- Thật lợi hại!
Lúc một quyền của Hồng Huyền Cơ đánh nát thần hồn của thanh niên Tây Vực tuấn tú kia, ánh mắt liền lóe lên, trong con hẻm nhỏ nhất thời tràn ngập một cỗ uy nghiêm vô cùng vô tận.
Ban đầu trong con ngõ này vốn có một vài mống chó, mèo, thế nhưng khi ánh mắt của Hồng Huyền Cơ vừa loé lên, bỗng chốc cả không gian dường như có thứ gì đó bất thình lình phủ xuống mặt đất, chẳng khác nào đại hoạ giáng xuống đầu.
Có rất rất nhiều luồng khí tức thần niệm tựa như lưu hoàng bỗng chốc tràn ngập toàn bộ con hẻm. Bên tai Hồng Huyền Cơ loáng thoáng nghe thấy tiếng trớ chú mãnh liệt.
Đây chính là thần niệm vừa mới bị đánh nổ tung, hiện đang kịch liệt ngưng tụ lại thành hình.
- Hừ!
Hồng Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng. Sóng âm lan toả ra bốn phía, sau đó nắm một tay lại thành quyền, đưa ngang về phía trước, năm ngón tay vừa xoè ra trong nháy mắt liền khép lại, trông giống như một bánh xe đang liên tục xoay tròn.
Năm ngón tay của hắn chuyển động càng lúc càng nhanh, quả thật chẳng khác nào sao rơi chớp giật, bất luận kẻ nào cũng không thể bắp kịp tốc độ chuyển động của ngón tay hắn.
Không gian xung quanh năm ngón tay của hắn loáng thoáng xuất hiện những vết nứt, trượt theo sự chuyển động của ngón tay.
Sau đó hắn thu lại thành nắm đấm, lập tức một cỗ kình phong dữ dội từ trên nắm tay hắn bắn ra.
Không khí trong con hẻm nhỏ lúc này tựa hồ tựa như biến thành những dòng chảy ngầm đang cuồn cuộn chảy dưới đáy biển, không gian chấn động dữ dội. Bốn phía con hẻm những mảng tường vôi đồng loạt phát ra những tiếng rắc rắc.
Sau khi luồng gió chấn động dữ dội mang theo cỗ uy nghiêm vô cùng vô tận này cuốn qua, cả con hẻm trở nên tĩnh lặng không gì sánh được, tựa như không còn thứ sinh vật nào sống sót.
Luồng khí tức lưu hoàng cực nóng do thần hồn của tên thanh niên tuấn tú Tây Vực kia sinh ra cũng biến mất hoàn toàn.
Bầu trời trở nên ôn hoà, ánh trăng sáng tỏ lại chiếu xuống mặt đất. Con đường lớn của Ngọc kinh vẫn tấp nập ngựa xe, người đến kẻ đi liên miên không ngớt, cảnh xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Hồng Huyền Cơ thu liễm lại khí tức trên người, sau đó đứng trong con hẻm một lúc lâu.
- Hầu gia.
Đột nhiên ở bên ngoài con hẻm bỗng xuất hiện một tên thái giám.
Tên thái giám này mặc một bộ áo bào xanh, lưng cúi xuống cực thấp, bên cạnh không có một ai, sau đó phát ra một tiếng the thé như vịt đực.
- Hả? Vương Thao? Ai cho phép ngươi ra khỏi hoàng thành? Thái giám ra khỏi hoàng thành đều phải có sự cho phép! Lúc này khoa thi sắp tới, toàn thành đều là sĩ tử, ngươi thân là một thái giám lại ra ngoài hoàng cung như vậy, nếu để kẻ khác thấy được thì sao tranh khỏi bị chê cười.
Hồng Huyền Cơ vừa liếc qua liền biết đây là đại công công hầu hạ Kiền đế, đại tổng quản lục cung, thậm chí còn là công công trông coi nội khố, Vương Thao.
Đây tuyệt đối là đệ nhất thái giám trong hoàng thành.
Hơn nữa tên thái giám này cũng là kẻ có võ công thâm sâu khó lường, so với Phong công công hay thái giám Âm Liên Hoa thì mạnh hơn rất nhiều.
Tên thái giám Vương Thao này xuất thân từ một đại thế gia, Vương gia. Vốn dĩ hắn là con cháu của một thế gia, thế nhưng bởi vì là thứ tử, bị gia tộc xa lánh, hãm hại, vì vậy trong cơn giận dữ đã tiến cung làm thái giám, chiếm được sự tín nhiệm vô cùng của Kiền đế.
Hồng Huyền Cơ đối với tên thái giám này cực kỳ không thích.
- Dạ. Đây là lão nô tuân theo sự phân phó của hoàng thượng ra Hầu gia hỏi một câu, vừa rồi có chuyện gì khiến cho Hầu gia đột nhiên rời khỏi hoàng cung.
Thái giám Vương Thao nhìn Hồng Huyền Cơ một cái rồi cúi đầu thật sâu xuống phía dưới.
Tuy rằng là đại tổng quản lục cung, nắm giữ trong tay mấy vạn thái giám, cung nữ nội cung, kể cả là hoàng quý phi cũng phải lấy lòng hắn, thế nhưng trước mặt Hồng Huyền Cơ, tên thái giám Vương Thao này vẫn phải vô cùng cẩn thận.
Dù sao trong luật pháp của triều đình Đại Kiền, Hồng Huyền Cơ thân là đại thần Nội Các, là thủ lĩnh quản lý tất cả các đại thần, có quyền giáo huấn mọi thái giám, nghiêm cấm thái giám tham gia triều chính, đồng thời cũng cực nghiêm cấm thái giám ra khỏi hoàng cung.
Càng quan trọng hơn nữa, thực lực bản thân của Hồng Huyền Cơ đã cường đại đến một trình độ vô cùng vô tận.
- Sự việc lớn như thế này tất nhiên ta sẽ tự trở về bẩm báo cho hoàng thượng. Ngươi về trước đi.
Hồng Huyền Cơ lạnh lùng nói.
- Xin nghe theo sự phân phó của Hầu gia.
Đại thái giám Vương Thao cung kính cúi người xuống, lặng lẽ rời khỏi con hẻm. Trên đường trở về hoàng thành, lúc vị thái giám này ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một sự khiếp sợ đến cực độ.
- Nhân tiên! Nhân tiên, quả nhiên là cường đại! Luồng khí tức mới lượn quanh ở trên bầu trời, trong đó có mang theo vị đạo của lưu hoàng, chỉ sợ đây chính là đại tế tự Đạo Phu của Tinh Nguyên Thần miếu! Vị đại tế tự này nhìn vậy thôi chứ thực ra đã vượt qua lôi kiếp, hai mươi năm trước từng thi giải chuyển thế. Hiện giờ thân thể hoàn mỹ, pháp lực lại càng cao cường hơn, không ngờ chỉ với một quyền của Hồng Huyền Cơ liền lập tức bị tiêu diệt! Động tác của Hồng Huyền Cơ ta cũng không nhìn thấy rõ lắm! Tuy nhiên đạo thuật của Tinh Nguyên Thần miếu cường đại không gì sánh được, thần hồn bị diệt, thân thể không chết, tinh huyết nguyên khí hỗ trợ chuyển hoán. Khi nãy có lẽ chỉ là một phân thân của thánh giả Đạo Phu mà thôi. Thế nhưng bị tiêu diệt như vậy cũng khiến cho thực lực của hắn ít nhất cũng bị tổn thương đến năm thành. Nghe nói các đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu đều có mang theo máu Tà Thần. Nếu như ta đoạt được một giọt máu Tà Thần, cải thiện thân thể, tu luyện thành nhân tiên thì có thể đạt được ước vọng rồi. Thế nhưng biết tìm thân thể thực sự của thánh giả Đạo Phu ở đâu đây? Nếu như tìm thấy được, tiện thể giết chết luôn, như vậy vẹn toàn cả đôi đường. Hiện giờ việc trước mắt phải tìm được một sự trợ giúp mới được. Nguyên Phi nương nương thâm sâu khó lường, mấy ngày trước đây dám chống lại hoàng hậu, hơn nữa còn thắng một trận đẹp mắt. Người khác có thể không biết chuyện gì xảy ra trong Khôn Nguyên cung, thế nhưng ta lại biết một cách rõ ràng. Hay là thử tìm Nguyên Phi nương nương, hợp tác tìm ra chân thân của tên đại tế tự Đạo Phu này, giết chết hắn, như vậy cũng có thể bán cho Nguyên Phi nương nương một cái ân tình.
Con ngươi của đại thái giám Vương Thao đảo liên hồi, sau đó quay sang nói với một tên tiểu thái giám ở bên cạnh.
- Ngươi, đến thư phòng của ta, mang một bộ bạch ngọc khắc hình kỳ lân, phượng hoàng, cùng ba mươi can Thiên Hương du, năm viên Cửu Chuyển Tạo Hoá Đại Kim Đan do Phương Tiên đạo biếu tặng bản công công, mang đến dâng cho Nguyên Phi nương nương. Nói là bản công công kính biếu nương nương chút lễ mọn, một lát sau bản công công se tự thân đến thỉnh an Nguyên Phi nương nương.
- Dạ.
Đám thái giám quỳ xuống rồi vội vàng tản đi.
Trong hoàng cung, vị đại tổng quản lục cung này có thế lực có thể nói là lớn nhất.
...........
- Chết tiệt! Nhân tiên! Tên Hồng Huyền Cơ này không ngờ lại tu luyện thành nhân tiên! Mang hơn phân nửa thần hồn của ta đánh tan tành! Đây là thần hồn ta vô cùng vất vả mới tu luyện thành. Hơn nữa đã tu luyện đến cảnh giới thứ tám của Minh Thần Quyết, mang thần niệm chuyển hoá thành khí tức lưu huỳnh cực nóng của Địa Ngục Minh Thần trong truyền thuyết, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đại thành! Không ngờ lại bị Hồng Huyền Cơ một quyền phá tan!
Lúc này, ở trong một toà trang viên nằm phía tây Ngọc kinh thành, cách Ngọc kinh bốn, năm trăm dặm, thánh giả Đạo Phu, đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, kẻ mới vừa bị Hồng Huyền Cơ một quyền đánh nát thần hồn, đang mặc một bộ y phục tơ lụa, dáng dấp trong chẳng khác nào các thương nhân từ Hồ tộc đến Đại Kiền kinh doanh làm ăn.
Phía nam của Ngọc kinh là Trung Châu, phương bắc là Tuyết Châu, phương đông là Yến Châu, qua Yến Châu là Thanh Châu. Còn phía tây là Vinh Châu, qua Vinh Châu là Khánh Châu, nối tiếp Khánh Châu là Xích Châu.
Cách Xích Châu ước chừng vài nghìn dặm là một vùng đất cát bồi hoang vu. Vùng đất hoang vu đầy cát trải dài mấy nghìn dặm này lại nằm sát biến giới, đây là nơi có vô số binh lính Đại Kiền đóng quân nhằm ngăn cản lại sự xâm lược của Hoả La quốc.
Một tuyến đường dài cả vạn dặm này cũng là con đường của các đoàn thương nhân buôn bán tơ lụa, đồ gốm sứ, trà...
Đại Kiền mang rất nhiều tơ lụa, gốm sứ, trà lá, muối, sắt vận chuyển đến Tây Vực để buôn bán. Còn thương nhân Tây Vực lại mang bảo thạch, ngọc thạch, hương liệu, da lông, ngựa, từ các loại dược liệu quý hiếm cho đến nữ nhân, nô lệ, tất cả đều vận chuyển đến Đại Kiền để buôn bán.
Trong phủ đệ của rất nhiều sĩ phu, quý tộc Đại Kiền đều có nuôi dưỡng những hồ cơ (người đẹp, tỳ thiếp) xinh đẹp tóc nâu, mắt vàng làm nô tỳ, làm thứ để khoe khoang với bằng hữu.
Ngựa của Hoả La quốc nơi Tây Vực lại càng được rất nhiều sĩ phu, quý tộc yêu thích. Có rất nhiều danh mã phải trả ngàn vàng mới có thể sở hữu được.
Đó là nguyên nhân vì sao trên con đường trải dài hơn vạn dặm này, ở không ít các châu, tỉnh, phủ, huyện đều có các trang viên của Hồ thương. Nhất là từ khi Vô Địch hầu tung hoành khắp dải phía đông thảo nguyên thì số lượng các thương đội từ Tây Vực đến Đại Kiền tăng lên không ít.
Lúc này, đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, thánh giả Đạo Phu đang ở trong một toà trang viên của Hồ thương tại Vinh Châu.
Toà Hồ thương trang viên này được Thiên Cơ Thương Hành bảo hồ, hàng năm đều nộp cho Thiên Cơ Thương Hành một lượng lương thực, da lông, vàng bạc khổng lồ coi như là phí bảo vệ.
Do đó kể cả là quan lại cũng khó có thể điều tra ra manh mối của hắn.
Thương Cơ Thương Hành, cơ nghiệp của Vô Địch hầu, còn ai dám đến điều tra đây?
Cơ thể của thánh giả Đạo Phu chính là ẩn giấu dưới sự bảo vệ của đám Hồ thương bên trong Thiên Cơ Thương Hành, hưởng thụ mọi sự ưu đãi, đồng thời dung thần hồn xuất xác, truy sát Kim Chu pháp vương.
Một lò đốt hương thơm ngào ngạt, thánh giả Đạo Phu ngồi trên một tấm thảm dệt bằng lông Dương Đà trắng toát. Hăn là một trong bốn đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, hai mươi năm trước thi giải chuyển thế, lựa chọn một thai nhi có tố chất thân thể cực tốt, vì thế dáng dấp hiện giờ của hắn tuấn tú khôi ngô dị thường.
Trước mặt hắn bày ra ba viên đá thuỷ tinh, bên trong mỗi viên đá thủy tinh có phong ấn một giọt máu đỏ tươi đều yêu dị!
Nếu như có Hồng Dịch ở đây thì chắc hẳn sẽ nhận ra, thứ được phong ấn bên trong những viên đá thuỷ tinh này chính là vô thượng linh dược, thứ linh dược gần với Thiên Nguyên Thần Đan nhất, máu Tà Thần!
Cũng chỉ có đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, nhân vật đứng ngay sau giáo hoàng thì mới có thể có được những thứ này.
Hơn nữa ở chính giữa ba viên đá thủy tinh này lại có đặt một quyển thư tịch.
Quyển thư tịch này cũng chỉ có một vài trang, thế nhưng lại cực kỳ dày. Hình như mỗimột trang đều là do sắt thép đúc thành, khiến cho người ta có một cảm giác "đan thư thiết khoán" (sách đỏ giấy sắt), có thể nói đây là một quyển thư tịch có nguồn gốc cực kỳ cổ xưa.
Ở trên bìa của thư tịch là một pho tượng hình người trông rất sống động, toàn thân mặc một chiếc áo choàng đen nhánh, đứng thẳng đứng trong hư không, phía dưới chân hắn là một biển lửa vô cùng vô tận cùng với dung nham nóng chảy.
Thấp thoáng trong biển lửa, trong dung nham dường như có vô số linh hồn đang quằn quại rên la.
Nhìn hình ảnh sống động đến cùng cực như thế này, bất kể là ai đều cảm thấy bản thân giống như bị nhấn vào trong biển lửa lưu huỳnh vô cùng vô tận, cả tâm hồn lẫn thể xác chìm trong sự tuyệt vọng, khủng bố đến cùng cực.
Cỗ khí tức này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ.
"Tử Vong"
- May mà ta mang bản Minh Thần Luyện Hồn Lục này bên người. Ngoài một quyển này đang nằm trong tay ta thì còn ba quyển khác phân biệt nằm ở ba đại tế tự của ba thần điện, còn bản chính hiện giờ do giáo hoàng nắm giữ. Nếu có thể tập hợp lại thì sẽ trở thành bí điển trấn giáo Tinh Huyết Nguyên Khí Tập. Nếu không phải như vậy thì ta không khéo lại phải lãng phí một giọt bảo vật vô giá máu Tà Thần này mất thôi. Đại tế tự chúng ta, mỗi người chỉ có thể sở hữu năm giọt máu Tà Thần, giáo hoàng đại nhân cũng chỉ có thể nắm giữ hai mươi giọt. Suốt dọc đường tu luyện đến đây, ta chỉ còn có ba giọt này, không thể lãng phí được.
Sắc mặt của thánh giả Đạo Phu lúc này nhợt nhạt vô cùng. Lúc này hắn dùng một ngón tay niết lên trên bề mặt của bản điển tịch màu xanh đen kia.
Ù ù!
Pho tượng Minh Thần phía trên điển tịch tựa hồ như sống lại. Một ngọn lửa mang theo mùi lưu hoàng đậm đặc cùng khí tức tử vong từ địa ngục lan toả ra bốn phía.
Từ trong thân thể của thánh giả Đạo Phu, một luồng thần niệm yếu ớt thoát ra. Rất dễ nhận thấy thần hồn của hắn mới vừa rồi thụ thượng rất nghiêm trọng, lúc này so với thần hồn của đại kim chu còn yếu nhược hơn rất nhiều, thậm chí còn kém hơn bất kể cao thủ quỷ tiên nào.
Thế nhưng khi luồng thần niệm này vừa tiếp xúc với cỗ khí tức do Minh Thần phát ra, mỗi một tia thần niệm liền lập tức trở lên lớn mạnh hẳn lên.
Tuy không lớn mạnh như lúc đầu, thế nhưng xem ra cũng miễn cưỡng khôi phục lại gần một nửa lực lượng.
.................
Trong Ngọc kinh thành.
Phía đông hoàng cung.
Thái tử ngồi trên đại điện, hàng lông mày hơi nhíu lại. Ở phía dưới hắn là đại thái giám Âm Liên Hoa.
- Thái tử gia, vừa rồi kẻ nào lớn mật như vậy? Thần niệm lại dám lượn lờ hơn nửa canh giờ phía trên Ngọc kinh thành? Hành động trắng trợn không kiêng nể ai cả?
Âm Liên Hoa nói.
- Thế nhưng kẻ này quả thật rất mạnh, bên trong thần niệm lại ẩn chứa một cỗ khí tức nóng rực, e rằng đây chính là một lôi kiếp tuyệt đỉnh chân nhân. Chẳng lẽ đây là cao thủ thần bí ngày đó xuất hiện trong phủ Ngọc thân vương?
- Không phải. Tên cao thủ thần bí xuất hiện trong phủ của Ngọc thân vương cũng không có lá gan lớn như vậy, tuyệt đối không dám dùng thần niệm lượn lờ khắp toàn bộ Ngọc kinh thành đủ nửa canh giờ. Kẻ vừa rồi chắc hẳn tu luyện Minh Thần Pháp Quyết của Tinh Nguyên Thần miếu, bên trong thần niệm có ẩn chứa khí tức tử vong cùng vị đạo lưu hoàng của địa ngục. Có lẽ đây là đại tế tự Minh Thần điện của Tinh Nguyên Thần miếu, thánh giả Đạo Phu.
Phía sau gáy của thái tử Dương Nguyên, bảy luồng hào quang ánh sáng chợt loé lên.
- Hồng Huyền Cơ vừa ra khỏi cung.
Âm Liên Hoa nói.
- Ồ? Chắc thần hồn của tên đại tế tự kia đã bị tiêu diệt rồi. Tuy nhiên đạo thuật của Tinh Nguyên Thần miếu rất cao thâm, chỉ sợ rằng tên đại tế tự này còn chưa chết. Thân thể hắn cũng có thể đang ẩn dấu tại một trong các châu phủ bên ngoài Ngọc kinh thành. Ngươi lập tức đi điều tra đi! Nắm rõ ràng tình hình những nơi mà đối phương có thể ẩn náu, sau đó báo lại cho ta biết! Trên người của tên Đạo Phu này có không ít thứ có giá trị, ta muốn nhân cơ hội hắn trọng thương để lấy tính mạng của hắn!
..........
Bên ngoài Ngọc kinh thành, trong phòng sách của một học viện.
Một lão giả râu tóc bạc phơ đang đứng. Lão giả này tuy đã già thế nhưng tinh thần sáng láng, tay cầm một cây bảo kiếm dành cho bậc sĩ phu, khẽ vũ động, thân hình tuy rằng chậm rãi, thế nhưng mỗi một chiêu thức khi xuất ra lại liên miên không ngớt, ở đầu mũi kiếm dường như có một khối cầu vô hình phủ lên.
Lão giả này chính là đại tông sư văn đàn, Tạ Văn Uyên. Có thể nhận thấy vị đại học vấn gia này, tinh thần lẫn học vấn mặc dù cao thâm thế nhưng vẫn không lãng quên đạo lý luyện tập giúp cơ thể cường tráng khỏe mạnh của bậc sĩ phu, hàm dưỡng võ nghệ cũng đạt tới cảnh giới vực cao.
- Hả? Có yêu nghiệt Tây Vực gây loạn, Ngươi cho mời các lão gia chủ của vài thế gia đến đây, lên kế hoạch để cho đám đệ tử môn hạ rèn luyện một chút.
- Dạ!
Một nho sinh đứng bên cạnh liền cui người xuống đáp.
...............
- Cho gọi phó tổng quản Chính Nhất đạo đến đây!
Ở một nơi khác trong Ngọc kinh thành, tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt quay sang nói với đại tổng quản Trương Bá Hằng.
.............
- Kẻ này là ai? Sao lại có lá gan lớn như vậy? Lại dám dùng thần niệm lượn quanh Ngọc kinh thành suốt nửa giờ! Muốn chết hay sao? Ngay cả ta mỗi lẫn xuất hồn đều hết sức cẩn thẩn, thần niệm chui xuống lòng đất mà cũng chỉ dám lướt qua trong thoáng chốc, tuyệt đối không dám lượn lờ suốt nửa canh giờ như vậy. Chắc hẳn Nguyên phi cũng có thể cảm nhận thấy được? Ta âm thầm tiến cung hỏi nàng một phen, xem xem rốt cục có chuyện gì xảy ra? Hồng Huyền Cơ chắc cũng cảm ứng được điều này.
Đúng lúc này, trong Lục Liễu sơn trang, Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.