Dương Thần

Trời tối dần, cả tòa phủ Võ Ôn Hầu thắp đèn lồng màu son, trên dưới bận rộn, nhìn không thấy sự tĩnh mịch về đêm thường gặp ở những gia đình bách tính.
Trấn Nam công chúa Lạc Vân hình như không muốn dùng bữa mà muốn về cung luôn, theo đạo lý, trên dưới Hầu phủ có thể nghỉ ngơi đôi chút, thế nhưng nhìn đám hạ nhân nô tỳ vội vội vàng vàng, đi qua đi lại, thần thái khẩn trương bận rộn hẳn lên.
Hơn nữa từ cửa ngách phía Tây Bắc Hầu phủ liên tục vận chuyện nguyên liệu thượng hạng là kim nê chuyên, ngói lưu ly, tuyết tùng đến, mang dấu hiệu một cuộc xây dựng rầm rộ.
Nguyên nhân tạo nên sự bận rộn này chỉ có một, lúc chạng vạng tối, ý chỉ từ hậu cung đã truyền tới, thái hậu có ý định để Võ Ôn Hầu gia cùng Nguyên Phi nương nương kết thành thân thích, mà ngày mùng mười tới, Nguyên Phi sẽ loan giá trở về thăm viếng, để vơi đi nỗi nhớ gia hương.
Đây là sự việc kinh thiên, so với việc công chúa giá lâm phủ đệ thì long trọng hơn rất nhiều, lễ nghi rườm rà hơn nhiêu, cần phải xây dựng rầm rồ chỉn chu.
Công chúa giá lâm phủ đệ chỉ là bày hương án nghênh tiếp, nương nương đến phủ thì ngay cả mệnh phụ phu nhân cũng phải quỳ xuống nghênh đón.
Nhưng đây cũng là vinh hạnh thiên đại, Võ Ôn Hầu Hồng gia nhanh chóng thay đổi, trở thành hoàng thân quốc thích, địa vị càng được củng cố long trọng hơn.
Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, nhưng Hồng Dịch lại lâm vào trầm tư.
"Đây là chuyện gì? Lẽ nào Triệu phu nhân lại nương tay cho ta? Đổi phòng cho tay, rồi chủ động bảo trướng phòng cấp cho ta ba trăm lượng bạc ròng? Bà ta lúc nào trở nên hào phóng như vây? Cho dù là ta kết bạn với công chúa, nhưng công chúa căn bản không quản được gia sự trong Hầu phủ, ta mượn uy thế của nàng cũng chỉ là nhất thời, không thể dựa vào cả đời, rất có thể đợi khi mọi chuyện lắng xuống, rồi ung dung bày mưu tính kế thu thập ta đây."
Ngoài cửa sổ là một phiến Quế Lâm chằng chịt, trăng sáng in bóng cây chiếu xuống, bên dưới Quế Lâm được quét dọn sạch sẽ, bàn đá trắng tinh xảo lịch sự, hai bên còn có giả sơn, nước chảy róc rách.
Trong sương phòng, có bình phong trước giường, phòng trong phòng ngoài, tất cả đều làm từ chất gỗ tốt nhất. Rộng rãi thoải mái.
Nội phòng là gian phòng Hồng Dịch nghỉ ngơi. Ngoại phòng là chỗ bốn nha hoàn hầu hạ hắn nghỉ tạm.
Buổi tối có chuyện gì cần, chỉ cần gọi nhẹ một tiếng, nha hoàn ở phòng ngoại lập tức đến, chờ chủ nhân phân phó.
Đây là tiêu chẩn đãi ngộ của một thiếu gia. Hoàn cảnh này so với tiểu viện trước kia của Hồng Dịch ở góc tây bắc thì tốt hơn gấp trăm lần.
Lúc này Hồng Dịch đang ngồi trên giường. Giường trải lụa thêu hoa, ngan ngát hương thơm, khiên cho người ngồi trên đó có thể cảm thụ được tư vị phú quý, không muốn đứng lên chút nào.
Nhưng Hồng Dịch cũng không nằm xuống mà ngồi xếp bằng trên giường. Cũng không đốt đèn, nhắm mắt tĩnh tọa trong bóng tồi, trong lòng thầm tính toán.
Thì ra lúc Lạc Vân vừa về, Hồng Dịch biết, Triệu phu nhân đã mang Quế Hoa sương phòng ở phía đông Hầu phủ ban cho hắn, đồng thời sai nhà hoàn đến hầu hạ, lại còn bảo trướng phòng cấp cho hắn ba trăm lượng bạc.
Nhìn qua có vẻ là chuyện tốt, quan hệ có chút cải thiện, nhưng trong lòng Hồng Dịch biết, sự tình vạn vạn lần không đơn giản như vậy.
Đừng nói là vì bản thân nhất thời kết bạn với Trấn Nam công chúa, gặp gỡ không lâu nhưng cũng có thể coi là bằng hữu tốt, mà Triệu phu nhân giở thủ đoạn đối xử cung kính với mình.
Phải biết rằng hai nhi tử của Triệu phu nhân, trưởng tử Hồng Hi, sau này một trăm phần trăm là nhân vật kế thừa tước vị Hầu phủ. Hiện tại là thống lĩnh một trong tam đại doanh ngự lâm quân thần cơ doanh, thân phận thần bí, võ công hiển hách.
Mà nhị nhi tử lại làm quan ở phương nam.
Huống hồ nhà mẹ đẻ của bà ta cũng không đơn giản, vài người là đại đại học sĩ.
"Mặc kệ bà ta có âm mưu gì, mình phải mau chóng thoát ly ra ngoài, nhưng phải đợi đến lúc đỗ cử nhân mới có quyền lợi này."
Hồng Dịch đã sớm muốn thoát ly Hầu phủ, nhưng một không có thu nhập bên ngoài, hai nữa là thân là người của Hầu phủ, không phải nói muốn ra ngoài ở là ra.
Nhưng một khi đỗ cử nhân thì sẽ không còn như vậy. Tú tài chỉ là công tử, mà cử nhân được gọi là Lão Gia, khi đạt cử nhân, thân phận đại biến, được triều đình miễn quan thuế, điền thuế, không bị bắt đi lao động.
Là thân sĩ không phải nộp thuế.
Có quy củ này, sẽ có rất nhiêu bình dân nương nhờ vào người, bán mình làm nô bộc, thậm chí kể cả đất đai dưới danh nghĩa của ngươi cũng không phải nộp thuế.
Đại Kiền tuy rằng hiện giờ đang ở thời thịnh, nhưng thuế vẫn như trước đánh rất cao, lao dịch cũng không ít.
Nói cách khác, Hồng Dịch hiện giờ chỉ cần đạt cử nhân, coi như kể cả tay trắng ra ngoài thì cũng có cả đống người mang tiền bạc đất đai đến biếu tặng nương nhờ vào minh, chưa đến nửa năm có thể lập một gia đình nho nhỏ.
Trọng yếu hơn là, thân phận cử nhân ngang bằng với quan viên địa phương, nhìn thấy quan lớn có thể xưng huynh gọi đệ, lúc nào cũng có thể tiến vào nha môn gặp quan lại.
Loại thân phận này, nói gì thì nói cũng có thực quyền, từ trong Hầu phủ nói muốn ra ngoài ở, cũng không làm trái với quy củ, Hồng Huyền Cơ cũng không có lý do gì để ngăn cản.
"Nguyên Phi...Tử Nhạc.....Bọn họ muốn làm gì đây? Tuy rằng ta biết Nguyên Phi cô nương là người có thân phận trong hoàng cung, thế nhưng bản thân thật không ngờ nàng ta lại có thể là hoàng quý phi, đêm khuya xuất cung, võ nghệ cao cương, lại tìm thân thích.....Tựa hồ còn có giao tình với Bạch Tử Nhạc, chẳng lẽ, nàng ta cũng là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên? Nhưng nàng là công chúa của Nguyên Đột quốc....Cũng là người Nguyên Đột quốc như Tử Nhạc? Bọn họ đầu thai vào Nguyên Đột quốc, rồi lại tiến nhập hoàng cung, chỉ sợ không phải chỉ đơn giản tìm kiếm hoa kinh như vậy, chẳng lẽ họ có âm mưu gì?"
Hồng Dịch lúc này từ miệng Lạc Vân nói bóng gió cũng biết được một số chuyện, càng kiên định với suy đoán trong lòng, khẳng định rằng Nguyên Phi gặp đêm đó tại Thu Nguyệt tự chắc chắn là hoàng quý phi, là công chúa Nguyên Đột quốc.
Thiên hạ bát đại yêu tiên, Bạch Tử Nhạc, Nguyên Phi, những nhân vật này liên tiếp xuất hiện lại ở cùng một chỗ, Hồng Dịch loáng thoáng nghĩ đến một âm mưu không nhỏ, trong tương lai, chắc chắn sẽ phát sinh đại sự.
"Nhưng chuyện này đâu có liên quan gì đến ta đâu? Quan lại lo việc thiên hạ, kẻ nghèo lo việc bản thân. Hiện tại ta là kẻ cùng khốn, chỉ có thể lo cho bản thân, chuyện tình của đại nhân vật bọn họ đâu có quan hệ gì đến ta đâu? Cho dù là muốn lật đổ Đại Kiền, ta cũng chả có khả năng quản được, có bao nhiêu bát thì ăn bấy nhiêu cơm, bản thân làm gì có năng lực quản loại việc này, ta chỉ là mãng phu, không phải là thánh hiền a. Chỉ có thể lo việc của bản thân thôi."
Hồng Dịch xoay chuyển rất nhiều ý niệm trong đầu.
Sau khi trấn định những ý niệm đó lại, Hồng Dịch lại nhớ tới bức họa hoa mai của Kiền Đạo Tử được treo trong thư phòng, nhờ đó mà có lĩnh ngộ sâu sắc đối với Di Đà Kinh, lại có thể thoát xác nhật du, hiện tại mất bao nhiêu công sức mới được yên tĩnh, Hồng Dịch quyết định thử xem thần hồn của mình lớn mạnh đến mức độ nào.
Quan tưởng một chút, hồn nhi cũng phiêu đãng xuất ra ngoài.
Hồn nhi Hồng Dịch tách ra khỏi xác, liền cảm giác được một loại thích thú du ngoạn, trong phòng bay tới bay lui, lập lòe lúc ẩn lúc hiện, lúc thì bay bên này, lúc thì bay bên kia, khoảng cách mười bộ chỉ thoáng một cái vượt qua, có chút quỷ mị.
Không thể nghi ngờ gì, đây chính là kết quả của việc thần hồn lớn mạnh.
Thì ra trước đây dạ du, hồn nhi của Hồng Dịch chỉ có thể phiêu phiêu đãng đãng mà hành tẩu, cách mặt đất ba thước, cũng không thể đi nhanh được, nếu không sẽ gây tổn thương nguy hiểm.
Mà hiện tại mười bước chân chỉ đi trong chớp mắt, tuy không có năng lực như thần tiên ngày đi ngàn dặm, nhưng Hồng Dịch cảm giác được có thể rời thân xác đi rất xa rồi.
Hồng Dịch mang hồn nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi qua hành lang, tiến ra gian phòng bên ngoài, ngồi trên giường ở ngoại phòng là bốn nha đầu đang ngủ, hô hấp đều đều, mắt nhắm lại, lỗ tai vểnh lên, linh hoạt tựa như miêu cẩu.
Mấy nha đầu này rõ ràng có võ nghệ.
"Giám thị nhất cử nhất động của ta à?" Hồng Dịch cười lạnh.
ĐÚng lúc này một bóng người vô thanh vô tức đi đến, vỗ vỗ vào vai một tên nha hoàn, nha hoàn kia liền lập tức tỉnh lại, thấy người trước mặt, thầm hỏi: Tằng ma ma?"
Người vừa vào này, tóc bạc trắng, nhưng tay lại như thiếu nữ hai tám, chính là lão bà tử theo Đại phu nhân, gọi là Tằng ma ma.
Tằng ma ma ra dấu tay, ý bảo nha hoàn kia đi theo ra ngoài.
Nha hoàn kia rất nhanh trí, lập tức theo ra ngoài, hai người kia đi đến góc tường nói.
"Theo dõi chặt tiểu tử kia, nhất cử nhất động phải bẩm báo ngay, xem hắn đến đâu luyện võ công, luyện võ công gì? Còn nữa...."
Hồng Dịch nghe thấy cuộc nói chuyện.
Nếu như hắn không có năng lực thần du, thì không có khả năng phát giác mụ tằng ma ma này, thân thủ của đối phương rất cao minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui