Dương Thần

Thần niệm của Hồng Dịch sau khi bao bọc Nguyên Phi xong liền thi triển ra hư không ảo ảnh, cẩn thận thu liễm khí tức thần niệm của bản thân, rồi từ Thiên Hương Cư đi ra.
Nguyên Phi là thân thể, Hồng Dịch là thần hồn xuất xác.
Hiện giờ hai người muốn liên thủ truy sát tên thánh giả Đạo Phu, tên lôi kiếp cao thủ ngu xuẩn vừa dùng thần hồn lượn lờ trên bầu trời Ngọc kinh thành. Như vậy thân thể của Nguyên Phi khẳng định rằng không thể để lại trong hoàng cung được rồi.
Hồng Dịch rời khỏi hoàng cung, cẩn cẩn thận thận bay sát mặt đất, không dám bay thẳng lên không trung, chỉ khi thỉnh thoảng gặp phải tường cung mới nhảy lên cao vài trượng, nhìn chung cũng không xảy ra chuyện gì.
Chỉ có loại người ngông cuồng như thánh giả Đạo Phu, dám dùng thần hồn bay lượn trên bầu trời Ngọc kinh thành suốt nửa canh giờ mới rước phải phiền phức.
Hai người một đường bay ra khỏi hoàng cung, đến khi hết phạm vi của Ngọc kinh thành mới lượn lên không trung bay đi. Thế nhưng vẫn như cũ, bay ở độ cao rất thấp. Ước chừng sau thời gian một nén hương đã về tới Lục Liễu sơn trang.
- Ngân Sa vương, chúng ta rất nhiều năm rồi chưa gặp lại đấy nhỉ? Lúc đó ngươi còn chưa thi giải thì phải?
Nguyên Phi tới Lục Liễu sơn trang, vừa vào tới thư phòng liền thấy Thiện Ngân Sa đang ngồi trước bàn, tay cầm bút lông viết chữ, còn Hồng Dịch đứng ở bên cạnh thân thể của nàng, đang nâng cổ tay của nàng, hai người dán sát vào nhau viết chữ, nhất thời tạo nên phong vị của cặp tài tử giai nhân.
Thần hồn của Hồng Dịch đang bao phủ lấy thân thể của Nguyên Phi cũng về lại thân xác.
- Hương Hồ vương, không nghĩ đến ngươi lại vào hoàng cung Đại Kiền. Chỗ đó có phải là nơi tốt đẹp gì đâu?
Thiện Ngân Sa nghe thấy thanh âm của Nguyên Phi liền ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên phát hiện y phục của mình có chút khác thường, không khỏi khẽ cau mày, ánh mắt loé lên, tựa hồ như đang ngẫm nghĩ gì điều gì đó. Suy nghĩ một hồi, hàng lông mi giãn ra, tròn mắt liếc nhìn Hồng Dịch một cái, rồi nhẹ nhàng đặt cây bút lông trên tay xuống giá bút trước mặt.
- Trong cả Ngọc kinh thành này cũng làm gì có kẻ nào tốt đẹp? Hồng Dịch và ta đã sớm biết rõ điều này rồi. Thế nhưng ta quả thật tuyệt đối không ngờ rằng hai người lại có thể kết thành đạo lữ.
Nguyên Phi nắm lấy tay ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Hai đại yêu tiên trong lúc đàm thoại mang theo một phong vị bể dâu.
- Hì hì, đến khi nào thiên hạ bát đại yêu tiên tề tựu thì hay biết mấy! Thần hồn của Thần Ưng vương đã bị A Dịch bắt lấy, hiện giờ đang bức bách hắn đầu hàng, vẫn chưa luyện hoá hắn, chỉ là phong ấn bên trong Càn Khôn Bố Đại. Gia gia của muội cũng đi đến Nguyên Đột trợ giúp Bạch Viên vương. Nếu như A Dịch đánh bại được Khổng Tước vương và Thiên Xà vương thì tuyệt vời nhất.
Đúng lúc này Đại Kim Chu tay cầm một cây quạt bằng lông chim loi choi nhảy đến.
- Hạo Thiên phiến! Bản mạng pháp bảo của Khổng Tước vương!
Nguyên Phi vừa nhìn thấy cây quạt trên tay của Đại Kim Chu nhất thời chấn kinh.
- A Phi tỷ tỷ thật xinh đẹp. Thảo nào ngay cả hoàng đế cũng bị tỷ mê hoặc khiến cho thần hồn điên đảo. Thậm chí tên Vô Địch hầu kia cũng thèm muốn tỷ tỷ đến nhỏ cả nước dãi. Tuy nhiên, bất kể là hoàng đế hay bản thân tên Vô Địch hầu kia đều thua xa A Dịch của chúng ta đấy. A Dịch, nam nhân phải có tam thê tứ thiếp, đến lúc đó huynh mang cả Thiên Xà vương Tinh Mâu về đây, khi ấy lại có thêm một bình thê nữa. Như vậy nữ nhân trong thiên hạ bát đại yêu tiên huynh chiếm cả. Bảo đảm sẽ khiến tên Vô Địch hầu kia tức giận mà chết mất thôi.
Đại Kim Chu quay quay người nhảy tới trước mặt Nguyên Phi.
- Kim Huấn Nhi, không đựơc nói bậy. Muội đúng là ngày càng nghịch ngợm rồi.
Hồng Dịch nghe thấy Đại Kim Chu nói năng loạn xạ, không khỏi quát lên một tiếng.
- Hồng Dịch, công tử không nên mắng nàng như vậy. Đúng là một nha đầu đáng yêu mà. Đây chắc hẳn là tôn nữ của Kim Chu pháp vương rồi. Chúng ta là yêu, không phải là người, lại là quỷ tiên siêu thoát sinh tử, sao phải để ý những lời nói ngây thơ của trẻ con làm gì.
Nguyên Phi trợn mắt nhìn Hồng Dịch, vươn tay bế Đại Kim Chu lên, dùng ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh bụ bẫm của nàng.
Thân thể hiện tại của Đại Kim Chu càng ngày càng thể hiện cảm xúc một cách sống động. Đây là kết quả của sự tinh tiến tu vi đạo thuật, khiến cho thần niệm ngưng tụ rõ ràng hơn.
- Đi nào! Kim Huấn Nhi có Hạo Thiên phiến, thực lực tăng lên rất nhiều, có thể giúp chúng ta một tay. Bốn người chúng ta liên thủ, dưới một kích, kể cả là giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần miếu cũng đều phải tạm thời né tránh chứ đừng nói đến một tên thánh giả Đạo Phu. Dù sao chúng ta giết chết thánh giả Đồ Nguyên đã kết thành mối thù không thể hoá giải với Tinh Nguyên Thần miếu, bây giờ giết thêm một người cũng là giảm bớt một địch nhân.
Thiện Ngân Sa đứng lên, nói một câu gọn gàng.
- Được rồi.
Nguyên Phi cũng buông Đại Kim Chu xuống, đứng dậy.
Hồng Dịch búng ra một ngón tay, Càn Khôn Bố Đại bay lên, mọi người lièn tiếp nhập vào trong, sau đó liền khẽ chấn động, biến mất giữa hư không. Đến lần thứ hai xuất hiện thì đã vượt qua khoảng cách hơn trăm dặm.
...........
Đêm mùa xuân, nơi nơi tràn ngập sự sống. Trong ao đầm, tiếng ếch kêu vang lên liên miên không ngớt. Gió đêm mát rượi mang theo hương thơm của hoa cỏ lan toả khắp chốn.
Rất nhiều âm thanh gọi bạn đời của loài mèo cũng vang lên.
Cả đất trời tràn ngập sinh cơ, thấp thoáng đâu đó là những mầm non đang đâm chồi nảy lộc.
Thánh giả Đạo Phu lúc này đang nằm trên một chiếc giường cực lớn hình tròn, uống một thứ rượu nho có màu đỏ như máu, thưởng thức vũ đạo của ba mươi sáu Hồ cơ thiên kiều bá mị trước mắt. Những Hồ cơ này, người nào người nấy đều phơi bày thân thể, bộ ngực cao vút như ẩn như hiện dưới những chiếc áo lụa mỏng như cánh ve.
Đây là những Diễm Vũ chính tông của Tây Vực, đồng thời cũng là thứ hưởng thụ hạng nhất mà rất nhiều sĩ phu triều đình nghiêm khắc phê phán, thế nhưng trong lòng hận không thể mỗi ngày thưởng thức.
Tuy nhiên giá cả để mua một Hồ cơ thông thường đã cực kỳ cao, đừng nói đến những Hồ cơ xinh đẹp mê người tinh thông diễm vũ như thế này. Ba mươi sáu Hồ cơ, từ mua bán đến nuôi dưỡng, ít nhất cũng phải tiêu tốn hơn mười vạn lượng bạc.
Tuy nhiên thánh giả Đạo Phu cũng không có bất cứ sự băn khoăn lo lăng gì cả. Bởi lẽ những sự hưởng thụ này đều là do các đại phú thương hiến tặng. Hắn cũng không lo những sự hưởng thụ này làm hủ bại đạo tâm của hắn.
Bởi lẽ điển tịch mà hắn tu luyện, thần linh mà hắn quan tưởng chính là Minh Thần của tử vong, là một pho tượng thần minh chìm trong hưởng lạc. Ở trong sự hưởng thụ, tâm linh bản thân cũng như mỗi một tia thần niệm mới cảm thấy thư sướng.
Dùng sự sung sướng trong hưởng thụ để thông suốt mỗi một tia thần niệm, đây cũng là một môn tu luyện đạo thuật.
Đại đạo của đất trời có nhiều nhánh tu luyện, cũng không phải hầu hết là nhẫn nại, khổ tu, kiên cường thì mới có thể tu luyện đến đỉnh cao của thành tựu. Những loại đạo thuật khác, chỉ cần thích hợp thì cũng có khả năng tu luyện ra một thân bản lĩnh cao cường.
Thưởng thức vũ đạo của Hồ cơ, cùng với những thân thể tuyệt đẹp, trên khuôn mặt anh tuấn của thánh giả Đạo Phu phóng ra một loại cảm giác, hắn cảm nhận được thần niệm của bản thân đang được một sự hứng thú bao bọc lấy, chậm rãi khôi phục lại những tổn thương của thần hồn.
Đúng lúc này, một cỗ nguy hiểm cực độ xuất hiện trong cảm giác của hắn, tập kích vào trong thần niệm của hắn.
- Hả?
Hắn nhanh chóng mở hai mắt ra, trong con ngươi xanh thẳm phóng ra hai ngọn lửa dữ dội mang theo khí tức của lưu hoàng, dung nham nơi địa ngục.
Cùng lúc đó trên tay hắn bỗng ngưng tụ thành một bạch cốt trường mâu (giáo bằng xương trắng). Trên thân của cây bạch cốt trường mâu này lưu chuyển vô số phù văn, chỉ cần là người có đạo thuật cao thâm liền nhận thấy vô số những phù văn đang lưu động này thể hiện hàm nghĩa đích thực của hai chữ Tử Vong.
Ngay khi bạch cốt trường mâu ngưng tụ lại thành hình, hắn liền ném về phía trước một cách mãnh liệt!
- Giáo của Minh Thần, quả nhiên không phải là vật thường! Không hổ danh là thượng thừa đạo thuật! Thánh giả Đạo Phu, đạo thuật của ngươi quả thật rất cao thâm, không hổ là lôi kiếp cao thủ. Tiếc là ngươi gặp phải một nhân vật như Hồng Huyền Cơ nên thần hồn mới bị đánh trọng thương như vậy.
Vù!
Ầm ầm!
Một bàn tay ánh sáng bảy màu thật lớn lăng không phóng xuống, vừa vặn chặn lại cây bạch cốt trường mâu kia.
Đại thủ ấn cùng giáo của Minh Thần va chạm vào nhau khiến cho cả căn phòng rối tung lên.
Trong tiếng vù vù bạo hưởng, bạch cốt trường mâu đâm thật sâu vào lòng bàn tay của Chân Không Đại Thủ Ấn. Sau đó lòng bàn tay phát ra những âm thanh bục bục giống như bọt nước vỡ trong nồi nước sôi, lập tức nổ tung, tạo thành một lỗ nhỏ.
Cây bạch cốt trường mâu này không ngờ chỉ một kích lại có thể đâm xuyên qua Chân Không Đại Thủ Ấn.
Thế nhưng tiếp theo, Chân Không Đại Thủ Ấn trong lúc va chạm lại có thể khiến cho cây bạch cốt trường mâu đang cắm sâu vào lòng bàn tay kia nát vụn thành từng mảnh, sau đó đại thủ ấn co lại chụp nhanh chóng chụp xuống phía dưới.
Thánh giả Đạo Phu điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể nhanh chóng lao về phía trước, vươn tay giật lấy một tấm thảm, cuốn quanh cơ thể, sau đó từ một phía khác phóng vọt lên, xuyên qua nóc nhà, bay thẳng lên bầu trời.
Ngay khi vừa bay lên không trung, hắn lập tức nhìn thấy phía trên có bốn người cũng đang đứng trên một tấm thảm giống như của hắn. Bốn người này, ba nữ một nam. Nam có dáng dấp giống như một thư sinh cao quý, còn ba nữ tử kia, một người băng thanh ngọc khiết, một người là quốc sắc thiên hương, còn lại là một tiểu cô nương trong tay cầm quạt.
Thánh giả Đạo Phu đối với tiểu cô nương kia không hề cảm thấy hứng thú, thế nhưng đối mặt với hai mỹ nữ băng thanh ngọc khiết, quốc sắc thiên hương kia thì toàn bộ thần niệm đều bốc ra ngoài.
Tuy nhiên thứ khiến cho hắn cảm thấy kinh khủng nhất chính là vị thiếu niên thư sinh kia. Bởi lẽ Chân Không Đại Thủ Ấn vừa mới công kích hắn một chiêu, lúc này đã thu lại, biến thành bảy vòng hào quang ánh sáng, ngưng tụ sau gáy của thiếu niên kia.
Bốn người này tự nhiên là Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa, Nguyên Phi, Đại Kim Chu.
- Thần niệm của tín ngưỡng cuồng nhiệt? Làm thế nào ngươi có thể mang loại thần niệm này ngưng tụ bên trong linh hồn của chính mình, làm vậy chẳng khác nào chìm vào trong trầm luân!
Nhìn vầng hào quang bảy màu phía sau gáy của Hồng Dịch, thánh giả Đạo Phu vô cùng kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại chuyển xuống tấm thảm dưới chân bốn người.
- Pháp Huyết Thần Thảm! Các ngươi sao có thể có được thứ này? Chẳng lẽ là các ngươi giết chết thánh giả Đồ Nguyên! Ta biết, nhất định là các ngươi đã giết chết thánh giả Đồ Nguyên! Ta đã biết là bằng vào thực lực của Kim Chu pháp vương làm sao có thể giết chết được Đồ Nguyên!
- Đúng vậy, là ta giết chết Đồ Nguyên. Tấm Pháp Huyết Thần Thảm này cũng là do ta đoạt lấy được. Hiện giờ ta còn muốn giết cả ngươi! Ngươi tới Đại Kiền ta diễu võ dương oai, không kiêng nể bất cứ ai. Nếu như không để cho Tinh Nguyên Thần miếu các ngươi nhận thấy một điểm lợi hại, chẳng lẽ khiến cho các ngươi khinh thường trung thổ Thiên Châu không có nhân tài sao?
Hồng Dịch đứng trên Pháp Huyết Thần Thảm, nhìn thánh giả Đạo Phu, hơi cười, thế nhưng bộ dáng tươi cười của hắn lại tản ra sát khí nồng đậm hơn.
Tiêu diệt thánh giả Đạo Phu, điều này đối với Hồng Dịch hoàn toàn không làm cho ý niệm của bản thân có nửa điểm không thông suốt. Đối phương là người ngoại quốc nơi tây vực, tín ngưỡng bất đồng, bất cứ lúc nào cũng muốn tấn công vào trung thổ, chém giết bách tính. Tín ngưỡng văn hoá, chủng tộc, nhân đạo, đạo lý, tất cả đều có mâu thuẫn xung đột, không có nửa điểm để hoá giả, chỉ có tiêu diệt cả thể xác lẫn tinh thần của đối phương mới có thể khiến cho thần niệm thông suốt.
Nếu có khả năng, Hồng Dịch thậm chí còn muốn đoạt lấy thi thể của tên Đạo Phu này, sau đó tìm một thời gian thích hợp, treo ở chính giữa triều đình để nâng cao uy vọng của bản thân.
- Ngươi muốn giết ta?
Trên khuôn mặt của thánh giả Đạo Phu hiện ra một bộ dáng khôi hài.
- Cho dù tiêu diệt được cơ thể của ta thì linh hồn của ta vẫn thừa sức chạy thoát. Bốn người các ngươi chẳng lẽ tự cho rằng có thể vây khốn được linh hồn của một lôi kiếp cường giả như ta sao?
- Đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu ở Tây Vực hưởng thụ đã rất nhiều năm, hoàn toàn không có địch nhân chân chính, vì thế tự cho rằng bản thân là thiên hạ vô địch. Hồng Dịch, không cần nhiều lời, giết chết hắn đi! Tránh đêm dài lắm mộng, ta và Hương Hồ vương áp trận cho chàng!
Thiện Ngân Sa đứng ở trên Pháp Huyết Thần Thảm, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
- Thực ra ta không muốn đánh nát thân thể của hắn, chỉ muốn tiêu diệt thần hồn của hắn mà thôi! Sau khi có được thi thể của hắn, chọn một lúc thích hợp ta sẽ giao lại cho triều đình, như vậy có thể lập đựơc uy vọng rất lớn đấy.
Hồng Dịch cười cười.
- Ngươi muốn chết!
Thánh giả Đạo Phu cuối cùng đã nổi điên rồi.
Lời này của Hồng Dịch hoàn toàn vũ nhục hắn. Cho dù hắn có tu vi của lôi kiếp cường giả cũng không thể kìm nén được cơn tức giận này. Mỗi một luồng thần niệm trong linh hồn của hắn lúc này dường như đều tràn ngập trạng thái lửa giận, cả thân thể của hắn giống như bốc cháy hừng hực.
Một lôi kiếp cao thủ, một đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, tung hoành thiên hạ, thế lực cực lớn, từ trước đến giờ đã bao giờ chịu thua thiệt đến như vậy. Thế nhưng hiện giờ, lần đầu tiên trong đời, liên tục bị đối phương vũ nhục, thậm chí lại có kẻ nói rằng muốn mang thi thể của hắn để tranh công.
Loại vũ nhục như thế, hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi.
Đứng trên Pháp Huyết Thần Thảm, hai tay của thánh giả Đạo Phu khẽ động, cây giáo của Minh Thần, Bạch Cốt Trường Mâu, lần thứ hai ngưng tụ thành hình, sau đó rung lên, tựa như thuỷ triều, mãnh liệt lao về phía Hồng Dịch!
Cây bạch cốt trường mâu này so với ban nãy còn lớn hơn gấp ba lần.
Hơn nữa trong lúc lao đi, không khí như bị xé rách, những âm thanh gào rít vang lên không ngớt, thấp thoáng trong hư không dường như có một pho tượng thân mặc áo choàng lớn đen nhánh, đứng trên dung nham, lưu hoàng, hoả diễm. Đây chính là Minh Thần của thế giới địa ngục, tay đang cầm bạch cốt trường mâu xông thẳng lên bầu trời.
Nhìn thấy vậy, Hồng Dịch mỉm cười, thần niệm khẽ động, trên thân thể liền tách ra thành một pho tượng chiến thần, trong tay cầm Đại Tắc Thần Đao, mãnh liệt bổ xuống một đao. Ánh đao loé lên chói mắt, vừa vặn chặn lại thế lao đến của bạch cốt trường mâu.
Rắc rắc!
Một loạt âm thanh gãy vỡ vang lên. Bạch cốt trường mâu bị ánh đao bổ trúng, trong thoáng chốc nát vụn. Trường mâu tràn ngập thần niệm tử vong hoàn toàn tan ra, không còn sót lại chút nào.
- Đây là thứ đạo thuật gì vậy?
Thánh giả Đạo Phu tận mắt nhìn thấy bạch cốt trường mâu của bản thân bị nát vụn, hai tay liền vung lên, từ trong miệng phun ra một cỗ huyết khí đậm đặc hơn gấp nhiều lần. Cỗ huyết khí này trong nháy mắt ngưng tụ thành một bàn tay thật lớn, hung hăng đánh về phía đao quang.
Đây chính là Pháp Huyết Thần Chưởng mà thánh giả Đồ Nguyên từng thi triển.
Phụt!
Pháp Huyết Thần Chưởng tiếp xúc với ánh đao, lần thứ hai bị chém nát! Huyết tinh văng ra bốn phía! Trong lúc gấp rút, Đạo Phu tiếp tục hét lên một tiếng điên cuồng, hai tay cầm lấy bản thanh đồng điển tịch Minh Thần Luyện Hồn Quyết.
Vừa nâng lên, bản thanh đồng điển tịch Minh Thần Luyện Hồn Quyết dường như trở nên lớn hơn hẳn, sau đó bay vụt lên không trung, đón lấy một đao đang bổ xuống. Ngay lập tức một tiếng cực lớn tựa như Hồng Chuông Đại Lữ (một bảo vật thời đại chu) vang lên.
Một chiêu của Hồng Dịch, liên tục phá tan hai đạo pháp thuật cao cường của thánh giả Đạo Phu! Thiếu chút nữa là có thể chém chết được hắn. Đến khoảnh khắc cuối cùng, thánh giả Đạo Phu tế xuất ra bản thần thư thanh đồng điển tịch Minh Thần Luyện Hồn Quyết, mới có thể chặn lại một đao này.
Trong nháy mắt khi một đao bị thanh đồng điển tịch Minh Thần Luyện Hồn Quyết chặn lại, Hồng Dịch liền thu tay lại, không động thủ tiếp nữa.
- Thế nào rồi? Sao không chém chết hắn đi!
Đại Kim Chu nhảy lên nắm lấy tay áo của Hồng Dịch.
- Nhanh nhanh chém chết hắn đi A Dịch!
- Tô Mộc tiểu thư đến đây rồi, sao còn chưa hiện thân?
Hai mắt của Hồng Dịch hướng về phía xa xa, nói.
Bỗng nhiên, ở phương xa xuất hiện một vết nứt, từ trong vết nứt thánh nữ của Thái Thượng đạo, Tô Mộc, bước ra.
- Ngân Sa vương? Hương Hồ vương? Hồng Dịch, là công tử?
Tô Mộc và Hồng Dịch từng gặp mặt qua một lần nên nàng cũng biết Hồng Dịch có đạo thuật, vì thế cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. Sau đó nhìn về phía thánh giả Đạo Phu nói.
- Đạo Phu, đưa ba giọt máu Tà Thần và Minh Thần Luyện Hồn Lục cho ta, ta có thể làm chủ, thả cho ngươi một con đường sống.
- Ngươi làm chủ? Nơi này là A Dịch làm chủ! Ta lấy quạt quạt chết ngươi bây giờ!
Đại Kim Chu nghe thấy lời nay liền nhảy lên chồm chồm.
- Thật sao?
Đúng lúc này, hai chữ từ trên bầu trời hạ xuống, mang theo phong vị bể dâu thương tang không nói lên lời.
Một mảng mây lửa bỗng nhiên xuất hiện phía cao cao trên bầu trời.
Đại Kim Chu biến sắc, theo bản năng vội vàng núp sau lưng Hồng Dịch.
Hồng Dịch đưa mắt nhìn lên bầu trời, phun ra bốn chữ:
- Cửu Hoả Viêm Long!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui