- Người đâu cả rồi?
- Sao có thể như vậy được?
Khi màn ánh sáng phân cách hai thế giới biến mất, ánh trăng óng ánh lại rải xuống mặt đất, cả đất trời như khôi phục lại sự thanh tĩnh vốn có. Trên Ngọc Long sơn, từng cơn gió nhẹ thoang thoảng thôi qua, từ xa xa truyền lại tiếng thông reo liên miên. Trăng thanh gió mát thông reo, quả thực là cảnh đẹp chốn nhân gian.
Ai có thể ngờ rằng, vừa mới đây thôi, ở một đạo quán nằm sâu trong dãy Ngọc Long sơn này đã xảy ra một cuộc chiến kinh thiên động địa như thế.
Khi nãy màn phân cách hai thế giới của Hồng Dịch đã cứt đứt toàn bộ mối liên hệ giữa khu vực đỉnh núi này với thế giới bên ngoài. Bất cứ một ai cũng không thể phát hiện được những sự việc phát sinh ở nơi này, kể cả là cao thủ cấp bậc võ thánh cũng khó có thể lần ra bất cứ thứ manh mối gì.
Lúc này, ở giữa sân cũng chỉ còn lại hai quỷ tiên của Phương Tiên đạo là Tiêu Ảm Nhiên và Tiêu Vân Phong.
Về cơ bản, cao thủ của Phương Tiên đạo cũng chỉ có hai đại quỷ tiên này. Đạo phái này tuy rằng có sở trường luyện đan, luyện khí, chế tạo cơ quan, đối với việc tu luyện đạo thuật, tuy rằng cũng có kiến giải thế nhưng lại không tinh thâm, khó có thể luyện đến lôi kiếp, thậm chí cảnh giới quỷ tiên cũng cần phải có cơ duyên xảo hợp mới lĩnh ngộ được.
Lúc này hai đại cao thủ mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, cả người ngây ra, trông chẳng khác gì vừa trải qua một cơn động đất cực mạnh, đồng loạt mở miệng hỏi đối phương, sau đó trầm mặc, im lặng.
- Phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ? Vô Địch hầu mang nữ nhân của hắn giao cho chúng ta bảo vệ, thế nhưng hiện giờ không những bảo vệ không được, mà ngay cả Thần Ưng vương cũng bị giết chết rồi! Đường đường là Thần Ưng vương, là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, đạo thuật không chênh lệch với chúng ta là mấy, không ngờ cứ như vậy bị giết chết tựa như bóp một quả trứng gà!
Im lặng một hồi lâu, Tiêu Vân Phong mới khàn khàn nói. Giọng nói này chẳng khác nào một con gà trống vừa mới bị kinh sợ đến cực độ.
- Rất dễ nhận thấy tên cao thủ này là tử địch đối đầu với Vô Địch hầu, không rõ nguồn gốc lai lịch của hắn. Hiện giờ chúng ta lọt vào giữa cuộc chiến này, nếu không chuẩn bị cẩn thận thì cũng sẽ bị tiêu diệt. Sư thúc, hiện giờ nên làm thế nào đây? Người này tu luyện Quá Khứ Di Đà kinh của Đại Thiện tự, điều này chứng tỏ rằng cao thủ của Đại Thiện Tự một lần nữa xuất thế! Có nên báo cho triều đình biết hay không?
Triều đình Đại Kiền có một quyển sổ chuyên dùng để quản lý các loại giáo phái trong thiên hạ được gọi Lộc Tịch Tự. Các đạo sĩ đều phải được triều đình cấp chứng từ mới có thể tự hành động, nếu không sẽ quy là yêu nhân, ai bắt được sẽ được trọng thưởng.
Hiện giờ xảy ra việc lớn như vậy, thân là tông chủ của một Phương Tiên đạo, một đạo phái được triều đình sắc phong, cách tốt nhất là phải nhanh chóng báo cho triều đình.
- Chưởng môn sư điệt, ngươi điên rồi sao?
Tiêu Vân Phong nói.
- Chuyện này tốt nhất chúng ta không nên nhúng tay vào. Nếu không sẽ bị đối phương trả thủ, khó mà thoát khỏi bị hạ độc thủ! Việc này là của Vô Địch hầu, chúng ta tuyệt đối không đựơc xen vào!
- Vì sao? Vô Địch hầu là người thừa mệnh trời, là chủ nhân của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, ngày sau sẽ trở thành nhân vật sánh ngang với thượng cổ thánh hoàng. Phương Tiên đạo chúng ta đi theo hắn rất có thể sẽ trở thành thánh địa một phương.
Tiêu Ảm Nhiên lẩm bẩm nói.
- Ta chỉ sợ rằng chúng ta còn chưa trở thành thánh địa thì đã bị tiêu diệt thành tro bụi rồi. Hơn nữa Vô Địch hầu luôn bảo vệ nữ nhân của hắn, đối với chúng ta thực chất không hề coi trọng. Ngươi xem đấy, cái chết của Tiêu Thiểu Nam có liên quan không ít với Ngân Sa vương, thế nhưng hắn có đòi lại công đạo cho chúng ta không? Ngược lại còn muốn có được vị Ngân Sa vương mỹ lệ kia.
Thanh âm của Tiêu Vân Phong hạ xuống cực thấp, sợ bị kẻ khác nghe thấy được.
- Nếu đã như vậy ta phải cân nhắc thật cẩn thận về mối quan hệ giữa Vô Địch hầu và Phương Tiên đạo! Chuyện này chúng ta sẽ không thông báo cho Vô Địch hầu nữa. Đến hoàng cung thôi, giúp thái hậu luyện Trường Thọ đan, tuyệt đối không được đề cập đến chuyện này. Vô Địch hầu có tức giận cũng chỉ gửi thư trách mắng chúng ta mà thôi, hắn không dám chạy đến hoàng cung truy sát chúng ta đâu!
Tiêu Ảm Nhiên trầm tư một lúc rồi nói.
- Ừ, mượn dịp giúp thái hậu luyện Trường Thọ đan để tránh qua đợt phong ba này.
Tiêu Vân Phong gật đầu nói.
...................
- Đây là đâu?
Trong màn ánh sáng trong suốt óng ánh, Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình đồng loạt hạ xuống. Sự trói buộc trên cơ thể của hai tỷ muội này đã biến mất, bọn họ vừa hạ xuống liền khiến cho mặt đất khẽ lăn tăn gợn sóng.
- Muội muội, đây là tiểu thiên thế giới! Là một tiểu thiên thế giới rất ổn định! Phải có một pháp lực vô cùng thần thông mới có thể tạo ra một tiểu thiên thế giới như thế này.
Dao Nguyệt Đình vung tay lên, xung quanh thân thể bỗng xuất hiện một tầng ánh trăng thật dầy, cả hai nàng trông giống như đựơc một khối cầu được ngưng tụ bằng ánh trăng bảo vệ, cực kỳ kiên cố.
Đây là một loại đạo thuật phòng hộ rất cao thâm của Dao Trì phái, Thái Âm Huyền Tinh Thần Tráo, thu thập ánh trăng mà luyện thành, khi luyện đến mức đại thành thì không một thứ gì có thể xuyên thủng, ngay cả pháp thuật cũng khó có thể phá huỷ.
Ngay khi bị luồng thần niệm dương cương bao phủ, Dao Nguyệt Đình, vị quỷ tiên thiên tài của Dao Trì phái này liền lập tức thi triển đạo thuật, mang bản thân và Dao Nguyệt Như ẩn vào bên trong, tránh bị đạo thuật của đối phương gây thương tổn.
Các nàng thực ra cũng muốn phá vỡ sự trói buộc để trốn thoát, thế nhưng thần niệm của Hồng Dịch vô cùng cứng rắn, mọi thứ công kích đều không có tác dụng.
- Đúng vậy, nơi này chính là tiểu thiên thế giới. Nếu như ta đoán không sai, đây chính là không gian bên trong Càn Khôn Bố Đại của Đại Thiện tự.
Phía sau hai người là Ưu Lộ Lai Đặc và Thạch Địch vương tử, ngoài ra còn có cả một lão giả âm khí nồng đậm, Kim Chu pháp vương.
Tuy nhiên tên Kim Chu pháp vương này rất dễ nhận thấy chỉ là một phân thân, sáu phân thân khác đã trốn thoát, không biết đang ở nơi nào. Rõ ràng lão cáo già Kim Chu pháp vương này vĩnh viễn không bao giờ để cho kẻ khác nắm được thân thể chân chính của hắn.
- Kim Chu pháp vương không hổ danh là Kim Chu pháp vương. Đối với đạo thuật cũng biết khá nhiều đấy, không ngờ lại có thể nhận ra được đây là không gian bên trong Càn Khôn Bố Đại.
Thanh âm của Hồng Dịch vang lên.
Năm người tập trung nhìn về phía trước. Từ trong không gian ánh sáng mờ ảo bỗng xuất hiện một thiếu niên thư sinh, thân mặc cẩm y, đầu đội ngân quan, trên ngân quan có đính một viên trân châu sáng rực, anh tuấn phi phàm.
Đây chính là hình dáng do thần hồn của Hồng Dịch biến hoá thành.
Lúc này toàn bộ không gian bên trong Càn Khôn Bố Đại đều bị những màn ánh sáng bao phủ, cảnh vật trở nên mơ hồ mông lung, không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, chẳng khác nào làn sương mù dày đặc mỗi buổi sáng sớm.
Kể cả là kẻ có bản lĩnh cao cường như Kim Chu pháp vương cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn xa ước chừng bốn năm dặm, xa hơn nữa thần niệm cũng không thể quan sát đựơc.
Ban nãy, trong nháy mắt Hồng Dịch đã thi triển ra bản lĩnh thần thông của mình, dùng thần niệm cuốn cả năm người bay lên không trung, sau đó tống vào trong Càn Khôn Bố Đại.
Tuy nhiên trong Càn Khôn Bố Đại có rất nhiều bí mật, ví dụ như núi vàng, núi bạc, hay pháp đàn mà Thiện Ngân Sa đang tu luyện, những thứ này đều không để cho đám người kia nhìn thấy được. Vì thế Hồng Dịch sử dụng đạo thuật, , phong toả một khu vực có chu vi ước chừng bốn năm dặm ở bên trong Càn Khôn Bố Đại, ngăn cách với toàn bộ không gian rộng lớn mấy trăm dặm của Càn Khôn Bố Đại.
- Kim Chu pháp vương, ngươi đúng là xa xỉ đấy, không ngờ có thể để cho cái phân thân này của ngươi bị ta hút vào trong Càn Khôn Bố Đại. Ngươi nên biết rằng một khi hoá thân này bị tiêu diệt, thực lực của ngươi sẽ bị tổn thương không nhẹ đâu. Lẽ ra với thực lực của ngươi thì ngươi đã có thể chạy trốn được rồi.
Trong làn sương mù ánh sáng, Hồng Dịch quay về phía Kim Chu pháp vương nói.
- Bản vương muốn xem xem rốt cuộc ngươi là ai? Trong tay không ngờ lại có đựơc Càn Khôn Bố Đại? Kiện bảo vật này năm ngoái đột nhiên biến mất ở Mãng Hoang, không biết người nào đoạt được, khiến ta chịu rất nhiều oan ức. Ta muốn nhìn xem kẻ đã hãm hại ta rốt cuộc là hạng nhân vật nào. Để đạt mục đích này ta không hề tiếc mà chấp nhận mất đi một hoá thân này. Huống hồ thần hồn lực của ta đã cường đại đến mức có thể ngưng tụ thiên lôi, mất đi một hoá thần cũng vừa vặn giảm bớt một chút âm khí.
Kim Chu pháp vương trợn mắt nhìn chòng chọc về phía Hồng Dịch.
Lúc này trên tay Hồng Dịch đang cầm một cây quạt bằng lông vũ, đây chính là bổn mạng pháp bảo của Khổng Tước vương, Hạo Thiên phiến.
Vừa nãy Hạo Thiên phiến hứng trọn một đao của Hồng Dịch, sau đó bị hắn dùng thần niệm hút lấy, tự nhiên liền trở thành vật trong tay của Hồng Dịch.
Lúc này Hồng Dịch đầu đội ngân quan, thân mặc cẩm y, tay cầm quạt lông vũ, quả thực cũng có chút phong vị của "Vũ phiến luân cân" (hình ảnh của thư sinh trí thức).
- Thần Ưng vương là một phế vật, bị Vô Địch hầu thu phục cũng không có gì kỳ quái. Thế nhưng Kim Chu pháp vương ngươi là một kẻ quỷ bí khó lường, bằng vào Thiên Độn Thất Chuyển, hoá thành bảy phân thân, tung hoành đông tây nam bắc, không ai có thể thực sự giết chết đựơc ngươi, vì sao ngươi lại nghe theo mệnh lệnh của Vô Địch hầu như vậy?
Hồng Dịch lại hỏi Kim Chu pháp vương.
- Vô Địch hầu tuy rằng lợi hại, thế nhưng ta không phải nghe theo lệnh của hắn, chẳng qua chỉ cảm thấy rất hứng thú với hắn mà thôi. Huống hồ Kiền đế hạ chiếu để ta đại diện cho quốc gia Nhu Nhiên đến đây, chẳng qua Ưu Lộ Lai Đặc là công chúa của Nhu Nhiên chúng ta, bản thân ta lại là công chúa, thế nên ta phải đi theo bảo vệ nàng.
Ánh mắt của Kim Chu pháp vương loé lên đầy vẻ trấn định. Lão ta đương nhiên có lý do để trấn định, tuyệt đối không thể để lãng phí một hoá thân này được.
Sau đó lão ta đổi chuyển chủ đề, đưa tay chỉ về phía Dao Nguyệt Như và Dao Nguyệt Đình nói.
- Hai thiếu nữ này là nữ nhi của Hồng Huyền Cơ, ngươi bắt giữ bọn họ như vậy chả khác nào đắc tội với Hồng Huyền Cơ! Một khi hắn muốn giết ngươi, cho dù đạo thuật của ngươi có cao thâm tới đâu cũng chỉ sợ rằng khó thoát nổi. Nhân tiên thu liễm khí tức, xuất quỷ nhập thần, quỷ tiên khó phát hiện ra được. Hơn nữa Hồng Huyền Cơ đã dung hợp Tạo Hoá Thiên Kinh và Thái Thượng Đan Kinh làm một, đột phá bình chướng, tiến bộ thần tốc, e rằng phấn toái chân không cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, cho dù ngươi có trốn ở trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại, dưới một quyền của hắn thì cái tiểu thiên thế giới này cũng khó tránh khỏi bị đánh thủng! Tốt nhất ngươi không nên chọc giận hắn!
- Hồng Huyền Cơ sao? Ta cũng từng giao thủ qua với hắn. Tuy rằng hắn khá lợi hại, thế nhưng cũng chẳng làm gì đựơc ta cả!
Hồng Dịch lãnh đạm cười, hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp của Kim Chu pháp vương.
- Hơn nữa ta cùng hai thiếu nữ này cũng có chút quan hệ, không hề có ý định làm tổn thương các nàng. Chỉ cần các nàng đáp ứng ta một điều, tuyệt đối không giúp đỡ Vô Địch hầu nữa, ta tự nhiên sẽ thả các nàng ra.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Kim Chu pháp vương ta tung hoành thiên hạ đã nhiều năm cũng chưa từng nghe qua tên tuổi của ngươi. Theo lý mà nói, bằng vào đạo thuật của ngươi thì đã sớm vang danh thiên hạ rồi chứ?
Kim Chu pháp vương lại cất giọng hỏi.
- Ta là ai cũng không quan trọng. Hơn nữa, Kim Chu pháp vương, ta cũng không định tiêu diệt cái hoá thân này của ngươi, chẳng qua chỉ muốn cùng ngươi kết thành liên minh, cùng nhau làm đại sự mà thôi.
Hồng Dịch nói.
- Đại sự gì?
- Lúc này Chân Cương môn đang hỗn loạn, thế lực khắp các nơi đang rục rịch hành động. Ta cùng Hương Hồ vương, Bạch Viên vương, Ngân Sa vương kết thành liên minh, trợ giúp Bạch Viên vương đoạt chức chưởng môn. Nếu như ngươi có thể tham gia vào liên minh này, lúc Bạch Viên vương đoạt được ngôi vị chưởng môn thì toàn bộ đạo thuật, pháp bảo, các loại tài nguyên của thánh địa này sẽ không thiếu phần của ngươi.
Hồng Dịch nói xong liền chuyển ánh mắt về phía Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình.
- Hai vị cô nương đều là thiên tài, một người tu luyện thành qủy tiên, một người tiến nhập vào cảnh giới võ thánh, tính ra cũng là một trợ lực không tệ, không biết ý hai cô nương ra sao?
- Nếu như chúng ta không đồng ý thì sao nào?
Dao Nguyệt Như đột nhiên cười một tiếng rồi nói.
Đôi tỷ muội Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như này là hai đoá hoa rực rỡ của Dao Trì phái, Dao Nguyệt Đình lạnh lùng tựa như ánh trăng, còn Dao Nguyệt Như có vẻ tương đối ôn nhu, xinh đẹp hơn.
Điều này Hồng Dịch cũng cảm nhận được khi cùng nàng giao chiến một năm về trước.
- Không đồng ý sao?
Hồng Dịch cười cười. Sau đó bất thình lình vung tay ra! Giữa hư không đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu xuống, bổ thẳng vào Thái Âm Huyền Tinh Thần Tráo.
Xoạc!
Rắc rắc!
Chiếc lồng ánh sáng kiên cố tưởng chừng không gì phá đựơc này trong nháy mắt nát vụn.
Dao Nguyệt Đình biến sắc, cặp đồng tử chợt loé lên, nhìn chằm chằm về phía Hồng Dịch, mở miệng nói ra hai chữ:
- Lợi hại!
- Nếu không đồng ý thì chớ trách ta khiến hai ngươi phải táng thân nơi này! Tiếp đó sẽ tiêu diệt toàn bộ Dao Trì phái, chó gà cũng không tha, để các ngươi thấy được thủ đoạn của bản chân nhân ta ra sao!
Hồng Dịch chậm rãi nói.
Tuy rằng đây chẳng qua chỉ là lời đe doạ của Hồng Dịch, thế nhưng hắn lại dùng pháp lực vô biên của bản thân phối hợp với lời nói, quả thực khiến cho người nghe cảm thấy hắn thực sự sẽ làm như vậy!
- Coi như ngươi lợi hại.
Dao Nguyệt Như lấy ngón tay khều khều khoé mắt, sau đó buông thõng xuống.
- Ưu Lộ Lai Đặc công chúa, ý của cô nương thế nào?
Hồng Dịch nhìn chằm chằm về phía Ưu Lộ Lai Đặc.
- Tuy nói rằng xuất giá tòng phu, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, thế nhưng bản chân nhân có thể nhận ra được tấm thân xử nữ của cô nương còn chưa mất. Điều này cho thấy khi ở cùng Vô Địch hầu, tuy rằng có bị hắn chiếm một ít tiện nghi, thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn. Dường như cô nương cũng không có lý do gì để bảo vệ cho hắn. Huống hồ phong thổ nhân tình nơi thảo nguyên bản chân nhân cũng có biết đôi chút, hoàn toàn không phải là lề thói xuất giá tòng phu như vậy. Tên Vô Địch hầu này là kẻ hoang dâm vô sỉ, hễ là mỹ nữ đều muốn thu về dưới trướng, với tính cách như vậy chắc hẳn cô nương cũng hiểu rõ chứ. Ta nhận thấy hiện giờ cô nương quay đầu vẫn còn kịp, trở về làm Tang Ti, làm thú một sừng thánh khiết của thảo nguyên, khiến cho tâm linh của bản thân trở nên thông suốt, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
- Hầu gia thâm sâu không đoán trước được, vẫn ẩn dấu thực lực chưa hiển lộ ra bên ngoài, không một ai có thể nhìn rõ được. Nếu như ta phản bội người, lửa giận của người không một ai có thể tiếp nhận được đâu.
Ưu Lộ Lai Đặc công chúa lặng lẽ nói.
- Hừ! Lần này Chân Cương môn tranh đoạt chức vị chưởng môn, tất nhiên sẽ có người thu lấy tính mạng của hắn! Tuy nhiên ta thấy cô nương hiện giờ đang ở giữa sự đắn đo, nếu vậy thì tạm thời ở lại trong tiểu thiên thế giới này, cân nhắc cho thật kỹ. Còn hai người các nàng tạm thời cũng ở lại trong này vài ngay đi.
Hồng Dịch quay sang nói với Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như.
- Chuyện ăn uống của chúng ta thì sao đây?
Bỗng nhiên Dao Nguyệt Như cất giọng hỏi.
- Trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại này không có bất cứ thứ gì, lẽ nào ngươi muốn bỏ đói chúng ta sao?
- Không thành vấn đề!
Hồng Dịch liền vung tay lên. Cảnh vật lập tức biến đổi, một toà nhà liền xuất hiện trước mặt mọi người.
- Toà nhà này tuy rằng là do thần niệm hoá thành thế nhưng so với thực chất không hề khác biệt, các ngươi cứ vào trong đó ở, còn về chuyện ăn uống, đương nhiên sẽ có tỳ nữ nha hoàn hầu hạ các ngươi. Tuy nhiên các ngươi cũng không nên có vọng tưởng làm bất cứ thứ gì. Trước hết cứ ở lại đây vài ngày đi, hiện giờ bản chân nhân còn có việc cần giải quyết.
- Còn bản vương thì sao?
Kim Chu pháp vương nheo mắt lại nói.
- Kim Chu pháp vương không cần vội vàng. Ta sẽ cho ngươi nhìn qua vài thứ.
Hồng Dịch lại vung tay lên, nhất thời không gian biến ảo. Kim Chu pháp vương được chuyển tới một góc khác của Càn Khôn Bố Đại.
- Hì hì, không ngờ gia gia cũng bị tóm vào đây!
Ngay khi phân thân kia của Kim Chu pháp vương bị chuyển đến một không gian khác, đột nhiên thanh âm của Đại Kim Chu liền vang lên.