Dương Thần

- Kim Huấn Nhi, là ngươi!
Kim Chu pháp vương, cao thủ đứng hàng thứ tư trong thiên hạ bát đại yêu tiên, cho dù trấn định đến mấy, khi nghe thấy giọng nói này phát ra từ trong làn sương mù ánh sáng, vẫn không tránh khỏi giật nảy cả người.
- Hì hì!
Đại Kim Chu ê a cười, từ trong làn sương mù ánh sáng bước ra rồi nhảy lên vai Hồng Dịch, hai bắp chân nhỏ nhắn trắng ngần vung vẩy.
- Ngươi, ngươi, thần hồn sao lại có thuần dương lực. Ngươi trở thành quỷ tiên, vượt qua lôi kiếp rồi sao? Không thể nào? Sao có thể như vậy được? Đúng rồi, chắc hẳn ngươi đã được hấp thụ thần niệm thuần dương của một lôi kiếp cao thủ. Thế nhưng thần niệm thuần dương của lôi kiếp cao thủ vô cùng kiên cố, làm sao có thể luyện hoá một cách tinh thuần được.
Bằng vào lực lượng của Kim Chu pháp vương tất nhiên là có thể nhìn ra đựơc những luồng dao động từ thần niệm của Đại Kim Chu tản ra bên ngoài, mặc dù không cường đại bằng lực lượng của lão thế nhưng bên trong ẩn chứa tính chất thuần dương, đây là thứ mà lão không hề có.
- Chẳng có gì là quá ghê gớm. Khi bản chân nhân đoạt Càn Khôn Bố Đại ở Mãng Hoang đã giết chết thánh giả Đồ Nguyên, đoạt lấy thần hồn của hắn, sau đó mang thần hồn của hắn luyện hoá hoàn toàn, cuối cùng để cho Kim Huấn Nhi dung hợp, ngoài ra còn cho nàng phục dụng một giọt máu Tà Thần! Hiện giờ nàng chỉ còn chút xíu nữa là có thể bước vào cảnh giới quỷ tiên! Một khi trở thành quỷ tiên, nàng sẽ là bán lôi kiếp chân nhân.
Hồng Dịch mang theo khí chất của một cao thủ thần bí thuật lại một cách rõ ràng mọi chuyện.
- Gia gia, đi theo a...
Đại Kim Chu vốn định nói là a Dịch, thế nhưng nhanh trí sửa lại.
- Đi theo chân nhân ca ca làm việc so với Vô Địch hầu tốt hơn nhiều. Gia gia, chỉ cần người cùng chân nhân ca ca kết liên minh, hoàn thành đại sự thì thứ gì tốt cũng có phần. Tên Vô Địch hầu kia ngông cuồng tự cao tự đại như vậy thế mà vẫn bị chân nhân ca ca đoạt cả pháp bảo lẫn nữ nhân! Hiện giờ nếu như hắn biết đựơc tin này thì không biết sẽ tức giận thế nào nhỉ?
- Kim Huấn Nhi, ngươi nghịch ngợm trốn khỏi Nhu Nhiên ra ngoài chơi, không ngờ rằng lại có thể gặp được kỳ ngộ như vậy.
Thân thể của Kim Chu pháp vương run lên, chiếc áo khoác lớn màu vàng kim khẽ lay động, trên mặt lộ rõ vẻ "không thể tin rằng đây là sự thật".
- Hì hì, gia gia, nếu như con đột phá được cảnh giới quỷ tiên, trở thành một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, rất có thể người còn phải đứng sau cả con đấy.
Kim Huấn Nhi tiếp tục ngây ngô nói, ê a cười cười, lộ ra vẻ vô cùng nghịch ngợm.
Kim Chu nếu như đột phá quỷ tiên thì lập tức sẽ trở thành bán lôi kiếp cao thủ, so với một yêu tiên thần hồn còn chưa vượt qua lôi kiếp, thần niệm thuần âm như Kim Chu pháp vương mà nói, tự nhiên sẽ cao hơn một bậc.
Tuy rằng nếu nói về thực chiến đấu pháp, tôn nữ (cháu gái) nhất định không thể vượt qua được gia gia, thế nhưng về cảnh giới thì lại cao hơn gia gia hẳn một bậc.
- Huấn Nhi, không ngờ ngươi lại được hấp thụ thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên, còn đựơc phục dụng cả máu Tà Thần! Ngươi có biết lần này gây ra tai hoạ lớn thế nào hay không?
Kim Chu pháp vương vừa nói vừa đem ánh mắt chuyển về phía Hồng Dịch, sau đó kể lại.
- Tinh Nguyên Thần miếu từ xưa đến nay độc bá nơi Tây Vực. Lãnh thổ Tây Vực so với Thiên Châu Trung Thổ còn lớn hơn rất nhiều. Quốc vương của hơn một trăm quốc gia lớn nhỏ nơi này, mỗi khi lên ngôi đều phải có người từ thần miếu đến chúc phúc, khi đó mới có thể chân chính trở thành quốc vương. Ngay cả hoàng đế Hoả La quốc cũng phải được giáo hoàng của thần miếu chúc phúc mới được lên ngôi. Toà thánh địa Tinh Nguyên Thần miếu này tồn tại đã hơn bốn nghìn năm, căn cơ thâm hậu, so với Đại Thiện tự hay Huyền Thiên quán thì lợi hại hơn rất nhiều. Thánh giả Đồ Nguyên là một trong bốn đại trưởng lão tế tự của thần miếu. Ngươi không những giết chết hắn mà còn đoạt lấy máu Tà Thần của hắn, hơn nữa lại luyện hoá thần hồn của hắn, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh. Mối thù này đối với Tinh Nguyên Thần miếu đã không cách nào hoá giải đựơc nữa rồi. Giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần miếu có pháp lực vô cùng cao cường, thậm chí còn vượt trên cả Huyền Thiên quán chủ. Nhất là gần đây nghe nói sau khi bế quan sáu mươi năm đã một lần nữa xuất thế. Thậm chí có thể sánh ngang với Mộng Thần Cơ. Đạo thuật của ngươi tuy rằng cao cường, thế nhưng so với giáo hoàng cùng vô số cao thủ của Tinh Nguyên Thần miếu thì sợ rằng còn thua kém một chút. Nếu như ta và ngươi kết thành liên minh, e rằng chưa được chỗ lợi lộc nào đã rước lấy tai hoạ vào người.
- Ha ha ha ha.
Hồng Dịch nghe đựơc lời này bỗng nhiên cười to hai tiếng.
- Lịch sử của Tinh Nguyên Thần miếu, lịch sử của Tây Vực, ta nắm rõ hơn Kim Chu pháp vương ngươi rất nhiều, ngươi không cần phải thăm dò ta như vậy. Lần đoạt Càn Khôn Bố Đại ở Mãng Hoang là ta sử dụng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh học được từ Kim Huấn Nhi, đổ mọi nghi ngờ lên đầu ngươi. Ta nghĩ rằng, hiện giờ Tinh Nguyên Thần miếu chắc hẳn sẽ mang cái chết của thánh giả Đồ Nguyên gán lên người ngươi chứ không phải là ta. Thiên hạ rộng lớn, có ai biết được là ai đâu?
- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, cả thiên hạ chỉ có một mình ta biết. Kim Huấn Nhi, không ngờ ngươi lại mang môn đạo thuật này dạy cho hắn, để hắn sử dụng giá hoạ cho gia gia thế này đấy. Ngươi, ngươi có biết hay không hả? Ngươi khiến cho gia gia phải rước lấy biết bao nhiêu phiền phức không hả? Lúc bé dạy ngươi đọc sách, học lời thánh nhân, học đạo lý làm ngươi, những thứ ngươi học được giờ đâu cả rồi hả?
Da mặt của Kim Chu pháp vương co giật liên hồi. Tuy rằng đây chỉ là một phân thân do thần niệm của lão biến thành, thế nhưng rất thần tình, có thể biểu đạt mọi cảm xúc trong lòng.
- Con không cần biết. Hiện giờ con chỉ nghe theo lời của chân nhân ca ca thôi. Huống hồ ca ca còn giúp con tu luyện thành quỷ tiên. Tu luyện thành quỷ tiên so với gia gia, nhất định là quỷ tiên quan trọng hơn rồi.
Đại Kim Chu lầm bầm nói.
- Hơn nữa con là con nhện, không phải là loài người, vì sao phải học những thứ đạo lý đối nhân xử thế làm gì?
- Ngươi!
Kim Chu pháp vương bị chính cháu gái mình chọc tức đến nỗi suýt nữa thì hộc cả máu mồm.
- Thôi nào Kim Huấn nhi.
Hồng Dịch rung vai một cái, sau đó nhấc Đại Kim Chu xuống.
- Không được vô lễ với gia gia muội như vậy.
- Dạ, vậy muội đi chơi đây.
Đại Kim Chu nhảy xuống, tung tăng biến vào trong làn sương mù ánh sáng.
Hồng Dịch nhìn thấy bộ dạng của Đại Kim Chu cũng không khỏi lắc đầu cười.
- Nếu như ngươi muốn cùng ta kết thành liên minh, vậy thì bỏ chút lòng thành ra đây.
Kim Chu pháp vương thấy cháu gái Đại Kim Chu của mình biến mất, hai mắt khép lại một lúc lâu, rồi nói.
- Kể cả là triều đình Đại Kiền muốn lôi kéo ta cũng phải hạ thánh chỉ xuống, để cho ta tuỳ ý tham quan qua các loại điển tịch trong thư khố hoàng gia. Phần khí thế này mới không hổ danh là thiên triều thượng bang. Không biết ngươi có thể cho ta những lợi ích lớn hơn như vậy không?
- Ồ? Triều đình muốn lôi kéo ngươi sao? E rằng chẳng qua là vì tin tức ngươi đoạt được Càn Khôn Bố Đại mà thôi. Nếu như triều đình hiện giờ biết ngươi không có Càn Khôn Bố Đại trong tay, chỉ cần suy nghĩ một lúc là có thể biết được kết cục sẽ ra sao.
Hồng Dịch ngẫm nghĩ một hồi, sau đó liền hiểu ra nguyên nhân vì sao triều đình muốn lôi kéo Kim Chu pháp vương.
- Lợi ích của ngươi, lúc này ta chưa nói rõ ra vội. Ta vốn dĩ khó có thể tin tưởng một kẻ gian xảo như Kim Chu pháp vương ngươi. Thế nhưng không phải là hoàn toàn lợi dụng ngươi, chỉ cần ngươi cùng ta, Hương Hồ vương, Ngân Sa vương giúp Bạch Viên vương đoạt được chức vị chưởng môn của Chân Cương môn thì ta sẽ tặng cây Hạo Thiên Phiến này cho ngươi? Có đựơc thứ pháp bảo này, chắc chắn thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều.
Hồng Dịch khẽ phất phất cây Hạo Thiên phiến trong tay.
- Cây quạt này từ đầu đã thuộc về Ưu Lộ Lai Đặc, cũng coi như là của ta rồi, thế nhưng lại bị ngươi đoạt lấy. Hiện giờ còn muốn dùng để lừa gạt ta hay sao?
Hai mắt của Kim Chu pháp vương loé lên.
- Cây quạt này sẽ đưa cho Kim Huấn Nhi tế luyện, để nàng có thứ phòng thân.
Hồng Dịch nói.
- Coi như thứ này là để gia gia ngươi tặng cho cháu gái để phòng thân đi.
- Được! Nếu ngươi muốn giúp Bạch Viên vương đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn, vậy thì ta sẽ giúp ngươi một tay. Thành tựu hiện giờ của Kim Huấn Nhi không thể không nói là do ngươi tạo nên, ngẫm lại cuối cùng chúng ta cũng trở thành người một nhà rồi. Nếu đã vậy thì ngươi thả phân thân này của ta ra ngoài đi.
Kim Chu pháp vương chỉ đắn đo trong chốc lát rồi bất ngờ nói.
- Điều này là đương nhiên rồi.
Hồng Dịch mỉm cười, vung tay lên, đột nhiên cả thiên địa như xoáy tròn, Kim Chu pháp vương tựa hồ bị tống lên một con thuyền nhỏ giữa biển.
Ầm ầm!
Không gian chấn động, trước mặt lão hiện ra một cánh cửa.
Kim Chu pháp vương nhìn thấy cánh cửa này liền huýt một tiếng dài, ngay khi vừa phóng ra ngoài liền nhìn thấy Kim Huấn Nhi xuất hiện, một tay cầm một chiếc túi lớn, một tay cầm Hạo Thiên phiến.
- Được rồi, Kim tiên sinh, hiện giờ phiền tiên sinh đi Nguyên Đột một chuyến, liên lạc với Bạch Viên vương, giúp hắn duy trì cục diện. Không lâu sau ta sẽ đến Nguyên Đột. Ngoài ra mời Kim tiên sinh chú ý một chút động tĩnh của Vô Địch hầu hộ ta.
Hồng Dịch nói.
- Kim Huấn Nhi, ngươi cần phải chăm chỉ luyện tập đấy, mau chóng đột phá quỷ tiên, khi đó mới có thể đoạt xá chuyển sinh.
Kim Chu pháp vương nhìn Kim Huấn Nhi một cái rồi tung thân, bay vọt lên trên trời.
Nơi này là một địa phương nằm sâu trong dãy Tây sơn.
- Kim Huấn Nhi, chúng ta đi thôi.
Hồng Dịch nhìn về phía Kim Chu pháp vương vừa biến mất, sau đó vung tay lên một cái, hai người liền tiến vào trong Càn Khôn Bố Đại, sau đó Càn Khôn Bố Đại rung nhẹ, phá vỡ hư không, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Khi Hồng Dịch rời đi rồi, Kim Chu pháp vương không ngờ từ dưới lòng đất trồi lên, nhìn bốn phía xung quanh.
- Nơi này nằm sâu trong dãy tây sơn, rốt cuộc vị đạo nhân kia là ai đây? Kẻ này sao lại thần bí như vậy, pháp lực lại cao cường như thế? Không ngờ có thể sử dụng Càn Khôn Bố Đại phá vỡ hư không thuấn di! Kim Huấn Nhi làm thế nào mà có thể quen biết được một nhân vật lợi hại như vậy? Hay là cứ đến Nguyên Đột trước, sau khi gặp được Bạch Viên vương chắc hẳn cũng lần ra chút manh mối. Bản thân Bạch Viên vương là một cao thủ tuyệt đỉnh, bài danh còn trên cả ta, phía sau hắn giờ lại có một nhân vật lợi hại như vậy chống chân, muốn đoạt đựơc chức vị chưởng môn Chân Cương môn cũng không phải là việc không thể xảy ra.
Nói xong, thân thể của Kim Chu pháp vương khẽ động, trong nháy mắt liền biết mất vô ảnh vô tung.
Khi Kim Chu pháp vương rời đi được khoảng nửa nén hương, bỗng nhiên từ trên trời có xuất hiện một luồng gió nóng đến cực hạn phần phật thổi xuống. Luồng gió này không ngờ cực kỳ khô hanh! Nóng đến nỗi chẳng khác nào ánh mặt trời chói chang giữa trưa hè hay như những luồng gió ở trung tâm sa mạc bốc lửa, vừa thổi xuống mặt đất liền khiến cho cỏ cây khô héo như bị lửa thiêu.
Sau khi luồng gió nóng rừng rực này thổi xuống liền ngưng tụ lại thành một hình người.
Người này là một thanh niên cực kỳ khôi ngô tuấn tú, thế nhưng tóc hắn lại màu nâu, hai mắt có màu xanh thăm thẳm, tĩnh lặng như hồ nước. Rất dễ nhận thây thanh niên này không phải người Đại Kiền, mà là một cao thủ Tây Vực.
- Hừ, tên Kim Chu pháp vương này không hổ danh là vua đánh lén, gian xảo đến bực này sao? Ta dùng Vạn Lý Toả Hồn thuật lần theo dấu vết của hắn, không ngờ vẫn không tìm ra đựơc vị trí chính xác của hắn. Lần này thánh giả Đồ Nguyên bị giết, giáo hoàng hạ lệnh hiệu triều các quốc gia Tây Vực hướng về Đại Kiền phát động thánh chiến, đồng thời lệnh cho ba đại tế tự chúng ta truy tìm Kim Chu pháp vương, nếu ai bắt được Kim Chu pháp vương thì người đó sẽ trở thành giáo hoàng đời tiếp theo. Nếu để cho Ba Nhĩ, Nỗ Tư bắt được trước thì không hay chút nào.
Ánh mắt của thanh niên tây vực này loé lên, miệng lẩm bẩm, qua lời nói của hắn có thể thấy được thanh niên này có một địa vị cực kỳ lớn trong Tinh Nguyên Thần miếu của Tây Vực.
- Nơi này là Ngọc kinh thành Đại Kiền sao? Thiên hạ đệ nhất đại thành quả nhiên là hùng vĩ khí thế.
Thanh niên Tây Vực có địa vị cực cao trong Tinh Nguyên Thần miếu này hiển nhiên cũng là một nhân vật cùng cấp bậc với thánh giả Đồ Nguyền, chỉ đứng sau giáo hoàng.
Hắn nói xong liền vung một tay lên, lập tức một luồng ý niệm nóng rực bốc thẳng lên không trung, sau đó tựa như chim ưng lượn quanh một vòng, một lúc lâu sau mới mang thần niệm thu về, rồi kinh ngạc nói.
Rõ ràng là hắn vừa dùng thần niệm của bản thân để quan sát hoàng cung Đại Kiền trong Ngọc kinh đại thành cách nơi này bảy, tám dặm.
- Hừ! Toà thành này sớm muộn gì cũng thuộc về thần miếu chúng ta! Lần này Tinh Nguyên Thần miếu chúng ta phát động thánh chiến, tập trung lực lượng của hơn tám mươi quốc gia, binh lực trên trăm vạn, vô số cao thủ! Không lo không thể chiếm được mảnh đất trù phú này!
Tên thanh niên Tây Vực cực kỳ tuấn tú này cười cười một cách quỷ quái, thần niệm tản ra một luồng khí tức nóng hừng hực, chẳng khác nào dung nham nóng chảy trong lòng núi lửa.
- Đi thăm quan Ngọc kinh một chút nào.
Nói xong tên thanh niên Tây Vực cực kỳ anh tuấn này khẽ động, biến thành một luồng gió nóng, cuồn cuộn phóng đi. Một lúc sau hạ xuống một con đường lớn trong Ngọc kinh thành.
Do khi vừa hạ xuống, thanh niên Tây Vực này liền thi triển một màn hư không ảo ảnh, thế nên người bình thường không thể nhìn thấy được.
Từ trong một con hẻm nhỏ bước ra, đưa mắt nhìn dòng ngựa xe tấp nập, các cửa hiệu tơ lụa, vàng bạc, châu báu, đồ sứ nhộn nhịp, quả thật khiến cho hắn hoa cả mắt.
- Tinh Nguyên thần miếu có bốn đại tế tự, thánh giả Đồ Nguyên, thánh giả Ba Nhĩ, thánh giả Nỗ Tư, thánh giả Đạo Phu. Ngươi là vị nào trong đó?
Ngay khi thanh niên Tây Vực anh tuấn kia vừa hạ xuống một con hẻm nhỏ của Ngọc kinh, vừa lúc định đi ra ngoài thì đột nhiên một giọng nói từ phía đầu con hẻm vang lên.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt của tên thanh niên Tây Vực này khẽ động, nhìn về phía giọng nói vừa truyền đến, thế nhưng hoàn toàn trống rỗng như đồng hoang, không có bất cứ một thứ gì.
- Ồ, thì ra ngươi là do thần hồn hoá thành nên không nhìn thấy ta. Nếu như ngươi là thực thể thì có lẽ sẽ nhìn thấy được ta. Thân là thái sư Đại Kiền, trấn thủ quốc gia, thần niệm của ngươi bay trên bầu trời của Ngọc kinh thành, trắng trợn lượn lờ đủ nửa canh giờ, nếu như ta còn không nhận ra được thì cũng uổng danh làm một nhân tiên rồi.
Giọng nói kia vẫn đều đều truyền đến.
Ánh mắt của thanh niên Tây Vực khẽ động, thân thể chớp lên, bay vọt lên trời.
Thế nhưng, đã muộn rồi.
Ngay khi thân thể của hắn vừa vọt lên, bất thình lình liền nhìn thấy một bóng người xuất hiện ngay trước mặt. Bóng người này đầu đội tử kim quan, trông giống như thần vương của chúng thần, trên tay mang theo một thứ lực lượng đáng sợ nhất thế gian xuất ra một quyền mãnh liệt.
Ầm ầm!
Thần hồn của thanh niên Tây Vực kia trong nháy mắt nổ tung.
Bị một quyền của nhân tiên trực tiếp bắn phá vào trung tâm của thần hồn, kể cả là Hồng Dịch cũng bị nổ tan thành tro bụi, Quá Khứ kinh cũng không cách nào khôi phục lại đựơc chứ đừng nói đến kẻ khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui