kết quả là Quá Khứ kinh từ bên trong lộ ra ngoài. Vì vậy trong tâm khẽ động, thần hồn lập tức vận chuyển.
Một luồng gió dương cương nhẹ nhàng từ mi tâm của Hồng Dịch phóng ra ngoài, quấn quanh thân đại phật không biết tên, sau đó thấm vào bên trong chất gỗ.
Đến lúc này Hồng Dịch cũng khồng cần thiết phải bổ đôi pho tượng đại phật này ra để xem xem bên trong có vật gì nữa rồi. Hắn có thể trực tiếp dùng thần niệm quấn quanh là có thể biết được bên trong rốt cuộc có vật gì.
Điều này cũng giống như lúc ở tàn tích của Đại Thiện tự, dùng thần niệm tiến vào lòng đất dò tìm vậy.
Răng rắc, răng rắc.
Thần niệm của Hồng Dịch quấn quanh thân của pho tượng đại phật, dần dần thâm nhập vào bên trong. Trên thân tượng phát ra những tiếng răng rắc tựa như những vân gỗ trên thân tượng đang bị nứt vỡ ra.
Loại âm thanh do chất gỗ này vang lên cũng rất bình thường, điều này giống như những cây trụ gỗ khi bị gió thổi qua thì bên trong cây trụ gỗ cũng sinh ra những âm thanh răng rắc, đó chẳng qua chỉ là âm thanh do chất gỗ bị kéo giãn ra mà thôi.
Pho phật tượng này bên ngoài được mạ vàng, thật ra bên trong hoàn toàn là do điêu khắc từ gỗ mà thành. Chính vì vậy mà Hồng Dịch mới có thể từ Tĩnh Hải quân mang ra ngoài, nếu như quả thật được đúc bằng vàng ròng thì sớm đã bị cướp đoạt rồi.
Một pho phật tượng cao đủ một trượng sáu, bằng chiều cao của hai người chồng lên, mặc dù trong Đại Thiện tự có nhiều phật tượng nhưng rốt cuộc cũng chỉ là những pho tượng nhỏ. Nếu như thật sự pho tượng này đúc bằng vàng ròng thì quả thật rất doạ người.
Nhưng nếu như chỉ là chất gỗ được phủ bột vàng bên ngoài thì thật ra rất bình thường mà thôi.
- Một khối gỗ tốt! Là chất gỗ Kim Ti Hương Nam Mộc điêu khắc mà thành!
Thần niệm của Hồng Dịch thâm nhập vào bên trong thân của pho tượng đại phật, lập tức biết ngay chất liệu gỗ của pho tượng này là gì, đây chính là loại Kim Ti Hương Nam Mộc cực kỳ trân quý.
Loại nam mộc (gỗ lim) này là thứ nguyên liệu để xây dựng phòng ốc đại điện trong hoàng cung.
Tuy nhiên trân quý cũng chỉ là trân quý mà thôi. Pho tượng đại phật này giờ muốn bán cũng không bán được. Bởi lẽ hai mươi năm trước, khi Đại Thiện tự tan biến, trên toàn bộ lãnh thổ của Thiên Châu Đại Kiền, phật giáo suy yếu, bách tính trong thiên hạ cũng còn rất ít người tin phật. Ngược lại đều sùng bái đạo. Những đám sĩ đại phu tuy rằng ngoài miệng nói rằng đạo giáo bàng môn thủ đoạn, thế nhưng bất cứ mỗi khi rảnh rỗi đều tu luyện hô hấp thổ nạp theo phương pháp của đạo gia, định thần vận hồn, thiêu chì đốt thuỷ ngân, luyện đan, vân vân, mưu đồ cầu trường sinh.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao hiện giờ các thợ điêu khắc đều tạc tượng đạo tôn, tượng lực sĩ, thần linh, vân vân, để bán; tạc tượng phật thì có mấy ai mua đâu.
Thần niệm quấn quanh thân tượng phật rồi từ từ thâm nhập vào bên trong. Hồng Dịch cũng không phát hiện ra bên trong có chứa bất cứ vật gì cả. Pho tượng này là một chỉnh thể liền mạch, được tạc từ một khối Kim Ti Nam Mộc nguyên chiếc mà thành, bên trong không có một vùng trống nào cả, không thể cất dấu bất cứ thứ tài bảo hay kinh thư nào khác.
Nếu như trong phật tượng có không gian trống thì cũng đã sớm bị kẻ khác phát hiện. Đám người trong sào huyệt hải tặc cũng đều rất khôn khéo, vừa nhấc phật tượng lên, chỉ cần đánh giá qua trọng lượng là biết ngay bên trong có thứ gì hay không.
Nói cách khác, nếu như bên trong có thứ gì đó thì cũng không đến phiên Hồng Dịch có được pho tượng phật này, chắc chắn pho tượng đã bị bổ nát thành mảnh vụn từ lâu rồi.
- Pho phật tượng này không giống như thư sách! Một quyển Võ Kinh thông thường không khiến ai chú ý cả. Cho dù có kẻ chú ý cũng không nghĩ đến việc thiêu huỷ Võ Kinh. Thế nhưng pho phật tượng này lại không giống như vậy, nếu như trong một pho phật tượng có cất giấu tài bảo thì nhất định sẽ có rất nhiều người lục soát tìm kiếm.
Trong lúc Hồng Dịch suy nghĩ, đang muốn rút thần niệm ra khỏi phật tượng, thì đúng lúc này, bỗng nhiên tia thần niệm khẽ động, dường như chạm phải thứ gì đó cứng rắn vô cùng.
Tập trung tinh thần quan sát thật kỹ, Hồng Dịch mới phát hiện đó là thụ tâm (trái tim của cây gỗ).
Toàn bộ pho tượng phật này được tạc từ một gốc đại thụ Kim Ti Nam Mộc hoàn chỉnh, thụ tâm của loại cây này cũng có chỗ dùng được, có khả năng làm tài liệu luyện chế phi kiếm bằng chất gỗ cho người tu đạo.
Gia trì thêm một chút lực lượng, dùng thần niệm tiến vào bên trong thụ tâm cũng cảm thấy dễ chịu thoái mái, bên trong không ngờ cũng có một tia kinh mạch nho nhỏ.
- Hả? Kinh mạch của thụ tâm này bên trong sao lại có một tia cảm ứng vi diệu đến như vậy? Tia cảm ứng này sao lại giống hệt như, giống hệt như thứ mà ta cảm ứng được ở Địa cung nằm sâu sáu trăm trượng dưới lòng đất tại Đại Thiện tự nhỉ?
Thần niệm của Hồng Dịch đang cảm ứng kinh mạch của thụ tâm, bỗng nhiên thần hồn sinh ra một tia cảm giác rất quen thuộc. Loại cảm giác này giống ý hệt khi hắn xuống Địa cung ở Đại Thiện tự trước đây.
Đây là loại cảm ứng vi diệu đối với đạo thuật của Đại Thiện tự mà chỉ khi luyện qua Quá Khứ kinh mới có được, người không tu luyện qua Quá Khứ kinh thì khó có thể nắm bắt được cảm giác này.
- Lẽ nào trong đại phật lại có một thứ giống như thứ dưới Địa cung của Đại Thiện tự?
Trong lòng của Hồng Dịch khẽ động, vận khởi Quá Khứ kinh, mỗi một tia thần niệm nhỏ xíu bên trong lập tức hoá thành một pho tượng Quá Khứ đại phật, tồn tưởng ở bên trong kinh mạch của thụ tâm.
Răng rắc, răng rắc.
Ngay khi vận chuyển Quá Khứ kinh, Hồng Dịch lập tức cảm nhận thấy từ bên trong kinh mạch thụ tâm của pho tượng đại phật này bỗng nhiên sinh ra một chút thay đổi rất nhỏ. Sau đó một đoàn ánh sáng trong suốt giống như ở bên trong Càn Khôn Bố Đại, lúc ẩn lúc hiện từ trên thân phật tượng truyền ra ngoài.
Hồng Dịch mở mắt ra, lập tức thấy tình huống như vậy!
- Lẽ nào bên trong pho phật tượng này cũng có một tiểu thiên thế giới giống như trong Càn Khôn Bố Đại!
Nhìn từng luồng ánh sáng trong suốt từ trên phật tượng tản ra, Hồng Dịch liền biết được bên trong pho phật tượng này có tồn lưu một chút thần niệm rất tinh thuần. Luồng thần niệm này do cảm ứng được khí tức Quá Khứ kinh của bản thân mà đột nhiên phát động.
Luồng ánh sáng trong suốt này cùng với luồng ánh sáng bên trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại vô cùng giống nhau, thế nhưng mờ nhạt hơn rất nhiều, cũng nhỏ yếu hơn rất nhiều, tuy nhiên nhìn chung thì tính chất hoàn toàn giống nhau.
Luồng ánh sáng trong suốt này chỉ dài bảy thốn, rộng ước chừng một ngón tay.
Hồng Dịch lập tức đứng dậy, tiến đến luồng ánh sáng trong suốt phía trước, vươn tay ra, mò vào bên trong luồng ánh sáng.
Quả nhiên bên trong luồng ánh sáng này là một tiểu thiên thế giới!
Tiểu thiên thế giới này cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một quyển sách!
Một tiểu thiên thế giới nhỏ như vậy, bất cứ thứ gì cũng không mang được thứ gì, cơ bản không có bất cứ tác dụng gì!
Hơn nữa trong khi Hồng Dịch cho tay vào bên trong, hắn lập tức cảm thấy luồng thần niệm tạo thành cái tiểu thiên thế giới này cực kỳ không ổn định, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, còn kém rất rất xa so với tiểu thiên thế giới vô cùng chắc chắn, chu vi trên trăm dặm như bên trong Càn Khôn Bố Đại.
- Tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại cực kỳ ổn định. Những đoàn ánh sáng trong đó dường như có khả năng tồn tại vĩnh viễn, còn luồng thần niệm ánh sáng của tiểu thiên thế giới này, xem ra rất dễ bị tiêu tán trong gió thổi. Chắc hẳn tiểu thiên thế giới này là do con người tạo ra, về phương diện đạo thuật không thể sánh với người đã tạo ra Càn Khôn Bố Đại được.
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Từ sau khi chứng kiến đạo thuật Thái Vũ tháp của thánh nữ Thái Thượng đạo Tô Mộc, Hồng Dịch biết rằng chỉ cần tu luyện được đạo thuật của Thái Thượng đạo, thì rất có khả năng có thể tự tạo ra một tiểu thiên thế giới. Tuy nhiên nếu như chưa tu thành dương thần thì cho dù tạo ra được tiểu thiên thế giới thì cũng rất không ổn đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sụp đổ, đồng thời cũng không có khả năng mang theo bất cứ vật nào, càng không thể ở trong đó mà tu luyện.
Tiểu thiên thế giới một khi sụp đổ, bất cứ thứ gì bên trong cũng đều bị nghiền nát thành tro bụi, hoàn toàn tan biến trong hư không vô cùng vô tận.
Còn tiểu thiên thế giới do cao thủ cảnh giới dương thần tạo ra lại có khả năng tồn tại đến mấy nghìn năm. Tuy nhiên trước sau gì cũng không thể giống như đại thiên thế giới, tồn tại vĩnh hằng về sau.
Không, ngay cả đại thiên thế giới cũng có sinh có diệt, không phải là tồn tại vĩnh hằng.
Hồng Dịch cũng biết, tiểu thiên thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại, sớm muộn gì cũng có một ngày suy yếu dần, thần niệm trong đó sẽ tiêu tán, sau đó sẽ sụp đổ. Đại thiên thế giới còn có thể sụp đổ trong một ngày một đêm, huống chi là tiểu thiên thế giới?
Tuy nhiên để đợi cho tiểu thiên thế giới trong Càn Khôn Bố Đại sụp đổ thì cũng không biết bao nhiêu năm sau nữa, có lẽ cũng phải nghìn năm, tối thiểu cũng phải trăm năm. Đây căn bản không phải là chuyện mà Hồng Dịch lo lắng nhất.
Mấy trăm năm, mấy nghìn năm sau, không biết khi đó Hồng Dịch tu luyện thành dương thần hay đã trở thành một nắm tro tàn rồi?
Đưa tay mò vào tiểu thiên thế giới thông qua một vết nứt nhỏ, Hồng Dịch liền rút tay ra, trên tay cầm một quyển kinh thư.
Bản kinh thư này cũng được dệt từ loại chỉ ô kim mà thành, lửa không thể đốt, nước không thể thấm ướt!
Trên mặt của quyển kinh thư này cũng là hình vẽ của một pho tượng đại phật. Tuy nhiên pho tượng phật này so với Quá Khứ đại phật hoàn toàn khác biết! Dái tai rất dài, phủ xuống hai vai, ngón giữa ngón trỏ của bàn tay vòng lại, tạo thành một thứ pháp ấn.
- Đây là kinh thư gì nhỉ, sao lại không đề tên?
Nhìn thấy cuốn kinh thư này, trong tâm của Hồng Dịch đột nhiên xuất hiện một cái tên!
Ở mặt trên của cuốn kinh thư cũng không đề tên, thế nhưng khi Hồng Dịch lật một trang ra liền nhìn thấy một pho phật tượng, trên tay xuất ra một loại bí quyết ấn pháp. Bức tranh tượng phật này sống động vô cùng, tạo nên một loại cảm giác giống như một bức tranh lập thể.
Mà bên trong cơ thể của pho tượng phật này lại lóng lánh những điểm phát ra ánh sáng màu hồng.
Bên cạnh mỗi điểm ánh sáng này lại có một bức đồ hình có kích thước chừng mười ngón tay cái.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là những phương pháp vô thượng để dò tìm, tu luyện huyệt khiếu! Thế nhưng cuốn kinh thư này lại không có tên, trên bìa sách hoàn toàn không có bất cứ hàng tên nào!
Cầm kinh thư trong tay, mỏng manh mà nặng tựa nghìn cân.
- Hả? Sao chỉ có nửa bộ thế này?
Hồng Dịch lật ra xem một lúc mới phát hiện ra nguyên nhân vì sao quyển kinh thư này không có tên! Thì ra nửa trên của bộ kinh thư này bị người ta xé rách mất rồi, chỉ còn lại nửa bộ dưới.
Lúc này trên tay của Hồng Dịch là nửa bộ dưới của kinh thư! Vì thế tất nhiên là không có
tên rồi!
- Lẽ nào đây chính là Hiện Thế Như Lai kinh của Đại Thiện tự? Thế nhưng tại sao chỉ có nửa bộ thế này? Còn nửa bộ kia lưu lạc nơi nào nhỉ?
Hồng Dịch nhìn bản kinh thư, lật từng trang ra xem, chỉ thấy phương pháp dò tìm, tu luyện từng huyệt khiếu một lần lượt hiện ra trước mắt hắn.
- Quả nhiên, quả nhiên ta đoán không sai chút nào. Pho tượng đại phật khoác công đức cà sa đúng là hoá thân của Hiện Thế Đại Phật! Không nắm chắc được hiện tại, thì lấy đâu ra công đức? Nhưng thật nghĩ không ra, Hiện Thế Như Lai kinh không ngờ lại nằm ở một tiểu thiên thế giới bên trong thân đại phật!
- Tuyệt thật, có nhiều phương pháp ngưng tụ của nhiều huyệt khiếu đến như vậy! Không ngờ lại có nhiều phương pháp ngưng tụ huyệt khiếu đến mức này! Vô thượng bí điển của Đại Thiện tự quả nhiên không tầm thường chút nào! Ấy! Huyệt khiếu của Thượng Cảnh Bát Thần cũng có ở trong này à? Chỉ là thay khác ở cách gọi mà thôi, não thần được gọi là Linh Sơn sao?
Trong lúc xem lướt qua, bằng vào bản lĩnh xem một lần không quên, Hồng Dịch lập tức phát hiện ra một số huyệt khiếu trong đó không ngờ lại có điểm giống với Thượng Cảnh Bát Thần của Thái Thượng đạo!
Ví dụ như một huyệt Tinh Nguyên Thượng Thai, trong võ học của Thái Thượng đạo được gọi là Não thần, còn Đại Thiện tự lại gọi là Linh Sơn, hơn nữa phương pháp tu luyện cũng không giống!
Bằng vào tu vi hiện giờ của Hồng Dịch, về cơ bản cũng không nhận ra phương pháp nào hơn, phương pháp nào kém, hoàn toàn chưa có khả năng giống như Hồng Huyền Cơ, mang tất cả những điểm nổi bất của võ học các môn phái dung hợp lại, quán xuyến mọi đạo lý, tự bản thân sáng tạo ra một phương pháp tu luyện mới!
Ước chừng trải qua thời gian một nén hương, Hồng Dịch cũng xem qua toàn bộ một lượt cuốn kinh thư này, một vài đồ hình, tư thế đều khắc ghi vào trong đầu.
Toàn bộ bản kinh thư này tổng cộng có một trăm lẻ tám huyệt khiếu!
- Chỉ có phương pháp ngưng tụ huyết khiếu hay sao? Thế còn quyền pháp, chiêu thức, phương pháp vận chuyển khí huyết thì sao nhỉ? Lẽ nào bản kinh thư này hoàn toàn nói về phương diện ngưng tụ huyệt khiếu hay sao? Về cơ bản không có bất cứ thứ võ học nào khác nhỉ? Điều này khiến cho người thường sau khi có được dường như cũng không có khả năng luyện tập nổi.
Hồng Dịch nhận thấy bên trong quyển kinh thư này, ngoại trừ phát hiện ra phương pháp ngưng tụ một trăm lẻ tám huyệt khiếu ra thì không tìm thấy bất cứ thứ quyền pháp, chiêu thức gì, đồng thời cũng không có một phương pháp luyện thể hoàn chỉnh nào cả, ngay cả quyền ý hình vẽ cũng không có, thậm chí không có bất cứ thứ tâm pháp nào.
Phải biết rằng một môn võ công tinh thâm thì phải có chiêu thức, đấu pháp, quyền ý, hình vẽ, vân vân.
Ví dụ như Chân Võ Thánh Thể, đây có thể nói là một bộ phương pháp tu luyện hoàn chỉnh.
Tiếp tục so sánh với Chư Thiên Sinh Tử luân của Hồng Huyền Cơ, hạch tâm quan trọng nhất của bộ võ học này chính là sinh tử pháp luân, các huyệt khiếu khác cùng lắm cũng chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi.
Còn cuốn kinh thư này, ngoại trừ phương pháp dò tìm, ngưng tụ huyệt khiếu thì chẳng còn thứ gì khác.
- Chẳng lẽ những thứ này nằm ở nửa bộ trên?
Trong lúc Hồng Dịch suy nghĩ thì luồng ánh sáng trong suốt tạo thành tiểu thiên thế giới kia dường như mất đi lực lượng duy trì, liền phát ra những tiếng răng rắc răng rắc như vỡ thành vụn phấn, sau đó tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Tiểu thiên thế giới này đã hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên ta cũng có được một pháp môn tu luyện chỉnh thể, là phương pháp tu luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu! Như vậy cũng đủ rồi! Cũng đủ giúp ta mang võ đạo tiến thêm một cảnh giới kinh thiên động địa mới rồi! Hơn nữa, Tinh Nhẫn hoà thượng, Tinh Nhẫn hoà thượng nếu như luyện được một trăm lẻ tám huyệt khiếu này, không biết có thể đột phá được cảnh giới nhân tiên, trở thành một Ấn Nguyệt hoà thượng khác hay không đây?
Hồng Dịch cầm bản kinh thư này lên, trong lòng nhanh chóng suy tính mọi tình huống sẽ phát sinh trong tương lại.
Bản kinh thư này, trong đó không ngờ lại có phương pháp ngưng tụ một trăm lẻ tám huyệt khiếu! Thứ này quả thực so với tất cả thứ tài phú bên trong Càn Khôn Bố Đại thì quý giá hơn rất nhiều.
Bí quyết luyện tuỷ, ở trong các môn phái của thiên hạ đều là vật báu vô giá, chứ đừng nói đến phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu như thế này.
Võ đạo truyền thừa Thần Tiêu đạo của Thiện Ngân Sa cũng chỉ truyền xuống môt huyệt khiếu là Cốc Thần. Đây đã là bí quyết tối cao rồi.
Vù vù!
Từ trên cơ thể Hồng Dịch phát ra một luồng dao động rất nhỏ. Thoáng chốc một vết nứt mang theo một luồng ánh sáng trong suốt rất lớn hiện lên, Thiện Ngân Sa và đại kim chu từ trong đó bước ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ta cảm thấy dường như bên ngoài vừa có chuyện gì xảy ra thì phải? Đó là một loại cảm giác giống như hư không bị nghiền nát vậy, ta còn tưởng rằng Càn Khôn Bố Đại xảy ra chuyện gì!
Trong lúc nói, Thiện Ngân Sa lộ ra một tia nghi hoặc cùng lo lắng.
- Càn Khôn Bố Đại không gặp vấn đề gì cả. Đây là do một tiểu thiên thế giới khác bị huỷ diệt thôi. Tuy nhiên từ trong tiểu thiên thế giới kia ta tìm được một cuốn kinh thư!
Hồng Dịch đưa tay ra cho Thiện Ngân Sa xem.
Thiện Ngân Sa cầm lấy, lật ra xem, càng xem khuôn mặt càng lúc càng trở nên ngưng trọng, trong vẻ ngưng trọng hiện ra một sự hưng phấn không gì sánh được!
- Một trăm lẻ tám huyệt khiếu? Một trăm lẻ tám đại huyệt khiếu? Đây là kinh thư gì vậy? Chẳng lẽ là Hiện Thế Như Lai kinh sao? Thế nhưng bản kinh thư này dường như chỉ có nửa bộ thì phải?
- Đúng vậy, chình là nửa bộ dưới. Bản kinh thư này giấu tại một tiểu thiên thế giới nằm bên trong thụ tâm của pho tượng đại phật này. Tiểu thiên thế giới bên trong thụ tâm chỉ có một cuốn kinh thư này, ta dùng thần niệm của Quá Khứ kinh mới có thể mở ra được đấy! Cuốn kinh thư này chắc chắn là do phương trượng Đại Thiện tự lưu lại bên trong! Tuy nhiên một nửa bản trên lưu lạc nơi nào hiện giờ ta cũng không rõ nữa! Tuy nhiên cũng chưa cần nửa bộ trên! Có được nửa bộ này, chúng ta dùng để ngưng tụ huyệt khiếu, như vậy cũng đủ để tu luyện thân thể vững chắc, khí huyết hùng hậu đến một trình độ không thể tưởng tượng rồi! Lúc luyện thành, đợi đến khi sấm xuân bắt đầu xuất hiện là có thể liên tục độ qua hai lần lôi kiếp! Hơn nữa có phương pháp ngưng tụ một trăm lẻ tám huyệt khiếu này, ở trong Ngọc kinh thành, ta có thể nắm chắc việc đóng giả làm cao thủ võ đạo!
Hồng Dịch thở dài một hơi rồi nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui