"Tán Hoa Lâu? Trấn Nam công chúa mời? Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ Tô Mộc đường hội, đàm huyền lý, luận thơ văn..."
Hồng Dịch nghe thấy lời mời này, giữa đôi lông mày nhăn lại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì diệu, loại cảm giác này là do cái danh tiếng " Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ" mà có.
"Mẫu thân mười tám năm trước cũng là Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ, nhưng như thế thì sao nào? Cũng chỉ là một tiện tịch(1), khi xuất giá, so với bình dân còn không bằng."
Một lời mời, khiến hắn trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn vô hạn, thậm trí còn có chút phẫn nộ khó hiểu.
Hồng Dịch cũng không biết loại phẫn nộ này từ đâu mà có, đại khái từ cảm giác bất công cho những tao ngộ của mẫu thân mà sinh ra.
"Tham dự hay không tham dự? Những loại địa phương này, nếu như để phụ thân biết được thì không lường trước được hậu quả, nhưng tốt xấu gì ta cũng nợ Lạc Vân một cái nhân tình, làm sao có thể từ chối hội đường nàng tổ chức, như thế không thỏa đáng. Kệ nó đi, ta dù sao cũng không làm trái với bản thân, đi xem qua cũng không sao, xem xem Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ có dạng khí chất như thế nào."
Võ Ôn Hầu gia quy rất nghiêm khắc, nghiêm cấm đệ tử trong gia tộc đi vào những nơi phong nguyệt như thế này.
Tuy rằng không thể cấm hết được, nhưng nếu để Hồng Huyền Cơ ngày nào đó biết được, thì tuyệt đối không bỏ qua.
Nhưng Hồng Dịch tự kiểm điểm lại cách cư xử của mình, rồi cũng hạ quyết tâm.
Hắn biết, đến Tán Hoa Lâu không phải là để phong nguyệt(2) hay để thấy tài nữ mỹ nhân, mà quan trọng hơn chính là gợi lại những ký ức về mẫu thân.
"Ngươi về báo lại với công chúa, ta chuẩn bị một chút rồi sẽ đến ngay."
Hồng Dịch nhận giấy mời trắng như tuyết, cất vào trong mặt áo, đứng dậy sửa sang lại y phục, bên ngoài mặc một bộ cẩm y tơ lụa mới may, chân thay một đôi giày da lộc mỏng, chỉnh đốn lại diện mạo trang phục một cách chỉnh tề rồi mới ra ngoài.
Hắn có tiền, liền có được một thân quần áo tinh trí đẹp đẽ mà không lòe loẹt, đúng tiêu chuẩn của một sĩ phu công tử.
Đây là y phục hắn chuẩn bị cho bản thân sau khi đỗ cử nhân, nếu như tham dự hội đường của công chúa, nhớ lại ý tứ của mẫu thân trong lòng, thì cũng không thể ăn mặc quá khó coi được.
Thấy Hồng Dịch cầm thiếp mời xuất môn, Hồng Ngọc và Hoàng Ngọc liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người vội vã đi về hướng chính phủ, hiển nhiên là đi báo cho Triệu phu nhân.
Tán Hoa Lâu ở phía đông Ngọc kinh thành. Gọi là lâu cũng không phải là lâu. Diện tích chiếm hơn mười mẫu đất, toàn bộ tòa lâu đều được chạm trổ từ cùng một loại ngọc thạch, năm tầng lầu trùng trùng điệp điệp, trước cửa là hào nô(3) y phục sáng sủa, xa xa bên trong là hoa thính(4).
Trước cửa lâu có rất nhiều xe cộ, nào là xe ngựa, nào là đại kiệu sáu người khiêng, nào là tiểu kiệu hồng kim, tất cả đều dưới sự hướng dẫn của các hào nô được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, không một chút lộn xộn.
Cách bài trí và khí thế như thế, đủ khiến cho bình dân, hay thậm chí là một số tiểu phú nhân gia cũng phải chùn bước.
Quả thực, Tán Hoa Lâu chi phí thấp nhất một lần ở đây, cũng phải đến mấy trăm lượng bạc, đây đích thực điển hình là nơi ném tiền qua cửa sổ. Ai bảo Tán Hoa Lâu là Ngọc kinh thành đệ nhất thanh lâu chứ?
Hồng Dịch nhìn một lượt lầu các được bài trí một cách vô cùng tinh xảo, các tầng lâu trên chóp mơ hồ thấp thoáng nha trướng màu hồng phấn, hương thơm như có như không, chưa tiến vào đã cảm giác được nhuyễn ngọc ôn hương, mỹ mỹ chi âm(5), khiên cả người mềm nhũn ra.
" Tán Hoa lâu tuy là thanh lâu, nhưng đều là những thanh quan nhân(6), bán nghệ không bán thân, mỗi một nữ tử ở đây đều tinh thông cầm kỳ thư họa, đều là những vưu vật vô cùng xinh đẹp lại có tài thi từ ca phú. Các vương công quý tộc, văn võ đại thân, sĩ phu ở Ngọc kinh thành thường tổ chức đường hội ở đây, không tiếc tay vung tiền như rác mời những thanh quan nhân tham dự, nơi này là chốn phong nguyệt tao nhã khác hắn với chốn thanh lâu dùng da thịt kiếm sinh ý.
Hồng Dịch biết cách kinh doanh ở Tán Hoa Lâu, là một nơi phong nguyệt cao nhã, không tiến hành các sinh ý bằng da thịt.
Những nơi như vậy, so với những thanh lâu buôn da bán thịt thì kiếm nhiều tiền hơn nhiều.
Ở Ngọc kinh thành, một số vương công quý tộc, sĩ phu, văn võ đại thần nhàn rỗi thường mời bằng hữu, tổ chức những đường hội nho nhỏ, hoặc là để uống rượu mua vui, hoặc là để bàn luận văn thơ, hoặc là để thưởng thức thi họa, vân vân...
Những lúc như thế này, cần phải có nữ nhân bầu bạn, mới có thể tỏ ra phong lưu anh tuấn, nhất là cần những nữ nhân cao nhã, còn như dạng nha hoàn, tiểu thiếp, chính thê mẫu lão hổ đều không thích hợp.
Người thích hợp nhất, đương nhiên là những thanh quan nhân này.
Mỗi một lần tổ chức đường hội, đều mời những thanh quan nhân này, cho dù là ít nhất cũng tốn mấy trăm lượng bạc, nhiều khi tốn hơn một ngàn lượng bạc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hơn nữa hiện giờ có cả Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ.
Tất nhiên, trong Võ Ôn Hầu phủ đệ, chưa bao giờ tổ chức đường hội, Hồng Huyển Cơ thậm chí trong triều, đã vài lần dâng tấu chương, kiến nghị triều đình giải tán nơi phong nguyệt như Tán Hoa lâu, ngăn ngừa nhiễu loạn quan trường.
Nhưng những tấu chương này liền bị phản đối kịch liệt, hơn nữa những thanh quan nhân ở Tán Hoa lâu này, hàng năm đều nộp những khoản thuế cực lớn cho triều đình, lại có quan hệ rắc rối phức tạp trong đó, cho dù Võ Ôn Hầu là nhân vật có quyền khuynh đảo thế, cũng không thể làm gì được.
Hồng Dịch vừa tới trước của Tán Hoa lâu, lập tức có hai hào nô bước lên chào đón, quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Những nhân vật đến Tán Hoa lâu này không tọa kiệu cũng ngồi xe ngựa, chỉ có Hồng Dịch một thân một mình đi bộ đến đây.
Thế nhưng từ cách ăn mặc của Hồng Dịch, toát ra khí chất của người đọc sách, hào nô ngược lại cũng không dánh khinh xuất, nhưng khi Hồng Dịch xuất ra thiệp mời của Trấn Nam công chúa Lạc Vân, sắc mặt bọn họ liền lập tức thay đổi, vẻ mặt tươi cười, dáng điệu cung kính.
Khi Hồng Dịch thưởng cho mỗi người hai lượng bạc, nhãn tình hai kẻ hào nô cười híp lên, vô cùng cung kính, vội vàng mời Hồng Dịch vào bên trong.
"Nơi nào cũng có quy củ của nơi đó."
Tuy rằng trên người Hồng Dịch cũng có mấy trăm lượng bạc, lần này thoáng chốc đã bỏ ra bốn lượng, cũng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng hắn hiểu rõ đạo lý rằng, đến nơi nào phải tuân theo quy củ nơi đó, quy củ ở Tán Hoa lâu là vung tiền như rác, chỗ nào cần vung tiền phải vung tiền, nếu ngươi tỏ ra keo kiệt bủn xỉn, chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái tìm đến ngươi.
Bên trong hằng hà sa số nào là hành lang, lầu thai đình các, nào là hoa viên thủy trì, còn có rất nhiều sương phòng, trang trí bày biện so với nhiều đại gia còn xa hoa hơn rất nhiều.
Đi qua bảy, tám chỗ ngoặt, hiện ra trước mắt Hồng Dịch là một tòa hoa thính rộng lớn, thật giống như chính viện của các gia đình giàu có quyền quý, lầu gác sáng ngời, trong sảnh rộng rãi, tụ tập không ít thanh niên.
Hồng Dịch liếc qua một cái liền thấy Lạc Vân trong trang phục một công tử ca, tay cầm chiết phiến(7), bên hông đeo một miếng ngọc bội.
Lúc này nàng đang được chúng vương công công tử tựa như chúng tinh phủng nguyệt vây xung quanh.
"Tô Mộc tiểu thư sao chưa thấy ra nhỉ? Chúng ta đã đợi suốt một canh giờ rồi!"
"Hôm này do Trấn Nam công chúa đích thân mời, lẽ nào Tô Mộc cô nương không nể mặt sao?"
Lúc này các vương công công tử đều xôn xao ầm ĩ, bên cạnh có vài nữ tử xinh đẹp, còn có một sô hào nô bồi tiếp, "Tô Mộc cô nương hiện giờ đang hội kiến một vị khách nhân rất quan trọng. Một lát nữa sẽ ra ngay."
"Khách nhân quan trọng cái gì, so với Trấn Nam công chúa còn quan trọng hơn sao? Chúng ta đi xem xem hắn là kẻ nào?"
"Các ngươi đừng làm náo loạn lên nữa, không phải triều đình Đại Kiền phải rất coi trọng sự văn nhã hay sao?" Lạc Vân phe phẩy chiết phiến, lắc đầu, những người này lập tức yên lặng xuống, đồng thời nàng nhìn thấy Hồng Dịch, nhãn tình sáng lên, bước tới đón hắn.
Cùng lúc đó.
Ở phía đông Tán Hoa Lâu, trong một căn phòng yên tĩnh ở tầng năm.
Một nữ tử quốc sắc thiên hương, phiêu dật tựa thần tiên đang lẳng lặng ngồi.
Ngồi đối diện với nàng là một người trung niên mặc hoa phục cẩm y, Hồng Huyền Cơ.