Dương Thần

- Ồ! Lý Thần Quang, khanh có đề xuất gì, đứng lên nói xem nào.
Kiền đế nhìn thấy Lý Thần Quang quỳ trên mặt đất, hơi hơi vẫy vẫy tay một cái.
Lý Thần Quang đứng lên, cao giọng nói:
- Thần cho rằng, Tây Vực lần này khí thế ào ạt, không thể coi thường được. Chính trị của chư quốc nơi Tây Vực hoàn toàn khác với bổn quốc, nơi này chính trị cùng tôn giáo hợp nhất, lấy Tinh Nguyên Thần miếu là chủ, người người đều thờ cúng Nguyên Khí Đại Thần, ngay cả quốc vương lên ngôi cũng phải có thủ lĩnh của tà giáo làm lễ đăng cơ. Lần này thủ lĩnh của tà giáo phát động "thánh chiến", trăm quốc gia đáp lại, tụ tập binh mã đông đảo, chỉ riêng Hoả La quốc đã xuất động sáu mươi vạn đại quân, gần như dốc toàn bộ lực lượng cả nước! Vì thế liên quân một trăm quốc gia tự nhiên sẽ có trăm vạn binh lính. Tuy nhiên cửa ải vùng đất bồi của Đại Kiền ta, trải qua nhiều đời tu sửa, tổ chức của các triều đại, đến nay vùng cửa ải này cũng trở nên vô cùng vĩ đại to lớn, trải dài tít tắp suốt hơn ba nghìn dặm. Trấn giữ các nơi quan khẩu đều là các lão tướng, cho dù chư quốc Tây Vực huy động toàn bộ lực lượng xuất động, thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể công phá được. Huống hồ trăm quốc gia nơi Tây Vực cũng không hẳn hoàn toàn là đồng lòng, binh mã xuất động cũng đều là tự do công kích, khó có thể thống nhất làm một thể, vì thế có khả năng tiêu diệt từng bộ phận một, không cần điều động binh lực cả nước, lãng phí ngân lượng, lương thực.
- Khanh nói nhiều như vậy nhưng dường như cũng chưa đề cập đến phương pháp cụ thể nào cả.
Kiền đế ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Thần Quang, chậm rãi nói, từng chữ từng chữ rõ ràng, mang theo một loại áp lực vô hình.
Các nội các đại thần đều cảm thấy trên người đổ mồ hôi lạnh.
- Ý của thần là, nghìn quân không bằng một tướng. Triều đình có thể phái hơn mười cao thủ dẫn quân đi trước, mang theo cao thủ khinh kỵ đột kích, vượt qua tuyến biên cảnh, tiến nhập vào trong nội địa Tây Vực, nhân lúc bên trong không có ai, tiến hành chems giết, không cần bắt tù binh, không cần cướp đoạt vàng bạc, chỉ cần thấy người giết người, gặp nhà đốt nhà, gặp lương thảo quân nhu liền cướp lấy làm tiếp tế, giống như lúc Vô Địch hầu năm đó tung hoành khắp thảo nguyên, chỉ cần mấy vạn người là có thể bốn mặt tấn công, làm náo loạn chư quốc, dân tâm hoảng sợ, đây chính là đệ nhất kế sách!
Lý Thần Quang quả quyết nói.
- Hả? Phái cao thủ khinh kỵ am hiểu tác chiến tập kích, đại tướng soái một mình thâm nhập lòng địch? Không mang theo lương thảo, không mang theo quân nhu, cũng không cướp đoạt tiền tài, chỉ giết người phóng hoả? Đây quả thật cũng là một kế hay, thế nhưng không có lương thảo, quân nhu, không có viện quân, một thân một mình thâm nhập lòng địch, chỉ sợ không tránh khỏi kết cục bị diệt toàn quân. Mà chỉ nhằm mục đích quấy rối cũng không có tác dụng lớn cho lắm. Huống hồ cũng không thể mang Tây Vực so sánh với thảo nguyên, ở Tây Vực vốn xây dựng rất nhiều thành trì, còn thảo nguyên về cơ bản hoàn toàn không có thành trì.
Hồng Huyền Cơ khi nghe thấy những lời này của Lý Thần Quang xong, vẫn ngồi bất động, đưa tay phủ phủ mặt bàn, dùng một loại ngữ khí không chút biểu tình nào nói.
- Quấy phá lòng địch cũng chỉ là một phương diện, về phương diện khác, thần còn cho rằng đây là cơ hội để phát hiện nhân tài cho Đại Kiền ta, từ trong chiến đấu liên miên không ngừng nghỉ mà tôi luyện ra anh hùng. Thần cho rằng trong cuộc thi võ trạng nguyên lần này xuất hiện một vài thanh niên rất đáng mặt nhân tài, có thể đảm đương trọng trách này.
Lý Thần Quang liếc mắt nhìn Hồng Huyền Cơ.
- Đây chỉ là đề xuất thứ nhất của thần, còn tám điều nữa đã viết trên tấu chương, kình mời hoàng thượng xem qua.
Nói xong, Lý Thần Quang từ trong tay áo lấy ra một bản tấu chương ước chừng vạn chữ, dâng lên cho Kiền đế.
Kiền đế để cho thái giam tiếp nhận tấu chương, cẩn thận đọc qua một lượt. Trên khuôn mặt cũng không có bất cứ nét biểu tình gì cả, chỉ nói:
- Chín đề xuất này của khanh, ý tứ cũng hoàn toàn rõ ràng. Tuy nhiên cũng có chút kiến giải của giới thư sinh, trẫm còn phải bàn bạc trao đổi thêm đôi chút. Khanh là lễ bộ thượng thư, cuộc thi hương lần trước ở Ngọc kinh thành là do khanh chủ trì. Lần thi hội sắp tới, trăm vạn cử nhân khắp thiên hạ tụ tập về đây, chính là đại điển quốc gia chưa từng có trước nay. Về việc quân không phiền khanh phải hao tâm nữa, khanh chuyên tâm lo liệu thật tốt đại điển lần này, đó cũng là một công lớn rồi.
- Thần tuân chỉ.
Nhìn thấy tấu chương tâm huyết của mình sau khi Kiền đế xem qua cũng không khen ngợi, không khích lệ, trái lại còn nói "có kiến giải của giới thư sinh", trên khuôn mặt của Lý Thần Quang cũng không có biểu tình gì khác, trái lại còn thể hiện rất có chừng mực, không quan tâm thiệt hơn.
- Hôm nay cũng đã muộn rồi, đại thần nội các cũng về nghỉ ngơi đi. Thái sư ở lại đây, trẫm còn có việc muốn cùng khanh bàn bạc.
Kiền đế Dương Bàn đứng dậy nói.
- Chúng thần xin cáo lui!
Thấy Kiền đế hạ chỉ, chúng đại thần nội các đều lui ra ngoài.
Một lúc lâu sau, đêm khuya yên tĩnh, trong Nội Các điện chỉ còn lại Kiền đế và Hồng Huyền Cơ.
- Huyền Cơ, trẫm gặp qua Hồng Dịch, con của khanh, rồi. Quả nhiên là kỳ tài trời sinh, võ lực đã tiến nhập thánh đạo. Tuy rằng không bằng khanh hai mươi năm về trước, thế nhưng cũng đáng được coi là cao thủ nổi bật trong giới võ đạo.
Kiền đế Dương Bàn nói.
- Hơn nữa trẫm cũng đồng ý với hắn, nếu hắn lập được công lớn thì sẽ phong cho Mộng Băng Vân làm thần, hưởng thụ hương hoả ở Nam Châu.
- Hoàng thượng làm như vậy là muốn dùng long ân sâu đậm để thu nạp kẻ này? Thần cho rằng không thể được, kẻ này trời sinh bạc bẽo, quỷ kế đa đoan, thâm tàng bất lộ, là con sói con khó có thể thuần dưỡng.
Hồng Huyền Cơ nghe Kiền đế nói, ánh mắt chợt lóe lên một cái, sau đó nói.
- Sói con khó thuần dưỡng sao?
Kiền đế mỉm cười nói.
- Đánh giá như vậy có chút quá nặng rồi. Tuy nhiên trẫm cũng hiểu rõ ý tứ của khánh. Trẫm cũng nhận thấy kẻ này không phải là hạng người lương thiện, cũng giống như Lý Thần Quang vậy, trong lòng chứa đầy một bụng đạo lý thư sinh. Người như vậy, khống chế tốt thì vô cùng hữu dụng, khống chế không tốt thì sẽ trở thành thần tử kiêu ngạo khinh người. Khanh và trẫm, hai quân thần cùng làm việc nhiều năm, đương nhiên cũng phải biết, thứ mà triều đình ta cần không phải là ngạo thần, loại thần tử này, khi sử dụng cực kỳ khó áp chế, triều đình muốn là muốn những hiền tài trung tâm có tài cán. Tuy nhiên lúc này triều đình đang thiếu khuyết nhân tài, kể cả là ngạo thần cũng phải chấp nhận sử dụng thôi.
- Hoàng thượng nói đúng.
Hồng Huyền Cơ gật đầu nói.
- Tuy nhiên sau khi dùng xong, nhất định phải xử lý cho thật tốt.
- Chuyện này là tất nhiên rồi. À, có vị thần đồng tiểu hài nhi tám tuổi của Phương gia, Phương Viên, lần này đến kinh thành chuẩn bị tham gia khoa cử, Huyền Cơ, khanh có nghe nói qua không?
Kiền đế bước về phía trước hai bước, hỏi.
- Đứa trẻ này hoàn toàn không tầm thường, năm tuổi đỗ tú tài, bảy tuổi trúng cử nhân, kinh nghĩa thông suốt, từng câu từng chữ như châu ngọc. Tuy nhiên đứa trẻ này tu vi tinh thâm, đã đột phá bình chướng sinh tử, thần từng quan sát nó, nhận ra đứa trẻ này đã là một quỷ tiên!
Hồng Huyền Cơ dùng một ngữ khí lạnh như băng nói.
- Ồ? Nói vậy nó là quỷ tiên chuyển thế sao?
Kiền đế nói.
- Cũng không phải, nếu là quỷ tiên chuyển thế, thì tại sao có thể đường hoàng đến Ngọc kinh như vậy? Thần nhận thấy, đứa trẻ này trời sinh đã là kỳ tài tu đạo, lại được một tuyệt thế cao thủ làm phép, khiến cho bản thân đột phá quỷ tiên.
Hồng Huyền Cơ nói.
- Cái gì? Tám tuổi đột phá quỷ tiên? Thế này chẳng phải là tuyệt thế thiên tài sao? Cho dù có cao thủ làm phép cũng không có khả năng tiến nhập đến cảnh giới như vậy được?
Kiền đế thoáng kinh sợ, nhíu mày nói.
- Nhìn lại lịch sử, tám tuổi tu thành quỷ tiên, tiến nhập thâm sơn thi giải cũng có một vài người, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Huống hồ kẻ dạy hắn đạo thuật cũng rất có thể là một tuyệt thế cao thủ chân chính.
Trên khuôn mặt của Hồng Huyền Cơ không có nửa điểm biến động.
- Tuyệt thế thiên tại, cả đời này thần thấy rất nhiều. Tuyệt thế thiên tài phải có thời gian mới có thể trường thành. Năm đó, tuyệt thế thiên tài bị chôn vùi dưới tay của thần cũng không ít hơn mười kẻ.
- Khanh nói là Mộng Thần Cơ sao?
Kiền đế Dương Bàn nói.
- Trong lòng bệ hạ sớm đã có kiến giải, hà tất phải nói nhiều? Mấy năm này Mộng Thần Cơ ẩn cư không lộ diện, nhất định là có hành động gì đó. Hơn nữa thần có chút quen thuộc với tác phong của hắn. Chắc hẳn hiện giờ hắn đang muốn luyện lại Thiên Nguyên Thần Đan, bồi dưỡng nhân tiên. Tuy nhiên nghiệp vị nhân tiên là cảnh giới chí cao của võ đạo, chỉ bằng vào đan dược mà có thể luyện thành hay sao? Cho dù có bồi dưỡng được đi chăng nữa cũng chỉ là bán nhiên tiên mà thôi, một mình thần cũng có thể tiêu diệt toàn bộ.
Hồng Huyền Cơ dùng một loại ngữ khí "nắm giữ" đầy bình tĩnh nói.
- Huyền Cơ, khanh đột phát được những ràng buộc của tâm linh, võ đạo quả nhiên tiến triển cực nhanh đấy. Không biết Huyền Cơ khanh có thể đột phá được cảnh giới cuối cùng hay không, đạt tới cảnh giới phấn toái chân không trong truyền thuyết, siêu thoát nhân tiên?.... Nếu được như vậy Mộng Thần Cơ cũng không là gì cả.
Kiền đế đưa mắt nhìn Hồng Huyền Cơ, hình như còn còn muốn nói điều gì đó. Lời vừa đến miệng lại ngừng lại, biến thành bốn chữ.
- Khanh lui ra đi.
Hồng Huyền Cơ nhìn Kiền đế, hơi khom người xuống, lui ra bên ngoài.
- Hoàng thượng, hôm nay...
Đại thái giám Vương Thao đứng ở phía sau Kiền đến thừa dịp vội vàng tiến đến hỏi.
- Tối này trẫm đến chỗ Nguyên Phi.
Kiền đế nhấc chân đứng dậy.
- Hoàng thượng bãi giá đến Thiên Hương cư.....
Một tiếng hô to tựa như vịt kêu của thái giám truyền ra bên ngoài.
...............
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, Lục Liễu sơn trang tràn ngập trong cảnh xuân đầy sức sống.
Trong toàn bộ Ngọc kinh thành cũng đều tràn ngập một bầu không khí khẩn trương gấp rút. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi lẽ ngày mai chính là ngày khoa thi bắt đầu.
Quốc gia đại điển, ngày hội của thiên hạ, là cuộc thi trọng yếu chọn lựa nhân tài, chỉ cần trúng tuyển ở cửa ải cuối cùng này là có thể bước chân vào giới thượng lưu, nhất cử vang danh thiên hạ.
Hơn nữa khoa cử lần này còn đi đôi với chính sách cải cách mới của triều đình, càng thể hiện tính chất phức tạp trong đó.
Hồng Dịch không hề cảm thấy cấp bách chút nào. Hiện giờ hắn đang ngồi ở mép luyện võ trường, nhìn Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, Xích Truy Dương luyện võ. Còn về phần Lôi Liệt, Văn Phi Yến, Sơn Khâu, Chu đại tiên sinh, bốn người có xuất thân từ Hoà thân vương này cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Những người này tự nhiên không thể xuất hiện tại Ngọc kinh thành. Hiện giờ bọn họ đang trà trộn vào trong thương đoàn của Mộ Dung Yến, âm thầm đi làm một số chuyện bí mật.
Huống hồ những người này tuy rằng cũng là thân tín của Hồng Dịch những cũng không phải là người hắn tin tưởng nhất.
Người mà Hồng Dịch tin tưởng nhất đương nhiên phải là đạo lữ Thiện Ngân Sa, còn có những người đi theo mình từ thuở ban đầu như Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Xích Truy Dương, ngoài ra cũng phải kể đến Đại Kim Chu, Tinh Nhẫn hoà thượng.
Đây mới thực sự là thành phần hạch tâm, còn những người khác chỉ là trụ cột bên ngoài mà thôi.
Hơn nữa Chu đại tiên sinh, Lôi Liệt, Văn Phi Yến, Sơn Khâu, bất luận là về võ công hay đạo thuật đều đã đạt tới một bình cảnh, muốn tiến triển cũng không tiến triển thêm được nữa. Vì thế sau khi có được máu Tà Thần, Hồng Dịch cũng không có ý định cho bọn họ phục dụng.
Ba giọt máu Tà Thần, mỗi một giọt chia làm ba phần. Gần phân nửa của giọt thứ nhất đã đưa cho Nguyên Phi, chuẩn bị lôi kéo đại thái giám Vương Thao. Còn lại hơn phân nửa thì đưa cho Tiểu Mục và Trầm Thiết Trụ sử dụng.
Tiểu Mục và Trầm Thiết Trụ vốn đã là cao thủ đỉnh cấp tiên thiên, hiện giờ phục dụng trân dược, lập tức tiến tới cảnh giới đại tông sư, hơn nữa võ đạo trong tương lai còn có thể có những bức phá mạnh mẽ.
Máu Tà Thần, xem vậy thôi thế nhưng lại là thứ dược vật thần kỳ, có thể sánh ngang với Địa Nguyên Linh Đan của Thái Thượng đạo. Khi phục dụng, bất kể là thân thể hay tâm linh đều trở nên kiên cố, hơn nữa không có bất thứ tác dụng phụ nào cả.
Giọt máu Tà Thần thứ hai, Hồng Dịch lại chia làm ba phần. Một phần đưa cho Xích Truy Dương dùng, mặt khác cấp cho Tinh Nhẫn hoà thượng phục dụng, cuối cùng là chuẩn bị đưa cho Ngọc thân vương sử dụng.
Ngọc thân vương là đối tượng hắn muốn phụ trợ, nhất định phải đột phá bình cảnh, trở thành võ thánh, có như vậy trong tương lai mới có hy vọng đoạt vị. Lần trước một viên Địa Nguyên Linh Đan là do bản thân phục dụng, lần này gần một nửa giọt máu Tà Thần cũng giúp cho Ngọc thân vương có cơ hội đột phá bình cảnh.
Giọt máu Tà Thần cuối cùng tự nhiên là giữ lại, phòng ngừa bất cứ tình huông nào phát sinh.
..........
Tiểu Mục cầm trên tay Trảm Sa kiếm, ở trong võ trường, thân hình chớp tới chớp lui, cực kỳ uyển chuyển, tựa như chuồn chuồn điểm nước, chân không dính bụi, kiếm thuật lại sắc bén lợi hại không gì sánh được, hoặc đâm, hoặc hất, hoặc bổ, hoặc chém, bất chợt dồn sức liền xuất ra một đạo kiếm khí thật dài từ thân kiếm.
Soạt!
Tiểu Mục đột nhiên chớp động, tựa như thiểm điện lao về phía đại thụ nằm bên cạnh luyện võ trường, hai chân vung lên, cơ thể giống như ly miêu lao lên thân cây, đâm ra một kiếm.
Phập!
Một kiếm dừng lại ngay trên đầu một con chim gõ kiến, ngay lập tức con chim kêu lên một tiếng, rụng thẳng xuống mặt đất.
Thế nhưng một kiếm của Tiểu Mục vừa đâm tới nơi, cơ thể lập tức nhảy xuống khỏi đại thủ, không phát ra bất cứ tiếng động nào, tay liền vươn ra, đón lấy thân thể của con chim gõ kiến.
- Con chim bé nhỏ, Tiểu Mục cũng không phải là giết ngươi đâu, chỉ lấy ngươi để luyện tập mà thôi. Xoa xoa ngươi một cái là khoẻ ngay.
Tiểu Mục cầm con chim gõ kiến trên tay, xoa xoa một chút, lập tức con chim này liền tỉnh lại, xoạt một cái, kinh sợ bay đi, sau đó đậu lại trên cây, nghiêng nghiêng đầu về phía sau, nhìn Tiểu Mục, tựa hồ đang nghĩ ngợi điều gì đó.
- Hay!
Nhìn thấy một loạt động tác này của Tiểu Mục, Hồng Dịch cũng không nhịn được thở dài khen ngợi một câu.
Công phu sử dụng kiếm vừa rồi của Tiểu Mục, trong một chiêu thức liền chớp mắt phóng lên cây, dùng kiếm đâm vào con chim gõ kiến, mũi kiếm sắc bén vừa sắp đâm vào trong thân thể của con chim liền rung lên một cái, đổi hướng, khiến cho con chim ngất xỉu, sau đó hạ người xuống đón lấy. Một loạt động tác như vậy được hoàn thành trong nháy mắt, về tốc độ, kỹ xảo, lực lượng hoàn toàn nắm chắc, quả thực đã đạt tới một cảnh giới lô hoả thuần thanh.
Hồng Dịch tất nhiên cũng có thể làm được, điều đáng nói ở đây là Tiểu Mục mới chỉ đạt tới cảnh giới đại tông sư đã thực hiện được như vậy!
Nhất là thông qua nhận biết của Hồng Dịch, linh nhục của Tiểu Mục còn chưa hợp nhất.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp.
Cái mông nhỏ của Đại Kim Chu ngồi trên vai của Hồng Dịch rung lên, hai tay ra sức vỗ thật to, kêu lên oa oa:
- Tiểu Mục tỷ tỷ, tỷ tỷ thật là lợi hại. Lúc muội đầu thai cũng muốn luyện võ, muốn luyện môn võ công tiêu sái như tỷ tỷ vậy. So với tỷ tỷ, Thiết Trụ huynh trông giống hệt như một con man ngưu! Không phải, không phải là man ngưu, mà là dã tượng mới đúng!
Ở phía xa xa, Trầm Thiết Trụ cầm trong tay Bát Hoang thần kích. Thi triển từng chiêu từng thức, Tinh Nhẫn hoà thượng thì đang khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn gần đó, nhìn Trầm Thiết Trụ luyện võ.
Bát Hoang thần kích của Trầm Thiết Trụ, mỗi một chiêu xuất ra đều xé rách không khí, khiến cho khí lưu xung quanh cuồn cuộn chấn động, hơn nữa trên nền đá hiện lên những dấu chân thật sâu, uy thế không gì địch nổi.
- Tiểu Mục, nghỉ một lúc nào, ra đây để huynh xem qua một chút.
Hồng Dịch vươn tay tóm lấy Đại Kim Chu, mang nàng ta từ trên vai để xuống, để nàng ngồi lên trên bàn, sau đó quay sang Tiểu Mục nói.
- Dạ, Dịch ca ca.
Trên khuôn mặt Tiểu Mục cũng không có mồ hôi, sạch sẽ trắng nõn. Thế nhưng khi vừa đi tới liền có mấy nha hoàn chạy đến, mang nước, mang khăn cho nàng rửa qua mặt mũi, tay chân.
Lúc này Tiểu Mục không còn dáng dấp của một tiểu nha đầu năm đó nữa, mà trở nên duyên dáng xinh đẹp. Toàn thân mặc một bộ y phục tơ lụa bó sát người, cực kì có khí chất, hơn nữa so với các tiểu thư con nhà giàu lại có thể một thứ khí độ ung dung tự nhiên không nói nên lời.
Huống hồ Hồng Dịch đương nhiên sẽ không để cho vị tiểu muội muội này của mình chịu khổ cực, ngày ngày đều có hơn mười nha hoàn đi theo hầu hạ.
- Theo lý mà nói, võ công của muội luyện tới cảnh giới đại tông sư, khí tức nội liễm, linh nhục hẳn đã sớm phải hợp nhất mới đúng? Thế nhưng huynh thấy Tiểu Mục vẫn chưa hề dung hợp linh nhục, không biết là vì sao nhỉ? Dạo này huynh chuyên tâm tu luyện đạo thuật, đúng là không có thời gian để ý đến muội, lại đây nào, để huynh xem qua một chút.
Hồng Dịch thấy Tiểu Mục tới gần liền đưa tay sửa sang tóc tai cho nàng, phủi phủi y phục cho nàng, thực sự cực kỳ giống như một ca ca quan tâm đến muội muội. Sau đó đưa tay kết thành thủ ấn, lập tức một luồng thần niệm từ mi tâm tuôn ra, tiến nhập vào trong mi tâm của Tiểu Mục.
- Hiện giờ đạo thuật của ta khá cao thâm. Nếu như Tiểu Mục thực sự là Vũ Văn thái sư chuyển thế, hẳn là ta có thể tra ra một chút manh mối nào đó.
Khi thần niệm của Hồng Dịch tiến nhập vào trong mi tâm của Tiểu Mục, trong lòng cũng thầm suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui