Phực! Phực! Phực! Phực!
Rắc rắc rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!
Một loạt âm thanh tựa như tiếng dây cung bị đứt đoạn cùng tiếng ngọc lưu ly bị nghiền nát vang lên liên miên. Đó là âm thanh của thứ gân cốt cực kỳ cứng rắn trên người võ thánh bị kéo đứt đoạn, của khung xương bị nghiền nát thành từng mảnh!
A!
Một tiếng kêu thảm thiết tựa như tiếng vịt bị cắt tiết từ trong cuống họng của đại tổng quản, tử bào thái giám Phong công vang lên.
- Dừng tay!
Đại tổng quản tử bào thái giám Phong công công bị chiến thần ôm lấy, dùng sức mãnh liệt xé đôi ra, gân cốt toàn thân gần như bị nghiền nát, gãy vụn, may mà thân thể của võ thánh kiên cố đến mức không thể tưởng tượng được, so với trâu bò thì còn chắc chắn hơn rất nhiều. Đó là vì sao khi bị kéo như vậy mà chưa bị xé nát thành từng mảnh vụn.
Thế nhưng khi Phong công công bất thình lình bị tóm lấy rồi kéo căng ra như vậy, từ trong phế phổi vẫn bộc phát ra tiếng thét chói tai rung cả đất trời. Tiếng thét chói tai này vang lên như xé rách lồng ngực, khiến cho cốc chén trong chu vi ba trượng xung quanh đều có thể bị chấn vỡ.
Đây là tiếng nộ hống vùng vẫy giành sự sống trước khi chết của võ thánh, uy lực cực lớn, khiến cho chiến thần đang nắm hắn cũng bị chao đảo đôi chút.
Trong lúc tử bào thái giám Phong công công đang rống lên dữ dội, Cơ Thường Nguyệt đang cùng Hồng Dịch cũng cảm giác đựơc sự nguy hiểm, bất thình lình nổi giận gầm lên một tiếng, bắn ra một chỉ.
Từ trên đầu ngón tay của hắn, một điểm ánh sáng lớn như hạt đậu phóng ra, sau đó điểm ánh sáng đó phóng đi như sao băng, mãnh liệt bắn về phía thân thể của chiến thần, rồi chợt loé lên, bộc phát ra thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt không gì sánh được.
Trong luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt đó, Đại Minh Bảo Kính vừa bị lốc xoáy linh hồn nuốt chửng một lần nữa hiện ra.
Lần này ánh sáng từ Đại Minh Bảo Kinh hiện ra càng thêm mãnh liệt hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là thứ ánh sáng chói chang rực rỡ này tựa hồ ngưng luyện thành thực chất, ánh sáng như thuỷ triều, cuồn cuộn mãnh liệt ầm ầm lao tới.
Xuy xuy xuy xuy. Xuy xuy xuy xuy!
Sóng ánh sáng hung mãnh tựa như thuỷ triều chồm lên bao phủ lấy chiến thần vào bên trong.
Pho tượng chiến thần do Hồng Dịch quan tưởng ra được, dưới luồng ánh sáng mãnh liệt đang cuồn cuộn ập tới, không ngờ lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chẳng khác nào bị ép thành không khí vậy!
Rầm!
Tử bào thái giám Phong công công rơi thẳng xuống đất, giống hệt như một túi thịt, cả người mềm nhũn, thất khiếu chảy máu ròng ròng.
Tuy rằng hắn bảo vệ được tính mạng thế nhưng gân cốt toàn thân đều gãy lìa, khung xương cũng vỡ vụn, có thể nói là võ công hoàn toàn phế bỏ, cho dù có được thứ linh dược tốt nhất cũng không thể cứu được, từ nay về sau sẽ hoàn toàn trở thành một phế nhân, một phế nhân mà ngay cả đứa hài tử cũng có thể đánh ngã!
- Động Thiên Thần Quang!
Nhìn thấy tất cả mọi việc, đột nhiên Nguyên Phi nói.
- Không ngờ rằng Cơ Thường Nguyệt ngươi ngoài luyện thành một môn đạo thuật Đại Minh Bảo Kính, còn có thể thi triển ra Động Thiên Thần Quang!
- Ngươi là ai? Sao vừa có thể luyện được chiến thần ma kinh của Vu Quỷ đạo, hơn nữa còn luyện đến trình độ như vậy nữa! Một chiêu Linh Hồn Qua Toàn của ngươi ban nãy, dường như là đạo thuật Nhiếp Thần Trảm Quỷ, thế nhưng trong đó lại bao hàm ngũ thức ma thần của phật môn, nghiền nát năm loại tâm ma này để sinh ra một cỗ lực lượng cực lớn! Rốt cuộc ngươi là ai?
Cơ Thường Nguyệt bắt thủ ấn, luồng ánh sáng trên hai tay bắt đầu cuồn cuộn trào lên như thuỷ triều, rồi ào ào lao về phía Hồng Dịch, không ngờ lại bị nắm tay của Hồng Dịch vung lên, lập tức một luồng hắc khí nồng đậm ngưng tụ lại thành tường thành, chặn lại lực lượng của Động Thiên Thần Quang.
Động Thiên Thần Quang chính là một thứ ánh sáng hàng ma tối cao, lực sát thương đối với thần hồn lực so với Đại Nhật Chân Hoả còn lợi hại hơn nhiều. Khi luyện đến cảnh giới tối cao, thần quang càng rực rỡ, tạo thành một cột trụ ánh sáng, phóng thẳng lên cao, thậm chí mang theo cảm giác có thể xuyên thủng bầu trời!
Cảnh giới cao nhất của Động Thiên Thần Quang thậm chí có lực lượng sánh ngang với sấm sét! Đủ sức sát thương bất cứ loại thần hồn nào, kể cả là lôi kiếp cao thủ cũng bị trọng thương! Thậm chí có thể trực tiếp tiêu diệt! Đây chính là thứ đạo thuật khi Đại Minh Bảo Kính tiến thêm một bước!
- Tên Cơ Thường Nguyệt này quả nhiên đạo thuật tinh thâm vô cùng!
Hồng Dịch cũng không để ý đến tiếng quát của Cơ Thường Nguyệt, chỉ thầm đánh giá trong lòng một chút, sau đó cười ha ha nói:
- Cơ Thường Nguyệt! Ngươi nói bản chân nhân sao? Ngươi, bản thân là một tông chủ Chính Nhất đạo, không ngờ lại bày ra cạm bẫy để đối phó với một nữ tử yếu đuối? Ngươi tu cái gì vậy? Dạy thứ học vấn gì vậy? Ngươi nghiên cứu học vấn để dạy chó à?
- Hừ! Chẳng lẽ ngươi không biết nàng ta chính là Hương Hồ vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên! Là yêu nghiệt hồ vương, người người có thể tru sát! Huống hồ hôm nay ta đến đây cũng không phải là để tru sát nàng, chẳng qua chỉ là phong ấn đạo thuật của nàng, không để cho nàng làm việc ác.
Cơ Thường Nguyệt đưa mắt nhìn thẳng về phía Hồng Dịch! Tựa như muốn nhìn thấu xem trong than thể của tên thái giám Tiểu Diệp Tử này rốt cuộc ẩn chứa thần hồn của cao thủ đạo thuật nào?
- Ha ha, ha ha ha! Yêu nghiệt, người người có thể tru sát sao? Vạn vật đều có linh hồn, đều có trí tuệ, sao có thể nói là lấy cớ yêu nghiệt mà tuỳ tiện tru sát? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nguỵ quân tử mà thôi!
Hồng Dịch lại cười ha ha một tiếng.
- Tuy nhiên nắm tay ai to thì đó thì đạo lý mới thuộc về kẻ đó. Ta cũng không muốn tranh luận đạo lý với ngươi, Cơ Thường Nguyệt, hôm nay ta muốn xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa hay không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái thứ đạo thuật Động Thiên Thần Quang của Đại Minh Bảo Kính này là có thể gây khó dễ được ta hay sao? Ngươi nghĩ rằng Bạch Tử Nhạc rời đi thì bên cạnh Nguyên Phi cô nương sẽ không còn ai khác sao? Thái tử tu luyện tà môn đạo thuật, thành lập tà giáo, ngươi thân là tông chủ Chính Nhất đạo, đến Trung Châu điều tra rõ tình hình, chứng kiến tuần phủ Hầu Khánh Thần bị ám sát, vì sao không cứu chữa hoàn toàn cho hắn? Mà lại để cho hắn còn chút hơi tàn như vậy? Ngươi đúng là kẻ nguỵ quân tử, người khác không biết, chẳng lẽ ta lại không biết sao?
- Hừ! Đạo thuật thái tử tu luyện cũng không phải là tà thuật, mà là pháp môn cao thâm của Đại Thiện Tự, Vị Lai Vô Sinh Kinh, cũng là chính đạo! Ngay cả thượng cổ thánh hoàng cũng là thần tiên được ngưng tụ từ hương hoả tín ngưỡng của vạn người trong thiên hạ mà thành! Thái tử ngày sau sẽ đăng cơ, vì sao không thể học thượng cổ thánh hoàng được? Chẳng qua là thái tử có chút lầm lạc, nôn nóng một chút, lại mạo phạm vào điều sơ suất, lập ra tà giáo, tuy nhiên những điều này đều có thể sửa chữa được! Thời thượng cổ cũng có vị hoàng tử phẩm chất không tốt bị trục xuất ra ngoài hối cải ba năm, sau đó được khôi phục lại tước vị thái tử. Những chuyện này trong sử sách cũng đều ghi lại, chẳng lẽ thái tử mắc lỗi lầm là ngươi muốn giết chết hắn ngay sao? Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân! Ngươi có hiểu điều này không? Tuy nhiên ngươi là người lỗ mãng ở bên ngoài, không hiểu lễ nghi chính thống, suy cho cùng cũng không thể trách được!
Bỗng nhiên Cơ Thường Nguyệt thu hai tay lại, luồng Động Thiên Thần Quang trước mặt ảm đạm đi rất nhiều, chỉ còn lại một tầng ánh sáng hơi mỏng.
- Ồ? Nghĩ không ra ta lại bị kẻ khác coi là một người lỗ mãng không hiểu lễ nghi cơ đấy! Thật nực cười, chẳng qua hôm nay không có hứng thú tranh luận với trạng nguyên công của triều đình hai mươi năm trước mà thôi, tránh tiết lộ thân phận của ta.
Hồng Dịch nhìn thấy Cơ Thường Nguyệt thu lại Động Thiên Thần Quang, liền lùi về phía sau, màn khí đen đậm đặc trên người cũng tiêu tán, tựa hồ không định xuất thủ nữa.
Lẽ ra tranh luận về lễ nghi học vấn là chuyện mà Hồng Dịch thích làm, thế nhưng hiện giờ hắn đang đóng giả làm một đạo sĩ phương ngoại, nếu như cùng tranh luận với Cơ Thường Nguyệt thì khó tránh khỏi tiết lộ nhiều chuyện.
Đạo thuật vừa rồi của Cơ Thường Nguyệt, Hồng Dịch cũng thấy rất rõ ràng, người này quả thật là thâm sâu khó lường. Trong lúc đấu pháp không hề rơi vào thế hạ phong chút nào, rất dễ nhận thấy hắn còn ẩn dấu thủ đoạn khác, tuy nhiên Hồng Dịch cũng không mang thực lực chân chính của bản thân thi triển ra, ít nhất cũng không vận dụng Chân Không Đại Thủ Ấn.
Hai người chỉ là thử đấu pháp, cũng không phải là quyết đấu sinh tử.
Hồng Dịch phát hiện ra đạo thuật của Cơ Thường Nguyệt này cho dù bản thân có liên thủ cùng Nguyên Phi thì sợ rằng cũng không giết chết hay vây khốn được hắn.
Đương nhiên nếu như là đơn thương độc đấu thì Hồng Dịch cũng không phải e ngại Cơ Thường Nguyệt, tuy nhiên hiện giờ đang ở trong hoàng cung, cũng có nhiều điều bất tiện.
Nhìn thấy Cơ Thường Nguyệt thu tay lại, Hồng Dịch cũng thu tay lại. Hắn biết ngày hôm nay nhất định không thể giết hoàng hậu. Hoàng hậu nếu bị giết sẽ khiến thiên hạ rung chuyển, chỉ sợ khi đó hắn vào Nguyên Phi thật sự sẽ bị con quái vật thâm sâu khó lường là hoàng thất Đại Kiền truy sát vĩnh viễn.
Nếu đã như vậy thì không bằng cả hai bên cùng dừng tay lại.
Tuy nhiên nếu như hoàng hậu cứ khăng khăng cố chấp, muốn ta sống ngươi chết thì Hồng Dịch sẽ bất chấp tất cả.
Khi Cơ Thường Nguyệt dừng tay lại thì trong Khôn Nguyên cung chỉ còn lại năm người.
Một là hoàng hậu họ Cơ, một là vị tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt, ngoài ra còn có Hồng Dịch và Nguyên Phi.
Tất cả thái giám cao thủ, hay đám ma ma thâm độc trong cung đình đều bị giết sạch sẽ, còn tên tử bào thái giám Phong công công kia, thân là một đại võ thánh, lúc này gân mạch cũng bị đứt lìa, xương cốt vỡ vụn!
Toàn bộ Khôn Nguyên cung trở nên tĩnh lặng.
Mới vừa rồi còn ở trong tình cảnh giương cung bạt kiếm, đấu pháp hung hiểm, hiện giờ tất cả đều trở thành quá khứ, chỉ để lại trên mặt đại điện những pho tượng băng, những cỗ thi thể, còn có cả đống máu thịt bầy nhầy.
Đêm nay, tại Khôn Nguyên cung của bậc mẫu nghi thiên hạ đã trở thành một đêm đầy máu tanh.
- Hoàng hậu nương nương, nếu như ngươi đã biết được ta là Hương Hồ vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, chắc hẳn cũng phải biết ta còn có một vài thủ đoạn khác chứ. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Bạch Viên vương đi rồi thì ngươi có thể thừa cơ làm khó dễ ta sao?
Trận đấu pháp dừng lại, Nguyên Phi tiến lên hai bước, đưa mắt nhìn hoàng hậu. Nàng cũng không ra tay động thủ, hiện giờ nàng đã chiếm thế thượng phong, không cần thiết phải động thủ nữa.
- Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, không biết bên cạnh ngươi còn có một vị cao nhân như vậy. Không biết vị chân nhân này có tiên danh là gì nhỉ?
Hoàng hậu họ Cơ gật đầu, vẫn ngồi trên chiếc ghế ở trung tâm đại điện, không đứng dậy, tỏ ra trấn định như không có chuyện gì xảy ra! Vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nữ nhân của gia tộc họ Cơ, lúc này đã thể hiện rõ một sự trấn định vốn có của một gia tộc thánh hiền.
Thế nhưng Hồng Dịch lại nhận thấy, mụ hoàng hậu này cực kỳ thâm trầm, tuyệt đối không phải là một phụ nhân đơn giản như vậy.
Nếu như là một phụ nhân đơn giản, thì giữa cuộc tranh đấu kịch liệt, giữa những âm mưu quỷ kế, ám sát, thuốc độc, nhưng hung hiểm tầng tầng lớp lớp trong hậu cung, khẳng định đã bị giáng vào tống cung từ lâu rồi, hiện giờ chắc chắn sống không bằng chết.
Thế nhưng mụ hoàng hậu này vẫn không hiển lộ ra đạo thuật của bản thân vì thế Hồng Dịch cũng khó có thể nhìn ra được đạo thuật của nàng ta đã tu luyện đến mức nào rồi.
- Ta chỉ là một đạo nhân nơi sơn dã, tính danh từ lâu đã quên mất rồi. Hoàng hậu nương nương không cần hỏi đến nữa.
Hồng Dịch cười.
- Hoàng hậu nương nương quản lý hậu cung, lúc này nên lấy sự yên bình, hoà thuận làm việc chính. Ngày hôm nay mấy tên thái giám vô cớ làm loạn, bị đích thân tông chủ Chính Nhất đạo tru sát. Đúng là hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên. Hiện giờ Nguyên Phi cũng bị kinh hãi, cần phải trở về nghỉ ngơi, chờ đến sáng sớm ngày mai sẽ lại đến thỉnh an hoàng thái hậu nương nương vậy?
- Ngươi.
Cơ Thường Nguyệt nghe Hồng Dịch nói vậy liền tức giận quát lên:
- Hồ vương, nhiều sinh mạng chết trên tay ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn hoàng hậu giấu giếm hậu quả hay sao?
- Câm miệng!
Lúc này Hồng Dịch đã biết, Cơ Thường Nguyệt là một kẻ lúc nào trong đầu cũng tràn đầy suy nghĩ giữ gìn hoàng quyền, cùng một loại người muốn làm "Tử" như Hồng Huyền Cơ vậy.
Thái độ tận lực giữ gìn cương thường, bao che lỗi lầm cho thái tử như vậy, chỉ cần là người biết được những điển cố trong lịch sử đều có thể nhận ra đựơc.
Hắn nói một câu là hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân, phân biệt rõ ràng tam cương ngũ thường.
Còn đạo lý trong lòng của Hồng Dịch lại là "vương tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân".
Đương nhiên, "pháp" trong tâm của Hồng Dịch cũng không phải là luật pháp Đại Kiền, mà là công đạo trong tâm! Dùng bản tâm làm thước đo, đo công đạo, phân biệt phải trái.
Không cần biết ngươi là ai, phạm vào công đạo của ta, tất sẽ bị trừng phạt!
Chỉ cần qua hai câu nói, Hồng Dịch liền biết tên Cơ Thường Nguyệt này tuy rằng cũng là người đọc sách, thế nhưng về phương diện đạo lý đã có sự bất đồng. Sự bất đồng này cho dù là ai cũng không thể thuyết phục được đối phương, chỉ có một biện pháp duy nhất, trực tiếp dùng sức mạnh loại bỏ đối phương mà thôi.
Đối phương không phục đạo lý của bản thân, thuyết phục không đựơc, chỉ còn cách loại bỏ, đây cũng là việc mà thượng cổ thánh hiền đã từng làm.
- Cơ Thường Nguyệt, chẳng lẽ ngươi lại muốn cùng ta tiếp tục đấu pháp hay sao? Đã như vậy, ta sẽ cho ngươi chứng kiến một chút thực lực chân chính của ta. Ngươi hãy mang toàn bộ đạo thuật của ngươi ra đây!
Hồng Dịch quát lớn một tiếng!
Đêm hôm nay rõ ràng là hoàng hậu muốn đối phó với Nguyên Phi, hiện giờ thái giám, ma ma đã chết, Cơ Thường Nguyệt định chụp mũ gán tội, nói rằng Nguyên Phi phải nhận tội giết người, điều này khiến cho Hồng Dịch bừng bừng giận dữ.
- Chính Nhất chân nhân.
Hoàng hậu vung tay lên, ngăn Cơ Thường Nguyệt định nói tiếp, sau đó gật đầu:
- Nguyên Phi, ngày hôm nay ngươi đến đây thỉnh an bản cung khiến bản cung thật sự rất cao hứng. Hậu cung vốn coi trọng một chữ "hoà", vị chân nhân này nói rất đúng, ngày hôm nay đám thái giám kia phạm thượng làm loạn, khiến Nguyên Phi phải sợ hãi rồi, Nguyên Phi hãy sớm hồi cung nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn phải đến thỉnh an thái hậu nữa.
- Chính Nhất chân nhân, thu hồi màn hư không phân cách hai thế giới, cho mấy tên thái giám dọn dẹp sạch Khôn Nguyên cung, toàn bộ thi thể đều phải lặng lẽ mang ra ngoài. Hôm nay bản cung cũng thấy mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi!
Hoàng hậu nói xong, chiếc móng tay như ngà voi khẽ búng nhẹ một cái, rồi cầm lấy chén trà đặt bên cạnh, đang định nhấp một ngụm thì phát hiện ra đã lạnh ngắt, vì thế liền ném vào thân thể đã mềm nhũn của Phong công công đang nằm trên mặt đất, sau đó đứng dậy, tiến vào sâu bên trong Khôn Nguyên cung.
Một loạt động tác như vậy vừa chậm rãi vừa ung dung, tựa hồ trận đấu pháp hung hiểm vừa rồi, khung cảnh đám thái giám tử thương thảm trọng chẳng qua chỉ là một việc quá mức nhỏ nhặt, thậm chí ngay cả việc một thái giám võ thánh bị biến thành tàn phế cũng không ảnh hưởng gì đến mụ ta!
- Hoàng hậu này rất không đơn giản, tiếc là ngày hôm nay mụ ta không xuất thủ, ta nhìn không ra rốt cuộc đạo thuật của mụ ta tu luyện đến trình độ nào rồi.
Hồng Dịch cùng Nguyên Phi ra khỏi Khôn Nguyên cung, sau đó Nguyên Phi lại ngồi lên loan giá, xoay đầu đi về phía Thiên Hương Cư.
Khi rời đi, Hồng Dịch nhìn thấy rất nhiều thái giám lặng lẽ tiến vào trong Khôn Nguyên cung, dọn dẹp mọi thứ, chưa đến thời gian một bữa cơm, toàn bộ thi thể đều được chuyển đi, mặt đất được lau dọn sạch sẽ, mọi thứ đều như mới, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên bầu trời tuyết không ngừng rơi xuống như càng che giấu mọi thứ dơ bẩn bên dưới.
Hồng Dịch biết, sự việc ngày hôm nay nhất định sẽ được dấu kín, ngoại trừ hoàng hậu, Cơ Thường Nguyệt, bản thân, Nguyên Phi, thì không một ai biết được chuyện gì đã xảy ra. Trong sử sách ghi chép lại cuộc sống hàng ngày của hoàng hậu nhất định sẽ không có ngày hôm nay.
Trong hậu cung, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người chết, kẻ bị đánh chết, kẻ bị đầu độc chết, kẻ bị hãm hại mà chết, tất cả đều được che giấu lấp liếm, bên ngoài nhìn vào không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy hậu cung lúc nào cũng yên bình, hoà thuận mà thôi.