"Thần hồn của đối phương thụ thương không nhẹ."
Hồng Dịch nghe thấy tiếng thét thê lương này, trong lòng biết rằng ảo giác mê hồn thuật hiển nhiên là do mụ Tằng ma ma kia gây ra, lúc trận ác mộng kia bị thần hồn của mình làm tổn thương, mụ ta liền bị phản phệ, khẳng định thụ thương không nhẹ, nếu không sẽ không kiềm chế mà thét lên thê lương như vậy.
Thần hồn bị tổn thương, là việc vô cùng nguy hiểm, so với việc thân thể bị tổn thương còn hung hiểm hơn chục lần, nhẹ thì cả ngày hoảng loạn, không phân biệt phương hướng, nặng thì mất trí, điên điên khùng khùng, nặng hơn nữa thì hồn phi phách tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất, không thuốc nào chữa được, cũng không có phương pháp nào trị liệu được.
"Chính khí dương cương, cũng giống như mặt trời thuần dương chói chang, yêu ma quỷ quái làm sao có thể đến gần con người mà mê hoặc? Nhưng thần hồn thuật của lão yêu bà này tu luyện quả thật thâm hậu, nếu là thần hồn ta trước đây gặp phải lão yêu bà này, không khéo cũng bị tổn thương rồi."
Hồng Dịch nhớ lại ảo giác ban nãy, âm phong mãnh liệt, hư ảnh vặn vẹo trên mặt đất, giống như ma quỷ từ mặt đất chui lên, khi nhớ lại cũng thấy sởn cả gai ốc.
Người thường chắc chắn sợ đến vỡ mật.
Hắn cũng biết đấy là một loại thuật mê hoặc thần hồn, cũng giống như một loại quan tưởng, lấy thần hồn xuất xác, từ xa vây quanh địch nhân rồi biến hóa, khiến cho địch nhân sinh ra các loại ảo giác hoảng sợ đau đớn, thần hồn như bị lửa đốt, làm tổn thương thần hồn địch nhân.
Đây đều là những ý niệm vô hình trong đầu giao phong, tuy rằng không giống như võ công quyền cước giao phong, nhưng sự hung hiểm chỉ hơn chứ không kém.
Chẳng hạn như sắc quỷ dụ dỗ mê hoặc người, biến hóa thành các loại mỹ nữ hay những người thân trong mộng, người đó sẽ dần suy yếu mà chết.
Hồng Dịch nếu như muốn mê hoặc người, cũng có thể thần hồn xuất xác, thi triển các loại ảo giác trong quan tưởng pháp của Di Đà kinh, áp lên thân thể người khác, để cho bọn họ không thể chịu được.
Thậm chí còn có thể phiêu đãng ra ngoài, lén lẻn vào khuê phòng của các vị tiểu thư, nhân lúc các nàng đang ngủ, thần hồn nhập vào trong giấc mộng của nàng ta, cùng nàng giao hợp, tuy rằng trên thực tế không phải như vậy, nhưng thần hồn tương giao, cũng là thân lâm kỳ cảnh, mang một tư vị mới lạ.
Nhưng những loại chuyện thần quỷ mê hoặc xấu xa như vậy không phải đạo của người chính nhân quân tử, cũng không phải là việc mà người tu tiên cầu đạo nên làm. Hồng Dịch cũng sẽ không làm.
Người trong lúc ngủ, thần hồn mê mang, là thời gian thàn hồn suy yếu, thường dễ bị yêu hồn tiến vào giấc mộng, bị bóng đè.
Vừa rồi Tằng ma ma cũng thừa cơ đêm khuya yên tĩnh, cho rằng Hồng Dịch đã ngủ rồi, mới thi triển trò ma thuật thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ Hồng Dịch đã sớm nhìn rõ gian mưu.
Tuy trong lòng có chuẩn bị trước, nhưng Hồng Dịch thiếu chút nữa bị ác mộng trấn trụ, từ đó chứng tỏ rằng Tằng ma ma tu luyện khá thâm hậu.
"Đây là lần đầu tiên ta trải qua đấu pháp thần hồn, coi như nhận được chút kinh nghiệm, lần sau gặp chuyện tình như vậy, ta sẽ không như hôm nay chỉ biết phòng thủ, ta phải phản kích lại. Hiện giờ Tằng ma ma hẳn là đang điều thần, phải lập tức phản kích, diệt cỏ tận gốc."
Hồng Dịch trong lòng nghĩ đến bốn chữ diệt cỏ tận gốc, thần hồn liền lập tức xuất xác, bay ra ngoài cửa sổ, bước vài bước đã tới ngọn giả sơn nơi Tằng ma ma đả tọa.
Thần hồn đạt tới cảnh giới nhật du, cũng giống như cao thủ đã tu luyện đến cấp độ võ sư, một cước phóng ra, tốc độ cực nhanh, khoảng cách mười bước chỉ nhún một cái là vượt qua.
Nhưng phía sau giả sơn trống trơn, không có mảy may có bóng người, đối phương tựa như tan biến đi.
Đúng lúc đó, mấy tên nha hoàn cũng giật mình tỉnh giấc, tiến về hướng bên này kiểm tra.
Hồng Dịch kiểm tra xung quanh, lướt qua phòng ốc, nhưng không thấy chút dấu vết nào của Tằng ma ma.
"Nhanh chân thật, mụ Tằng ma ma này không cần dùng đến yêu thuật thần hồn, chỉ bằng vào võ kỹ tới giết ta, ta căn bản không có khả năng hoàn thủ."
Kiểm tra qua một lượt, Hồng Dịch trong lòng thầm biết võ công của Tằng ma ma rất tinh thâm, mạnh hơn mình rất nhiều.
Nhưng Hồng Dịch cũng không lơ là, thần hồn phiêu đãng bay khắp Hầu phủ một lượt. Toàn tâm toàn ý tìm kiếm một lượt.
"Có cừu báo cừu, có oán báo oán, đó là đại nghĩa của người đọc sách như ta, minh đạo lý, chính danh phân, trọng phục cừu(2). Ba thứ này thiếu một thữ cũng không được, hôm nay mụ ta đến đây giết ta, ta không thể bỏ qua cho mụ ta được."
Minh đạo lý, chính danh phân, trọng phục cừu! Đây là đại nghĩa.
Hồn của Hồng Dịch hiện giờ có thể bay lên cao vài thước, đứng lên trên tường viện, quan sát xung quanh, thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh. Âm hồn đi ban đêm chả khác nào cá gặp nước, ngược lại nếu là ban ngày sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Ánh mặt trời ban ngày là khắc tinh của thần hồn, lúc trời sáng xuất xác, âm hồn nếu tu vi không thâm hậu thì căn bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy trời đất mịt mờ như thiêu đốt, vô cùng đau đớn, điều này có ghi lại trong Đạo kinh.
Toàn lực tìm kiếm, Hồng Dịch quả nhiên phát hiện ở trong một hẻm nhỏ phía trước chính phủ của Hầu phủ có một bóng đen, đứng dựa vào góc tường thở dốc.
"Dạ xoa vương!" Hồng Dịch thấy tình cảnh như vậy, liền tiến nhập quan tưởng.
Bỗng nhiên, ảo giác hiện lên, trước mắt Hồng Dịch xuất hiện một pho tượng cự ma mặt xanh nanh vàng, thân cao ba trượng, đầu tóc đỏ rực, trong tay cầm một thanh cương xoa sắc bén đen kịt, tay chân đều phủ lân phiên, bộ dạng kinh khủng khiến người ta sợ vỡ mật.
Cự ma vừa xuất hiện lập tức hướng về phía Hồng Dịch mà đánh, giơ cương xoa bổ mạnh xuống.
Hồng Dịch vội vã quan tưởng thần hồn ngồi giữa hư không, hóa thành Di Đà, kim quang tỏa ra, cự ma kia nhất thời sợ hãi, không dám tiến tới.
Đây là ảo giác trước kia Hồng Dịch tu luyện Di Đà kinh đã gặp qua, tâm ma này trong kinh văn gọi là Dạ Xoa Vương.
Ngày trước khi quan tưởng, Dạ Xoa Vương này vừa xuất hiện, Hồng Dịch toàn lực quan tưởng Di Đà phật, kim quang tỏa ra mãnh liệt, tâm ma liền lập tức tiêu tán, nhưng hôm này, Hồng Dịch giữ lại một phần lực lượng, đem Dạ Xoa Vương này khuất phúc dưới kim quang, nhưng không tiêu diệt.
Trong Di Đà kinh có giảng qua: "Dạ xoa là một trong mười tám tâm ma, thần thông quảng đại, khủng bố vô cùng, hàng phục được nó, có thể dùng làm hộ pháp. "
Hồng Dich quan tưởng ra ma đầu này, sau đó hàng phục nó, chính là để sử dụng.
Quan tưởng ma đầu hại người, lúc đầu khi ma đầu từ trong tưởng tượng đi ra, liền muốn hại chính bản thân mình, phải dùng định lực để hàng phục nó, mới có thể điều khiển nó làm hại thần hồn người khác.
Dưới sự áp chế của kim quang, Dạ Xoa Vương này hoàn toàn bị khuất phục, Hồng Dịch thậm chí cảm thấy sự sợ hãi của nó. Tâm niệm khẽ động, một ngón tay chỉ lấy Tằng ma ma đang ôm đầu.
Dạ Xoa Vương liên lập tức gào lên, phóng mạnh qua hướng đó, nâng cương xoa lên chém mạnh xuống đầu Tằng ma ma.
Ngay khi cương xoa hạ xuống, Dạ Xoa Vương lập tức tiêu thất, tựa hồ chui vào thân thể Tằng ma ma.
Tiếp theo, Hồng Dịch thấy Tằng ma ma toàn thân run rẩy mãnh liệt, thân thể kịch liệt chấn động, hình như bị vật gì xiên qua vậy.
"Mụ ta trúng ảo giác, không thể tự thoát ra được."
Bịch bịch bịch! Lúc Tằng ma ma rung lên kịch liết, thân thể bỗng nhiễn ngừng lại, hơi thở mong manh, nhãn thần tán loạn.
Hồng Dịch biết mụ ta đã hồn phi phách tán rồi.
"Trong trời đất này vốn không có ma đầu, tất cả đều là ảo giác trong nhân tâm sinh ra mà thành, đáng tiếc rất ít người nhận ra." Hồng Dịch thấy Tằng ma ma hồn phi phách tán, trong lòng càng thêm minh bạch đạo lý đó.