- Bách thánh tề minh! Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được? Trong suốt các khoa cử khảo thí những triều đại trước đây, dị hiện tượng như thế chỉ xuất hiện khi có một áng văn chương mang theo văn phong cực kỳ thuần khiết, người viết có tu dưỡng cực kỳ tinh thâm, không một ai không phải là đại nho thánh giả. Bằng vào tinh thần cường đại, bằng vào văn phong phù hợp với đạo của thánh giả mới có thể khiến cho trăm thánh tiếp nhận! Hễ là người chiếm được sự thừa nhận của trăm thánh, thì cho dù là hoàng thượng không thừa nhận cũng không được, phải khâm điểm (chỉ việc vua đích thân tự làm) người đó là tân khoa trạng nguyên! Không thể nào! Tại sao người này không phải là ta? Rốt cuộc là ai? Là ai? Không phải Tạ Văn Uyên, cũng không phải là ta! Ta không tin! Trong thiên hạ lại có mọt người như vậy, tinh khí thần tập trong trong văn tự lại có thể khiến cho bách thánh tề minh!
Trong một gian phòng thi, vừa đỡ lấy giọt mực xong, nhìn thấy bài thi của mình không bị dơ bẩn, tiểu thần đồng tám tuổi Phương Viên khẽ thở ra một hơi thật dài, dùng khăn lau lau vết bẩn trên tay, sau đó lại cắn răng, trên mặt lộ ra một nụ cười gằn cực kỳ không phù hợp với tuổi tác của hắn.
Trong nụ cười gằn này ẩn chứa một sự đố kỵ cực kỳ sâu sắc, tựa hồ như một thứ gì đó cực kỳ yêu thích của bản thân bị người khác đoạt đi vậy.
Trên thực tế, thứ mà hắn bị cướp đoạt đi cũng chính là thanh danh lẫy lừng, danh hiệu trạng nguyên lang khoa cử! Cái thanh danh này, cái danh tiếng này, bất kể là ở trên triều đình hay ở trong lòng bách tính dân gian, đều là không thể lường hết được.
Bách tính dân gian gọi trạng nguyên lang là văn tinh trên trời hạ phàm.
Các triều đại trước đây, tuy rằng có rất nhiều trạng nguyên lang, thế nhưng văn chương khiến cho dị tượng bách thánh tề minh như vậy thì cực kỳ hiếm có. Chỉ khi triều đại đang ở thời đại thịnh, một triều đại có văn phong ở đỉnh cao của sự đột phá, mới có thể sinh ra một thánh giả đại nho như vậy.
Trong trường thi, cao thủ làm văn, tinh khí thần hội tụ, thế nhưng chỉ khi có một áng văn chương mang theo đạo lý tinh thần cường đại mới có thể khiến cho bách thánh đồng cảm, cộng minh. Việc này tuy rằng thần kỳ, thế nhưng trong sử sách của các triều đại khác đều có ghi chép lại, được coi như là văn đàn thịnh sự (việc lớn trọng đại của giới văn đàn).
Người như vậy có một danh hiệu bất thành văn, đó chính là "Á thánh", Tuy rằng không phải là thánh hiền chư tử, thế nhưng cũng tiếp cận với thượng cổ chư tử, chiếm được sự thừa nhận của thượng cổ chư tử.
Đương nhiên về phía quan phương triều đình chưa chắc đã chịu thừa nhận. Nhất là triều đình luôn phải duy trì quyền lực của chính mình, nếu như thừa nhận một Á thánh thì khi đó hoàng thượng sẽ trở thành thứ gì?
Thế nhưng dạng danh tiếng này, cho dù là ở trong triều đình hay trong giới sĩ lâm, đều có ảnh hưởng to lớn không thể lường hết được.
Một văn nhân có thể làm một áng văn khiến cho bách thánh trong trường thi cộng minh, còn ai dám sánh ngang nữa đây? Hoàng thượng không thừa nhận cũng không được, người này hoàn toàn xứng đáng là thủ lĩnh của văn đàn.
Người có thể viết ra một áng văn như vậy, về cơ bản đã không cần thi cử gì nữa, hoàng thượng có thể trực tiếp phong người đó làm trạng nguyên.
Những thánh tượng trong trường thi tại Ngọc kinh thành cũng không phải là mới được dựng lên từ khi vương triều Đại Kiền được kiến lập, mà đều đã tồn tại hơn hai nghìn năm rồi.
Cho dù hoàng thất các triều đại trước đây có hung ác đến cỡ nào, thay đổi triều đại ra sao, đối với những thần tượng trong trường thi này cũng không dám tuỳ tiện phá huỷ, ngược lại để khống chế kinh thành, ngay cả hoàng thất cũng phải đến đây để cúng bái nhằm chiếm lấy nhân tâm thiên hạ.
Hơn hai nghìn năm, thánh tượng ở trường thi tiếp nhận hương hoả không ngừng, tượng trưng cho trung tâm truyền thừa của văn hoá trung thổ Thiên Châu.
Trong cảm nhận của gần như hầu hết người đọc sách, tất cả đều dám khẳng định rằng, những bức tượng thánh hiền trong trường thi này đều có linh lực của thần linh, duy trì chính đạo trong thiên hạ.
Một trăm pho tượng thánh hiền trong miếu thờ của trường thi đại biểu cho hai chữ, "Chính Đạo"!
Bất luận là thứ tà ma quỷ quái nào cũng không dám càn quấy.
Trên thực tế, bất kể là dạng cao thủ đạo thuật gì, ở trong trường thi cũng không dám phân ra thần niệm của bản thân, xuất khiếu ra ngoài. Bởi lẽ về cơ bản bọn họ không thể nào xuất khiếu được. Uy nghiêm khổng lồ từ những pho tượng của thánh hiền đã áp chế mỗi một tia thần niệm của con người, khiến cho chúng không thể nào xuất khiếu. Cho dù là âm hồn, hay đạo thuật tinh thâm như quỷ tiên, cũng không cách nào vận thần hồn xuất khiếu ở trường thi.
Nhất là mỗi một pho thánh tượng này đều là những đại nho, đại thánh hiền, tuy rằng không có ý thức của bản thân, thế nhưng đều đại biểu cho một loại "Đạo Lý" thuần tuý.
Đạo lý! Đạo lý!
Đạo tượng trưng cho lực lượng!
Lý tượng trưng cho pháp tắc!
Đạo lý liên hợp lại liền trở thành một cỗ lực lượng vô biên, lại vừa nắm giữ quy củ pháp tắc. Như vậy trong trời đất này còn có thứ gì cường đại hơn nữa đây?
- Văn đàn thịnh sự! Văn đàn thịnh sự!
Lúc Lý Thần Quang bổ nhào ra khỏi phòng quan chủ khảo, phía bên ngoài bắt đầu trở nên hỗn loạn. Rất nhiều thí sinh từ trong phòng thi của mình thò đầu ra bên ngoài nhìn ngó. Ngay cả những binh lính đứng gác cùng với các cao thủ đang ẩn tàng xung quanh, cũng bắt đầu chụm đầu vào nhau nghị luận. Bởi lẽ từ trước đến giờ bọn họ cũng chưa từng trải qua một tràng cảnh quái dị như vậy.
Thấy trường thi hỗn loạn như vậy, Lý Thần Quang chạy ào đến cao đàn ở trung tâm trường thi, quát to một tiếng, cảnh cáo toàn trường:
- Quốc gia đại điển hội thí (thi hội), văn chương tinh khí lay động trăm thánh, khiến cho bách thánh tề minh, đây là đại sự của văn đàn, khí vận hưng thịnh của triều đình đang đến, là điềm lành lớn ngang trời! Các thí sinh không được ồn ào gây mất trật tự! Các binh lính gác phòng thi, bất cứ ai tiếp tục gây rối, lập tức nghiêm khắc trừng phạt! Bản khảo quan (quan giám khảo) có Thượng Phương Bảo Kiếm trên tay, kẻ nào gây rối, giết chết không tha! Dị tượng điềm lành như vậy đều không thể coi thường được! Đợi ta cùng quan chủ khảo Hồng thái sư dâng tấu lên hoàng thượng! Thỉnh hoàng thượng định đoạt!
Vừa rồi bách thánh tề minh, động tĩnh cực lớn, muốn che giấu cũng không thể che giấu được, tự nhiên là khiến mọi người đều cảm thấy kinh động.
Trong chín nghìn cử tử ở đây, đương nhiên sẽ có đủ loại tuyệt đại cao nhân, trong lòng bọn họ cũng hiểu rất rõ bách thánh tề minh là thứ gì. Trong lòng rất nhiều người, vào lúc này, đều cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Triều đình thiết lập Khâm Thiên giám (giám: tên gọi của quan phủ thời xưa), đó là để giám thị dị tượng trong thiên hạ. Ở đâu có động đất, núi lửa, thậm chí là nhật thực, nguyệt thực, cũng đều phải dâng tấu lên triều đình. Hiện giờ trong trường thi xảy ra dị tượng, tất cả mọi người đều chứng kiến, đương nhiên phải lập tức dâng tấu lên hoàng thượng, không được chậm trễ.
Lúc Lý Thần Quang lao ra ngăn chặn sự hỗn loạn trong trường thi, hai mắt liền nhìn chằm chằm về phía một gian phòng thi.
Ở phía trên gian phòng này có một cột ánh sáng thẳng tắp, nối liền xuyên suốt cả trời đất, hơn nữa, đồng thời ở từ trăm thánh tượng trong miếu vũ cũng phát ra một luồng tinh mang, cùng cột ánh sáng kia giao tương hô ứng. Tuy rằng người thường không nhìn thấy, thế nhưng hắn thân là đại nho, dưỡng khí vài chục năm, tinh thần cực kỳ cường đại, làm sao không thể nhìn thấy, cảm thấy thứ đạo lý này.
- Thí sinh trong gian phòng kia chắc chắn là một hiền giả! Lính gác! Mau mau mau đến xem đó là ai? Ta muốn đích thân đến bái kiến.
Nói xong hắn vội vàng đi xuống cao đàn.
Từ sớm đã có rất nhiều binh sĩ vây quanh phòng thi của Hồng Dịch.
Một vị quan gián khảo chạy tới, hai chân vân còn đang run cầm cập, giọng nói còn run run không thành lời:
- Thí sinh này chính là thủ khoa Ngọc kinh năm ngoái, Hồng Dịch, thứ tử Hồng thái sư, là võ trạng nguyên trong khoa thi võ mấy ngày trước.
- Mau mau mau!
Lý Thần Quang mặc kệ vị quan giám khảo đang lắp bắp kia, liền sải bước đi về phía gian phòng của Hồng Dịch.
- Áng văn chương này có thể nói là áng văn đỉnh cao trong suốt cuộc đời này của ta, là đúc kết của tinh hoa đạo thuật. Ồ? Khảo quan đại nhân!
Lúc vừa hoàn thành bài văn, từ trong đắm chìm, Hồng Dịch khôi phục trở lại, sau đó đột nhiên cảm nhận thấy trong trường thi, thánh tượng đang chấn động liên tục, phát ra những âm thanh ông ông không ngớt, lúc đầu cũng cảm thấy cả kinh, nhưng sau đó liền biết việc gì đang xảy ra.
Tiếp theo lại thấy rất nhiều lính gác đồng loạt đi tới phía bên ngoài phòng thi, cầm thương đứng chỉnh tề.
Lý Thần Quang cùng các quan giám khảo, như lang như hổ, tranh nhau xông tới.
- Hồng Dịch, quả nhiên là công tử. Bài văn của công tử đã viết xong chưa?
Lý Thần Quang bước vội tới phía trước, sau đó dừng lại, hướng về phía áng văn mà Hồng Dịch vừa viết bái lạy một cái, sau đó trấn định xuống, nói.
- Không nghĩ tới bài văn của công tử lại có thể đạt tới một trình độ như vậy! Có thể khiến cho bách thánh tề mình! Ta phải mang bài văn của công tử niêm phong lại, sau đó thỉnh hoàng thượng định đoạt!
- Người đâu, cẩn thận mang bài văn này niêm phong lại!
Lý Thần Quang phân phó xong rồi nói tiếp.
- Hồng Dịch, lúc này ta không có thời gian nói chuyện với công tử. Chờ cuộc thi kết thúc, ta sẽ tìm công tử để thỉnh giáo đạo học vấn.
Dứt lời, hắn nhìn Hồng Dịch một cái thật sâu, sau đó lui ra bên ngoài.
................
- Văn chương tinh thần của Á thánh, có thể khiến cho bách thánh thừa nhận, đồng cảm, người này rốt cuộc là ai đây? Đọc sách đến trình độ như vậy, quả thực là không uổng phí một đời. Những pho tượng thượng cổ thánh hiền kia, trên người đều ngưng tụ đạo lý thần niệm hơn trăm nghìn năm, không tiêu tan, chỉ có văn tư tinh thần, tự thân tu dưỡng đạt tới cảnh giới cao nhất, phù hợp với thánh đạo, mới có thể khiến cho chư tử cộng minh như vậy. Trong thiên hạ này lại có một người như vậy sao? Trong lịch sử, loại thịnh sự văn đàn như thế này, năm trăm năm mới có một lần. Điều này sao có thể như vậy được?
Trong một phòng thi khác, hai tai của Tạ Văn UYên cũng nghe được tiếng chấn động của thượng cổ chư tử trong miếu thờ.
Bản thân lão cũng là thạc nho, đại học vấn gia, tự nhiên biết rằng ở trên thân thể của các bức tượng thượng cổ chư tử này đều có một cỗ thần niệm "Đạo Lý" thuần tuý vây quanh.
Mỗi một pho tượng thượng cổ chư tử, trên người đều tồn tại một vài loại thần niệm đạo lý, chỉ có văn chương phù hợp với đạo lý của bọn họ, học thuật tinh thuần, tiếp đó tâm linh tu dưỡng phải đạt tới một trình độ cực kỳ cường đại, thì văn tự viết ra mới có thể xuyên thấu sắt đá, mới có thể khiến cho trăm thánh cộng minh.
Trong lịch sử, những sự việc xảy ra trong trường thi như vậy đều chân chính là thịnh sự của văn đàn, được truyền tụng khắp thiên hạ.
- Lúc bắt đầu, tiểu thần đồng tám tuổi Phương Viên kia, chữ chữ như gấm lụa, bộc phát bắn lên bầu trời, khiến lão phu tưởng đó đã là kình địch, thế nhưng không ngờ rằng, chân chính học thuật tinh thuần, Á thánh, người khiến cho thánh đạo chư tử cộng minh lại là một kẻ khác! Chẳng lẽ là vị cử nhân mà ngày đó ta nhìn thấy trên đường Văn Xương sao?
Tạ Văn Uyên ngừng bút, dùng khăn lau sạch tay, đi tới cạnh cửa sổ, ngước nhìn lên bầu trời.
- Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị. Thế nhưng lúc này, thánh đạo của thượng cổ chư tử đã có sự lựa chọn của riêng mình. Không biết triều đình sẽ thấy thế nào đây? Hiện giờ chắc hẳn ở trên Phong Hoa lầu, hoàng thượng cũng nhìn thấy văn khí của Đại Kiền rồi. Một màn như vậy, nhất định là rơi vào trong mắt của hoàng thượng. Bách thánh tề minh, văn đàn thịnh sự. Bất quá lão hủ cũng xin hướng về hoàng thượng khuyên can một câu, cũng không phải là để tranh đoạt danh vị trạng nguyên, càng không phải vì bị vượt qua mà đố kỵ. Huống hồ đây là người mà thượng cổ chư tử lựa chọn, lão hủ tâm phục khẩu phục.
...........
- Thái sư, bách thánh tề minh, đây chính là văn đàn thịnh sự, là dấu hiệu của triều đình thịnh thế, chắc chắn sẽ được lưu lại trong sử sách. Chúc mừng thái sư, chúc mừng thái sư. Áng văn chương khiến cho bách thánh tề minh này chính là do bút pháp thần kỳ của lệnh lang viết ra. Thủ lĩnh văn đàn trong tương lai, không phải nằm trong tay áo của lệnh lang thì còn ai vào đây nữa. Đặc biệt là trong khoa khảo lần này, thượng cổ chư tử đích thân chọn thánh đạo văn chương, chuyện này không tầm thường chút nào. Ta đã hạ lệnh niêm phong bài văn, thỉnh ý chỉ của triều đình để định đoạt.
Lý Thần Quang dẫn đầu chúng quan giám khảo tiến vào phòng, hướng về phía Hồng Huyền Cơ, lúc này đã đứng dậy ngước đầu lên nhìn bầu trời, chắp tay liên tục nói.
Một vài vị quan giám khảo cũng vội vàng phụ hoạ.
- Chúc mừng thái sư. Thái sư năm đó trung tuyển thám hoa, hiện giờ đã là thủ lĩnh giới sĩ phu văn đàn Đại Kiền chúng ta. Không nghĩ tới lệnh lang lại thanh xuất vu lam, văn chương chiếm được sự đồng cảm của thượng cổ chư tử, thánh đạo thừa nhận. Trong tương lai chắc chắn lệnh lang sẽ là lãnh tụ của văn đàn.
Các vị giám khảo đứng xung qunah cũng đều tấm tắc khen ngợi.
- Áng văn chương khiến cho ngay cả thượng cổ chư tử cũng phải kinh động, ta, tuy thân là quan giám khảo, thế nhưng cũng không đủ tư cách để bình luận. Chỉ có thể đưa lên cho hoàng thượng để người tự định đoạt.
Lý Thần Quang nói.
- Ừm, vậy thì thỉnh ý chỉ của hoàng thượng để định đoạt đi. Thượng cổ chư tử tề minh, văn đàn thịnh sự, đây là việc hiếm có trong khoa khảo. Việc này cũng có tiền lệ từ trước, bản thái sư tuy rằng thân là quan chủ khảo cũng không dám đánh giá áng văn chương kinh động cả thượng cổ chư tử như vậy.
Miệng của Hồng Huyền Cơ giật giật, sau đó lại ngồi xuống vị trí quan chủ khảo, bất động không nhúc nhích, không một ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Việc này, cho dù hắn là cường giả nhân tiên, thái sư đương triều, quyền bính to lớn, cũng không có bất cứ biện pháp nào can thiệp vào bài thi của Hồng Dịch. Áng văn chương khiến cho thượng cổ chư tử phải chấn động, hoàn toàn không thể coi thường được.
Chủ yếu là, các khoa cử khảo thí trong lịch sử đều có những quy tắc nhất định, Hồng Huyền Cơ có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không thể làm trái với những phép tắc mà lịch sử đã thừa nhận.
.............
- Văn chương có thể khiến cho thượng cổ chư tử trong trường thi chấn động, đây là văn đàn thịnh sự năm trăm năm mới có một lần! Ta ngày ngày gù lưng đọc điển tịch, mong có được cái tràng diện kia, chỉ nghĩ đến thôi đã kích động không thôi! Không ngờ rằng, không ngờ rằng, ta lại đích thân được chứng kiến khung cảnh này! Khi trở về viết thư lập sách, nhất định phải mang sự việc này ghi lại mới được!
Lúc này, vị trung niên nho sĩ họ Chu kia cũng ngừng bút lại, trong lòng kích động vô cùng.
............
- Làm thế nào mà võ vận, văn vận trong thiên hạ lại rơi hết vào Hồng gia như vậy? Thái sư Hồng Huyền Cơ, thân là võ đạo nhân tiên, đã là tụ tập võ vận khắp thiên hạ! Mà con của thái sư, Hồng Dịch, một áng văn khiến cho bách thánh tề minh, đúng là khó lường hết được! Một thân văn vận. Tuy nhiên từ khi Hồng Huyền Cơ bỏ võ theo văn, thân là đại gia Lý học, trong coi văn sự trong thiên hạ, đã trở thành thủ lĩnh văn đàn một phương. Như vậy hiện giờ con của thái sư thanh xuất vu lam, thanh thắng vu lam. Không biết hai cha con này sẽ ra sao đây?
Trong trường thi, một sô đệ tử thế gia nhạy bén, nhanh chóng nắm bắt tin tức, trong lòng thầm suy nghĩ.
Hiện giờ Hồng Huyền Cơ mơ hồ đã trở thành thủ lĩnh của văn đàn. Thế nhưng một bài văn của Hồng Dịch hôm nay vừa xuất hiện, thượng cổ chư tử chấn động, ở trong lòng sĩ lâm thiên hạ, Hồng Dịch đã loáng thoáng được xưng hô là Á Thánh, danh tiếng của hắn trong giới văn đàn lập tức vượt qua cả Hồng Huyền Cơ.
Trong lòng rất nhiều người cũng đã hiểu rõ điều này.
Trong lòng Hồng Huyền Cơ cũng cực kỳ biết rõ.
..........
Trên Phong Hoa lầu.
Kiền đế Dương Bàn đang quan sát văn khí của triều đình. Đám người Cơ Thường Nguyệt, thái tử, Ngọc thân vương, Hoà thân vương, cũng đều nhận ra thịnh cử của bách thánh tề minh trong trường thi ở phía xa xa.
- Chúc mừng phụ hoàng! Chúc mừng phụ hoàng. Triều đình nếu không có khí vận, sĩ tử trong thiên hạ đều đã không đến tham gia khoa cử. Triều đình nếu có được khí vận, sĩ tử trong thiên hạ quy phục, đều đến dự thi. Văn chương như gấm lụa, bách thánh tề minh, đây chính là đại sự năm trăm năm mới xuất hiện một lần!
Ngọc thân vương vội vàng quỳ xuống nói.
- Nhanh, nhanh truyền ý chỉ của trẫm. Hỏi! Hỏi xem ai viết áng văn chương này?
Sắc mặt của Kiền đế khẽ biến, cũng vội vàng nói.