- Ta trợ giúp Bạch Tử Nhạc đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn, đánh bại Vô Địch hầu, từ đó khiến cho Kiền đế Dương Bàn cùng Hồng Huyền Cơ muốn liên thủ giết chết Bạch Tử Nhạc. Khi đó Chân Cương môn lập tức đại loạn, vĩnh viễn không bao giờ khôi phục lại được, cuối cùng khó tránh khỏi kết cục giống như Đào Thần đạo. Trong khi đó toàn bộ Nguyên Đột quốc cũng sẽ trở thành một đất nước phụ thuộc vào Đại Kiền. Không biết đoạn mở đầu thiên kinh văn "Càn Đạo Cửu Ngũ" của ta có thể khiến cho tâm của Hồng Huyền Cơ trở nên bất ổn, tạm thời buông tha Bạch Tử Nhạc mà quay sang đối phó ta hay không?
Bầu trời đầy sao, dòng ngân hà lấp lánh lộng lẫy toả sáng giữa đêm khuya.
Sau khi tiễn Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như đi, Hồng Dịch trở về Quan Tinh lầu trong Thuý Viên tại Vinh Châu quan sát thiên văn. Hắn đã ngồi đây ngắm nhìn những vì tinh tú tranh nhau chiếu sáng suốt một canh giờ, chưa từng đứng dậy.
Hắn đang suy nghĩ một vấn đề.
Đồng thời hắn cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Một thiên kinh văn Càn Đạo Cửu Ngũ vừa rồi gần như khiến hắn tiêu hao một lượng cực lớn tinh thần. Tuy rằng chỉ có vài câu, vài chữ, thế nhưng đã là lĩnh ngộ đối với đạo người quân tử, đối với thiên đạo mà cả một đời đọc sách, tu đạo của hắn, từ đó mà kết tinh thành từng câu từng chữ trong thiên kinh văn vừa rồi.
Đạo của thượng cổ thánh hoàng, đạo của trung cổ chư tử, tất cả đều được dung hợp vào trong đó.
Đời người đọc sách có ba việc lớn.
Lập công!
Lập đức!
Lập thuyết!
Việc cuối cùng cần phải làm, việc quyết định xem bản thân có được lưu truyền thiên cổ hay không chính là lập thuyết!
Hồng Dịch tuy rằng đoạt danh trạng nguyên, văn chương kinh động bách thánh. Thế nhưng nếu như không sáng lập một phái học thuyết, không sáng tác một bộ sách lưu truyền khắp thiên hạ thì sớm muộn gì cũng không tránh khỏi kết cục bị lãng quên trong dòng lịch sử.
Chính vì thế mà Hồng Dịch nghĩ đến việc viết một tác phẩm kinh điển khiến cho trời đất phải rung chuyển.
Bộ kinh điển này phải dung hợp tất cả các hệ kinh văn từ cổ xưa cho đến nay, trên có thiên văn, dưới có địa lý, bao quát đất trời, dùng ngôn ngữ của thiên đạo để nói đến sự biến hoá của kiếp người, đúc kết thành vạn cổ kinh vương!
Thế nhưng khi thực sự đặt bút viết, Hồng Dịch mới biết được rằng, để làm một bản kinh thư quả thật gian nan biết mấy.
Bằng vào tri thức sách vở cũng như tu vi đạo thuật của Hồng Dịch, chỉ mới làm một đoạn mở đầu, trình bày đạo cửu ngũ, quân tử như rồng, nói lên phẩm đức không ngừng phấn đấu vươn lên của người quân tử, mà đã tâm cùng lực kiệt như vậy rồi, không cách nào chống đỡ được tiếp.
Lúc đầu Hồng Dịch còn cho rằng, bằng vào lực lượng của bản thân đã có thể thông thiên, thế nhưng khi viết bản kinh thư này, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy bản thân còn tích luỹ chưa đủ.
Một câu trong đạo cửu ngũ, "quân tử như long, tự cường bất tức" cũng đã bao hàm tất cả sở học bình sinh của hắn. Nói một cách đơn giản, hiện giờ hắn chỉ đủ sức để viết ra một câu như vậy mà thôi.
Cuộc đời này của Hồng Dịch chính là "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức".
- Thiên hành kiện, quân tử không ngừng vươn lên, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Hồng Dịch lẩm bẩm nói. Lúc này linh cảm của hắn suy kiệt vô cùng, sức sáng tạo tổn hao, không thể nghĩ tiếp được nữa.
Đột nhiên, Hồng Dịch từ trong thư phòng đứng dậy, đốt một nén hương , rồi rửa sạch tay chân, sửa sang lại áo mũ. Sau đó hắn quay về phía những chòm sao đang lấp lánh rực rỡ trên bầu trời, lúc này không biết trong lòng hắn đang tồn tưởng đại đạo gì, chỉ thấy hắn quỳ xuống lạy một lạy.
Ngay tại toà Quan Tinh lầu này, Hồng Dịch dâng hương, rửa tay, sửa sang áo mũ, đối mặt với những vì tinh tú lộng lẫy, đối mặt với thiên đạo sâu xa khó lường mà bắt đầu quỳ lễ cúng bái.
- Thiên đạo trên cao. Hôm nay, Hồng Dịch ta thành tín cúng bái, gột rửa tâm niệm.
Hồng Dịch tiến hành ba quỳ chín lạy, rồi cất giọng nói thật to.
- Dịch nguyện (nguyện ở đây hiểu theo nghĩa nguyện vọng, mong muốn) mỗi một người trong thiên hạ, đều là chân long. Dịch nguyện người người trong thiên hạ, đều là bậc quân tử. Dịch nguyện mỗi một người trong thiên hạ đều tự cường bất tức (không ngừng cố gắng, không ngừng vươn lên). Hôm nay tế lên trời cao. Dịch nguyện làm một bộ kinh văn. Thay bách thánh chư tử lập ngôn, đứng đầu quần kinh (hệ, nhóm kinh văn). Thực vậy, bộ kinh văn này, một mình Dịch không thể hoàn thành được. Một ngày nào đó, Dịch sẽ triệu tập người trong thiên hạ, đại hiền trong thiên hạ, hiền lương trong thiên hạ, tề tụ về dưới một mái nhà, tập hợp điển tịch khắp thiên hạ; tập hợp những tác phẩm xuất sắc nhất của đạo, phật, nho. Việc này tuyệt đối sẽ không bắt chước Dương gia Đại Kiền mà độc chiếm điển tịch thiên hạ, giấu diếm trong thư khố, xuyên tạc Võ Kinh, biến chất Đạo Kinh, ngu hoá người trong thiên hạ.
- Thiên đạo trên cao thấu hiểu tâm của Dịch. Dịch nguyện khắp cả thiên hạ, sau khi đọc qua bộ kinh thư này, người người đều như rồng, người người đều tự cường bất túc. Nếu như trong lòng Dịch có tạp niệm, tham lam công lao lợi ích của thiên đạo, nguyện bị nhân thần tru diệt, quỷ tiên lãng quên, bị trời đất diệt vong.
Sau khi nói xong, Hồng Dịch lại tiến hành ba quỳ chín lạy, rồi mới đứng dậy sửa lại y phục.
Trong ánh mắt của hắn lúc này liên tục lấp lánh, bắn ra những tia sáng đầy vẻ trí tuệ.
Đột nhiên, ở giữa mi tâm của hắn, một khối thần niệm bất thình lình tuôn ra. Khối thần niệm này, trong lúc hắn vừa mới hướng lên bầu trời cúng bái, liền trở nên rực rỡ, bắn ra những tia sáng chói loà. So với nguyên gốc trước đây, ánh sáng càng thêm rực rỡ lộng lẫy, tựa hồ trải qua việc cúng bái thiên đạo vừa rồi, Hồng Dịch đã tự gột rửa tín niệm của bản thân, tiến hành một sự rửa tội cường đại nhất từ trước đến giờ.
Sau đó, bốn ngàn tám trăm khối thần niệm của Hồng Dịch đều đồng loạt xuất ra bay lượn giữa không trung.
Mỗi một khối thần niệm đều toả sáng rực rỡ, tranh huy cùng với ánh sao trời.
Bốn nghìn tám trăm khối thần niệm này, vừa tuôn ra liền mãnh liệt bay vút lên bầu trời, trông chẳng khác nào trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện bốn nghìn tám trăm ngôi sao.
Những khối thần niệm không khác gì tinh tú này vừa bay lên trời liền nhằm thẳng về phía Ngọc kinh thành, cấp tốc bay đi.
- Không biết lần thăm dò này của ta và Ngân Sa có thể dò xét ra con bài còn chưa lật của Kiền đế Dương Bàn cùng Hồng Huyền Cơ hay không? Xem xem bọn họ còn ẩn dấu điều gì nữa không. Đến khi đó mới có thể dặn dò Bạch Tử Nhạc phòng bị cẩn thận, bằng không, với bản lĩnh của đôi quân thần thâm sâu khó dò này thì khó lòng mà đề phòng được.
Hồng Dịch sau một lượt cúng bái thiên đạo, sửa sang lại tín niệm, gột rửa linh hồn, thần niệm trở nên thanh khiết, liền điều hoà lại trạng thái tinh thần của bản thân, thi triển đạo thuật tới uy lực lớn nhất từ trước đến giờ.
Lần này hắn bay về Ngọc kinh chính là muốn xem xem thực lực của đôi quân thần Hồng Huyền Cơ và Kiền đế kia, rốt cuộc thâm sâu đến mức nào.
Vừa rồi,khi nữ tử thần bí tràn ngập hương thơm kia nói rằng có người muốn ám sát Bạch Tử Nhạc. Hồng Dịch liền nghĩ đến đôi quân thần Hồng Huyền Cơ và Kiền đế Dương Bàn.
Giết được Bạch Tử Nhạc, nguyên khí của Chân Cương môn lập tức tổn thương trầm trọng, dẫn đến kết cục giống như Đào Thần đạo, Nguyên Đột quốc trở thành một nước phụ thuộc. Tuy rằng phụ thuộc vào một đế quốc như Đại Kiền thì có lợi cho xã tắc giang sơn, thế nhưng cũng chỉ làm cho thế lực của hoàng thất Đại Kiền càng thêm lớn mạnh mà thôi, làm cho Dương gia lớn mạnh thêm mà thôi. Huống hồ Bạch Tử Nhạc còn là ân nhân của hắn, không thể không cứu.
Hơn nữa, sau này khi mọi việc ở Nguyên Đột thu xếp ổn thoả, chu đáo, phế bỏ việc dùng binh đao tiến nhập Đại Kiền. Đó cũng là lúc Bạch Tử Nhạc cùng Hồng Dịch đàm luận về chuyện Ngọc thân vương lên ngôi hoàng đế.
Kiền đế Dương Bàn, người này Hồng Dịch không cách nào hiểu rõ. Một ngày nào đó Chân Cương môn nếu như xảy ra biến động, Đại Kiền sẽ động đao binh với Nguyên Đột. Hai quốc gia chém giết. Tuy rằng quốc gia hiện giờ đang ở thời hưng thịnh, thế nhưng vô luận là hưng thịnh hay suy vong thì chỉ có bách tính thiên hạ là khổ.
Còn nếu như Bạch Tử Nhạc nắm chức môn vị, Hồng Dịch phụ trợ Ngọc thân vương thượng vị, lặng lẽ sát nhập, cả hai quốc gia đều hoà thuận tương giao.
Về công là như thế. Về tư, Hồng Dịch tự nhiên là không muốn đôi quân thần Kiền đế Dương Bàn và Hồng Huyền Cơ có cơ hội tiếp tục tăng cường thực lực.
................
Bên ngoài Ngọc kinh thành.
Thiện Ngân Sa lặng lẽ xuất hiện sau lưng ba mẹ con Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như, nhẹ nhàng nói.
Dao Thanh Tuệ xoay mạnh người lại, lạnh lùng nói.
- Ngân Sa vương!
- Đúng vậy! Ta chính là Ngân Sa vương!
Ngân Sa nhìn Dao Thanh Tuệ rồi nói.
- Hồng Dịch tài hoa hơn người, tu vi cũng cao thâm khó lường. Ngay cả là ta, suốt cuộc đời này cũng hiếm thấy người nào như vậy. Thế nhưng ta đường đường là tông chủ một phái, là đại quỷ tiên, vì cớ gì lại phải làm a hoàn mài mực nâng bút cho hắn? Điều này hình như quá mức cuồng vọng rồi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng làm việc này sẽ khiến cho đạo tâm của Huyền Cơ không thông suốt? Đối với việc này, người như Huyền Cơ hiểu rõ hơn ta nhiều lắm.
Dao Thanh Tuệ vẫy tay một cái, trong thoáng chốc, ánh trăng liền ngưng tụ thành một tấm khiên ánh sáng bao phủ quanh người nàng.
Đây chính là môn đạo thuật Thái Âm Huyền Tinh Thần Thuẫn của Dao Trì phía.
- Đừng nói lời thừa thãi. Hãy xem ta bắt ngươi trở lại đây.
Thiên Ngân Sa cười một tiếng rạng rỡ. Sau đó năm ngón tay bất thình lình co lại thành trảo, phía sau gáy nhất thời hiện lên tám vòng hào quang ánh sáng, rồi ngưng tụ lại thành hình dạng một bàn tay có kích cỡ to như một chiếc quạt hương bồ, lăng không công kích về phía trước.
- Chân Không Đại Thủ Ấn. Cẩn thận!
Dao Thanh Tuệ biến sắc.
Hai canh giờ trước, nàng vừa mới nếm thử uy lực Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch, có thể nói hiện giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi không thôi. Nàng ta mãnh liệt vung tay lên, lập tức một tia sáng rực rỡ hình bán nguyệt phóng thẳng về phía Chân Không Đại Thủ Ấn. Thế nhưng trong chốc lát liền bị Chân Không Đại Thủ Ấn đánh bay.
- Thiên Hương cao nhân, vẫn không xuất hiện sao?
Một chưởng sau khi đánh bay Thái Âm Huyền Tinh Thần Thuẫn, Chân Không Đại Thủ Ấn của Thiện Ngân Sa uy thế không giảm, lại tiếp tục lao về phía trước.
Dao Nguyệt Như đột nhiên bước lên một bước, vòng dây xích quấn quanh hông bỗng tựa như độc xà bắn ra, đâm thẳng vào lòng bàn tay của Chân Không Đại Thủ Ấn. Lập tức một chùm ánh sáng tuôn ra, cùng lúc ấy, năm ngón tay của Dao Nguyệt Đình kết thành một thứ ấn quyết, trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một khối tinh quang, đầu tay chợt rung lên, khối tinh quang liền bay ra.
Rầm!
Khối cầu ánh sáng kia khi chạm vào Chân Không Đại Thủ Ấn, vừa muốn phát nổ thì bất thình lình dừng lại, sau đó lại bay vào trong tay của Thiện Ngân Sa.
- Thái Âm thần lôi? Thần Tiêu đạo của ta chính là lão tổ tông chơi với sấm sét. Ngươi dùng lôi pháp đối phó với ta thì làm được gì?
- Thật sao?
Đúng lúc này, đột nhiên trong không gian vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm, văng vẳng lan truyền đến trước mặt Dao Nguyệt Đình.
Bồng.
Một bàn tay hiện ra, ngón tay co lại, nhẹ nhàng búng một cái, va chạm trực diện với Chân Không Đại Thủ Ấn.
Một cử động co ngón tay lại vừa thi triển, không khí lập tức chấn động, vang lên ông ông ông tựa như tiếng sấm rền. Trong khoảnh khắc đó, đệ nhất đạo thuật công kích của Đại Thiện Tự, Chân Không Đại Thủ Ấn, không ngờ lại hơi tán loạn, tiếp đó biến thành tám vòng hào quang, ủ rũ ngưng tụ lại phía sau gáy Thiện Ngân Sa.
- Đạn Chỉ Kinh Lôi của Tạo Hoá đạo! Hồng Huyền Cơ!
Ngân Sa khe khẽ run lên, nhìn khoảng không vắng lặng không một bóng người phía trước Dao Thanh Tuệ, liền cất giọng nói.
- Quả nhiên không hổ danh là nhân tiên, khí tức không thoát ra ngoài, hợp nhất cùng đất trời. Ngay cả tu vi của ta mà cũng không thể nhìn thấy hình thể của ngươi. Bằng vào thân thủ này, vừa rồi ngươi hoàn toàn có khả năng áp sát tập kích ta. Vì sao lại không lén lút ra tay?
Người xuất hiện phía trước Dao Thanh Tuệ chính là Hồng Huyền Cơ. Thế nhưng lúc này Thiện Ngân Sa chính là thần hồn xuất xác, về cơ bản không thể nhìn thấy hình thể của Hồng Huyền Cơ khi đã thu liễm khí tức.
- Thiện Ngân Sa ngươi còn không đáng để ta đánh lén!
Thanh âm của Hồng Huyền Cơ từ khoảng không phía trước Dao Thanh Tuệ truyền tới.
Nương theo sự dao động trong sóng âm của hắn, Thiện Ngân Sa cuối cùng cũng nhìn thấy hình thể của vị thái sư Đại Kiền này hơi chút hiện ra trong nhận thức của bản thân.
Một thân cẩm y, hai tay trống không, đứng thẳng dưới ánh sao trời, tựa như vua trong chúng thần, thống trị cả đất trời. Đôi bàn tay trong suốt, trắng như bạch ngọc kia hiện đang nắm giữ một thứ lực lượng đáng sợ nhất trên thế giới này.
- Ngân Sa vương. Ngươi vừa từ trong hoàng cung đi ra. Chắc hẳn là ngươi đưa cho Hương Hồ vương chí bảo của Băng Phách đạo, Băng Phách Chân Kinh cuùng Băng Phách Nguyên Châu, đồng thời ngươi cũng muốn dò la chút bí mật của nội khố Đại Kiền phải không?
Hồng Huyền Cơ hơi phóng chút ít khí tức ra bên ngoài, sau đó thần sắc tựa như gỗ đá, nói.
- Không sai. Ngươi biết sao?
Thiện Ngân Sa khanh khách cười, rồi nói tiếp.
- Vốn ra cho rằng sẽ dẫn dụ được Thiên Hương thánh nữ đến, không ngờ người đến lại là ngươi.
- Yêu nghiệt!
Hồng Huyền Cơ phun ra hai chữ.
- Hồng Dịch đang ở đâu. Bảo nó đến đây gặp ta!
- Thái sư Đại Kiền thật uy phong. Gia trưởng gia tộc thật uy phong. Nhưng đối với ta mà nói, những điều này chẳng đáng một xu. Yêu tiên là vương giả, tu luyện từ mấy trăm năm trước đây. Lúc ta còn tu hành, Hồng Huyền Cơ ngươi còn chưa sinh ra. Tốt nhất đừng giở uy phong trước mặt ta.
Thiện Ngân Sa lại cười, nói tiếp.
- Tuy nhiên ân oán giữa hai phụ tử các ngươi, lần trước tại mộ phần của Mộng Băng Vân nơi Tây Sơn tựa hồ chưa được giải quyết triệt để thì phải. Chẳng lẽ lần này muốn ở ngoại thành Ngọc kinh chấm dứt một lần sao?
- Nếu Hồng Dịch không xuất hiện, ta chỉ còn cách bắt giữ ngươi, buộc nó phải xuất đầu lộ diện.
Hồng Huyền Cơ vừa nói, khí tức lập tức thu liễm. Trong ánh mắt của Thiện Ngân Sa, vị thái sư Đại Kiền kia liền biến mất.
Gần như không có thời gian để suy nghĩ, thân thể của Thiện Ngân Sa lập tức phóng vọt lên bầu trời.
Thế nhưng, ngay trong chớp mắt khi nàng vừa bay lên bầu trời, đột nhiên liền cảm thấy những ngôi sao trên không trung sáng rực lên một cách kì dị. Sau đó một chiếc bánh xe cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu, mãnh liệt đè xuống dưới. Bằng vào đạo thuật hiện giờ của nàng, không ngờ lại không xông qua được, cứ thế mà bị áp bách đè xuống bên dưới.
Đây chính là quyền ý của Chư Thiên Sinh Tử Luân!
Về sau lại càng kinh khủng hơn, Thiện Ngân Sa liền cảm giác rằng hàng ti tỉ vì sao trên bầu trời dường như giao hoà tương hỗ với bánh xe quyền ý kia, tất cả áp lực của sao trời đều tập trung phía trên bánh xe pháp luân, sức nặng của nó giờ này chẳng khác nào một toà núi khổng lồ.
- Hồng Huyền Cơ, thực lực của ngươi so với ngày đó tại Tây Sơn lại cường đại thêm không ít.
Thiện Ngân Sa từ trong miệng phun ra vài từ.
Bỗng nhiên, từ phía cực cao trên bầu trời, một cây bạch cốt trường mâu bất thình lình xuất hiện, vô thanh vô tức, mãnh liệt đâm thẳng xuống dưới. Va chạm trực tiếp với Chư Thiên Sinh Tử Luân.
Rắc rắc rắc rắc!
Trong tiếng nổ vang, cây bạch cốt trường mâu kia phát nổ tung toé. Áp lực của Chư Thiên Sinh Tử Luân thoáng chốc suy yếu đi rất nhiều.
Thần niệm của Thiện Ngân Sa liền chớp động, bay vút lên không trung.
- Tiểu súc sinh. Ngươi còn dám đến gặp ta sao?
Hồng Huyền Cơ cũng không hề xuất thủ tiếp, chỉ đứng trên mặt đất, nhìn trăm ngàn đốm sáng tựa như sao trời hạ xuống, dần dần ngưng tụ thành hình dáng một người.
Đây chính là Hồng Dịch từ Thuý Viên tại Vinh Châu, sau khi cúng bái thiên đạo, gột rửa tâm thần xong liền chạy tới nơi này.
Hồng Dịch cũng không ở trên không trung, mà hạ xuống mặt đất. Thể hiện rằng hắn hoàn toàn không sợ Hồng Huyền Cơ.
- Phụ thân đại nhân? Đoạn văn ta viết thế nào? Không biết phụ thân đại nhân có đồng ý cho phép ta viết tiếp thiên kinh văn này nữa không? Đạo càn thiên, đạo cửu ngũ, đạo quân tử như long mà ta trình bày không biết có lọt vào pháp nhãn của đại gia Lý học như phụ thân hay không?
Hồng Dịch vừa hạ xuống mặt đất liền nhìn Hồng Huyền Cơ, chắp tay sau lưng. Sau đó quay sang Dao Thanh Tuệ nói.
- Dao Thanh Tuệ, ngươi từng nói ta không bằng Hồng Huyền Cơ. Không biết sau khi ngươi đưa thiên kinh văn của ta cho hắn đọc, phản ứng của hắn như thế nào?
Dao Thanh Tuệ nhìn thấy ánh mắt của Hồng Dịch bắn tới, liền khẽ cụp mi mắt xuống.
- Tên nghịch tử kia, ngươi cũng muốn viết sách lập thuyết hay sao? Chỉ là thứ chó má mà thôi. Hoàng thượng hạ thánh chỉ sai ngươi xuất kinh, đến binh doanh vùng biên giới. Vì sao giữa đêm khuya ngươi dám trở lại Ngọc kinh. Hơn nữa còn kết bè với yêu nghiệt? Gây loạn nơi hâu cung? Ngươi cùng Nguyên Phi thông đồng với nhau, chẳng lẽ cho rằng ta không biết sao?
Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Dịch, đột nhiên rạng rỡ cười to một tiếng.
Đây là thứ biểu tình mà Hồng Huyền Cơ luôn dùng đối với thuộc hạ của mình, còn với Hồng Dịch, hắn chưa bao giờ cười như vậy cả.
- Xem ra kinh văn do ta viết không tệ cho lắm. Phụ thân đại nhân cuối cùng đã buông thả sự cố kỵ duy nhất trong lòng, hoàn toàn muốn giết chết ta rồi. Xem ra tâm chướng của phụ thân đại thân đã được tiêu trừ hoàn toàn. Võ công đột tiến. Hôm nay, ở nơi này, ta chúc phụ thân đại nhân sớm có ngày tiến vào cảnh giới phấn toái chân không.
Nhìn thấy Hồng Huyền Cơ lộ ra biểu cười đầy rạng rỡ, trong lòng Hồng Dịch đã xác định rõ ràng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mà nói.
- Niên niên tuế tuế hoa, tuế tuế niên niên nhân bất đồng (*). Phụ thân muốn giết ta, ta lại chưa từng có ý nghĩ giết chết ngươi. Trong lòng thầm nghĩ ngày đó ngươi gặp ta trước mộ phần của mẫu thân, chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm mà thôi. Quân tử cũng khó tránh sai lầm, biết sai mà sửa. Đó chính là việc thiện lớn ngang trời, không gì sánh bằng. Con người vốn không phải là thánh hiền? Ai có thể không phạm sai lầm? Ngày hôm nay ta viết thiên kinh văn về đạo Cửu Ngũ này, để cho Dao Thanh Tuệ đưa cho phụ thân đại nhân xem, chẳng qua cũng chỉ là để ngươi nhìn văn chương ta thế nào mà thôi, khiến phụ thân đại nhân hiểu rõ đạo của người quân tử. Phụ thân đại nhân cần gì suy nghĩ cực đoan đến như vậy, vứt bỏ lời ước hẹn với mẫu thân, động sát tâm với ta?
- Ta không sai!
Hồng Huyền Cơ nghe Hồng Dịch nói. Thế nhưng, thật kỳ lạ, lại không mắng mỏ, chỉ hờ hững nói.
- Ta vốn cũng không muốn giết ngươi. Tất cả đều là ngươi từng bước, từng bước, bức ta phải giết ngươi. Ngươi cùng mẫu thân của ngươi đều như vậy, đều từng bước, từng bước mà dồn ép, bức bách ta.
Chú thích.
(*) Niên niên tuế tuế hoa tương tư.
Tuế tuế niên niên bất đồng.
Năm qua năm lại, hoa vẫn thế.
Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa.
Hai câu tuyệt diệu trong bài thơ Đại Bi Bạch Đầu Ông ( Thương thay lão đầu bạc hay còn có tên khác là Vịnh lão đầu bạc) của Lưu Hy Di.
Lưu Hy Di å`0å¸R夷 (651-679), tự Diên Chi 延è`, người Nhữ Châu æ±å·~ (nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc). Đỗ tiến sĩ năm Thượng Nguyên II (675) đời Đường Cao Tông (Lý Trị). Không rõ hành trạng. Ông có dáng dấp thanh tuấn, thích nói khôi hài, giỏi đàn tỳ bà, tính tình phóng túng. Thơ ông có lời bi ai, cổ kính, nhưng không mấy người biết.
Về sau, Tôn Dục soạn tập "Chinh thanh", trích dẫn nhiều thơ ông, người ta mới thưởng thức, khen ngợi. Tác phẩm có "Văn tập" (10 quyển); "Thi tập" (4 quyển). Ông cũng thường làm những bài ca hành trường thiên, đặc biệt là thơ khuê tình ai oán, trong đó nổi tiếng nhất là bài "Bạch đầu ông vinh", cậu ông là Tống Chi Vấn rất thích.
代æ²ç"½é ç¿ï¼Ƨ"½é ç¿è© ï¼0
æ´:é"½åx}æ±æ¡’æ}è`±ï¼R
é£:ä¾ é£:å}»è½èª°å®¶ã¬
æ´:é"½å¥³å&好é¡è0²ï¼R
è¡R鬢è½è`±é"·æ}æ¯ã¬
ä»`å¹´è`±è½é¡è0²æ¹ï¼R
æÜ}å¹´è`±é9復誰åS¨ã¬
å·²è¦9æ¾æxæ§çºèªï¼R
æ:´è~æ¡ç°è®`æƐæµ·ã¬
å¤äººç¡å¾©æ´:åx}æ±ï¼R
ä»`人éå°è½è`±é¢¨ã¬
å¹´å¹´æ²æ²è`±ç:¸ä¼¼ï¼R
æ²æ²å¹´å¹´äººä¸åRã¬
å¯è¨¬å&¨ç::ç´&é¡åï¼R
æ!0æ å`æ»ç"½é ç¿ã¬
æ¤ç¿ç"½é çSxå¯æ ï¼R
ä¼`æÜç´&é¡ç¾}å°å¹´ã¬
å&¬åç}9å«è`³æ¨¹ä¸9ï¼R
æ¸&æRå¦"èƞè½è`±å0ã¬
å&0ç¥¿æ± è!ºé9éR¦ç¹¡ï¼R
å°!è»æ¨é£ç"«ç¥~ä»"ã¬
丬æSè!¥ç&ç¡ç:¸èÜï¼R
ä¸0æÜ¥è¡Ræ¨åS¨èª°é`ã¬
å®:è½0è:¾çS0蒽幾æ"ï¼R
é ƨ!¾é¶´ç"¼äºå¦çµ²ã¬
ä½ çS9å¤ä¾ æRèƞåS°ï¼R
æ’xæS0é»’æÜé³¥é:¬é£:ã¬
Đại bi bạch đầu ông (Bạch đầu ông vịnh)
Lạc Dương thành đông đào lý hoa,
Phi lai phi khứ lạc thuỳ gia.
Lạc Dương nhi nữ tính nhan sắc,
Hành phùng lạc hoa trường thán tức.
Kim niên hoa lạc nhan sắc cải,
Minh niên hoa khai phục thuỳ tại.
Dĩ kiến tùng bách tồi vi tân,
Cánh văn tang điền biến thành hải.
Cổ nhân vô phục Lạc thành đông,
Kim nhân hoàn đối lạc hoa phong.
Niên niên tuế tuế hoa tương tự,
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.
Ký ngôn toàn thịnh hồng nhan tử,
Ưng liên bán tử bạch đầu ông.
Thử ông bạch đầu chân khả liên,
Y tích hồng nhan mỹ thiếu niên.
Công tử vương tôn phương thụ hạ,
Thanh ca diệu vũ lạc hoa tiền.
Quang lộc trì đài khai cẩm tú,
Tướng quân lâu các hoạ thần tiên.
Nhất triêu ngoạ bệnh vô tương thức,
Tam xuân hành lạc tại thuỳ biên.
Uyển chuyển nga mi năng kỷ thì,
Tu du hạc phát loạn như ti.
Đãn khán cổ lai ca vũ địa,
Duy hữu hoàng hôn điểu tước phi.
Thương thay lão đầu bạc (Vịnh lão đầu bạc) (Người dịch: Lang Xet Tu @)
Lạc Dương thành đông đào lý bay
Dập dìu qua lại, rụng nhà ai?
Cô gái Lạc Dương xinh biết mấy
Gặp những hoa rơi cứ tiếc hoài.
Năm nay hoa rụng, dung nhan đổi
Năm sau hoa nở còn ai đợi?
Mấy độ ruộng dâu hoá biển xanh
Bao lần tùng bách khô thành củi.
Thành đông người cũ vắng xa rồi
Người nay trong gió ngắm hoa rơi
Năm năm tháng tháng hoa còn đó
Tháng tháng năm năm khách đổi dời
Nhắn kẻ trẻ trung tươi má thắm
Thương lão già nua tóc bạc thôi.
Ông lão thương thay tóc trắng ngần
Vốn má đào xưa lúc tuổi xuân
Cây thơm công tử vương tôn hội
Hoa rơi múa hát đẹp quây quần
Ao đài gấm vóc dinh quang lộc
Lầu gác thần tiên phủ tướng quân
Ai biết bệnh nằm trong một sớm
Còn đâu vui thú những ba xuân?
Mày ngài mềm mại dễ bao thời?
Tóc rối như tơ một thoắt thôi
Chốn xưa múa hát nay nhìn lại
Chỉ còn chim liệng bóng chiều rơi.