"Mụ Tằng ma ma này là người của Triệu phu nhân, đã hầu hạ nhiều năm, thân phận không phải tầm thường, thế nào tối nay lại lén lút đến bên ngoài sương phòng cùng nha hoàn kia bàn bạc chuyện theo dõi ta nhỉ? Quả nhiên Triệu phu nhân không có lòng tốt gì mà, nhưng cũng không đến nỗi phải giám thị chỗ ở của ta, ta phải nghe xem bọn chúng nói chuyện gì mới được. "
Hồng Dịch thần hồn thoát xác, lại thấy chuyện như vậy, cười lạnh trong lòng, phiêu đãng bay đến.
Hắn muốn xem xem, một tiểu thư sinh như hắn, rốt cuộc vì sao đáng để Triệu phu nhân coi trọng như vậy, lại có thể phái một người trọng yếu bên mình ra giám sát hắn.
"Có thần minh ba thước trên đầu, những trò gian trá xảo quyệt quả nhiên bị quỷ thần biết. Những lời này không phải không có đạo lý."
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng, hồn phách của mình thoát xác, cũng giống như quỷ thần, lần đầu thì nghe được toan tính của Hồng Quế, lần thứ hai lại nghe thấy âm mưu giữa Tằng ma ma và con nha hoàn, trong sách nói "Cử đầu tam xích hữu thần minh" quả thật không sai chút nào.
"Hắn hiện giờ đang ngồi trên giường, không ngủ thì biết làm gì khác, cũng không thấy hắn luyện võ." Nha hoàn nghe thấy Tằng ma ma hỏi, vội vã trả lời.
Tất nhiên những lời này từng chữ đều đến tai Hồng Dịch.
"Ừm, các ngươi phải theo dõi hắn cẩn thận, bất cứ một hành động bất bình thường nào phải báo ngay cho ta biết, để ta bẩm báo lại với phu nhân, hàng ngày phải lục soát kỹ quần áo và vật dụng, giá sách của hắn, xem xem có thứ gì bất thường không, các ngươi đều là nhưng nha hoàn thông minh, chuyện này không phải để ta nhắc lại nhiều lần."
"Tằng ma ma cứ yên tâm, ta cam đoan hắn rụng một cọng tóc ta cũng biết để bẩm báo cho người." Nha hoàn nhìn liếc qua sương phòng, tinh ranh nói.
"Lục soát ta cái gì? May mà Vũ Kinh ta đều đọc rồi, cũng bị đốt cháy rồi, cuốn Di Đà kinh này phải giữ cẩn thận, nếu như để đám tiểu nhân này biết, nguy hiểm vô cùng." Hồng Dịch trong lòng khẽ động, cảm thấy thầm may mắn.
Hắn tuy là một người cẩn thận, nhưng bốn đứa nha hoàn này ngày đêm hầu hạ, lòng dạ khó lường, chỉ cần hơi sơ ý một chút cũng có thể để lộ ra Di Đà Kinh.
Nhưng hiện giờ nghe được điểu này cũng khiến hắn tỉnh ra, Hồng Dịch trong lòng thầm cảnh giác.
"Từ hôm nay trở đi, mỗi tháng các ngươi được tăng thêm mười lượng bạc." Tằng ma ma lại nói.
"Đa tạ phu nhân ban thưởng." Nha hoàn vội vàng cảm tạ Triệu phu nhân. Tuy Triệu phu nhân không có ở đây, nhưng biểu hiện của nha hoàn rất cung kính: "Nhưng ta bộ dạng của tiểu tử này, hình như cũng không định ở lâu trong Hầu phủ, tháng sau khoa cử bắt đầu tổ chức rồi. Đỗ cử nhân sẽ thành lão gia. Hắn chắc chắn sẽ muốn ra ngoài sống. Đến lúc đó thì phải làm thế nào? Nghe nói hắn rất có tài văn chương, chắc hẳn cuộc thi này hắn nắm chắc đạt được."
"Ngươi rất nhanh trí. Hắn có tâm tư nhu vậy ngươi cũng có thể nhìn ra được. Trở về ta sẽ bẩm báo phu nhân, khen thưởng thật tốt cho ngươi." Tằng ma ma khen một câu. Ngữ khí bỗng âm lãnh:"Ta tất nhiên không thể để hắn thi đỗ. Hắn có tài văn chương sao...."
"Có muốn ta động tay động chân một chút không? Để hắn không thể tham gia khoa cử." Nha hoàn nói.
"Không cần phải như vậy. Làm vậy rất lộ liễu. Ngược lại các ngươi hàng ngày phải chuẩn bị đồ ăn thức uống chu đáo ngon lành cho hắn, không được mắc bất kì sai sót nào." Tăng ma ma quỷ di, âm trầm cười hắc hắc: "Hắc hắc...ta tự có biện pháp. Một tháng nữa là đến khoa cử, nếu như hết ngày này đến ngày khác đêm nằm mơ ác mộng, oan hồn ám ảnh, thần hồn tổn thương. Để xem hắn làm sao mà dự thi."
Đêm trăng hôn ám, nơi góc tường, lão phụ khuôn mặt già cỗi, âm trầm cười, tất cả đều khiến cho Tằng ma ma trông giống như yêu quỷ.
Nha hoàn thấy sắc mặt âm trầm như vậy, sợ giật nảy mình.
"Ngươi đi đi, đừng để cho hắn phát hiện ra điều gì, tiểu từ này cũng rất thông minh, không phải là nhân vật đơn giản. Từ chuyện hắn lén lút cùng Trấn Nam công chúa mà thấy tâm cơ hắn rất thâm trầm."
"Ta sẽ chú ý." Nha hoàn gật đầu, nhẹ nhàng vào phòng.
"Hắn luyện qua võ công, ta xem ra hắn chỉ mới luyện đến cơ bắp, rất thô thiển, khí huyết còn non nót, nhưng bằng vào điểm ấy nếu dùng thần hồn mê hoặc thì cũng không có tác dụng gì, nếu để hắn tiếp tục luyện võ, lâu ngày khí huyết trở nên vững vàng, chỉ sợ không thể trấn áp được, trước hết phải khiến hắn gặp ác mộng suốt một tháng, làm thần hồn hắn kinh hãi tổn thương, thần không biết quỷ không hay, khiên hắn tổn hao tinh thần, để xem ai có thể làm khó được ta?"
Chờ nha hoàn vào nhà, Tằng ma ma âm hiểm cười cười, lẩm bẩm tiến về một góc giả sơn kín đáo ngồi xuống, hai mắt nhắm lại.
"Hả?"
Hồng Dịch vừa nhìn liền biết ngay mụ Tằng ma ma này đang quan tưởng xuất xác.
Lúc nhìn thấy Tằng ma ma lẩm bẩm một cách đắc ý, Hồng Dịch cũng nghe thấy được. Hiểu rằng mụ ta muốn hàng đêm tạo ác mộng làm tổn thương thần hồn của mình, nhìn qua cũng biết đối phương cũng là người tu luyện thần hồn.
"Yêu nhân! Lại dám gây tai họa cho ta! Ai dám bảo ta tu luyện tiên đạo không phải là tu luyện, ta một thân chính khí, không làm việc hổ thẹn trái với lương tâm, không gian trá xảo quyết, có thánh hiền trong lòng, để xem ngươi làm sao mê hoặc được ta?"
Hồng Dịch trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Hồng Dịch tuy rằng tu luyện thần hồn đã có một chút thành tựu, thần hồn có thể dạ du, thậm chí là nhật du, vốn dựa vào năng lực này hắn có thể làm một số chuyện phạm pháp, nhưng Hồng Dịch chưa bao giờ làm, chỉ là tu luyện thần hồn lớn mạnh, phiêu du bên ngoài để quen với thủy tính, tối đa cũng chỉ nhìn Hồng Tuyết Kiều luyện quyền, việc đó cũng chỉ là việc bình thường.
Cũng là tu luyện thần hồn, nếu như mượn năng lực xuất xác để giả thần giả quỷ, hù hù dọa dọa, thì chỉ là lũ tà đạo yêu nhân, còn giữ chặt bản thân, tu luyện thần hồn lớn mạnh, sướng du thiên hạ, đó mới chính là tiên đạo.
Điểm khác nhau này, Hồng Dịch đọc sách từ nhỏ, trong lòng phân biệt vô cùng rõ ràng.
Thấy loại quỷ mị tiểu nhân này, Hồng Dịch trong lòng vô cùng khinh bỉ.
"Hả?"
Trong lúc Hồng Dịch trong lòng tức giận, Tằng ma ma ngồi dưới đất quan tưởng như cảm thấy gì đó, mở mắt nhìn sang bên này một lúc.
Hồng Dịch liền lập tức lắc mình bay vào phòng, mang hồn trở về chỗ cũ, đồng thời thân thể nằm xuống nhắm mắt lại.
Hắn muốn xem xem, mụ Tằng ma ma này rốt cục đối phó hắn ra sao.
Võ công đối phương rất cao cường, vượt xa Hồng Dịch, nếu mụ ta muốn hại mình, Hồng Dịch cũng phải cẩn thận.
"Vừa rồi là ảo giác? Hình như có du hồn nào đó nhìn ta? Tiếc là ta còn chưa luyện tới cảnh giới tiên thiên võ sư, nếu không bằng vào khí huyết cường đại cũng có thể nhìn thấy bất kể du hồn âm thần gì gì đó."
Tằng ma ma cũng không phát hiện được gì, con mắt thâm trầm nhắm lại, tiến nhập cảnh giới quan tưởng.
Khoảng chừng qua hai canh giờ, trong Hầu phủ trở nên yên tĩnh, đêm khuya tĩnh mịch. Trên đầu Tằng ma ma khẽ động, sau đó hô hấp yếu dần, tim đập chậm lại, là thần hồn xuất xác.
Cùng lúc đó, Hồng Dịch nằm giả vờ ngủ, đột nhiên tai nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, cây lá kêu xào xạc, tựa như ma kêu quỷ khóc, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ tạo thành một cái bóng xiêu vẹo, run rẩy giãy dụa trên mặt đất!
Gió thổi, bóng trăng xiêu vẹo giãy dụa trên mặt đất! Loại cảm giác này, đúng là yêu quỷ muốn dọa người ta sợ vỡ mật đây mà.
"Đây là mê thần thuât?"
Hồng Dịch trong lòng biết rõ, mắt cũng không mở ra, làm sao có thể thấy ánh trăng xiêu vẹo trong phòng? Chắc chắn là ảo giác.
Nhưng loại ảo giác này vô cùng chân thực, khiến ngưởi ta thân lâm kỳ cảnh, nếu như là người không biết nội tinh, không đề phòng, thì không thể nhận ra thực giả.
Hồng Dịch trong đầu minh bạch, nghĩ muốn mở mắt ra để nhìn xem rốt cuộc là bộ dạng gì, nhưng đột nhiên trong lúc đó, hắn lại không thể điểu khiển được chân tay, căn bản không có biện pháp mở mắt ra được.
Giống như người nằm mơ thấy ác mộng, biết mình rõ ràng nằm mộng nhưng người không thể tỉnh lại.
Loại cảm giác này thật bất lực, hoang mang sợ hãi.
"Hư không rộng lớn, ta ngồi giữa trung tâm, trăm ngàn kiếp người chỉ là trong nháy mắt, tất cả chỉ là hư vô." Hồng Dịch cũng không hoảng loạn, hắn tu luyện qua Di Đà kinh, những ảo ảnh trải qua còn kinh khủng hơn rất nhiều, trong lòng lạnh lùng cười, rồi đột nhiên chìm vào cảnh giới hợp nhất cùng Di Đà tôn phật.
Trong hư không ánh sáng bừng lên rực rỡ!
Hồng Dịch cảm thấy thần hồn của mình bỗng nhảy lên, cả người kim quang rực rỡ, giống như mặt trời chói chang bùng nổ, thoáng cái quỷ ảnh trong phòng toàn bộ bốc hơi biến mất.
Hai mắt mở ra, căn phòng yên tĩnh vô cùng, gió mát trăng thanh, làm gì có quỷ ảnh nào ở đây? Cũng chẳng có kim quang.
Vừa rồi, tất cả đều là ảo giac do ý niệm thần hồn đấu pháp trong đầu sinh ra.
Cùng lúc đó, Hồng Dịch nghe thấy từ ngọn giả sơn bên ngoài sương phòng truyền đến một tiếng thét chói tai, tựa như dã thú bị thương.