Chiến thần có hình dáng giống như con người từ trên thân thể thái giám Tiểu Diệp Tử mà Hồng Dịch đang phụ thể, cuồn cuộn xông ra, một cỗ khí tức điên cuồng, tinh thuần, dũng mãnh, hào hùng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Khôn Nguyên cung.
Pho tượng chiến thần này vốn lúc đầu là một pho ma tượng toàn thân đen kịt, trên đầu có hai chiếc sừng dài hình xoắn ốc, còn bây giờ hiển hoá lại giống như một người có thân hình cao lớn, dong dỏng cao, toàn thân có màu cổ đồng.
Ở trên thân của pho tượng hình người này cơ bắp nổi lên cuộn cuộn, từng thớ thịt hiện rõ mồn một, những đường nét trên cơ thể ưu mỹ không gì sánh được, tựa như là tuyệt phẩm thần kì của nhà điêu khắc vĩ đại nhất thiên hạ tạo nên.
Pho tượng chiến thần này dường như không thuộc về sự huyền ảo của tâm linh, không phải giống như những ma thần từ trong khói mây hoá thành, mà vô cùng rõ ràng chân thật, thực lực có huyết khí dương cương dữ dội.
Vừa bước tới một bước, ngay cả Cơ Thường Nguyệt cũng cảm thấy cỗ khí dương cương bức người tản ra từ chiến thần này, chẳng khác nào đang đối đầu với một thánh giả đỉnh cấp.
Đồng thời tông chủ Chính Nhất đạo còn có một thứ cảm giác, đó là cường giả đỉnh cấp võ thánh này là thứ tồn tại chỉ còn nửa bước chân nữa là sẽ tiến vào cảnh giới nhân tiên.
Loại khí tức đỉnh cấp võ thánh này không phải là thứ những võ thánh thông thường có thể sánh được, nó đã thuộc về khí tức của loại đao thánh Công Dương Ngu, hay tứ đại thiên vương võ thánh của Đại Thiện Tự.
Thực lực của một võ thánh bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới nhân tiên như vậy cũng đủ có thể thu thập ba đến năm cao thủ sơ cấp võ thánh như Ngô đại quản gia.
Tuy nhiên pho tượng chiến thần có đường nét chân thực rõ ràng không gì sánh được này lại không có ngũ quan, khuôn mặt chỉ là một màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo, khiến người khác chỉ cảm thấy giống như một phiến ngọc không tì vết, trong khí thế cũng chỉ có một kẽ hở vô cùng nhỏ bé.
- A! Âm dương chuyển hoá! Hồn phách trao đổi! Linh nhục không phân biệt được! Thượng cổ chiến thần! Ngươi là chân nhân của Vu Quỷ đạo! Không ngờ người có thể mang đạo thuật của Vu Quy đạo luyện đến mức độ linh nhục không phân biệt được! Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể chuyển hoán giữa thực thể và hư vô, trở thành thứ tồn tại giống như Cửu Hoả Viêm Long của Mộng Thần Cơ! Đây là đã thoát ly ma đạo, tiến nhập chính đạo. Vì sao lại muốn giúp đỡ thứ yêu quái Hương Hồ vương này.
Chiến thần, toàn thân trần truồng, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm cự chuy, ngũ quan bằng phẳng, vừa thấy vậy Cơ Thường Nguyệt liền biến sắc, quát to một tiếng.
Cùng lúc đó cây cự chuỳ trong tay chiến thần vung lên, nện thẳng xuống Đại Minh Bảo Kính của hắn!
Coong!
Giống như một cây gỗ lớn đập vào Cảnh Dương chuông, cự chuỳ va chạm với Bảo Kính phát ra một tiếng vang làm rung chuyển cả trời đất, cả Khôn Nguyên cùng tựa như đang run lên bần bật.
Rắc rắc rắc rắc!
Đại Minh Bảo Kinh lấp lánh ánh sáng bị một cú nện này, trên mặt kính lập tức xuất hiện vô số vết nứt tựa như màng nhện, sau đó những vết nứt này không ngừng mở rộng ra.
- Không ổn! Phân cách hai thế giới!
Vào thời điểm cự chuỳ nện xuống bảo kính, Cơ Thường Nguyệt đột nhiên bắt tay giơ lên, trong thoáng chốc toàn bộ bên ngoài Khôn Nguyên cung là một mảnh hỗn độn, không thể nhìn thấy bất cứ cảnh vật gì.
Tình huống như vậy chẳng khác nào toàn bộ Khôn Nguyên cung trong chớp mắt bị cách ly với đại thiên thế giới, bị cứt đứt mối liên hệ với thế giới hiện thực.
Đây là một thứ đạo thuật huyền diệu vô cùng, so với hư không ảo ảnh còn cao minh hơn rất nhiều! Tại thời khắc hiện tại này, Khôn Nguyên cung gần như đã trở thành một tiểu thiên thế giới riêng biệt, giống như thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại.
Nếu như có thái giám đứng bên ngoài Khôn Nguyên cung nhìn vào thì sẽ phát hiện ra, toàn bộ Khôn Nguyên cung lúc này đã biến mất vô thanh vô tức, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không lưu lại bất cứ thứ gì khác, giống như trên thế giới này chưa từng tồn tại cái gì gọi là Khôn Nguyên cung.
Tuy nhiên lúc này, tất cả thái giám trong cung hay ngoài cung đều được lệnh nghiêm cấm đến đây, bất kể Khôn Nguyên cung phát sinh việc gì đều phải coi như không nghe thấy, không nhìn thấy.
Chiêu thức Lưỡng Giới Phân Cách ấy của Cơ Thường Nguyệt chính là cắt đứt tất cả mối liên hệ giữa Khôn Nguyên cung và toàn bộ đại thiên thế giới. Hồng Dịch biết đây không phải là hư không ảo ảnh, bởi lẽ hắn biết, khi chiến thần của hắn vừa xuất hiện đã gây ra động tĩnh vô cùng lớn, rất có khả năng khiến cho toàn bộ hoàng thành kinh động, khi đó sự việc sẽ lớn hơn nhiều.
Hơn nữa thi triển hư không ảo ảnh thì rất dễ bị phá vỡ, đồng thời Nguyên Phi vẫn có thể chạy thoát được. Thế nhưng một chiêu lưỡng giới phân cách này, Nguyên Phi muốn chạy cũng không có chỗ để chạy.
Điều này cũng giống như người bị nhốt vào trong Càn Khôn Bố Đại, thì làm sao có thể phá vỡ tấm màn chắn thoát ra ngoài được?
Đương nhiên tấm màn phân cách hai thế giới này cũng chỉ là phân cách mà thôi, không phải là một tiểu thiên thế giới thực sự được sáng tạo ra, còn thua rất xa sự tinh diệu của thế giới bên trong Càn Khôn Bố Đại, tuy vậy bằng vào đạo thuật của Nguyên Phi, muốn thoát ra khỏi nơi này cũng vô cùng khó khăn.
Lần này phong ấn đạo hành của Nguyên Phi, khiến vị Hương Hồ vương này trở về nguyên hình, kế hoạch là như vậy, trực tiếp triệu kiến Nguyên Phi đến đây, sau đó dùng Đại Minh Bảo Kính chế trụ, vô thanh vô tức hoàn thành chuyện này.
Nếu gây ra động tĩnh quá lớn cũng không phải là điều tốt.
- Đại Minh Bảo Kính, giám lãng nguyên thần! Chế khước vạn ma, phong sơn chiếu hà!
Sau khi thi triển ra đạo thuật phân cách hai thế giới, tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường
Nguyệt không ngờ dùng nhất tâm nhị dụng, từ miệng xuất ra một câu linh ngôn, nhất thời từ trên tuyệt phẩm Bảo Khố Kính loé lên ánh sáng rực rỡ, vốn đã có những vết nứt giống như mạng nhện, trong thoáng chốc liền nhanh chóng được tu bổ lại.
Đồng thời ánh sáng từ trên Đại Minh Bảo Khố chiếu thẳng lên chiến thần do Hồng Dịch hoá thân thành.
Nhất thời pho tượng chiến thần này trở nên chậm chạp, giống như bị một loại sức mạnh vô hình áp chế vậy.
- Quả nhiên chiếc Đại Minh Bảo Kinh này có ẩn chứa sự chấn nhiếp, kìm hãm còn có cả sự thấu đáo trong đó!
Trong nháy mắt Hồng Dịch biết được chân nghĩa của chiếc Đại Minh Bảo Kính này, biết được thứ ý niệm ngưng luyện bên trong là thứ gì!
Trời cao như gương, gương sáng treo trên cao, soi rõ vạn vật, chấn nhiếp vạn vật, kìm hãm vạn vât!
Gương sáng trên cao tựa như thiên nhãn!
Ở trên công đường thường treo một chiếc gương lớn, người dưới tấm gương, bất kể là quan hay là dân, trong lòng đều có một loại cảm giác giống như bị "trời" nhìn vào, bị một loại chấn nhiếp, áp chế vô hình, nhất cử nhất động dường như đều bị đạo trời nhìn thấu triệt!
Đây là gương sáng treo cao!
Là thứ đạo thuật thượng thừa, là đạo của thần tiên!
Đạo thuật của Thái Thượng đạo, vì sao lại có thể ngưng luyện ra Thái Vũ Tháp? Đó là bởi vì nó thấu triệt không gian. Vì sao lại ngưng luyện ra Trụ Cực Chuông? Đó là bởi vì nó thấu triệt thời gian.
Chuông, tháp, kính, những thứ pháp khí nguyên thần này cũng không phải muốn ngưng luyện là ngưng luyện được, phía sau những thứ này đều đại biểu cho một loại đạo lý, ý niệm vô cùng thâm thuý, chỉ khi thấu triệt những đạo lý này, tôi luyện thành những loại ý niệm này, dựa theo pháp thuật, thì mới có thể ngưng luyện ra được, mới có được uy lực lớn đến như vậy.
Mỗi một loại đạo thuật đều phải như vậy! Muốn học một môn đạo thuật thì phải minh bạch, hiểu rõ "đạo" và "lý" ẩn chứa phía sau nó.
Đạo thuật, đạo thuật, không tu đạo thì sẽ không có thuật.
Hồng Dịch lúc này, cảnh giới không giống như lúc thường, ngay khi ánh sáng từ Đại Minh Bảo Kính bắn tới thân thể của chiến thần, hắn liền cảm nhận được một cỗ lực chấn nhiếp, kìm hãm cường đại ập tới, khiến cho cử động của chiến thần trở nên chậm chạp, giống như bị sa vào vũng bùn. Hắn lập tức biết được môn pháp thuật Đại Minh Bảo Kinh này là do thứ thần niệm nào ngưng luyện mà thành.
Bằng vào đạo thuật Đại Minh Bảo Kính này, Cơ Thường Nguyệt cũng đủ khiến cho Nguyên Phi bị kinh sợ.
Gương sáng treo cao, chấn nhiếp yêu tà, câu nói này cũng không phải là không có căn cứ.
Tuy nhiên pho tượng chiến thần này bị chế trụ cũng không có nghĩa là cả người Hồng Dịch bị chế trụ, chấn nhiếp. Pho tượng chiến thần này chẳng qua chỉ là đạo lý mà hắn vừa lĩnh ngộ ra ngưng tụ thành hình mà thôi.
Thần hồn thực sự của hắn vẫn còn ở bên trong thân thể của thái giám Tiểu Diệp Tử này.
Trong khi Cơ Thường Nguyệt kìm hãm áp chế chiến thần, Hồng Dịch cười ha ha một tiếng, rồi đột nhiên một cơn lốc xoáy linh hồn phủ xuống phía trên Đại Minh Bảo Kính.
Thoáng chốc, lốc xoáy linh hồn hút sạch tất cả thứ lực lượng vô hình, mang cả Đại Minh Bảo Kinh hút vào bên trong, nuốt chửng toàn bộ. Từ bên trong vòng lốc xoáy lập tức vang lên những tiếng rắc rắc rắc rắc, phảng phất giống như bảo kinh đang bị nghiền nát vậy!
Đỡ!
Ngay trong lúc hai người đang đấu pháp, tên tử bào thái giám Phong công công đang đứng bên cạnh hoàng hậu liền trực tiếp lao tới, một cỗ kình phong hùng hậu, huyết khí dương cương mãnh liệt cuồn cuộn ập về phía Hồng Dịch.
- Hừ!
Lúc tên tử bào thái giám này bất thình lình công kích, chiến thần lập tức gầm lên dữ dội, nắm đấm vung lên, chặn lại sự công kích của tên cường giả võ thánh Phong công công.
Trong thoáng chốc quyền ảnh tán loạn, cước ảnh giao nhau, chớp lên trên dưới, giao đấu dữ dội.
- Con kiến hôi này cũng dám đánh lén ta sao?
Nguyên Phi thấy tình huống như vậy liền hừ lạnh một tiếng, cùng lúc đó phía trước thân thể của nàng tuôn ra một tầng vỏ trứng bằng băng tinh, bao phủ lấy thân thể của nàng, bảo hộ nàng ở bên trong.
Còn bên ngoài, hai quyền một cước đã đánh vào vỏ trứng bằng băng tinh khiến cho hạt băng bay tứ tung khắp nơi.
Đây là tên cao thủ đỉnh cấp đại tông sư, Tiểu Ngạo công công, thừa cơ đánh lén Nguyên Phi.
- Băng Phách Hàn Triều!
Sau khi tự bảo hộ bản thân, toàn bộ băng tinh trên người Nguyên Phi đều phóng về phía Tiểu Ngạo công công.
Thân thủ của tên Tiểu Ngạo công công này không ngờ lại cực kỳ mẫn tiệp, linh hoạt như chuột, thân thể nằm sấp xuống, vù! Lăn ra ngoài hơn hai mươi bước chân, tránh toàn bộ băng tinh đang lao tới, đồng thời tung một chưởng về phía hậu tâm của chiến thần đang giao đấu với Phong công công.
- Tiểu Ngạo, không nên nhúng tay vào!
Nhận thấy Tiểu Ngạo công công lén tập kích chiến thần, Phong công công rống lên một tiếng giận dữ kinh thiên động địa.
Thế nhưng đã muộn!
Phụt!
Chiến thần gần như không cần nhìn, lập tức đập một chuỳ về phía sau lưng, xuất ra một chiêu thức mang theo thứ khí tức hùng hậu, bao phủ cả đất trời, trực tiếp từ trên cao nện mạnh xuống. Chuỳ ảnh loé lên, bao phủ bốn phía, cho dù Tiểu Ngạo công công có làm thế nào cũng không thể tránh được.
- A! Lôi Ngục đao kinh, Thiên Địa Hồng Lô!
Tiểu Ngạo công công bị chuỳ ảnh bao phủ, hai tay xoay ngoặc lại, trong nháy mắt đỡ liên tiếp ba chuỷ, khí tức trong cơ thể liền bị chấn động dữ dội, phải thổ khí gầm lên một tiếng, sau đó toàn lực thi triển ra thân pháp, cả người giống như một con chuột khổng lồ vô cùng linh hoạt lăn ra ngoài.
- Linh Thử Cổn Du Oa!
Tiểu Ngạo công công thi triển ra bản lĩnh đặc biệt của mình, cực hạn trong thân pháp, Linh Thử Cổn Du Oa!
Chuyện kể lại rằng, một lão chuột già linh mẫn đến cực điểm, ở trong chảo dầu đang sôi sùng sục liền lăn lên lộn xuống thoát ra ngoài, không hề bị tổn thương chút nào! Đây là thứ thân pháp thuộc loại cực kì mẫn tiệp, linh hoạt!
Tuy nhiên hiện giờ loại thân pháp này đứng trước Thiên Địa Hồng Lô cũng bị mất đi hiệu quả.
Lăn được ba vòng thì, phụt! Một chuỷ từ trên trời nện thẳng xuống, bổ vào chính giữa thân thể của Tiểu Ngạo công công.
Trong nháy mắt huyết nhục bắn tung toé!
Một cao thủ võ đạo đại tông sư bị một chuỳ đập nát thành thịt vụn! Máu thịt cùng các mảnh xương văng vãi bốn phía.
Đã nhìn không ra hình người nữa rồi!
- Tiếc thật! Loại tuyệt thế thân pháp này không biết có bị thất truyền không nữa! Tên Tiểu Ngạo công công này dường như chưa luyện thành! Nếu như luyện thành thì quả thực có thể thoát khỏi chiêu Thiên Địa Hồng Lô này!
Hồng Dịch thấy Tiểu Ngạo công công bị một chuỷ đập nát thành bánh thịt, trong lòng thầm tiếc nuối kêu lên một tiếng.
Đối với một kẻ tinh thông võ đạo như Hồng Dịch, một chiêu thân pháp Linh Thử Cổn Du Oa vừa rồi, chỉ cần nhìn qua liền biết ngay, loại thân pháp này là một môn võ học cực cao, không hề dưới Lôi Ngục đao kinh.
Lôi Ngục đạo kinh, tên gọi tuy rằng to lớn, thoạt nhìn có vẻ rất khí thế, nhưng về võ công thực sự bên trong lại không hoa lệ xứng với tên gọi, trái lại còn giản dị không chút hoa trương.
- Nếu như thứ thân pháp này được nhân tiên thi triển ra thì cho dù là ở trong chảo dầu sôi sùng sục thì e rằng cũng khó có thể chạm được vào cơ thể! Nếu như ta học được chiêu này thì rất có lợi cho võ đạo. Không biết trong Tạo Hoá Thiên kinh có thứ tuyệt thế thân pháp này hay không.
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Rầm!
Tuy rằng một chuỳ của chiến thần đã đập nát Tiểu Ngạo công công thành bánh thịt, thế nhưng cũng lộ ra sơ hở, lập tức bị tên tử bào thái giám Phong công công thừa cơ công kích. Thân thể của hắn khẽ cúi xuống, không ngờ lại là thứ thân pháp Linh Thử Cổn Du Oa ban nãy, vọt đến dưới nách của chiến thần, tung nhanh ra một chưởng. Chiến thần bị trúng một chưởng mãnh liệt, liền lập tức rung lên dữ dội.
- Tạo Hoá Diệt Thần Chưởng!
Ngay khi chưởng vừa bắn trúng, tử bào thái giám Phong công công lập tức dùng lực lượng toàn thân, điên cuồng hét lên một tiếng! Thanh âm phối hợp với quyền thế, trông giống như một con voi đang giận giữ rống lên!
Lấy thân thể hắn làm trung tâm, một vòng sóng không khí, sóng âm lan toả ra bốn phía.
Rắc rắc, rắc rắc. Pho tượng chiến thần này hứng trọn một chưởng, toàn thân rung lên, sau đó bắt đầu tan rã, từng khối từng khối máu thịt rơi xuống mặt đất. Trên mặt đất văng vãi những mảnh tay chân bị gãy đoạn của chiến thần, ngoài ra còn có cả đầu lâu, xương trắng, máu thịt bầy nhầy, nhìn thấy mà kinh tâm, khủng bố, chẳng khắc nào địa ngục nơi trần gian.
Pho tượng chiến thần này dường như được tạo nên từ chính máu thịt thật sự!
- Ha ha ha, ha ha!
Tử bào thái giám Phong công công thi triển ra tuyệt thế thân pháp Linh Thử Cổn Du Oa, thừa cơ đánh nát chiến thần, nhin không được cất tiếng cười ha ha, sau đó hút một hơi khí, toàn thân vận khởi, tiếp tục tích súc lực lượng! Thân thể khẽ động, chẳng khác nào giống như một con chuột linh hoạt, xông thẳng về phía Nguyên Phi.
Nguyên Phi liền vung tay lên, lập tức trước mặt nàng liền xuất hiện vài bức tường băng!
Thế nhưng!
Ầm ầm ầm ầm!
Những bức tường băng này đều bị Phong công công chấn vỡ!
Đạo thuật phòng hộ của Nguyên Phi dưới sự oanh kích dữ dội của Phong công công không ngờ lại không có chút tác dụng nào.
- Hương Hồ vương, đạo thuật của ngươi, trước mặt ta dường như không có công hiệu thì phải! Để cho ta bắt được ngươi, khiến ngươi chịu nhận tội trước hoàng hậu nương nương!
Trong mấy nhịp hô hấp, sau khi phá nát vài bức tường băng, Phong công công liền vươn tay chụp vào cổ của Nguyên Phi.
Thế nhưng Nguyên Phi cũng không né tránh, mà dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn Phong công công!
- Cẩn thận!
Đúng lúc này Cơ Thường Nguyệt cất tiếng nhắc nhở.
Thế nhưng đã muộn, sau lưng Phong công công lập tức bị một bàn tay lớn nắm lấy, không thể cựa quậy được! Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau là phần cánh tay còn lại bị chặt đứt ban nãy của chiến thần nắm lấy hậu tâm của hắn.
Sau đó bộ xương của chiến thần, từng khối máu thịt vương vãi trên mặt đất đều bay lên không trung, ngưng tụ thành hình, hoá thành chiến thần đầy ưu mỹ ban nãy.
Chiến thần nắm lấy hậu tâm của hắn, nhấc hắn lên khỏi mắt đất, gầm lên một tiếng điên cuồng rồi mãnh liệt xé ra!