Thanh âm the thé của tên thái giám từ bên ngoài truyền vào, lúc cao lúc thấp, tựa như tiếng con la kêu, mang theo một sự quái dị không nói nên lời, khiến cho người khác nghe mà khiếp sợ.
Nhất là giữa đêm đông lạnh giá, thanh âm của tên thái giám này giống như mang đến một điềm xấu vậy.
- Chậc, tên thái giám này là một cao thủ, tuy rằng không bằng Âm Liên Hoa thế nhưng cũng không kém mấy.
Thần hồn của Hồng Dịch khẽ động liền cảm nhận được khí trong thanh âm của tên thái giám từ bên ngoài truyền vào rất sung túc, trong sóng âm có mang theo chút ít tia thuần dương. Điều này chứng tỏ tên thái giám truyền chỉ này là một đại cao thủ, ít nhất là một đại tông sư đỉnh cấp, chỉ một bước nhỏ nữa thôi là sẽ tiến nhập vào cảnh giới võ thánh.
Tuy rằng một bước này là xa tận chân trời, thế nhưng đại tông sư đỉnh cấp võ đạo cũng đã là thứ tồn tại rất kinh khủng rồi.
Loại cao thủ đỉnh cấp đại tông sư võ đạo này, chỉ cần tiến thêm nửa bước nữa, hoặc là thân xác tiến nhập thánh cảnh, hoặc là tâm linh tiến nhập thánh cảnh, thì đó chính là thứ tồn tại bán võ thánh rồi.
Đỉnh cấp đại tông sư võ đạo, tiến thêm nửa bước sẽ trở thành bán võ thánh.
Sau khi tiến thêm nửa bước, chờ thể xác và tâm linh cùng tiến nhập thánh cảnh, cuối cùng linh nhục hoàn toàn dung hợp, lúc đó sẽ chân chính trở thành võ thánh.
Hiện giờ Hồng Dịch là do thần hồn hiển hoá mà thành, đối với huyết khí võ đạo có một sự mẫn cảm đặc biệt, năng lực cảm nhận cũng vượt rất xa so với khi ở trong thể xác. Đó là nguyên nhân vì sao trong nháy mắt biết được cảnh giới võ đạo của thái giám truyền chỉ ở bên ngoài.
Nếu như lúc này không phải là dùng thần hồn thì sẽ không thể thông qua thanh âm mà nhận ra một cách chính xác về cảnh giới võ đạo của đối phương như vậy.
Thần hồn xuất xác sẽ trở nên mẫn cảm vô cùng, gần như có thể nhận biết đựơc tất cả.
Thanh âm từ bên ngoài vừa truyền vào, "toàn thân" của Hồng Dịch cảm thấy hơi ngứa ngáy, từ đó có thể thấy đựơc trong thanh âm của tên thái giám truyền chỉ kia có một tia thuần dương lực.
Hồng Dịch đã là bán lôi kiếp chân nhân, thần hồn kiên cố thuần dương, khi cảm nhận được từ trong thanh âm của đối phương khiến bản thân hơi ngứa ngáy, liền suy đoán ra được. Nếu như là quỷ tiên thông thường thì sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí thần hồn cũng bị thương nhẹ, đương nhiên, nếu không phải là quỷ tiên thì sẽ chịu thua thiệt lớn.
- Đã trễ như thế này mà Khôn Nguyên cung lại phái một thái giám là đỉnh cấp đại tông sư võ đạo đến đây truyền chỉ, triệu gọi Nguyên Phi sao? Đây là có ý gì? Tên thái giám này xem ra cũng khá lợi hại, không ngờ trong thanh âm của hắn lại có thể khiến ta cảm thấy ngứa ngáy như vậy, không biết hắn tu luyện thứ võ công gì? Dám quấy rầy cuộc trò chuyện của ta và Nguyên Phi! Thật mất hứng!
Hồng Dịch nghe thấy tiếng truyền chỉ liền cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, bởi lẽ hắn câu chuyện của Nguyên Phi vừa đúng lúc khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Môn chủ Chân Cương môn không ngờ lại thi giải chuyển thế. Bạch Tử Nhạc trở về tranh đoạt chức vị chưởng môn của Chân Cương môn, đây chính là một việc lớn kinh thiên động địa. Nên biết rằng Chân Cương môn chính là một trong thiên hạ lục đại thánh địa, nằm giữa cánh đồng băng nơi phương bắc, tồn tại từ rất nhiều năm, so với Đào Thần đạo còn lớn hơn rất nhiều.
Trong môn phái cao thủ như mây! Tài phú khổng lồ! Điển tịch vô số! Pháp bảo vô số! Quyền thế ngập trời!
Chân Cương môn chủ đối với toàn bộ đế quốc Nguyên Đột mà nói đều cực kỳ có trọng lượng, hoàng đế muốn lên ngôi cũng phải có được sự ủng hộ của Chân Cương môn.
Nếu như Bạch Tử Nhạc tranh đoạt đựơc chức vị chưởng môn của Chân Cương môn thì thế lực lớn thế nào cũng không cần phải nói! Sợ rằng có thể vượt qua Khổng Tước vương, trở thành kẻ đứng đầu trong thiên hạ bát đại yêu tiên.
Vừa đúng lúc đang muốn hỏi xem trong Chân Cương môn còn có những cao thủ nào có khả năng cùng tranh đoạt chức vị môn chủ với Bạch Tử Nhạc và một số tin tức quan trọng khác thì lại bị tên thái giám này cắt ngang. Hắn sao có thể không cảm thấy mất hứng được?
Đồng thời một thứ suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu của Hồng Dịch.
- Nếu như ta giúp đỡ Bạch Tử Nhạc tranh đoạt thành công chức vị chưởng môn của Chân Cương môn thì coi như cũng trả được mối ân tình năm xưa.
- Hồng Dịch, công tử hãy tạm thời lánh đi!
Nghe thấy tên thái giám đứng bên ngoài truyền chỉ, sắc mặt của Nguyên Phi hơi biến đổi, quay sang nói với Hồng Dịch.
- Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hoàng hậu nhằm vào cô nương sao?
Hồng Dịch thấy nét mặt của Nguyên Phi, trong lòng liền lập tức đoán ra nguyên nhân. Hắn là ai đây? Ngay lập tức đoán ra được mọi chuyện, khẳng định rằng đây chắc chắn liên quan đến việc tranh chấp trong hậu cung.
Trong lịch sử, những cuộc tranh đấu trong hậu cung triều đình đều là tầng tầng lớp lớp mưu mô quỷ kế, tuy rằng không có đao quang kiếm ảnh, không có máu chảy đầu rơi như trên chiến trường, thế nhưng lại tàn khốc, ác nghiệt hơn rất nhiều.
Nhiều triều đại trước đây cũng truyền lại vô số dã sử, bút ký, thơ ca về chuyện trong cung đình, Hồng Dịch cũng từng đọc qua những thứ này, biết được sự hiểm ác đáng sợ trong hậu cung, dù sao hắn cũng không phải là người ngu đần gì.
Hậu cung của hoàng đế là nơi mà thậm chí còn dơ bẩn hơn lầu xanh kỹ viện rất nhiều. Đối với nữ tử mà nói, thà bán thân vào kỹ viện còn hơn phải tiến vào hậu cung.
- Đương nhiên rồi, hoàng thất Đại Kiền, mỗi một kẻ đều là hạng người không hề đơn giản chút nào, nếu không thì sao có thể thống trị cả thiên hạ này, thậm chí còn có thể tiêu diệt cả Đại Thiện tự được? Mụ hoàng hậu họ Cơ này vô cùng thâm trầm âm hiểm! Từ lâu đã biết rõ lai lịch của ta vì thế luôn gây khó dễ với ta! Hôm nay đã muộn như vậy rồi, mọi người đều đã ngủ, vậy mà còn triệu gọi ta đến Khôn Nguyên cung, đây nhất định không phải là chuyện tốt. Tiếc là Tử Nhạc không có ở đây, ta đành phải nghĩ biện pháp thật tốt để đối phó mới được!
Nguyên Phi dùng một loại ngữ khí phiêu bồng nói.
- Tử Nhạc không ở bên cạnh Nguyên Phi cô nương, nhưng có tại hạ ở đây! Hôm nay tại hạ tiến nhập hoàng cung chính là muốn điều tra về thái tử, nghe nói hoàng hậu này chính là thân sinh của thái tử! Tại hạ cũng muốn gặp của vị mẫu nghi của thiên hạ, hậu nhân của thánh hiền Cơ Tử này một phen.
Hồng Dịch cười nói.
Hoá ra hoàng hậu xuất thân từ một thế gia rất lớn, Cơ gia ở Khánh Châu.
Trong các vị thánh hiền thời thượng cổ, có một vị thánh hiền tên là Cơ Tử.
Cơ gia ở Khánh Châu chính là hậu duệ của vị thánh hiền này! Ngay cả tông chủ Chính Nhất đạo, trạng nguyên Cơ Thường Nguyệt, cũng là xuất thân từ gia tộc họ Cơ này mà ra.
Ở Thiên Châu trung thổ, đất đai mênh mông bạt ngàn, có rất nhiều thế gia tồn tại từ thời rất xưa, có thế gia thậm chí còn lâu đời hơn cả Đại Thiện tự, Thái Thượng đạo. Những thế gia này có gốc rễ vô cùng thâm hậu, không thể lường được, thậm chí ở nhiều thời đại, hoàng triều thống trị còn phải lôi kéo những gia tộc này.
Cơ gia mà hoàng hậu xuất thân cũng là một trong số đó. {Tác giả: những đại gia tộc như gia tộc họ Cơ cũng tương đương như Khổng gia, Long Hổ sơn Trương gia ở trái đất, có truyền thừa từ mấy nghìn năm, là một trong nhưng thượng cổ thánh hiền.}
Những thế gia lớn như Đại La phái Triệu gia ở phương nam so với Cơ gia thánh nhân thì chẳng khác nào mang một kẻ địa chủ so sánh với một vị công hầu. Tuy nhiên những thế gia này vô cùng kín tiếng, không hề mở rộng phát triển giống như các môn phái trong thiên hạ, chỉ tuân thủ theo lễ nghi từ thời cổ xưa, tự sinh tự dưỡng.
Đối với những chuyện này Hồng Dịch cũng đã sớm biết được.
Văn chương trong thi cử hầu hết đều là thi về văn chương của thánh hiền Cơ Tử.
Như thế hắn sao có thể không biết đến Cơ gia ở Khánh Châu được?
Bất cứ nhân vật nào, hễ được gọi là "Tử" (å) đều là những bậc thánh hiền năm trăm năm mới xuất hiện một lần! Hiện giờ không một ai có tư cách được gọi là Tử cả! Ngay cả cao thủ vô địch thiên hạ Mộng Thần Cơ cũng vậy, nếu như tự xưng là Mộng Tử thì sẽ bị người tu tiên tu đạo trong thiên hạ chê cười chế nhạo.
- Chẳng lẽ Hồng Huyền Cơ muốn sau này được gọi là Hồng Tử hay sao? Muốn làm một nhân vật giống như thánh hiền thời thượng cổ? Danh tiếng lưu truyền vạn năm, chỉ cần còn có người sống thì tên tuổi của hắn vẫn được lưu truyền mãi?
Từ Cơ gia của hoàng hậu, trong nháy mắt hắn liền nghĩ đến Hồng Huyền Cơ.
- Tốt lắm! Hồng Dịch, nếu như có công tử ở bên cạnh thì ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn! Công tử phụ vào thân thể của tên thái giám của ta, đi theo ta gặp qua hoàng hậu, xem xem mụ hoàng hậu này hôm nay bày ra trò gì!
Nguyên Phi đứng dậy, khẽ đẩy cánh cửa bên cạnh, sau đó một tiểu thái giám tiến vào.
Hồng Dịch khẽ động liền lập tức phụ vào thân thể của tiểu thái giám hầu thiếp thân hầu hạ Nguyên Phi.
- Tiểu Diệp tử, theo ta đến Khôn Nguyên cung!
Nguyên Phi quay sang nháy mắt mới Hồng Dịch một cái, mang theo một thứ thần thái thiên kiều bá mị. Trong thoáng chốc Hồng Dịch bỗng cảm nhận được thế nào là "Lục cung phấn đại vô nhan sắc" (1).
- Nếu như ta là hoàng đế Đại Kiền, cho dù bản thân biết được Nguyên Phi cô nương là hồ tiên thì cũng tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Hồng Dịch nghĩ thầm trong lòng, dạ một tiếng rồi đỡ tay của Nguyên Phi lên, dẫn ra cửa.
- Thân thể của tiểu giám này cũng dùng được.
Khi Hồng Dịch phụ lên thân thể của tên thái giám Tiểu Diệp Tử, liền tuỳ ý đảo qua một lượt, ngoại trừ hạ thân có chút xấu hổ ra thì mọi nơi khác đều rất cường tráng.
- Thật không ngờ rằng Hồng Dịch ta cũng có một ngày làm thái giám, tuy nhiên nếu như phải phụ thể vào cung nữ thì còn xấu hổ hơn nhiều.
Hồng Dịch tự chế giễu mình.
- Tiểu Ngạo công công, đã muộn thế này rồi, cả hậu cung đều đi ngủ cả, hoàng hậu hạ ý chỉ triệu hồi ta có việc gì vậy?
Nguyên Phi được Hồng Dịch đỡ tay bước ra tới cửa.
Trước cửa vào Thiên Hương Cư có một tên thái giám mặc áo hồng bào, phía sau có hai tên thái giám mặc hắc bào đi theo.
Tên đại thái giám mặc hồng bào này lông mày nhẵn nhụi, mí mắt rũ xuống, bộ dáng tựa như hữu khí vô lực, thế nhưng Hồng Dịch biết rằng tên thái giám này luyện một loại công pháp rất đặc thù, bất cứ thời điểm nào cũng có thể tích súc tinh lực.
- Tên này cũng là một hồng bào thái giám sao?
Hồng Dịch nhìn qua tên thái giám Tiểu Ngạo công công này, liền biết ngay hắn là một kẻ có địa vị rất cao, bởi lẽ Âm Liên Hoa cũng mặc hồng bào.
Thái giám trong cung cũng chia làm nhiều loại, địa vị tối cao chính là đại tổng quản lục cung, mặc tử bào, bảy vị tổng quản còn lại là hồng bào, xuống tiếp nữa là hắc bào, lục bào, hôi bào (áo bào xám).
- Chi tiết sự việc nô tài cũng không rõ lắm. Tuy nhiên chẳng qua chỉ là hoàng hậu muốn hỏi Nguyên Phi một vài việc mà thôi. Kính mời nương nương đi theo nô tài đến Khôn Nguyên cung.
Thân thể của Tiểu Ngạo công công cũng không cúi xuống, vẫn dùng thứ thanh âm the thé như trước nói.
- Nếu như đúng là ý chỉ của hoàng hậu vậy thì ta sẽ đến Khôn Nguyên cung, loan giá (xe chở hậu phi) đâu?
Nguyên Phi cũng không nói nhiều với tên Tiểu Ngạo công công này, liền sai cung nữ chuẩn bị một cỗ loan giá, sau đó ngồi lên, để cho Tiểu Ngạo công công đi trước dẫn đường, hướng thẳng về phía Khôn Nguyên cung.
Đương nhiên Hồng Dịch phải đi bên cạnh cỗ xe.
Nguyên Phi là hoàng quý phi, đi lại trong cung, gặp hoàng hậu cũng đều được ngồi loan giá, còn các quý phi thì không được quyền này.
Một đoàn người chậm rãi đi trên con đường lớn phủ đầy tuyết giữa hoàng thành, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt từ bên bánh xe vang lên. Sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho Hồng Dịch bỗng cảm thấy đây giống như sự yên lặng trước khi một cơn bão tố ập đến.
Đi khoảng chửng chưa đến nửa canh giờ, toà Khôn Nguyên cung sừng sững hiện lên trước mặt mọi người.
Khôn Nguyên cung là chính cung của hoàng hậu, còn Càn Cương cung là nơi ở của hoàng đế. Vào buổi tối, hoàng đế thường một mình phê duyệt tấu chương ở Càn Cương cung, đây là tin tức có đựơc từ Ngọc thân vương.
Ngọc thân vương dùng bạc mua chuộc được một ít thái giám trong cung điện, thường xuyên gửi những tin tức ra ngoài.
Ngay khi loan giá của Nguyên Phi vừa đến khoảng sân rộng lớn của Khôn Nguyên cung liền thấy phía trước Khôn Nguyên cung là toàn bộ đám thái giám, cung nữ đang đứng nghiêm trang cung kính ở đó.
Tình huống như vậy khiến cho Hồng Dịch nghĩ tới cảnh đại quan lão gia đang chuẩn bị tiến hành thẩm vấn phạm nhân!
Chú thích:
(1) Lục cung phấn đại vô nhan sắc: muốn nói đến những vị hậu phi thiên kiều bá mị, nở một nụ cười khiến cả chúng sinh điên đảo. Câu này tác giả mượn lời bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh.
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.